Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi Thời Yên về đến nhà bị mấy cái túi xách quanh giường làm kinh ngạc một chút. Bởi vì cô xuyên qua nhân vật này ở nguyên văn chỉ là nhân vật quần chúng chỉ xuất hiện một lần, cho nên Thời Yên cũng chủ yếu tiếp thu tin tức thế giới này từ chỗ hệ thống, lượng tin tức về xuất thân nhân vật rất thưa thớt —— ít nhất trước khi cô bước vào cửa nhà, cô căn bản không biết mình có nhiều túi xách như vậy!
Cô thô sơ giản lược quét mắt mấy cái túi xếp thành một vòng, lớn lớn bé bé cộng vào ít nhất có bảy tám cái, toàn bộ là túi xách hàng hiệu.
【 Đinh, tin tức về nhân vật xuyên qua nguyên tác không nhiều, hệ thống tự động bổ sung tin tức liên quan. 】
Thời Yên máy máy mí mắt: “Cho nên mi thêm thiết lập người thích túi xách cho ta?”
【 Nguyên chủ mỗi ngày làm ba công việc nhưng gửi ngân hàng chỉ có 2333 tệ, bản hệ thống cho rằng giả thiết như vậy mới hợp logic. 】
Thời Yên: “……”
Cô cho rằng cô không gửi tiền vào ngân hàng mà là giấu ở trong nhà cũng rất hợp logic.
Hệ thống hiển nhiên không để ý đến ý tưởng tính toán của Thời Yên, lại phối hợp biến mất. Thời Yên nhìn túi xách trêи giường, quyết định bán hết chúng! Tuy rằng có câu nói “Túi xách trị bách bệnh”, nhưng đối Thời Yên mà nói, chỉ có tiền là túi xách chân chính trị bách bệnh. Mấy cái túi xách này có vẻ mới 80-90%, bán đi hẳn là không khó.
Cô chọn một cái túi thích nhất lưu lại, sau đó chụp ảnh đăng lên trang wed giao dịch hàng cao cấp secondhand.
Nếu có thể bán hết mấy cái túi này đi, vậy cô sẽ trở thành một tiểu phú bà.
Giải quyết được chuyện túi xách, nhưng chuyện Lục Cảnh Nhiên vẫn khó giải quyết như cũ. Ở thế giới hiện thực cô chưa từng đọc tiểu thuyết gốc, cũng không biết nữ chính kịch bản là ai, muốn tham khảo một chút cũng không được. Lần này tham gia cuộc khiêu chiến này, Thời Yên cũng coi như là được ăn cả ngã về không, thắng thì có thể ôm trọn tài sản hàng tỉ, thua…… Cũng chỉ có thể trở về ngủ cầu vượt.
Cuối cùng cô dùng hết tiền trêи người để nộp phí báo danh.
Nghĩ đến đây, Thời Yên đột nhiên ngồi dậy, mở máy tính bắt đầu thu thập tư liệu tập đoàn Hưng Ức. Vốn là nghĩ tận lực hiểu thêm về Lục Cảnh Nhiên một chút, không nghĩ tới bị cô lục soát ra quảng cáo thông báo tuyển dụng của Hưng Ức.
Ánh mắt Thời Yên sáng lên, may thế cơ à?
Hưng Ức lần này thông báo tuyển dụng quy mô không lớn, cương vị trêи thông báo tuyển dụng có năm chỗ, Thời Yên nhìn một lượt xuống, phát hiện nhân tài ưu tú như cô, có thể đảm nhiệm…… lại chỉ có lễ tân.
Không hổ là công ty của tổng giám đốc Lục, yêu cầu còn cao hơn người khác!
Bởi vì là nhận lời mời Hưng Ức, dù chỉ là lễ tân, Thời Yên cũng không dám thiếu cảnh giác, cô tỉ mỉ biên tập tốt sơ yếu lý lịch, nộp cho Hưng Ức.
Nếu cả lễ tân cũng không được, vậy…… nghĩ cách khác thôi!
Công ty Lục Cảnh Nhiên rất có hiệu suất, sáng hôm sau đã gọi điện thoại cho cô, bảo buổi chiều cô tới tham gia thi viết. Thời Yên còn tưởng rằng mình nghe lầm: “Ngại quá, tôi phỏng vấn lễ tân cũng phải thi viết trước sao?”
