Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhìn Dạ Kim Lan ăn món do tự ả bỏ thuốc, Dạ Đông Tuyết nhàn nhạt cười.
Nấn ná thêm một lúc, mặt trời sắp lặn, Dạ Kim Lan mở lời:
- Bạch công tử, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta nên đi ngay thì hơn.
Bạch Y Thần chậm rãi buông quyển sách trên tay xuống, gật đầu. Dạ Kim Lan ngập ngừng nói với Dạ Đông Tuyết:
- Tam tỷ… chuyện này…
Dạ Đông Tuyết đương nhiên hiểu chuyện tốt chẳng có phần của mình, nàng cười ngu ngốc nói:
- Ta cũng phải về nhà của mình thôi. Hai người đi chơi vui vẻ nhé.
Bạch Y Thần không nói gì, Dạ Kim Lan níu kéo Dạ Đông Tuyết giải thích một lúc mới để nàng rời đi.
Bạch Y Thần và Dạ Kim Lan song song đi đến tiền viện. Đi được một đoạn, Dạ Kim Lan bất ngờ nói:
- A, Thúy Nhi, ta làm rơi khăn tay rồi…
- Tiểu thư có nhớ mình làm rơi ở đâu không?
- Em hãy quay lại Trúc Lâm Viện tìm giúp ta nhé.
- Dạ.
Sau khi phân phó xong, Dạ Kim Lan mới xoay lại tạ tội với Bạch Y Thần đang đứng chờ.
- Bạch công tử, thật ngại quá. Kim Lan lại gây phiền đến người rồi…
- Không có gì.
Bạch Y Thần bình thường ra ngoài không mang theo người hầu, Thúy Nhi bây giờ cũng đi mất nên hiện tại chỉ còn lại hai người. Bạch Y Thần không thích không khí mờ ám này. Hắn vẫn bộ mặt điềm tĩnh tiếp tục đi, nhưng không hiểu sao càng lúc hắn càng thấy nóng nực, mặt bất đầu đỏ ửng lên.
- Bạch công tử… người không được khỏe sao?
Dạ Kim Lan xáp tới hỏi thăm, nhìn thấy Dạ Kim Lan đáy mắt Bạch Y Thần trở nên mông lung, một cảm xúc khó tả dấy lên trong lòng. Hắn cố gắng kiềm chế tâm tình của mình lại:
- Không có gì.
- Công tử, Kim Lan rất lo cho người…
Biết thuốc trong người Bạch Y Thần bắt đầu phát tác, Dạ Kim Lan càng lấn lướt buông lời dụ hoặc. Trong người của nàng hơi nóng bắt đầu lan tỏa, bởi vì nàng uống thuốc sau Bạch Y Thần nên đến giờ vẫn giữ được thần chí.
- Công tử, Kim Lan đưa người quay lại Trúc Lâm Viện nha.
Bạch Y Thần lúc này đã bị thuốc làm vô lực, thần chí mơ hồ để cho Dạ Kim Lan tự chủ trương. Dạ Kim Lan gác tay Bạch Y Thần lên vai mình, quay trở lại Trúc Lâm Viện. Lúc này, Thúy Nhi chắc đã giải quyết xong Hồng Tụ ở bên kia rồi.
Hôm nay, tốp gia đinh canh giữ đã bị Dạ Kim Lan động tay chân, nên hiện tại xung quanh đây chẳng có lấy một người, không ai biết được chuyện gì đang xảy ra.
Thúy Nhi mới nãy viện cớ quay lại Trúc Lâm Viện tìm đồ để gặp Hồng Tụ. Vừa quay đầu, Thúy Nhi liền đánh mạnh vào sau gáy Hồng Tụ, làm nàng hôn mê bất tỉnh rồi giấu nàng vào trong một góc.
Thấy Dạ Kim Lan dìu Bạch Y Thần về tới, Thúy Nhi liền chạy ra đỡ phụ Bạch Y Thần vào trong phòng ngủ.
