Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhật Lạc các là do năm đó tiên hoàng lưu lại cho Nạp Lan Lạc, tuy rằng mọi việc đều thuận buồm xuôi gió từ khi hắn chấp chưởng, nhưng khó có thể tránh khỏi sự xuất hiện của các loại ruồi bọ.
Hôm nay mọi người vẫn còn đang cãi nhau gây cấn.
Đột nhiên Nạp Lan Lạc từ trên trời giáng xuống, nhiệt độ trong không khí bỗng nhiên giảm xuống, nước trong phòng trong nháy mắt ngưng kết thành băng.
Tay áo hắn bồng bềnh, nhẹ nhàng đạp lên bọn họ mà đi qua, càng đến chỗ cao nhất, ánh mắt hắn càng lạnh lùng quét qua mọi người, mọi người lập tức dừng náo loạn yên tĩnh trở lại.
Nạp Lan Lạc vung tay lên, xiêm y tung bay theo gió, lười biếng ngồi lên ghế vàng sau lưng, một loại khí vương giả từ trong tản mát ra ngoài, mọi người đều quỳ lạy, "Tham kiến chúa thượng"
Nạp Lan Lạc chậm rãi mở miệng, "Quỳ tốt lắm!"
Trong lòng mọi người cảm thấy bất an, ở đâu còn có "quỳ tốt" như vừa nói chứ? Mộc Băng cùng Mộc Mộc vội vàng tiến lên, đứng trong đám người. Ngưỡng mộ vị chúa thượng cao cao tại thượng hung hăng vênh váo kia.
Mộc Thủy tuy là người mới nhậm chức thủ lĩnh ám vệ, nhưng dù sao cũng chỉ mới nhậm chức, so với Mộc Kim mà nói thì không phải thuận buồm xuôi gió lắm, hắn chứng kiến chúa thượng trở lại thì cao hứng bừng bừng hơn so với bất kỳ kẻ nào.
Hắn biết rõ Nạp Lan Lạc bắt đầu luyện võ từ lúc sáu tuổi, so với nam tử bình thường thì có chậm hơn một chút, lại không thay đổi nhiều từ lúc bắt đầu học võ, vì vậy đã tự đoạn gân mạch, một lần nữa tập luyện lại, kết quả là võ công đột nhiên tăng mạnh, khinh công cũng trở thành xuất thần nhập hóa, không trách được hắn là chúa thượng mà mình lại là thuộc hạ, đang lúc như đi vào cõi thần tiên lại nghe Nạp Lan Lạc gọi tên của mình, "Mộc Thủy..."
"Có thuộc hạ!"
"Đem tên phản bội kia mang đến đây!"
"Vâng!" Mộc Thủy xoay người đi ra ngoài.
Nạp Lan Lạc tiện đà nói, "Gia chỉ muốn nói cho các ngươi biết một việc, bọn người các ngươi sau lễ tạ thần, nếu ở lại Nhật Lạc các liền phải nghe lệnh Nhật Lạc các suốt đời, chờ sau khi gia xử lý tốt sự việc, người nào muốn ở lại liền đến chỗ Mộc Thủy đón nhận trừng phạt đi"
"Thuộc hạ thề chết theo chúa thượng!"
"Rất tốt, không một người rời đi!" Nạp Lan Lạc cười như có như không.
Lúc này Mộc Thủy mang người đi vào đại sảnh, ám vệ phản bội Mộc Vân bị đẩy đến trên đất.
Mộc Vân khủng hoảng quỳ xuống hô to, "Chúa thượng, thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ biết sai rồi, cầu xin chúa thượng tha mạng!"
Nạp Lan Lạc lạnh mắt quét qua mỗi người, mọi người vẫn như cũ bất an quỳ trên mặt đất, nghĩ tới đây là lần thứ hai chúa thượng phát lửa lớn như vậy, tâm cũng không chỉ hoảng sợ.
"Mộc Vân, vì sao lại phản bội Nhật Lạc các?"
"Chúa thượng, là Huyết Tế lâu Hoa Mãn Thiên, hắn không biết Nhật Lạc các là của ngài, chỉ nói giết thất đại trưởng lão của Nhật Lạc các, liền... liền bồi dưỡng thuộc hạ leo lên vị trí thủ lĩnh. Chỉ là hắn không biết thất đại trưởng lão đã chết!" Mộc Vân dứt lời, há miệng thở dốc, chỉ sợ một giây sau Nạp Lan Lạc sẽ xé hắn ra
Nạp Lan Lạc cười lạnh, "Ngươi từng nói gì với hắn về Nhật Lạc các?"