Nếu là bảo các cô đi trình diễn một chút trước, nhìn xem chiều cao và khí chất nhan sắc của các cô có quá thấp không, cô còn có thể hiểu, trăm triệu không nghĩ tới, cửa thứ nhất lại là thi viết?
Đối phương ngọt ngào nói: “Đúng vậy ạ.”
“……” Hay nhỉ. Thời Yên lại một lần cảm nhận được tiêu chuẩn cao của tổng giám đốc Lục.
Giữa trưa cô nấu bát mì gói đơn giản rồi bắt đầu trang điểm thay quần áo, dù sao lễ tân cũng là một bộ phận của công ty, dù là thi viết cũng phải lưu lại ấn tượng tốt cho đối phương!
Ngồi trêи tàu điện ngầm, cô muốn lợi dụng trong khoảng thời gian này mà ôm chân Phật xem kế hoạch phỏng vấn một lát, lại vô tình thấy đầu đề Weibo hôm nay —— tiểu hoa đán đang hot An Kỳ ngoài ý muốn té xỉu ở quán bar.
Thời Yên gần như liếc mắt một cái liền nhận ra, vị tiểu hoa đán này chính là người phụ nữ trêи ban công tối hôm qua, cũng chính là nguyên nữ chính hệ thống nói. Lúc ấy sắc trời tương đối tối, cô cũng chỉ vội vàng thoáng nhìn, nhưng trí nhớ cô từ trước đến nay không tồi…… Ừm, trừ Lục Cảnh Nhiên xoá ký ức cô lần đó.
Bài viết nói An Kỳ đêm qua bỗng nhiên té xỉu ở vũ hội hoá trang, trợ lý lập tức đưa cô ấy đến bệnh viện, bác sĩ khám bệnh cũng nói không lo ngại, chỉ là có chút thiếu máu.
Hiện Thời Yên rất mẫn cảm với chữ “máu” này, bị cắn một phát như vậy, không thiếu máu mới là lạ. Nhưng cộng đồng mạng không cho là như vậy, rất nhiều người hoài nghi An Kỳ đã uống thuốc gì đó, còn tag bộ phận chấp pháp yêu cầu phong sát cô ấy.
Trước mắt công ty An Kỳ còn chưa đưa ra lời đáp, nhưng dựa theo quy luật, đưa ra lời đáp phủ nhận cộng động mạng vẫn sẽ không tin. Thời Yên thoát Weibo, không chú ý chuyện này nữa, so với hai vụ án bị hút khô máu, An Kỳ đã xem như rất may mắn. Lục Cảnh Nhiên hẳn là cũng xoá ký ức của An Kỳ, nhưng sau khi bị ma cà rồng cắn sẽ không biến thành ma cà rồng sao?
Thời Yên lại tìm kiếm “ma cà rồng”, phát hiện còn có một lời giải thích tên “sơ ủng”. Đơn thuần bị ma cà rồng hút máu sẽ không biến thành ma cà rồng, thông thường đều là mất máu quá nhiều mà chết, chỉ có sau khi bị hút máu lại hút máu đối phương mới có thể biến thành ma cà rồng.
Sơ ủng=The Embrace: quá trình biến thành mà cà rồng.
Tộc ma cà rồng gọi cái này là “sơ ủng”.
Tri thức trêи mạng viết về gia tộc ma cà rồng thần bí này phong phú vượt qua Thời Yên tưởng tượng, thế cho nên sau khi cô tới công ty Hưng Ức, cả đầu óc vẫn là cái gì “mười ba thị tộc”, “mật đảng sáu giới”.
“Thời gian thi viết chỉ có ba mươi phút, mong mọi người chú ý thời gian trả lời.” Nhân viên công tác nhắc nhở.
Thời Yên vỗ mặt mình, chấn chỉnh tinh thần bắt đầu trả lời câu hỏi. Tuy nói là thi viết, nhưng đều là trả lời câu hỏi trêи máy tính, câu hỏi bao gồm câu hỏi vận hành phần mềm văn phòng, cũng có câu hỏi trắc nghiệm nghi thức kinh doanh và câu hỏi tiếng Anh.
Thời Yên cảm thấy, muốn yêu đương với Lục tổng tài mà nói, thật là vô cùng khảo nghiệm tính toàn diện của con người.
Trong ba mươi phút thi viết, không có một người phỏng vấn nào nộp bài trước, nhìn ra được tất cả mọi người đều rất coi trọng công việc này. Dù sao thì Hưng Ức không dễ vào.
