Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà
  3. Chương 114
Trước /277 Sau

Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà

Chương 114

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"[Yêu]... Anh đại [Yêu Tinh], anh không sao chứ, có bị va vào đâu không?" [Cải Thìa] nhìn xe đạp mình bị cà xước, vội vàng đỡ lấy Văn Tinh Diệu, căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt.

Cô cảm thấy hôm nay vận may của mình đã bỏ nhà ra đi thật sự, xe đạp học mãi không đi được thì thôi đi, còn không cẩn thận đâm phải người khác, đối phương lại còn là anh đại nạp tiền nổi tiếng trong game nữa chứ.

Trong nháy mắt đó, trong đầu cô gần như đã hiện lên cảnh, ngoài thực tế, con xe ghẻ của mình đụng phải xe phi hành sang chảnh, phiên bản giới hạn toàn vũ trụ, sau đó sếp bự vô cùng cao quý từ trên xe đi xuống, có khi tiền cô kiếm cả đời cũng không đủ để bồi thường một chỗ rách da trên người đối phương ấy chứ.

May mà bây giờ đang ở trong game, nếu muốn bồi thường cũng không tiêu tốn quá nhiều, [Cải Thìa] mừng thầm.

"Không có chuyện gì." Văn Tinh Diệu liếc nhìn vạt áo bị rách một lỗ của mình, lại nhìn cô gái nhỏ nước mắt lưng trong đứng trước mặt, không định tìm người ta gây phiền phức, "Lúc cô đụng tới tôi đã kịp tránh đi rồi, nên không bị thương chỗ nào cả, cô không cần lo lắng."

"Nhưng mà... Nhưng mà, hình như tôi làm rách áo của anh rồi, không thì tôi đền cho anh một cái nhé!" [Cải Thìa] vui mừng vì anh đại không định chấp nhặt với mình, nhưng để ý thấy động tác nhìn vạt áo của đối phương, cô vẫn sốt sắng đề nghị.

Tiếc là Văn Tinh Diệu vẫn từ chối: "Không cần, cô không phải đền đâu, cũng tại tôi đi đường không để ý, đi nhầm vào chỗ mọi người tập xe, nếu không cô đã không bị giật mình như vậy."

Anh đại thật là tốt bụng nha, lúc này rồi mà vẫn dịu dàng an ủi cô, đối phương xứng đáng có nhiều tiền! [Cải Thìa] ngất ngây ngây ngất nghĩ, trong lúc vô tình đã thuận theo Văn Tinh Diệu, gật đầu đồng ý, chờ đến khi hồi thần thì đã thấy Văn Tinh Diệu chào mình, chuẩn bị rời đi.

Trong đầu [Cải Thìa] lóe lên một cái, không biết nghĩ gì lại kéo tay Văn Tinh Diệu lại, ngỏ ý bồi thường theo một cách khác: "Anh, anh đại, anh cứ đi như vậy thì tôi ngại lắm, nếu không tôi cho anh mượn xe đạp chơi thử nhé, chất lượng xe tốt lắm, ngã mấy lần rồi mà vẫn không bị hỏng hóc chỗ nào cả!"

Lời này nói xong, bất luận là cô và Văn Tinh Diệu, hay cô em [Lá Phong Đỏ] đang chạy tới xem tình hình, thậm chí là những người chơi đang tập xe đạp quanh đó đều ngẩn ra.

Một cơn gió lạnh quét tới, [Cải Thìa] cuối cũng cũng tỉnh táo lại, nhớ đến những gì mình vừa nói với Văn Tinh Diệu, thì biểu cảm trên mặt, trong nháy mắt đã trở nên đau đớn khôn cùng.

