Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Ka Thái Hậu
Beta: Giang Uyển Nghi
Năm nay mùa đông đặc biệt lạnh lẽo, toàn thân Lâm Huệ đang được sưởi ấm bên cạnh chiếc lò than ấm áp, cả ngày không cần phải lo lắng không đủ than lửa, cũng không cần lo lắng đôi tay bị tổn thương do giá rét. So với mấy năm trước, mùa đông năm nay nàng trải qua có vẻ thoải mái hơn.
Nàng đang xem sổ sách, thấy đã gần đến ngày giao thừa, nghe ý của Hoàng Thượng là không muốn quá náo nhiệt, nàng biết rõ Hoàng Thượng có ý gì. Nữ nhân kia đã chết hơn nửa năm, Hoàng Thượng đối với nàng ta thật đúng là nhớ mãi không quên, cứ đến đêm ba mươi thì không còn muốn náo nhiệt nữa. Càng quan trọng hơn là từ sau khi trở về thì rất ít khi đi đến hậu cung, không phải ở trong ngự thư phòng hay ở Ngọc Long Điện thì cũng chỉ đến Chiêu Hoa Cung.
Nói không ghen là gạt người, nữ nhân có lòng dạ tàn nhẫn độc ác kia thì có cái gì tốt mà lại đáng giá khiến cho Hoàng Thượng phải nhớ thương chứ? Đối với Tiểu Thái Tử cùng Tứ Hoàng Tử lại càng thêm quan tâm, Tam Hoàng Tử thì không một người hỏi thăm, nàng càng nghĩ càng cảm thấy tức giận.
Đêm giao thừa cứ như vậy mà trôi qua tẻ nhạt, nhưng các phi tần vẫn sẽ lợi dụng cơ hội mà trang điểm sặc sỡ lộng lẫy đến tham dự, còn chuẩn bị biểu diễn tài nghệ, trong đó có một vị Diệp mỹ nhân nhảy một điệu khúc góp vui.
Đáng lẽ Hoàng Thượng không có gì hứng thú nhưng không hiểu sao lại bị hấp dẫn, ánh mắt liền đuổi theo thân ảnh của nàng ta. Diệp mỹ nhân vui mừng đến thiếu chút nữa đánh sai nhịp trống. Những người khác thấy thế, một số thì cười nhạo một số thì ghen ghét Diệp mỹ nhân vậy mà có thể được Hoàng Thượng chú ý.
Đến khi thấy rõ được nét mặt Diệp mỹ nhân, Tề Diệp có chút thất vọng, bưng chén rượu uống cạn, liếc mắt nhìn Quang Thuận công công. Quang Thuận công công cao giọng tuyên bố ban thưởng Diệp mỹ nhân một ít trang sức. Diệp mỹ nhân thụ sủng nhược kinh liền đứng dậy tạ lễ, những phi tần khác nhìn nàng oán hận, tâm tình phức tạp.
Đêm đó Tề Diệp đi Chiêu Hoa Cung, Thái Hậu nghỉ ngơi rồi sau đó phân phó Quế Tú ma ma ngày mai gọi Diệp mỹ nhân đến. Không đến mấy ngày sau, Diệp mỹ nhân trở thành tân sủng bên cạnh Thái Hậu. Vài lần Tề Diệp đến chỗ Thái Hậu đều có thể thấy nàng, trong lòng Tề Diệp biết rất rõ nhưng cũng không nói gì. Thật ra ở trong cung Diệp mỹ nhân có địa vị cao hơn một chút, vì dù sao cũng là người tâm phúc bên cạnh Thái Hậu, nói gì thì nói hắn cũng phải bận tâm hơn.
Tiết nguyên tiêu Thái Hậu nói là muốn nghe diễn, một đám người liền đi theo nghe diễn ở Noãn Các. Đầu mùa xuân thời tiết vẫn còn có chút lạnh. Lâm Huệ ngồi trong chốc lát rồi đứng dậy rời đi, bên ngoài có hơi lạnh nên nàng khép vạt áo lại, Thái Vi cầm áo choàng phủ thêm cho nàng, trong bóng đêm nhìn ánh trăng sáng soi rõ cảnh vật xung quanh nàng thừa dịp mà đi dạo trong chốc lát.
Bỗng nhiên bị người từ phía sau ôm lấy, nàng có hơi kinh ngạc rồi nghe thấy thanh âm của Khang Ninh Vương vang lên ở bên tai, còn ái muội mà cắn cắn vành tai nàng "Làm sao vậy Huệ Phi nương nương?". Sợ bị người khác phát hiện, nàng giãy ra khỏi lòng ngực hắn, nhìn bốn bề vắng lặng mới thở phào nhẹ nhõm "Nơi đây chính là hoàng cung, coi chừng bị người khác nhìn thấy.".
