Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi Thu Nguyệt Khê tỉnh thì trời đã sáng, đầu lại đau dữ dội, đột nhiên nhớ tới chuyện tình chấn động ngày hôm qua, giống như giấc mơ nhưng cũng lại rất giống thật sự.
Đương nhiên, nếu nằm mơ thì tốt rồi, nhưng nếu là thật sự...
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Nạp Lan Lạc ngày hôm qua lại bồi hồi trong đầu nàng, "Thu Nguyệt Khê, trước khi trời tối phải cho gia biết đáp áp của người, nếu làm cho gia không hài lòng, ngươi nên chuẩn bị tốt cái chết của mình đi!"
Di...toàn thân Thu Nguyệt Khê lạnh run, hôm qua thật sự nàng đã nói cho hắn biết rồi sao? Nếu thật sự là nàng vẫn chưa nói, thì nàng sẽ chết không có đất chôn thây rồi? Còn nếu đã nói, vậy...chẳng phải là sẽ quá mất mặt hay sao?
Đang lúc nàng suy đi nghĩ lại, Thu Nguyệt Lạc nghiêm mặt bưng chén đẩy cửa vào, lúc này nàng mới phục hồi tinh thần lại, thì ra là nàng đang ở nhà của mình.
Nàng gõ gõ cái đầu nhỏ, hàm hàm hồ hồ hỏi, "Ta...ta hôm qua trở về sao? Tại sao ta lại trở về chứ?"
"Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi ta sao?" Thu Nguyệt Lạc đem chén đưa đến trước mặt nàng, lạnh lùng nói, "Uống đi"
"Thu Nguyệt Lạc, đây là độc dược sao?" Thu Nguyệt Khê hỏi ngược lại.
"Dạ, dạ, dạ..là độc dược chết người đó!" Thu Nguyệt Lạc tức giận nói, "Một nữ tử, uống rượu...uống thành cái bộ dạng đức hạnh này, ta hảo tâm nấu cho ngươi chén canh giải rượu, ngươi còn sợ có độc hả?"
Thu Nguyệt Khê không cam lòng, chỉ có thể tiếp nhận chén canh giải rượu, liền nghe được Thu Nguyệt Lạc âm dương quái khí quở trách nàng, "Nhị tiểu thư của Thu gia chúng ta hôm qua làm ra một sự tình hết sức hoang đường, đã nhanh chóng truyền khắp cả Tần Hoài rồi, làm một tiểu thư khuê các tốt thì không làm, nhất định tuyên bố đem kiệu tám người khiêng đi cưới một nam tử, thật sự là...làm cho người ta cười đến rụng răng a!"
Thân thể Thu Nguyệt Khê cứng đờ, nói vậy...giấc mơ đó là sự thật rồi.
(Vui lòng theo dõi tại diendanlequydon.com để có thể đón đọc chương mới nhanh nhất_nhamy111)
"Toàn bộ cô nương ở Diệu Âm các đều thấy được, ngươi a, ở thanh thiên bạch nhật mà cưỡng hôn một nam nhân, Thu Nguyệt Khê, nếu không ai muốn ngươi, về sau ta sẽ nuôi dưỡng ngươi, ngươi cần gì...aiz...Thật không biết đem mặt mũi của Thu gia nhà chúng ta đặt vào đâu nữa! Mà quan trọng nhất...ngươi là một nữ tử, uống đến say mềm như vậy, vạn nhất nam tử kia là người xấu thì làm sao bây giờ?"
Thu Nguyệt Khê uống sạch canh giải rượu, đem chén nhét vào tay Thu Nguyệt Lạc, tức miệng chửi ầm lên, "Thu Nguyệt Lạc, nha đầu chết tiệt này, ngươi thì có khi nào nói lão tử tốt đâu, ta không sợ trời, không sợ đất, còn sợ những thứ này sao, ngươi cũng quá coi thường ta rồi. Hừ..."
Nói đến Nạp Lan Lạc, nàng đột nhiên nghĩ đến, hiện giờ chính nàng cũng không biết hắn như thế nào rồi nên tiện đà hỏi, "Đúng rồi, nam tử kia đâu? Hắn đi đâu rồi?"
