Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Gia, buổi lâm triều hôm nay, trong lúc các đại thần đang thảo luận vụ án của Thu gia, hoàng thượng hỏi Hàn vương có đề nghị gì không, Hàn vương đột nhiên tức miệng chửi ầm lên, con mẹ nó cuộc sống chó má, lão tử không sao sống được". Hòa Phong và Hòa Khí đứng cùng một chỗ, vừa nói vừa bắt chước giọng nói cùng vẻ mặt của Hàn vương
Hòa Khí vừa nói vừa ôm bụng cười lăn lộn, nói đứt quãng, "Gia...gia...nhất định là không biết về sau lại phát sinh, haaaa...phát sinh chuyện gì đâu!"
Nạp Lan Lạc mỉm cười nằm trên giường ung dung nói, "Hòa Phong, ngươi lui về sau ba bước rồi nói tiếp cho gia, vạn ngụm nước miếng văng đầy mặt gia rồi, ngươi cũng không biết sau đó phát sinh chuyện gì sao?"
Hòa Phong ủy khuất nói, "Gia..ta là Hòa Phong, đứa cười bên kia là Hòa Khí"
Hòa Khí ngưng cười, bĩu môi, lui về sau ba bước lại tiếp tục cười lên ha hả.
Hòa Phong lập tức chân chó nói, "Gia, hắn cười sắp ngất rồi, không thể nói tiếp cho ngài nghe, để tiểu nhân nói cho ngài, dừng một chút lại hỏi, "Gia, hồi nãy nói tới chỗ nào rồi?"
Nạp Lan Lạc bực mình vung ống tay áo lên, Hòa Phong thuận theo tự nhiên động trên thân cây to.
**********
"Nói tới đoạn hoàng thượng hỏi Hàn vương có đề nghị gì, Hàn vương đột nhiên tức miệng chửi ầm lên, con mẹ nó cuộc sống chó má, lão tử không sao sống được. Ngay sau đó...."
Tiểu Du tử đột nhiên dừng lại, cung nhân canh cửa lập tức hỏi như thế nào.
"Sắc mặt hoàng thượng tối sầm, nói với Hàn vương, đang ở đại điện ngươi nên chú ý ngôn từ, Hàn vương lại nói, nãi nãi cái đầu ngươi!"
"A!" Cung nhân canh cửa kinh ngạc, bảy miệng tám lời cùng nhau thảo luận đề tài, nhưng không thấy tiểu Du tử mở miệng tiếp, phát giác tình huống có gì không đúng nên xoay người lại nhìn lên, một nam một nữ đứng một bên lạnh mắt nhìn bọn họ.
Cung nhân canh cửa bất đắc dĩ cúi đầu xuống, ngón tay lại cùng nhau chỉ vào tên đầu sỏ gây nên cớ sự - tiểu Du tử.
Trương Thỉ khẽ nói, "Nếu khi chủ tử hồi cung lại nhìn thấy đám người các ngươi đang đàm luận chuyện đại điện, cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu. Còn không mau trở về vị trí của các ngươi"
Sau khi cung nhân canh cửa tản đi, trong chốc lát, đã thấy tiểu Du tử còn đứng tại đó ủ rũ cuối đầu, Thư Nghiên cười một tiếng, "Tiểu Du tử, không sao đâu, lần sau nhớ không được lại thảo luận chuyện của chủ tử nữa, trong cung lắm người nhiều miệng, đến lúc đó đầu của nhà ngươi lại vui vẻ dọn nhà a"
Khuôn mặt nhỏ của tiểu Du tử đỏ lên, hắn biết Thư Nghiên là cung nữ thiếp thân của thái tử điện hạ, đi theo thái tử hơn mười năm, chủ yếu nhất là, nàng là nữ nhân có dung mạo xinh đẹp nhất giữa đám cung nữ, thậm chí có một lần Hoàng thượng có tâm tư với nàng, may mắn bị thái tử chặn lại.
Có thể thấy được nàng đã sớm là nữ nhân của thái tử, bất quá...đồn đãi vẫn chỉ là đồn đãi, không thể tin dễ dàng.
"Aiz! Tiểu nhân trở về Mộng Các điện" Tiểu Du tử nhảy dựng lên liền rời đi
Trương Thỉ đi tới, buồn bực hỏi "Tên tiểu Du tử này vì sao lại tới Đông cung?"