"Hoa Mãn Thiên chỉ biết các thủ lĩnh của Nhật Lạc các chết đi ngoài ý muốn, thế nên mới tìm thuộc hạ, thất đại trưởng lão đã chết, thuộc hạ cái gì cũng không có làm, chúa thượng... Chúa thượng tha mạng, thuộc hạ cũng không dám nữa!"
Mộc Vân lại dập đầu vừa nói, "Chúa thượng tha mạng, thuộc hạ không dám nữa! Chúa thượng tha mạng, thuộc hạ không dám nữa!..."
Nạp Lan Lạc đột nhiên lạnh lùng đứng dậy, vung tay về phía Mộc Vân, mười cây kim phân biệt đâm vào mười vị trí chí mạng của Mộc Vân, Mộc Vân "A" một tiếng té lăn trên mặt đất, trừng lớn hai mắt thở hổn hển
Mọi người vừa nhìn thấy liền hết sức sợ hãi, ngay cả hô hấp cũng hết sức dè dặt. Nên biết, đắc tội chúa thượng không phải là chuyện đùa a!
"Nếu để ngươi chết, chẳng phải là quá tiện nghi cho ngươi hay sao? Mộc Hỏa..."
"Có thuộc hạ!" Mộc Hỏa đứng dậy
Trong mắt Nạp Lan Lạc thị huyết hỏi, "Có tra được địa điểm của Huyết Tế Lâu?"
"Bẩm chúa thượng, Mộc Vân đã khai ra địa điểm của Huyết Tế Lâu"
"Sách sách sách, vì sao không nói sớm, đáng tiếc ta không làm cho Mộc Vân đi sớm một chút" Nạp Lan Lạc bất đắc dĩ liếc qua, thấm thía nói, "Mộc Hỏa a, khi nào ngươi đi theo tính tình của Mộc Thổ?"
Mộc Hỏa bĩu môi, lầm bầm nói, "Chúa thượng, ngài cũng đâu có hỏi đâu"
Nạp Lan Lạc chậm rãi đi xuống bậc thang, mọi người không ngừng lau mồ hôi, sợ không cẩn thận liền có thể đi đời nhà ma, ai ngờ hắn cũng không để ý tới mọi người, đi đến chỗ cửa nói, "Mộc Băng, Mộc Mộc, còn muốn gia chờ các ngươi hồi cung sao?"
"Thuộc hạ đáng chết!" Mộc Mộc cùng Mộc Băng lập tức đuổi theo bóng dáng Nạp Lan Lạc rời đi.
Mọi người sau khi thấy bóng dáng Nạp Lan Lạc biến mất mới tục tục đứng lên, có người hỏi, "Mộc thủ lĩnh, chúa thượng cũng không nói trừng phạt chúng ta như thế nào, có phải là đã tha thứ cho chúng ta rồi không?"
Vẻ mặt Mộc Thủy không chút thay đổi nói, "Chúa thượng nói..." Mọi người vội vàng cảnh giác nghe, "Quỳ cho tốt!" Mọi người lần nữa bồ nhào quỳ xuống trên mặt đất, không dám đứng lên.
Chuyện thứ nhất sau khi Nạp Lan Lạc hồi cung là đi tìm Vân Vụ, quả nhiên, giờ khắc này nàng đang ở trong cung đi dạo bốn phía, có thể thấy được, nàng đã xử lý mọi chuyện cần thiết, trong nội tâm tràn đầy vui sướng, quả nhiên là nữ nhân mà hắn xem trọng.
Vân Vụ ngẩng đầu mà bước dọc theo đường, mặt mày hớn hở, xem ra sau này không còn ai dám tìm nàng gây phiền toái, Nguyệt Tu Dung này, về sau nhất định không dám gây tội với nàng lần nữa, ngẫm lại đã cảm thấy vô cùng hãnh diện.
Đột nhiên bị người khác ôm vào lòng, trong nội tâm Vân Vụ rơi lộp bộp, yêu râu xanh sàm sỡ nàng ngoại trừ Nạp Lan Lạc ra không còn người khác, chuyện mấy ngày trước đây giờ nhớ lại còn lúng túng không thôi, hiện thời lại gặp hắn thì nên làm thế nào cho phải đây?