Thu Nguyệt Lạc hung hăng gõ đầu nàng một cái, sẵn giọng nói, "Thật không có tiền đồ! Hắn đương nhiên là bị mẫu thân đại nhân mời về đây, hôm qua liền ở trong phòng cách vách ngươi nghỉ ngơi, nghe nói ngực hắn có chút nhiễm trùng, đại phu đã băng bó xong rồi, hiện còn đang nghỉ ngơi"
Lúc này Thu Nguyệt Khê mới gật gật đầu, đột nhiên sững sờ, rồi lại cảm thấy có gì không đúng, vì sao nàng lại hiểu tình huống của Nạp Lan Lạc rõ như vậy? Chẳng lẽ nàng lại để ý đến Nạp Lan Lạc?
Nàng vô thức nói, "Thu Nguyệt Lạc, ta nói cho ngươi biết, ngươi không được có ý đồ gì với hắn, có nghe không hả?"
Thu Nguyệt Lạc tức giận phản bác, "Nha đầu chết tiệt kia, tỷ tỷ ta biết ngươi quan tâm hắn, sợ ngươi tỉnh lại sẽ hỏi tình huống của hắn, nên lúc nãy mới hỏi thăm một chút để nói cho ngươi biết, thật sự là ý tốt không được hồi đáp mà!"
Thu Nguyệt Lạc tự mình nghĩ nghĩ, ngày thường đối với người nào mình cũng đều là dịu dàng hào phóng, nhưng lại riêng đối với Thu Nguyệt Khê, từ nhỏ cho đến lớn, hai người gặp mặt nhau liền nháo, đây cũng chính là phương thức chung đụng của hai tỷ muội các nàng, mặc dù tính tình không hòa hợp, nhưng dầu gì tính mình cũng rộng lượng, liên tục bao dung cho nàng, đương nhiên, nàng mặc dù trên miệng không nói ra, nhưng cũng không cho phép người nào khi dễ mình.
Thu Nguyệt Khê bĩu môi, "Không cần, nam nhân của bổn cô nương, ta chắc chắn sẽ giám sát chặt chẽ, hừ!"
Thu Nguyệt Lạc nhẹ nhàng cười sủng ái rồi mắng, "Nha đầu chết tiệt"
Nạp Lan Lạc ngồi trên giường đọc sách nhưng tâm tư cũng không đặt ở trong sách, lỗ tai dựng thẳng, nghe bốn thủ hạ đang không ngừng âm thầm nói ở bên ngoài.
Mộc Mộc đen mặt lại mắng, "Nữ nhân này khinh cuồng như thế, thừa dịp chúa thượng bị thương vô lực phản kháng, lại khinh bạc chúa thượng trước mặt người khác, thật sự là khinh người quá đáng mà, hừ!"
Mộc Băng lạnh lùng nói, "Nói bậy, chúa thượng cũng đã đòi trở lại rồi"
Thanh âm Mộc Hỏa so với hai người bọn họ càng lớn hơn, đường hoàng nói, "Ha ha, điều này nói rõ uy vũ của chúa thượng a. Cho dù miệng bị thua thiệt cũng muốn đòi lại, trước kia ta còn cảm thấy chúa thượng không nhiễm khói lửa của nhân gian, hiện thời thì nhìn thấy người cũng không phải Liễu Hạ Huệ, làm trong lòng lão tử ta cũng thật bằng phẳng...Sách...sách...sách!"
Mộc Mộc chu miệng nói, "Mộc Hỏa, ngươi thật quá đáng, rõ ràng là chúa thượng bị ép mà. Hừ!"
Mộc Hỏa lên giọng nói, "Đâu ra, ta thấy rõ ràng chúa thượng cũng rất hưởng thụ nga..."
Mộc Băng lạnh giọng, mở miệng nói, "Câm miệng!"
Mộc Mộc phụ họa gật gật đầu, "Đúng vậy...nếu chúa thượng tỉnh lại mà nhìn đến các ngươi đang thảo luận chuyện hôm qua...không chừng sẽ chơi ngược lại chúng ta đó"
Mộc Hỏa giật nhẹ miệng, liếc nhìn Mộc Thổ, nhìn hắn nắm chặt ngón tay không biết đang đếm cái gì, hiếu kỳ hỏi, "Mộc Thổ, ngươi đang đếm cái gì đó?"
Ai ngờ Mộc Thổ cũng không có phản ứng, Mộc Hỏa giương nanh múa vuốt chuẩn bị đi khiêu khích một phen, "Hắn, ta đây bạo phát..."
