Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 1.
Sáng nay, Phó Trầm thức dậy rất sớm, trời vẫn chưa sáng nhưng hắn đã lôi tôi dậy tập thể dục suốt nửa tiếng.
Xong việc, hắn vào nhà tắm tắm rửa, còn tôi lại lăn ra ngủ tiếp.
Khó khăn lắm mới có thể chìm vào giấc ngủ, tiếng máy móc im lặng bấy lâu nay bất ngờ vang lên trong đầu tôi.
“Ký chủ! Sao cô vẫn còn ngủ thế! Sao đến giờ cô vẫn ngủ được vậy!”
Tôi nửa tỉnh nửa mê, dùng suy nghĩ đáp:
“Mi thử đến đây tập thể dục nửa tiếng, để ta xem mi có ngủ được không.”
Hệ thống thở dài: “Cô biết hôm nay là ngày gì không?”
Tôi suy nghĩ: “Là ngày cùng Chi Chi đi tìm người mẫu nam mát-xa?”
Tôi như ngừng thở kinh ngạc ngồi bật dậy.
“Cái gì? Chi Chi biết không?”
Cùng lúc đó, điện thoại đặt trên đầu giường rung lên một cách điên cuồng.
Tôi nhanh chóng mở khoá, bắt máy.
Ở đầu dây bên kia, giọng nói gấp gáp của cô bạn thân Kiều Chi vang lên:
“Cậu thu xếp đồ xong hết chưa? Hiện tại vị nhà tớ đã đi ra sân bay đón nữ chính rồi. Hệ thống nói vị nhà cậu cũng đi rồi. Có nữ chính ở đây, trong khoảng thời gian ngắn có lẽ hai người họ sẽ không về đâu, tớ đã mua vé xong xuôi rồi, máy bay quá nguy hiểm, rất dễ bị phát hiện nên tớ tìm đi đường sông.”
Nói xong, Kiều Chi gửi một bức ảnh qua.
Trong ảnh, cô ấy đang kéo một chiếc vali hành lý 40 thước được trang bị đầy đủ và che đậy vô cùng kỹ càng.
“Thực hiện theo kế hoạch ban đầu, nhanh chóng chuẩn bị, nửa tiếng sau tớ đến đón cậu.”
Lúc này, đầu óc của tôi đã hoàn toàn được khởi động rồi.
Sau khi tắt video, tôi phóng xuống giường, xoay người, lao xuống dưới nhà.
Tôi đẩy hành lý đã được chuẩn bị từ lâu ra ngoài.
Kể từ ngày đầu tiên tôi và bạn thân xuyên không đến đây, hai chúng tôi lúc nào cũng lên kế hoạch bỏ trốn.
Dù sao thì thế giới bọn tôi xuyên không đến không phải là thế giới ngôn tình giống như trong tiểu thuyết.
Mà đây là một quyển truyện 18+.
Truyện 18+ chúng tôi cũng đã nhịn rồi, dù sao thì cuộc sống nhàm chán, ai mà không muốn thêm chút màu sắc, gia tăng hương vị chứ?
Nhưng nam chính và nam phụ được thuyết lập trong quyển tiểu thuyết này là người thú!
Ừmmm, các bạn tôi ơi, là người thú đó!
Một người là báo đen, một người khác là trăn vàng điên loạn.
Một người có gai ngược, một người có “hai chú chim non”.
Lúc đầu, tôi và cô bạn thân vô cùng thích thú, mỗi ngày đều chơi đủ kiểu, rất đa dạng.
Nhưng sau một khoảng thời gian dài, ôi mẹ ơi, ai mà chịu được chứ!
Càng huống hồ chi hệ thống từng nói rằng trước khi nữ chính về nước, hai người họ ít nhiều gì cũng nảy sinh chút tình cảm với chúng tôi.
Nhưng sau khi nữ chính quay về, hai người bọn họ hoàn toàn xem chúng tôi là món đồ chơi trên giường.
Nữ chính là người tình trong mộng của hai người họ, chỉ có thể đứng quan sát từ xa chứ không thể chơi đùa.