Thư Nghiên lắc đầu, mỉm cười nói "Đại khái là mỗi lần hạ triều Tam điện hạ đều theo Thái tử điện hạ cùng nhau trở về Đông cung, hắn cũng đi theo hầu hạ"
Nói tới tên tổng quản Trương Thỉ này, không biết trúng nhầm vận cứt chó gì, vào cung chưa được hai tháng, lại được đề bạt thăng lên làm tổng quản, thân người cao lớn như ngựa, dung mạo lại lạnh lùng, đáng tiếc lại là tên thái giám, ngày thường luôn nghiêm túc thận trọng, bày ra gương mặt đen, lại đơn độc làm cho thái tử điện hạ vui mừng, mỗi lần đều mang hắn theo bên người. Trước khi hắn đến đây, chỉ có mình Thư Nghiên độc hưởng đãi ngộ, chẳng lẽ thái tử điện hạ cũng vừa ý Trương tổng quản rồi sao?
**********
"Vân Vụ tỷ tỷ, Vân Vụ tỷ tỷ...." Vừa mới sáng ra, âm thanh làm nũng của Mai Hương lại truyền vào phòng ngủ của Vân Vụ, thanh âm lại mang theo một loại nức nở, Vân Vụ nhắm hai mắt, chân mày không khỏi chấn động.
Nhưng giờ phút này Mai Hương lại vạn phần hối hận khi mình lại vọt vào gian phòng của nàng...
Chỉ thấy thân thể Vân Vụ lại bày ra thế chữ "Đại" ở trên giường, khóe miệng chảy ra nước miếng làm ướt nửa cái gối, mền cũng không đắp trên người nàng, mà lại lặng lẽ nằm trên mặt đất, cuộn thành một đống, như là đang nói mình bị ủy khuất.
Vân Vụ trừng mắt nhìn Mai Hương đang há rộng miệng không nói lên lời nào, điềm nhiên như không hỏi, "Đã đến giờ dùng điểm tâm rồi sao?"
Hôm nay ánh mặt trời vẫn rất tốt, trong đình viện, Vân Vụ ngồi trên ghế đá, cuồng ăn đồ điểm tâm trên bàn, hoàn toàn không thấy dung nhan đang nũng nịu khóc thút thít của Mai Hương.
"Vân Vụ tỷ tỷ phải cứu ta a. Lúc phụ vương lâm triều đắc tội với Hoàng thượng, phụ vương tìm được phương pháp cho ta vào cung tuyển tú, ô ô..."
Khóc hồi lâu lại tiếp tục nói "Ta là nữ nhi duy nhất của người, hơn nữa ta lại thích Minh ca ca, tại sao có thể...tại sao có thể...trở thành phi tử của hoàng thượng, ta không sống được...ta không muốn sống nữa..."
Bộ dáng động lòng người của Mai Hương cũng không làm cho Vân Vụ chú ý thật lâu, vì vậy nàng đứng dậy, tiểu Nguyệt vội vàng nắm ống tay áo của nàng khóc lớn, "Tiểu thư, người không được chết a, vương gia chắc chắn sẽ nghĩ ra biện pháp khác, người đừng nghĩ quẩn"
Mai Hương mở một mắt nhìn vẻ mặt Vân Vụ, ai ngờ nàng vẫn không hợp tác.
Nàng thầm nghĩ, ngươi vẫn không quản sao, rồi lại lên tiếng khóc rống nói, "Mạng của ta sao lại khổ như vậy a, vì sao phải tiến cung làm phi tử, ta phải trải qua cuộc sống đó như thế nào đây a"
Tiểu Nguyệt phối hợp an ủi, "Tiểu thư, người phải nghĩ đến mặt tốt chứ, vào cung rồi, trang sức gấm vóc, sơn hào hải vị, cả đời này..."
"Đợi chút!"
Mai Hương âm thầm thở ra, nghe lâu như vậy rồi, rốt cuộc cũng có phản ứng.
"Mai Hương, ngươi cũng biết đó, lão tử ta trong ngày thường vẫn luôn phi thường rộng lượng"
Mai Hương mãnh liệt gật đầu, rộng lượng...xác thực rất lớn a.
Vân Vụ tiếp tục nói, "Nhân phẩm cũng vô cùng tốt"
Mai Hương tiếp tục gật đầu, đừng ăn đồ ăn của người ta mà không cần hỏi thăm a.