(Vui lòng theo dõi tại diendanlequydon.com để có thể đón đọc chương mới nhanh nhất_nhamy111)
Mộc Mộc một phen ngăn cản Mộc Hỏa lại, gầm nhẹ, "Mộc Hỏa ngươi điên rồi sao, chúa thượng tỉnh lại mà nghe ngươi la to thì sẽ ra bộ dạng gì, phải không Mộc Băng?"
Mộc Băng lạnh lùng trợn mắt không có chút nể mặt nào, Mộc Mộc chỉ có thể bĩu môi, nàng biết Mộc Băng có thói quen, mỗi ngày nói chuyện không quá năm mươi chữ. Mỗi hồi thấy chúa thượng thì nàng mới mở miệng, thật muốn...làm cho người ta hung hăng túm lấy đánh cho đã.
Đang lúc mọi người đều an tĩnh, Mộc Thổ đột nhiên ngơ ngác hô lên, "Ta rốt cuộc cũng đã đếm xong, lúc ấy chỗ đó có tổng cộng ba mươi bảy người, chúa thượng thật uy vũ nga, nhiều người như vậy chứng kiến được tình yêu đầu tiên của chúa thượng a. Ha...ha..."
Ba người còn lại khóe miệng rụt rụt, Mộc Thổ làm việc vĩnh viễn chậm hơn người khác nửa nhịp, chủ đề vừa mới kết thúc, Mộc Thổ sẽ vĩnh viễn nhắc lại một lần nữa, lần này, chúa thượng đã hoàn toàn tỉnh rồi....
Nạp Lan Lạc vỗ vỗ trán, rụt rụt khóe miệng nói, "Bốn người các ngươi, lăn tới đây cho gia!!"
Bốn người bên ngoài đưa mắt nhìn nhau, quả nhiên, chúa thượng đã nghe được toàn bộ...
Bốn người đều chứa đựng tâm tư đi vào gian phòng Nạp Lan Lạc, nhìn đến hắn đã sớm mặc quần áo ngồi trên giường, vui vẻ dạt dào nhìn chằm chằm bọn họ.
Bọn họ thình lình run rẩy, chúa thượng cười càng ôn nhu, mấy người bọn họ liền càng nguy hiểm
"Gia không có ở đó, Nhật Lạc các có chuyện gì không?" Nạp Lan Lạc giương mắt.
Mộc Hỏa che đậy không vui trong lòng, cung kính nói, "Chúa thượng, Mộc Kim đã qua đời, Nhật Lạc các đưa Mộc Thủy lên làm thủ lĩnh mới, thất đại trưởng lão đã cử hành qua nghi thức tiếp nhận"
Phải nói rằng trong thường ngày, hắn ghét nhất bộ dạng bất ôn bất hòa của Mộc Thủy, nhưng không nghĩ tới lúc chọn thủ lĩnh, thất đại trưởng lão cùng chúa thượng đều cùng nhau ủng hộ hắn, thật sự là nghĩ không ra...nghĩ không ra a!
"Chúa thượng, Tam hoàng tử Lý Tranh dẫn người đến Tần Hoài tìm tung tích của ngài, bọn thuộc hạ nghe được người bên Sơ Nguyệt các tìm được tin tức của ngài. Hiện tại chuyện của chúa thượng cùng Nhị tiểu thư Thu gia lại truyền khắp Tần Hoài, sợ rằng Lý Tranh sẽ đến đây, lúc đó sẽ biết rõ tung tích của ngài, nói không chừng, ngay cả dung mạo của ngài hắn cũng sẽ biết" Mộc Mộc nói
"Chúa thượng, mệnh lệnh của thất đại trưởng lão là nếu như tìm thấy chúa thượng, lập tức mang người về kinh ngay" Mộc Băng nói
Ánh mắt Nạp Lan Lạc trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Thất đại trưởng lão, hừ...Bọn họ là chúa thượng của các người hay gia là chúa thượng của các người?"
Hắn vừa nghe đến bốn chữ "Thất đại trưởng lão" da đầu liền tê rần rần, lúc nhỏ hắn tiếp nhận Nhật Lạc các từ phụ hoàng, thì chuyện của hắn liền bị bảy người này trói buộc suốt ngày, mọi việc từ việc lớn đến việc nhỏ đều muốn chen một chân vào, nếu không phải bị bọn họ liên tục cản trở, hoặc là cho hắn đến Tần Hoài sớm, thì hắn đã sớm gặp được nàng rồi...