Thấy Bạch Y Thần thần trí mơ hồ nằm trên giường, Thúy Nhi hoảng loạn:
- Tiểu… tiểu thư… bây giờ chúng ta làm sao…
Mặt Dạ Kim Lan lúc này đã đỏ bừng, đôi mắt mê loạn, bình thường nàng đã là một mỹ nhân như hoa như ngọc, bây giờ tình ý lan tỏa càng làm nàng có sức dụ hoặc đặc biệt. Hiện tại, đến nói chuyện cũng khó khăn, Dạ Kim Lan lạc giọng:
- Ngươi lánh mặt đi… Đến khi ta gọi mới được vào…
Thúy Nhi liền sợ hãi tránh đi.
- Dạ, tiểu thư…
Cửa phòng được khép lại, bây giờ chỉ còn lại mình Dạ Kim Lan và Bạch Y Thần nằm trên giường. Dạ Kim Lan bước từng bước tiến tới gần Bạch Y Thần, khát khao gọi:
- Bạch lang…
Đúng lúc Dạ Kim Lan định cởi y phục của mình ra thì có người đột ngột xuất hiện phía sau nàng và xuất ra một chưởng làm nàng hôn mê.
- Dù tuổi còn nhỏ nhưng đúng là một thiên tài trong âm mưu gia đấu a…
Người bí ẩn đó lên tiếng mỉa mai, rồi quay sang hỏi người bên cạnh:
- Cảm giác bị người khác tính kế như thế nào?
- Quả thật rất đặc biệt. Chỉ cần ngày hôm nay nàng ta trót lọt, ngày mai ta sẽ trở thành thủ phạm âm mưu bỏ thuốc Bạch Y Thần nhưng vô tình lại tác thành hai người sẽ truyền khắp nơi. Đúng là… không thể ngờ nổi.
Hai người bí ẩn quả nhiên là Dạ Đông Tuyết và Tang Ly. Ánh sáng le lói bên ngoài hắt lên mặt Tang Ly làm hiện rõ nụ cười ranh ma của hắn.
- Nàng muốn xử trí hai người thế nào?
Dạ Đông Tuyết nhíu mày, nàng chưa nghĩ ra cách nào để giải quyết chuyện này. Tang Ly nghiêm khắc nói:
- Nàng vẫn không đủ tàn nhẫn.
Dạ Đông Tuyết rùng mình. Đúng vậy, nàng vẫn không đủ quyết tâm, không đủ tàn nhẫn đối phó với kẻ địch của mình.
Tang Ly tiếp tục dụ hoặc bên tai:
- Dù nàng có lòng tốt nhưng… ai sẽ hiểu cho nàng? Những kẻ đó sẽ cảm kích nàng sao? Hay là… xem nàng như kẻ ngốc? Nàng cứ mềm lòng như vậy, nàng có thể… trả thù?
Dạ Đông Tuyết liên tục thay đổi sắc mặt theo từng câu nói của Tang Ly, nhịp tim Dạ Đông Tuyết càng nhanh.
Đưa mắt nhìn Dạ Kim Lan đang bất tỉnh trên giường, đó là muội muội của nàng, là người nhà của nàng, nhưng cũng là kẻ thù của nàng. Trái tim Dạ Đông Tuyết càng lúc càng lạnh lẽo.
Dạ Đông Tuyết mở miệng định nói gì đó nhưng lại im bật, đôi tay xiết chặt lại, móng tay đâm sâu vào thịt, cơn đau làm nàng phần nào tỉnh táo.
Những kẻ đó chưa từng nghĩ đến tình thân.
Nàng còn muốn mơ tưởng điều gì?
Cái chết của mẫu thân, Dạ gia nhất định phải trả giá đắt.
Dạ Đông Tuyết xoay lưng, không chút cảm xúc nói:
- Chuyện ở đây giao ngươi giải quyết.
Khóe môi Tang Ly nâng cao, hài lòng trước thành tích của mình. Rồi hời hợt nhìn lại hai người trên giường.
Sáng hôm sau, nô tì Hồng Tụ ở Trúc Lâm Viện bị phát hiện thông dâm với một kẻ gia đinh trong phủ ngay trên giường của Bạch Y Thần. Dạ gia một phen nháo nhào.