A a a a! Rốt cuộc cô vừa nói cái khỉ gì vậy trời, sao cô lại đưa ra cái đề nghị đó chứ, đây là định đẩy nguyên nhân gây tội ra ngoài à, đúng không đúng không? Bản thân cô học đi cả nửa ngày và vẫn chưa ra đâu vào với đâu, nhỡ mà anh đại cũng giống vậy, không học được, vậy chẳng phải là đã làm hỏng hình tượng cao lớn không gì không thể của anh đại rồi sao? Chuyện này quá điên rồ rồi!

Những người chơi khác cũng châu đầu ghé tai, thì thà thì thầm với nhau.

"Ôi, sao tôi không nghĩ đến cái này nhỉ, chuyện này sao có thể để mỗi mấy người chúng ta trải nghiệm được, toi phải đi gọi mấy thằng bạn nhà mình tới, để bọn họ cũng thử trải nghiệm cảm giác sợ hãi khi xe đạp mất kiểm soát!"

"Ha ha ha! Chuyện tôi sợ nhất cuối cùng đã xảy ra rồi, ban nãy lúc tập xe, tôi cứ lo liệu có ai đột nhiên xông ra trước đầu xe mình xong bị tông trúng không, kết quả chuyện này xảy ra thật ạ. Nhưng mà tôi thực sự không ngờ, người bị đâm lại là anh đại [Yêu Tinh], đâm chuẩn thật đấy?"

"[Mì Giòn] ơi [Mì Giòn], [Mì Giòn] có ở đây không thế, tôi cảm thấy hình ảnh kinh điển này cần quay lại để giữ làm kỷ niệm mới đúng!"

"Phì, cô em kia thật sự hề hước chết được, chính mình không học được còn muốn kéo anh đại theo chết chùm, sao cô nàng lại nghĩ ra được cái ý tưởng này không biết, thảm! Anh đại thực sự quá thảm!"

"Chỉ có mình tôi thấy tò mò, không biết liệu anh đại có học đi xe đạp được không à? Nếu anh đại thực sự học được, tôi nhất định phải đi lên xin làm học trò, hu hu hu!"

Văn Tinh Diệu cũng loáng thoáng nghe được cuộc đối thoại của những người chơi vây xem xung quanh, trong lòng không dao động mấy. Ỷ vào việc ở trong game đã chỉnh sửa ngoại hình trở nên bình thường không bắt mắt, không ai biết hắn là ai, mà bản thân ra khỏi nhà cũng là vì vật phẩm "Xe đạp" này, sau khi nghe [Cải Thìa] chủ động nhắc tới, trong lòng Văn Tinh Diệu khó tránh khỏi rục rịch.

"Có được không?" Hắn hỏi.

"Được chứ! Đương nhiên là được rồi!" [Cải Thìa] tự nhận là đang lâm vào cảnh chịu chết công khai, nay như vớ được sợi dây cứu mạng, lập tức nắm chặt lấy, nâng xe đạp đổ chổng ở bên cạnh lên, nhét tay lái cho Văn Tinh Diệu, còn tiện tay lôi [Lá Phong Đỏ] vẫn đang ngơ ngác đứng gọn sang bên cạnh, sau đó nở một nụ cười cổ vũ cho Văn Tinh Diệu.

"Anh đại [Yêu Tinh], xe đạp của tôi tạm thời gian cho anh dùng nha, anh muốn chơi bao lâu cũng được hết!"

Nghe đi, dùng hẳn đến từ "Chơi", xem ra đã không còn coi nó phương tiện giao thông bình thường nữa.

"Cảm ơn." Văn Tinh Diệu cười nhẹ, nói cảm ơn với [Cải Thìa].

Nhớ lại động tác của [Cải Thìa] trước khi xảy ra "Tai nạn giao thông", hắn ngẫm nghĩ nhấc chân trèo lên xe.

Xe đạp trong game là loại xe "28 inch*", tổng thể tương đối cao. [Cải Thìa] để tiện leo lên thật ra có hơi nghiêng xe đi, để yên xe thấp xuống một tí, ngồi lên dễ hơn. Nhưng chiếc xe đạp này, trước mặt chân dài dáng cao của Văn Tinh Diệu lại trở nên không có gì đặc biệt.