Bốn người im lặng không nói, cung kính quỳ xuống.
Nạp Lan Lạc trầm giọng nói, "Các ngươi tốt nhất nên nhớ cho rõ ràng, không cần phải suốt ngày nghe lệnh của các lão nhân đó. Các ngươi cũng nên nhớ kỹ, các ngươi là do gia chọn ra từ các ám vệ, nếu như các ngươi còn như vậy, gia sẽ không ngại mà cho các ngươi cút khỏi Nhật Lạc các, một lần nữa chọn người khác"
Sau đó, sắc mặt hắn hòa hoãn một chút, nhớ tới bốn người này vừa rồi còn nói xằng nói bậy về hắn, trong đầu hắn đột nhiên vọt lên một ý niệm nho nhỏ, "Gia còn tính ở lại đây ngây ngốc thêm hai ngày, mấy ngày này, gia sẽ cho các ngươi một chút nhiệm vụ, Mộc Mộc..."
Bốn người nghe được chữ "nhiệm vụ" thì lại cùng nhau đổ mồ hôi lạnh, Mộc Mộc khẽ cắn răng bước lên, "Chúa thượng, thuộc hạ...ở đây!"
"Ngươi đi am ni cô phụ cận Tần Hoài ngây ngốc ở đó hai ngày cho gia, thăm dò cho rõ ràng, nhóm hắc y nhân hôm đó ám sát gia là do ai phái tới, nhớ kỹ, phải giả trang thành bộ dạng ni cô, phải bất động thanh sắc mà tra ra cho gia"
Khóe miệng Mộc Mộc rụt rụt, mãnh liệt nuốt nước miếng, chỉ có thể tiếp nhận, "Dạ...chúa thượng!"
(Vui lòng theo dõi tại diendanlequydon.com để có thể đón đọc chương mới nhanh nhất_nhamy111)
"Mộc Băng, mấy ngày trước Lý Minh tới đây cũng đã có một khoảng thời gian ở qua tại Thu phủ, ngươi tra rõ ràng cho gia, phàm là chuyện cùng Thu phủ có liên quan, tuyệt đối không được bỏ sót, rồi hồi báo cho gia!"
"Dạ!" Mộc Băng ngẫm lại, chính mình nói chuyện còn lưu lại khẩu đức nên chúa thượng mới trừng phạt nhẹ như vậy, nếu giống Mộc Mộc thì sẽ thê thảm rồi
"Mộc Hỏa!" Nạp Lan Lạc ung dung nói, "Ngươi có biết thanh lâu của Tần Hoài không? Ngươi mỗi ngày đều dạo lần lượt các thanh lâu cho gia, từ bên trong đó tra ra cho gia người của Lý Minh cùng Lý Cẩm, cuối cùng gom lại hồi báo cho gia, nhớ kỹ, không được để lộ thân phận"
Mộc Hỏa đổ mồ hôi đầy đầu, đều tự trách mình lắm miệng, da đầu tê dại miễn cưỡng gật gật đầu, "Dạ, thuộc hạ tuân lệnh!"
"Mộc Thổ..."
"Dạ?" Mộc Thổ sửng sốt cả nửa ngày, xem bộ dạng cúi đầu ủ rũ của ba người kia mới nhớ tới chuyện muốn bẩm báo chúa thượng.
"Chúa thượng, Mộc Thổ đã tra ra, Huyết Tế lâu đã có hơn mười năm, lúc Hoa Mãn Thiên mười hai tuổi đã trở thành các chủ, nghe nói lúc ấy còn có ba người khác tranh đoạt, đều là bị Hoa Mãn Thiên độc chết. Có thể thấy được người này không tim không phổi, không từ bất kỳ thủ đoạn nào"
Khóe miệng Nạp Lan Lạc hé ra, hắn cũng thật không hiểu tại sao khi ấy hắn chọn người này trở thành một trong ngũ đại ám vệ, "Ngươi cái gì cũng không cần làm, ngươi cũng từng nói qua với gia rằng ngươi muốn đi dạo phố, nay gia thành toàn cho ngươi!"
Mộc Thổ ngước mắt lên nhìn Nạp Lan Lạc sững sờ, nghiêm túc, "Có thể sao?" Sao hôm nay chúa thượng lại tốt bụng vậy kìa?
Nạp Lan Lạc tươi cười rất là ôn nhu nói, "Đương nhiên là có thể rồi!"