Tôi và cô bạn thân là tình nhân của hai người bọn họ, càng về sau càng trở nên thê thảm.
Vừa nghĩ thoáng qua thôi mà đôi chân đã mềm nhũn rồi.
Do đó kể từ ngày đầu tiên xuyên không, tôi và cô bạn thân đã ra sức điên cuồng kiếm tiền.
Chính là vì sau khi nữ chính quay về, chúng tôi vẫn có thể kéo dài những tháng ngày sống như một phú bà, tiêu tiền như rác!
Tuy nói hai người đàn ông này dữ tợn như thú vật, nhưng những năm nay kể từ lúc xuyên không, tôi và Kiều Chi chưa từng sống trong cảnh nghèo khổ bao giờ.
LV hay Hermes, muốn mua bao nhiêu thì mua, từ trước đến giờ quẹt thẻ chưa bao giờ do dự.
Nửa tiếng sau, cuối cùng tôi cũng đã gói những thỏi vàng mà bản thân tích góp bấy lâu nay lại.
Cùng lúc đó, Kiều Chi đến rồi.
Tôi phấn khởi kéo vali ra đến cửa, khoác tay Kiều Chi.
“Đi!”
2.
Không cần phải nói, Kiều Chi là cô bạn thân được tôi chọn kỹ lưỡng.
Kế hoạch bỏ trốn được cô ấy sắp xếp tuyệt đến nỗi không chê vào đâu được.
“Đi gì mà đi, cậu ra ngoài chưa đầy ba tiếng đã bị Phó Trầm bắt về rồi.”
Tôi bị Kiều Chi kéo về, cô ấy dùng ánh mắt ám chỉ tôi mau nhìn vị bảo mẫu ở phía sau lưng.
Sau đó cánh tay tôi bị cấu mạnh như sắp bật ra máu.
Tôi lập tức rơi nước mắt.
Kiều Chi thì thầm nói nhỏ bên tai tôi: “Duy trì như vậy! Tiếp tục diễn.”
Bảo mẫu đứng ở phía sau với gương mặt đầy vẻ hoang mang, bà ấy nhìn tôi và Kiều Chi.
Tôi vừa khóc vừa kéo vali la hét: “Kiều Chi, cậu đừng cản tớ. Giang Vãn quay về rồi, Phó Trầm không cần tớ nữa đâu! Cậu buông tớ ra, tớ muốn đi chết!”
Kiều Chi lắc đầu, nước mắt tuôn trào như mưa: “Nịnh Nịnh, Phó Trầm đối xử tốt với cậu như vậy, nhất định sẽ không vì Giang Vãn mà phụ lòng cậu đâu, cậu đừng nghĩ quẩn như thế mà. Cậu nhất định phải sống thay tớ phần đời còn lại.”
Nói xong, máu chảy ra từ miệng của Kiều Chi.
Tôi ngẩn người, Kiều Chi xông về phía tôi chớp chớp mắt.
“Giả đó giả đó, đây là cách giả chết của tớ. Bảo mẫu nhà cậu vẫn đang quan sát, đừng dừng lại, tiếp tục diễn”
Tiếng khóc của tôi càng lúc càng lớn: “Chi Chi, cậu làm sao vậy? Sao cậu nôn ra máu thế này? Cậu cũng muốn chết à? Hu hu hu, nếu như cậu có mệnh hệ gì, tớ cũng không muốn sống nữa! Để cho tớ đi chết đi cho rồi!”
Trong cơn điên cuồng, chúng tôi la hét, gào khóc thảm thiết, đẩy qua đẩy lại, cuối cùng cũng đã đẩy được vali ra khỏi căn biệt thự.
Trước cổng biệt thự của Phó Trầm không có lắp đặt camera như Tống Dực.
Sau khi tôi và Kiều Chi trông thấy những người mà chúng tôi thuê khiêng vali lên xe, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Kiều Chi nhỏ giọng bên tai tôi, nhắc nhở tôi về bước tiếp theo của kế hoạch: “Bảo bối, cậu nên chết rồi.”