Một phút cuối cùng, dưới sự thúc giục của nhân viên công tác, mọi người mới nhao nhao nộp bài, thấp thỏm mà về nhà chờ tin tức.
Hưng Ức không làm mọi người thấp thỏm quá lâu, sáng ngày hôm sau liền thông báo kết quả, thi viết của Thời Yên đủ tư cách!
Cô vui vẻ nấu một bát mì ốc sang quý hơn mì gói để chúc mừng, sau đó âm thầm quyết định, nếu thông qua phỏng vấn, cô phải đi ăn lẩu.
Ngày phỏng vấn, số người giảm một nửa so với lần trước. Thời Yên ngồi trong phòng phỏng vấn, tiếp nhận phỏng vấn tâm lý từ ba vị giám khảo.
“Nhìn sơ yếu lí lịch của cô đây, có vẻ cô vẫn chưa có công việc ổn định?”
Thời Yên mỉm cười nói: “Đúng vậy, lúc mới tốt nghiệp tương đối mê mang, cũng muốn khiêu chiến bản thân một chút, cho nên thử rất nhiều công việc khác nhau.”
“Ồ? Vậy hiện giờ vào công ty chúng tôi cũng là một loại thử sao?”
“Trước đó tôi cũng từng làm lễ tân công ty, sau khi thử rất nhiều công việc khác nhau, tôi cảm thấy vẫn là công việc này thích hợp với tôi nhất……” Thời Yên thao thao bất tuyệt mấy lời mà cô đã chuẩn bị tốt, lúc cô cho rằng cuộc phỏng vấn này sắp kết thúc, người phỏng vấn lại ném một đại chiêu lại đây.
“Đây là một ít câu nói thường dùng của quầy tiếp tân, mời cô đọc mấy câu trêи đó.”
Thời Yên nhận tờ giấy A4, cúi đầu nhìn, mặt trêи ấn tràn đầy một tờ, hơn nữa tất cả đều là song ngữ Trung Anh.
…… Ngưỡng cửa yêu đương với Lục Cảnh Nhiên thật sự quá cao!
“Cô có thời gian một phút để chuẩn bị.”
Người phỏng vấn nói xong liền bắt đầu tính giờ, Thời Yên một giây cũng không dám trì hoãn, nhanh chóng đọc thầm. Tiếng Anh bên trêи cũng không tính là khó, ngẫu nhiên sẽ có mấy từ không quen biết, nhưng cũng có thể đánh vần được, cô chỉ lướt một lần, người phỏng vấn liền tuyên bố đã đến giờ.
Thời Yên hắng giọng, đọc từng câu, nhờ sự khổ luyện lời kịch trước kia, cô đọc rất lưu loát cũng rất chuẩn, ngay cả nhịp điệu cũng nắm giữ vừa vặn.
Sau khi Thời Yên đọc xong, ba vị phỏng vấn nhìn qua đều rất vừa lòng. Cô rời phòng phỏng vấn, cảm giác như mình trải qua một hồi thi đại học. Giống như vì an ủi trái tim cô chịu tàn phá, thù lao diễn xuất Halloween gửi tới, một chuỗi con số bên trêи làm Thời Yên nháy mắt lại bốc cháy lên hy vọng vào cuộc sống.
Quả nhiên, tiền là túi trị bách bệnh.
Hai ngày sau, Hưng Ức điện thoại thông báo kết quả phỏng vấn, Thời Yên được thuê. Cô hưng phấn cầm lấy ví tiền chạy xuống dưới lầu ăn lẩu.
Quán lẩu này không đông lắm, cô gọi mấy món ưu thích, một bên nghịch điện thoại một bên chờ đồ ăn. Hôm nay Weibo lại bùng nổ, lần này không phải bởi vì minh tinh nào, mà là bởi vì cảnh sát lại phát hiện một thi thể bị rút cạn máu.
Đây đã là lần thứ ba trong một tháng.
Trêи Weibo bình luận xôn xao, không ít cộng đồng mạng nhận định đây là vụ án giết người liên hoàn, nhưng cảnh sát trước mắt còn chưa phát hiện điểm giống nhau trêи mấy người bị hại.
Thời Yên sững sờ trước bàn, không phải hiện trường hung án có bao nhiêu máu me khủng bố, mà là người chết này, rõ ràng là người đàn ông muốn hút máu cô tối hôm Halloween.
Anh ta…… Không phải ma cà rồng sao, vì sao cũng sẽ bị người ta hút khô máu??