"Hoàng Thượng đang được một đám mỹ nhân vây quanh không có thời gian mà để ý đến việc chúng ta ở đây." Khang Ninh Vương cười xấu xa, duỗi cánh tay dài ra đem người ôm vào trong lòng ngực, cúi đầu hôn.
Hai người dây dưa trong chốc lát, Lâm Huệ gò má đỏ hồng sửa sang lại trang phục, Khang Ninh Vương cười xoa xoa mặt nàng "Hôm nay bổn vương nhìn Huệ Phi nương nương hình như không được cao hứng thì phải".
"Vậy sao?Vậy đêm nay Khang Ninh Vương nhất định biết là có người nhìn chằm chằm vào Diệp mỹ nhân rồi!" Thanh âm nhàn nhạt, mang ý cười nhạo. Khang Ninh Vương nghe vậy ha ha nở nụ cười, cúi đầu cắn cắn môi nàng "Huệ Phi nàng là vì bổn vương mà tranh giành tình cảm sao?".
"Khang Ninh Vương suy nghĩ nhiều rồi, bổn phi chỉ là muốn nhắc nhở Khang Ninh Vương không cần quá làm càn, Hoàng Thượng cũng không phải là loại người dễ ứng phó.". "Tạ Huệ Phi nương nương nhắc nhở, bổn vương nhớ kỹ." Hắn nói chẳng hề để ý "Chẳng qua là Bổn vương chỉ muốn nhìn xem Hoàng Thượng có phải hay không bị bệnh khó nói, hậu cung có ba ngàn giai lệ nhưng Hoàng Thượng vì cái chết của một người lại đi thủ thân như ngọc, thật đúng là sỉ nhục hoàng gia.".
Lâm Huệ kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên phát hiện người trước mắt thực xa lạ, có nữ nhân nào không hy vọng nam nhân của mình đối với mình là toàn tâm toàn ý chứ? Huống chi là vua của một nước, nàng bỗng nhiên hâm mộ Hạ Uyển Chi điên cuồng, không biết nàng ta đã tu luyện phúc khí mấy đời mà lại có được chân tâm của Hoàng Thượng?.
Không nghĩ sẽ cùng Khang Ninh Vương làm chậm trễ thời gian, nàng nói yến hội đã tiến hành nên trở về, Khang Ninh Vương vẫn chưa phát hiện nàng có điểm khác thường, liền để nàng rời đi trước.
Không biết vì cái gì Tề Diệp uống không tí rượu, sau khi kết thúc yến hội Thái Hậu liếc mắt nhìn Diệp mỹ nhân một cái, kêu nàng đỡ Tề Diệp trở về nghỉ ngơi. Diệp mỹ nhân vui mừng không thôi, đang muốn đỡ người rời đi thì Tề Diệp vô tình đẩy Diệp mỹ nhân ra "Biến, trẫm không có say!". Không cần bất cứ kẻ nào đỡ, Tề Diệp nghiêng ngả lảo đảo mà đi đến Chiêu Hoa Cung, Quang Thuận công công che chở thật cẩn thận, sợ hắn bị ngã.
Các phi tần khác nhìn Diệp mỹ nhân như đang xem kịch vui, Diệp mỹ nhân ấm ức muốn khóc nhưng lại không dám rơi lệ ở trước mặt Thái Hậu, chỉ phải giả bộ làm như không có việc gì, về điểm này xem như nàng còn biết tự trọng.
Tề Diệp vào Chiêu Hoa Cung, uống say phát điên ở trong cung kêu gọi Hạ Uyển Chi, lảo đảo qua lại làm đổ không ít bình hoa. Quang Thuận công công ở phía sau thu thập tàn cục, đến khi hắn mệt mỏi ngã trên mặt đất mà ngủ, Quang Thuận công công thở dài đỡ hắn nằm lên trên giường, phân phó cung nhân đi xuống chuẩn bị nước ấm.
Không bao lâu Hạ Đồng bưng một chén canh giải rượu tiến vào, Quang Thuận công công tiếp nhận đánh thức Tề Diệp. Hắn uống say nên trong bụng cảm thấy rất là khó chịu, ngay lúc há miệng thì phun ra hết lên trên người Quang Thuận công công, mùi khó ngửi làm người khác phải nhíu mày. Quang Thuận công công sắc mặt không đổi, chờ hắn phun sạch sẽ lại hầu hạ hắn uống canh giải rượu, cung nhân quỳ trên mặt đất thu thập hoen ố. Đến khi Tề Diệp nằm xuống, Quang Thuận công công mới phân phó Hạ Đồng coi chừng, hắn muốn đi đổi một bộ quần áo mới, mùi lạ xác thật làm người ta khó chịu.