*Đây là đường kính bánh xe, đường kính càng lớn, xe càng cao.

Chân dài thẳng tắp nhấc lên, vòng từ phía sau yên xe lên, tạo thành một độ cong đẹp mắt, vắt sang phía bên kia, giẫm lên pê đan, ngồi xuống yên xe hình tam giác, chân còn lại chống ở trên đất, giữ vững trọng tâm, ổn định tư thế.

[Cải Thìa]: "..."

Người người chơi có xe đạp khác: "..."

Ui, động tác lên xe có thể trông đẹp trai vậy hả? Sao bọn họ làm trông lại vật vã, khổ sở, ngốc xít vậy chứ?

Đang lúc bọn họ mải suy nghĩ về cái vấn đề ngày, từ chỗ Văn Tinh Diệu đột nhiên truyền đến tiếng "Leng keng leng keng" lanh lảnh, những người vây xem hồi thần nhìn lại, phát hiện Văn Tinh Diệu đang bấm vật bán nguyệt làm bằng kim loại cài trên ghi đông xe. Mỗi lần hắn bấm một cái, tiếng vang lảnh lót dễ nghe kia lại truyền ra, khiến càng nhiều người vươn cổ sang ngó hơn.

Những người có xe đạp:!!!

Hay lắm, bọn họ tập xe ở đây lâu như vậy, thế mà lại ngây đơ như khúc gỗ, không hề phát hiện thứ đồ kia có thể phát ra âm thanh? Mắt mũi họ mù dở đến độ nào đây chứ TAT.

Trong lòng họ đột nhiên có một linh cảm mơ hồ, tất cả là do vận mệnh dẫn lối đưa đường, mới để anh đại [Yêu Tinh] xuất hiện ở cửa thôn ngày hôm nay, tuy cảnh gặp gỡ ban đầu không được mỹ mãn cho lắm, nhưng biết đâu kết quả sẽ rất tuyệt vời?

Nghịch chuông xe một hồi, Văn Tinh Diệu cuối cùng cũng chuẩn bị tự mình ra trận thử nghiệm. Hai tay hắn cầm chắc ghi đông, đầu tiên là chân trái ấn xuống pê đan xe, dây xích kéo hai bánh xe chuyển động, tiến về phía trước một đoạn.

Xe đạp vừa khởi động, chân phải của hắn cũng đặt lên pê đan bên kia, chờ nó di chuyển đến vị trí cao nhất thì lại thong thả đạp về phía trước, xe tiếp tục tiến lên.

Mới đầu, động tác của hắn cũng y như những người khác, nhìn đã biết là không thạo, đạp xe xiêu xiêu vẹo vẹo, tựa như chỉ một giây nữa thôi là sẽ ngã nhào sang một bên. Khán giả xung quanh nhìn mà đều toát mồ hôi hột thay cho Văn Tinh Diệu, cũng không dám phát ra tiếng động, lo nhỡ mình đột nhiên lên tiếng, sẽ khiến anh đại giật mình, giẫm lên vết xe đổ của họ.

Cũng có không ít người, thực ra đang thầm nghĩ trong lòng, muốn anh đại dừng lại, tuyên bố mình học đi xe thất bại. Nhưng vậy ít nhiều gì cũng khiến bọn họ cảm thấy được an ủi.

Nhưng mà khiến bọn họ không ngờ là, Văn Tinh Diêu tuy đạp xe không nhanh, nhưng tốt xấu gì vẫn thuận lợi tiến lên. Cảm giác bất ổn không còn nữa, tốc độ xe cũng dần dần nhanh hơn, hắn thậm chí còn học được cách điều chỉnh phương hướng, lúc thì rẽ trái, lúc lại rẽ phải, thỉnh thoảng còn lượn một hình chữ "S" mượt mà. Cuối cùng quay 180 độ, đạp xe đi về phía bọn họ.

