Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Mười lăm tới rồi." Đúng lúc này, Độc Thủ Y Tiên chậm rãi nói.
Vân Trân ngây ra một lúc, cúi đầu, giấu đi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, thấp giọng: "Con biết."
Độc Thủ Y Tiên lại uống rượu, hỏi một câu không đầu không đuôi: "Ngươi trách ta không?"
"Không trách." Vân Trân lắc đầu, "Con biết, sư phụ đều vì tốt cho con."
Độc Thủ Y Tiên phất tay: "Vậy đi xuống chuẩn bị đi."
"Vâng." Vân Trân hành lễ, trở về sơn trang.
...!
Tối đó, sau khi vào đêm, một mình Vân Trân tới một tòa viện bị bỏ hoang.
Ba năm trước, Tô trắc phi lại sai người tu sửa sơn trang, chỉ có nơi này cách xa chủ viện, ngày thường không dùng đến, nên vẫn luôn để vậy, không đụng đến nó.
Cho nên, không ai biết dưới tòa viện bị bỏ hoang này còn có một gian mật thất.
Vân Trân cầm giá cắm nến, đi vào mật thất.
Nàng gác giá nến lên ngăn tủ bên cạnh, sau đó cởi áo khoác, chỉ mặc một bộ xiêm y màu trắng trên người.
Nàng nhìn chằm chằm cửa mật thất, hít một hơi thật sâu, nâng bước vào trong.
Rào, rào, rào.
Chi, chi, chi.
Tê, tê, tê.
Có thứ gì đó bò trong đêm.
Vân Trân cầm thanh chủy thủ đã chuẩn bị sẵn cắt một nhát lên tai.
Thời điểm mùi máu lan tràn, mật thất an tĩnh trở lại.
Theo đó, như có cơ quan gì lập tức bị mở ra, nhóm "kẻ vồ mồi" ẩn nấp trong bóng tối như sóng triều hùng dũng xông về phía nàng.
"A!" Nàng thống khổ, thất thanh.
...!
Một canh giờ sau, cửa mật thất lần nữa mở.
Vân Trân chật vật bò ra ngoài.
"Ưm.."
Nàng chậm rãi dựa vào vách tường, hai mắt tan rã nhìn vào hư không.
Không biết qua bao lâu, mãi đến khi gió lạnh thổi tới, nàng mới hoàn hồn.
Nàng chậm rãi duỗi tay nhặt áo khoác lên, mặc vào người, sau đó cầm giá nến từng bước ra ngoài.
Thời điểm ở núi Xích Phong, Triệu Húc hỏi nàng mấy năm nay sống tốt không.
Nàng nói, rất tốt.
Đúng vậy, rất tốt, thật sự rất tốt.
Nàng chỉ dùng thời gian năm năm ngắn ngủi học được chín phần tài nghệ của sư phụ.
Điều này với bất kỳ ai mà nói đều là kỳ tích.
Nhưng kỳ tịch không phải tùy tiện mà có được.
Hiện tại độc nàng có thể giải, tất cả đều từng thử nghiệm trên người một lần.
Mười lăm mỗi tháng, nàng đều phải tới gian mật thất này đưa chất độc mới vào cơ thể.
Sư phụ nói, sau khi ngươi thử qua tất cả độc trên thế gian, ngươi có thể bách độc bất xâm thật sự.
Quá trình vô cùng thống khổ.
Nhưng thù lao lại rất phong phú.
Điều đó khiến nàng không có cách nào từ chối dụ hoặc này.
...!
Sau đó, Vân Trân tốn thời gian hai người để thanh trừ toàn bộ độc trong người.
Trong mắt người ngoài, nàng chẳng qua vừa từ núi Xích Phong trở về nên mệt mỏi, phải nghỉ ngơi hai ngày, căn bản không biết trong hai ngày này nàng rốt cuộc đã trải qua những gì.
"Trân Nhi, ngày mai ngươi đi quận Xích Thủy mua sắm, có thể giúp ta mua mấy món đồ không?" Quả Nhi từ bên ngoài tiến vào.
Vân Trân nghe thấy động tĩnh, vội buông tay áo, che khuất vết đỏ trên cổ tay mình.
"Được." Nàng quay đầu, dịu dàng nhìn Quả Nhi.
Qua mấy ngày nữa là thọ thần của Tô trắc phi, thôn trang phái người lên quận Xích Thủy mua đồ, Vân Trân là một trong những người được đi.
Lúc này năm ngoái, nàng bị sư phụ dẫn ra ngoài du lịch.
Có điều lần này, sư phụ không định ra ngoài nữa.
Vân Trân đoán, có lẽ ông ấy đang đợi chủ nhân của Diêm Vương Khiếu..