"Hôm qua đi dạo loạn ở nơi nào vậy? Hử?" Khóe miệng Nạp Lan Lạc treo nụ cười, "Gia tìm ngươi thật lâu mà không tìm được"
"Khụ khụ khụ, thế tử điện hạ có thể nói chuyện với ta, nhưng cũng không cần phải dựa vào gần như vậy chứ?" Vân Vụ bất đắc dĩ cười cười, chóp mũi hắn áp vào chóp mũi nàng, tay của hắn gắt gao siết chặt lấy eo của nàng, động tác mập mờ, làm cho người nhìn vào đều có suy nghĩ không rõ ràng.
"Vậy thì như thế nào, ngươi là nữ nhân của gia, gia muốn như thế nào thì liền như thế đó" Nạp Lan Lạc vừa dứt lời liền ép môi xuống, hoàn hảo Vân Vụ cơ trí, vội vàng quay mặt, nhưng vẫn không thể tránh thoát môi của hắn rơi xuống trên mặt nàng là chuyện thực.
"Thả ta ra!" Vân Vụ đỏ mặt, rốt cuộc cũng đem khí lực toàn thân đẩy hắn ra, nghiến răng nghiến lợi nói, "Nãi nãi cái chân ngươi, không biết là phi lễ chớ chạm sao!"
Nạp Lan Lạc bỉu môi, làm nũng nói, "Gia liền chạm!" Vừa dứt lời liền đem nàng ôm vào trong ngực.
Vân Vụ lập tức cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa, hôm nay làm sao lại gặp tên Nạp Lan Lạc mặt dày mày dạn vậy hả?
"Vô lễ chớ sờ!"
"Gia liền sờ!" Tiện đà vươn tay sờ đến mặt nàng
"Phi lễ chớ nhìn!"
"Gia liền nhìn!" Tiện đà bốn mắt nhìn nhau
"Vô lễ chớ thân!"
"Gia liền thân!" Một tay nâng cằm nàng lên, đem môi mình đặt chính xác lên môi của nàng
Toàn thân Vân Vụ thẳng băng, không dám động đậy dù chỉ một tý, môi của hắn mềm mại mà lạnh như băng, cùng với môi nàng kề nhau sít sao; hô hấp của hắn nhẹ nhàng, sợ nàng bị kìm nén đến bực bội: hắn một tay ôm lấy eo nàng, một tay vuốt ve cằm nàng, khóe miệng quyến rũ, muốn lại đưa môi vào lại bị nàng quay mặt.
"Nạp Lan Lạc, ngươi xấu lắm!" Nàng hổn hển, vệt đỏ ửng trên mặt chưa rút đi, thanh âm thậm chí có chút ít mảnh mai, khiến lòng hắn rung động, sít sao ôm nàng vào trong ngực.
"Thu Nguyệt Khê, đừng đi, được không?" Hắn nhẹ nhàng nói bên tai nàng, làm cho lòng tham của nàng trỗi lên một ít.
Thu Nguyệt Khê, hắn rõ ràng nói lên chính là tên Thu Nguyệt Khê, kia, kia không phải là tên của mình sao? Hắn, chẳng lẽ hắn biết mình trước kia? Thanh âm ôn nhu rõ ràng của hắn lại giống với thanh âm Lý Ngọc như đúc, giống nước suối đang chảy róc rách.
Thì ra là, hắn cũng có lúc nói chuyện ôn nhu như vậy, chỉ là, vì sao Vân Vụ lại cảm giác giống như không thở được.
"Ngươi, ngươi... Nói ta cái gì?" Vân Vụ hỏi từng chữ.
"Thu Nguyệt Khê, Thu Nguyệt Khê", Vân Vụ không khỏi có chút bật cười, chưa bao giờ nàng biết rằng ba từ này từ trong miệng hắn đọc lên lại tốt đẹp đến như thế. Đúng là, hắn đã sớm nhận ra nàng, nhưng chuyện là từ khi nào? Huống chi, nàng hiện tại còn thù lớn chưa trả, nhiều người biết đến thân phận nàng, thì càng có thêm một phần nguy hiểm
Vân Vụ hung hăng đẩy Nạp Lan Lạc ra, khiến cho tay chân hắn luống cuống, ánh mắt vô tội nhìn nàng, "Đúng là? Đúng là không muốn ta gọi ngươi như vậy?"
Vân Vụ lạnh lùng nói, "Nạp Lan Lạc, ngươi nhớ cho rõ, ta là Vân Vụ, không phải Thu Nguyệt Khê!"
Nạp Lan Lạc cười khổ, nhìn qua bóng dáng nàng yên lặng rời đi nói, "Bất luận ngươi là ai, đều là một nữ nhân không có lương tâm!"