"Quan trọng nhất là ta làm người vô cùng nghĩa khí!" Vân Vụ suy nghĩ hồi lâu, tựa hồ như đối với hai chữ "nghĩa khí" rất là hưởng thụ
Mai Hương gật đầu như cũ, mỗi lần đều là khi dễ người khác, tự mình vui sướng a.
"Cho nên..." Vân Vụ nếm xong điểm tâm, tay vỗ tới trên mặt Mai Hương, cặn bã điểm tâm cũng thuận theo tự nhiên mà dính trên mặt nàng. Mai Hương lập tức sửng sốt, ánh mắt không rõ nhìn nàng, lại nghe nàng dùng ngôn từ chính nghĩa mà nói, "Cái cung này...ta thay ngươi tiến là được rồi"
Một bàn tay khác của Vân Vụ vỗ tới bên mặt kia của Mai Hương, bình tĩnh nói, "Chịu một giọt ân nghĩa của người khác, nhất định là ngươi muốn suối tuông tương báo a!"
Khóe miệng Mai Hương rụt rụt, "Vân Vụ tỷ tỷ, ngươi...ngươi vì sao lại nhất định phải vỗ vào mặt của ta?"
"Ta thấy ngươi gật đầu nhiều lần như vậy, còn tưởng đầu óc của ngươi ngây ngốc rồi chứ"
Vân Vụ lần nữa vì chính nhân phẩm hiên ngang lẫm liệt của mình mà cảm thấy kiêu ngạo, làm người không thể làm người quá tốt, người khác sẽ bị nhân phẩm cao thượng của chính mình mà mê loạn, nhìn vị nữ tử trước mắt trong chốc lát lại ngã xuống đất, cũng là bởi vì bản thân mình hào quang quá chói mắt mà. Aiz...Vân Vụ nhẹ nhàng than thở.
**********
"Ngươi nói...ngươi muốn thay Mai Hương tiến cung?" Hàn vương nghi ngờ hỏi.
Vân Vụ gật gật đầu nhưng chưa mở lời
"Vẫn là muốn lấy thân phận nghĩa nữ của bổn vương tiến cung?"
Vân Vụ gật đầu không nói như cũ...
Hàn vương gãi gãi đầu, "Ngươi xác định ngươi nguyện ý tiến cung?"
Vân Vụ gật đầu như tỏi...
Mai Hương hướng về phía nàng nói, "Vân Vụ tỷ tỷ, đầu óc của ngươi có phải cũng bị ngây ngốc rồi hay không?"
Nàng trợn ngược hai mắt, không e dè nói, "Đúng, nếu như đầu óc ta không ngây ngốc, ngươi cảm thấy ta sẽ đáp ứng sao?"
Mai Hương có chút bội phục tâm tình của mình, bị nàng hành hạ thành như vậy, lại còn có thể bình thường được, quả thực không dễ.
"Tốt! Ta đã sớm mời lão nhân trong cung vào phủ, để nàng dạy cho ngươi một chút lễ nghi trong cung, ngày tiến cung cũng gần kề rồi, ngươi cũng phải chuẩn bị cho tốt không đúng sao?" Tuy Hàn Vương nói lời như vậy, nhưng trong nội tâm đã sớm hồi hộp, rốt cuộc ôn thần này cũng đi rồi, hắn hận không thể thả pháo ăn mừng một chút.
"Đợi chút..." Vân Vụ không hiểu, "Không phải là tiến cung thôi sao? Chuẩn bị cái gì?"
"Lão nô từng hầu hạ bên người thái phi, đối với lễ nghi trong cung hiểu rõ như lòng bàn tay, hy vọng trong mấy ngày này cô nương cùng lão nô học tập thật tốt, nhất định có thể đánh đồng cùng các tiểu thư khuê các khác" Vương ma ma cung kính nói.
Vân Vụ run hai chân đang bắt chéo ngồi trên ghế dựa, đôi mắt trông mong trừng lên, "Ngô...Tiểu thư khuê các coi như xong rồi" Chỉ vào Mai Hương đang đứng một bên Vương ma ma nói, "Khá hơn nàng một chút là được rồi"
Khóe miệng Mai Hương rụt rụt, lại nghe Vân Vụ tiếp tục bổ đao, "Sít, còn không khá hơn nha hoàn kia chút nào hết"
Tiểu Nguyệt ở cùng một bên, trong nháy mắt lại cảm thấy không khí vô cùng đè nén.