Ồ ồ, đúng.
Tài sản đã được vận chuyển thành công, tôi nên chết rồi.
Tôi đẩy Kiều Chi ra, xoay người, nước mắt đầm đìa xông lên lầu.
Kiều Chi ở phía sau đuổi theo.
Rầm!
Cửa đóng lại.
Hai bàn tay tôi xoa vào nhau, nóng lòng muốn thử.
“Chết như nào đây? Chết như nào đây?”
Kiều Chi bình tĩnh hơn tôi rất nhiều, từ trong túi, cô ấy từ từ lấy ra một lọ máu giả, sau đó kéo tôi vào trong phòng tắm.
Sau khi xả nước đầy bồn tắm lớn, cô ấy nói: “Nằm vào trong đó.”
Cô ấy nhỏ từng giọt từng giọt máu giả vào bên trong bồn tắm.
Tôi nhắm mắt lại, giả vờ như đã chết được một lúc rồi vậy.
Kiều Chi rất chu đáo, cô ấy còn đặt cả bức thư tuyệt mệnh đã chuẩn bị trước vào trong tay tôi.
Thuận theo đó, cô ấy còn vò rối phần tóc ở phía trước trán của tôi, khiến ai nấy vừa nhìn cũng đã cảm thấy vô cùng vụn vỡ.
Sau khi chuẩn bị xong hết mọi thứ từ đầu đến cuối, Kiều Chi giả vờ kinh ngạc, chạy xuống lầu, kéo lấy bảo mẫu khóc lấy khóc để.
“Nịnh Nịnh! Nịnh Nịnh tự sát rồi!”
“Nhanh lên! Gọi 120!”
Bảo mẫu sẽ mãi mãi không biết được, thật ra chiếc xe cứu thương đến chở tôi cũng là diễn viên mà chúng tôi thuê trước đó.
Ở bên trong xe, tôi ngồi gặm đùi gà, bắt chéo hai chân lại, nói chuyện với Kiều Chi.
“Chi Chi, cậu định chết như nào thế?”
Khóe miệng Kiều Chi nhếch lên, nở ra một nụ cười đắc ý.
Cô ấy nói trước khi cô ấy rời đi, cô ấy đã viết sẵn bức thư tuyệt mệnh rồi, từng câu từng chữ đều chứa đựng tình yêu mà cô ấy dành cho Tống Dực.
Bên cạnh bức thư tuyệt mệnh, còn vứt rải rác một đống thuốc an thần, vừa nhìn đã biết liều lượng này sẽ gây chết người.
Kiều Chi sợ Tống Dực sẽ cảm thấy mức độ chết này không chân thật nên cô ấy còn đặt thêm một lọ Paraquat rỗng ở ngay bên cạnh.
Tôi âm thầm giơ ngón tay cái lên tán thưởng cô ấy, tàn nhẫn thật đó.
“Nhưng lúc cậu kéo vali rời khỏi biệt thự, camera có quay trúng không?”
Kiều Chi nở ra một nụ cười thần bí, cô lấy điện thoại ra, cho tôi xem một tấm ảnh.
Là thư tuyệt mệnh mà cô ấy viết.
Đoạn cuối cùng là: Chồng ơi, em biết hôm nay là ngày Giang Vãn quay về, cô ấy quay về cũng đồng nghĩa anh không cần em nữa rồi. Tuy rằng em không nỡ, nhưng những năm nay em đã độc chiếm vị trí Tống phu nhân quá lâu rồi, tiểu thư Giang nhất định không muốn nhìn thấy em, nên em sẽ chết ở một nơi thật xa.
Đừng tìm, đừng nhớ em.
Nói xong, cô ấy dùng lưỡi liếm khô vết máu trên môi: “Lúc nãy, vì muốn tình huống chân thật hơn, tớ còn diễn một màn nôn ra máu trước mặt mấy bảo mẫu nhà cậu nữa. Hi hi.”
Hay hay hay!
Đúng thật là tỉ mỉ.
Ai không biết còn tưởng là cô ấy đã chết rất nhiều lần rồi đó.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");