Chờ đạp đến cần điểm xuất phát ban đầu, hắn còn thả một tay ra, biểu diễn một màn lái xe một tay cho mọi người xem.

Đồng tử của những người chơi khác chấn động, dồn dập phát ra tiếng hô kinh ngạc cảm thán.

"Thế, thế mà đã học xong rồi á? Đi xe đạp chỉ đơn giản như vậy thôi hả, tôi đột nhiên cảm thấy mình có thể..."

"Ông anh kia tỉnh lại đê, nhớ lại thảm cảnh lúc trước của mình mà xem, nhẹ nhàng thoải mái là đặc quyền riêng của đại thần, còn với chúng ta ấy à, không có cửa đâu!"

"Sao anh đại dám, lại còn đi xe bằng một tay nữa chứ! Chờ đi quen, khéo anh đại còn có thể thả cả hai tay để đi ấy nhỉ..."

"Đại não thì nói tôi có thể học được, nhưng tay với chân tôi lại nói, học được cái con khỉ!"

"Tôi thật là ngu, tôi thật là ngu, tôi thật sự rất ngu!"

"... Lại có thêm một tên phát điên rồi, mau dẫn tên này đi chỗ khác đi."

Trong lúc mọi người đang bận hoài nghi cuộc đời, Văn Tinh Diệu đã đi xuống, trả xe đạp lại cho [Cải Thìa].

"Cám ơn xe của cô, tôi biết cách dùng rồi, cô cầm lại đi."

"Anh đại! Anh học kiểu gì mà nhanh dữ vậy!" [Cải Thìa] chỉ muốn nhào luôn xuống ôm đùi người ta, cô lập tức tiến lên nịnh nọt hỏi, "Anh đại [Yêu Tinh], anh học thế nào vậy, đạp xe có bí quyết nào không, có thể nói cho tôi biết không? Tôi học mãi mà vẫn không đi được xe..."

Văn Tinh Diệu vốn định nói "Chuyện này cứ có tay có chân là làm được mà", nhưng nhìn đến ánh mắt cầu thị, ham học mãnh liệt của đối phương thì lại nuốt ngược câu này xuống, nghĩ một lúc mới ra một cái bí quyết, trong mắt mình không tính là bí quyết: "Có lẽ cô cần học cách giữ thăng bằng trước? Có thể nhờ bạn của mình giữ ở phía sau giúp, chậm rãi ngồi lên xe đi. Chờ khi nào thấy ổn ổn rồi thì coi như học xong."

Bản thể của hắn dầu gì cũng là động vật họ mèo, rất dễ dàng thoải mái trong việc giữ thăng bằng, không mất bao nhiêu thời gian đã có thể nắm được kỹ xảo này.

[Cải Thìa] nghe Văn Tinh Diệu nói thì rơi vào trầm tư, ngay cả Văn Tinh Diệu đi mất lúc nào cũng không để ý.

Chờ cô nghĩ ra phải làm như thế nào, thì những người chơi nghe lỏm cuộc đối thoại của hai người đã bắt đầu luyện tập theo cách Văn Tinh Diệu nói rồi.

"Nhanh nhanh, nhóc A, cậu ở đằng sau đỡ xe cho anh một tí, chờ anh đạp một vòng xong quay lại, chúng ta đổi chỗ, anh đỡ cho cậu!"

"Được đó, B già, anh chờ tôi một chút, tôi cất xe của mình đi đã ~"

"Chị C chị C, chúng ta nhanh học thôi, chậm chân là vị trí tốt sẽ bị người khác cướp sạch mất!"

[Cải Thìa] và [Lá Phong Đỏ] liếc nhau một cái.

"Em gái, em có muốn học đi xe đạp không?"

"Biết rồi còn hỏi, chị em mình đi!"