Thời Yên vẫn luôn cho rằng mấy vụ án này đều là ma cà rồng làm, nhưng hiện tại ma cà rồng cũng thành người bị hại, có phải chứng tỏ chuyện cũng không có đơn giản như vậy?
Năng lực của ma cà rồng ngày đó cô đã được chứng kiến, nhân loại bình thường căn bản không có khả năng lấy máu bọn họ được, hoặc giả, có ma cà rồng chuyện hút máu ma cà rồng??
Có điều cô cũng tra được một ít nhược điểm của ma cà rồng, nhân loại bình thường lợi dụng đạo cụ khống chế được ma cà rồng, rồi làm máu bọn họ chảy ra, có phải cũng có khả năng?
…… Thật là khiến người hói đầu mà. (nghĩ nhiều rụng tóc —> hói đầu)
Trong văn phòng tống giám đốc Hưng Ức, Lục Cảnh Nhiên cũng biết được tin tức này.
Ma cà rồng hiện đại ẩn giấu trong xã hội loài người, ngày thường sống không khác gì nhân loại bình thường, nhưng liên tiếp xảy ra vụ án, rất có thể sẽ đánh vỡ sự cân bằng này, dẫn đến hậu quả cực không tốt.
Khi vụ án đầu tiên xảy ra, anh đã phái người đi điều tra chuyện này, hiện tại cũng biết mặt mày, chẳng qua đối phương tương đối khó giải quyết, người bình thường không phải đối thủ của hắn.
Nhưng cũng không thể mặc kệ như vậy.
“Kiều Vũ, ban bố lệnh truy sát, tập trung bắt giữ Hoắc Kỳ.”
Giọng Lục Cảnh Nhiên trầm thấp lãnh đạm, Kiều Vũ hơi hơi khom lưng, cung kính nói: “Vâng.”
Liên tiếp xảy ra vụ án giết người làm lòng người thành phố A hoảng sợ, nhưng phải đi làm vẫn phải đi. Sáng sớm Thời Yên ra cửa bắt tàu điện ngầm, chạy đến tổng công ty Hưng Ức nhận chức.
Mặc đồng phục thống nhất của công ty, Thời Yên cũng tìm được một chút cảm giác nghiệp giới tinh anh. Cô đi theo đồng nghiệp làm quen công ty rồi trở lại quầy lễ tân, bắt đầu ngày làm việc đầu tiên của mình.
Thời Yên quen việc ở quầy lễ tân rất mau, khiến cô khổ sở chính là Lục Cảnh Nhiên lại cả ngày cũng không xuất hiện! Dù thân là một nhân viên của Hưng Ức, cũng vẫn không có cơ hội thông đồng tổng tài ư!
Hai ngày này cô bù lại không ít truyện về tổng giám đốc, nữ chính bên trong đi đâu cũng có thể gặp tổng giám đốc, sao đến chỗ cô thì không nhạy? Nếu Lục Cảnh Nhiên vẫn không xuất hiện, vậy con đường bằng phẳng của cô không phải uổng công?
Đang nghĩ ngợi, cửa thang máy liền mở ra. Lục Cảnh Nhiên là người thứ nhất từ bên trong đi ra, theo sau là một người đàn ông mặc tây trang đen, mỗi người đều cao thẳng, đi đường mang theo gió.
Hình ảnh này cực kỳ có lực công kϊƈɦ, đi đầu là tổng giám đốc Lục nhìn qua khí tràng ba mét tám!
Thời Yên không nhịn được, nhiệt tình chào hỏi anh: “Chào Lục tổng!”
Lục Cảnh Nhiên vốn không lưu ý tiếp tân, nghe được giọng nói của cô mới dừng bước, liếc nhìn về phía cô.
Lại là cô?
Anh mím môi mỏng, đi đến trước mặt Thời Yên dừng lại hỏi: “Sao cô ở chỗ này?”
Thời Yên nói: “Báo cáo Lục tổng, tôi là tiếp tân mới tới, tôi tên Thời Yên!”
Lục Cảnh Nhiên không nói gì, công ty tuyển tiếp tân không cần anh tự mình hỏi đến. Anh nhìn Thời Yên một lúc, chưa nói cái gì liền xoay người rời đi, Thời Yên thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại nói với bóng anh: “Lục tổng đi thong thả, chú ý nhìn đường, đừng đi nhầm vào trái tim tôi!”
Lục Cảnh Nhiên: “……”
Cô muốn ngày đầu tiên đi làm đã bị đuổi sao?