Trong lúc đám người chơi có giai đoạn đầu học tập bi thảm này một lần nữa hừng hực khí thế luyện tập, thời gian từng giây từng phút trôi đi, người chơi đi tới cửa thôn càng lúc càng đông. Bọn họ một phần là bị người có xe lôi kéo đến, nhưng phần lớn vẫn là biết bên dây có người tập đi xe đạp, làm trong việc đồng áng trong tay thì đều túm năm tụm ba đến xem trò vui.

Nói không chừng còn gặp được một hai người quen, có thể mặt dày đi lên tập xe ké đây!

Suốt cả buổi chiều, chỗ cửa thôn đều vô cùng náo nhiệt.

Nỗ lực cuối cùng cũng được đền đáp, khi trời sẩm tối, trong đám người cuối cùng cũng truyền đến một tiếng rống ta: "Ha ha! Ông đây cuối cùng cũng biết đi xe đạp rồi, không có người giữ phía sau, tôi vẫn có thể đi trọn một vòng!"

Sau người này, lại lục tục có thêm mấy người nói mình đã nắm được bí quyết đạp xe, ở trước mặt mọi người đi mấy vòng biểu diễn, sau đó thì cất xe đi, ngồi sang bên cạnh nghỉ ngơi. Trong số đó có cả [Cải Thìa] và cô em [Lá Phong Đỏ].

Những người còn lại học giữ thăng bằng cũng tương đối tốt rồi, chuyện đi được xe chỉ là sớm hay muộn thôi, nhưng vẫn còn một số nhỏ, trời sinh không biết cách thăng bằng, không cần biết bọn họ cố gắng luyện tập đến đâu, học hành chăm chỉ thế nào, thì lúc không có người giữ phía sau vẫn cứ ngã sõng soài, học kiểu gì cũng không được.

Đến cuối cùng, ngay cả những người giữ xe giúp họ cũng không nhìn nổi nữa, nhỏ nhẹ góp ý, bảo không thì hôm nay tập đến đây thôi, mai rồi lại ra tập tiếp?

Lúc này, sắc trời đã tối lắm rồi, vì học đi xe đạp mà mất nguyên thời gian một buổi chiều, thêm phân nửa buổi tối nữa, quả thực là rất lâu, những người chơi vẫn chưa tập được xe chỉ đành mặt mày đưa đám, đồng ý với ý kiến này.

Bọn họ đã hoàn toàn tuyệt vọng với chuyện "Tiếp tục tập luyện" rồi, cảm thấy mình mãi mãi cũng không thể học đi xe được.

Những mà chuyện gì cũng không có tuyệt đối, đến sáng hôm sau, việc này thế mà lại có khả năng chuyển biến tốt.

Có một người chơi mới sáng sớm đã chạy ra cửa thôn bày hàng, thỉnh thoảng lại nhìn đông có thấy, đến khi thấy một người mình quen mặt, đang than ngắn thở dài, y lập tức hớn hở chạy đến hỏi: "Ông anh, ông anh đến để tập xe đạp hả, chỗ tôi có bán "Bánh xe phụ trợ" này, chỉ cần gắn vào bánh sau xe đạp, đảm bảo ông anh sẽ đi được xe ngay và luôn!"

Người chơi bị kéo lại vốn hơi mất kiên nhẫn, vừa nghe lời này thì hi vọng lập tức dâng lên, giống như nhìn thấy vị cứu tinh của đời mình, lập tức nắm lấy tay đối phương, vội vàng hỏi: "Anh em tốt, cậu đúng là người anh em tốt của tôi, bánh xe phụ trợ ở đâu, mau dẫn tôi đi xem!"

Đừng để ý xem là y có biết người chơi này tên gì hay không, giờ chỉ cần có thể giúp y đi được xe đạp, thì người đó chính là anh em ruột cùng cha khác bà nội của y!

Quảng cáo
Trước /277 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thanh Phong Hận

Copyright © 2022 - MTruyện.net