Hạ Đồng và Hạ Bích vẫn luôn làm việc ở tại Chiêu Hoa Cung, Hạ Bích phụ trách chăm sóc Tiểu Thái Tử cùng Tứ Hoàng Tử, còn nàng thì phụ trách công việc ở Chiêu Hoa Cung. Nhìn thoáng qua Tề Diệp ngủ không an ổn, nàng đứng dậy đốt nhang thơm an thần, lại quét tước nhà ở, nhìn trán Tề Diệp có chút mồ hôi, nàng đang muốn đứng dậy đi lấy khăn cho hắn lau mồ hôi, thì tay nàng đã bị bắt lấy, nàng kinh ngạc "Nô tỳ đáng chết!".
"Uyển Nhi!" Tề Diệp nhìn người trước mắt, biểu tình có chút hoảng hốt, trên người nàng có một mùi hương, đúng là mùi hắn quen thuộc. Dường như sợ nàng rời đi, hắn đem người ôm chặt không buông "Uyển Nhi, có phải ngươi còn đang trách trẫm hay không? Oán trẫm không bảo vệ ngươi thật tốt?".
"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, nô tỳ..." Hạ Đồng chưa từng bị nam nhân chạm qua, huống chi lại là Hoàng Thượng vẫn luôn xa xôi không thể với tới, nàng rất hoảng sợ, tim đập nhanh hơn, không nói nên lời. "Uyển Nhi, trẫm biết trẫm có lỗi với ngươi, đừng rời khỏi trẫm, đừng..." Tề Diệp cho rằng trong lòng ngực hắn là người mà hắn tâm tâm niệm niệm, vẫn ôm không chịu buông.
Hạ Đồng nghe hắn nói những lời thâm tình, hâm mộ không thôi, chỉ cảm thấy chủ tử của nàng thật sự có phước mới có thể có được người đối với nàng ta mà chờ đợi. Người trước mắt lại chính là vua của một nước, nàng cũng không nên mơ tưởng. Nàng cố sức tránh thoát khỏi ôm ấp của hắn, hoảng sợ chạy ra ngoài.
Đầu mùa xuân gió lạnh thổi khiến nàng tỉnh táo hơn, đứng ở tại chỗ biểu tình phức tạp, nội tâm giãy giụa, nàng đi được vài bước ngay sau đó cắn môi quay trở về, dường như là đã hạ quyết tâm.
Nhìn người biểu tình thống khổ gọi Uyển Nhi, Hạ Đồng cắn cắn môi, móc ra khăn tay bịt kín hai mắt hắn, khăn tay vẫn còn lưu lại mùi nhang thơm, ở bên tai hắn nàng nhẹ nhàng nói nhỏ, thanh âm có vài phần tương tự với Hạ Uyển Chi, nàng nói "Hoàng Thượng, ta là Uyển Nhi!".
Quang Thuận công công thay đổi một bộ quần áo xong đang chuẩn bị đi Chiêu Hoa Cung hầu hạ, lại cảm thấy đau bụng đi nhà xí một hồi lâu, hắn có cái thói quen không tốt là ngồi ở nhà xí rất lâu, nghĩ đến có người chăm sóc Hoàng Thượng, hắn cũng thấy không cần lo lắng.
Chờ hắn thu thập thỏa đáng đi Chiêu Hoa Cung liền thấy vài vị cung nhân biểu tình có chút quái dị, hắn nhíu nhíu mày "Sao lại thế này?" "Hạ Đồng cô cô ở bên trong." Trong đó có một vị tiểu thái giám chỉ chỉ vào bên trong.
Quang Thuận công công có chút nghi hoặc đi vào, từ ngoài vào cổng trong có chút khoảng cách, chờ hắn đi tới cửa thì đã biết chuyện gì xảy ra. Quang Thuận công công là người từng trải đời, hậu cung có những thủ đoạn lớn nhỏ nào hắn đều biết hết. Lúc sau nghe được tiếng động bên trong, Quang Thuận công công yên lặng lui ra ngoài. Người thì phải tìm chỗ cao mà đi, nước thì phải chảy ở chỗ trũng, Hạ Đồng cô nương muốn bò được lên trên, muốn làm chủ tử, Hoàng Thượng chính là chỗ dựa tốt nhất, hắn chỉ có thể nói Hạ Đồng thực sự là đã tìm đúng cơ hội.
Ngày thứ hai Tề Diệp tỉnh lại đầu đau muốn nứt ra, Quang Thuận công công bưng nước rửa mặt tiến vào, cung nữ nhặt lên quần áo rơi xuống đầy đất yên lặng rời đi. Tề Diệp xoa xoa ấn đường, đang muốn đứng dậy bỗng nhiên phát hiện trên giường hình như có thêm một người, hắn nghiêng đầu nhìn lại thấy trước mắt lộ ra là một bờ vai trắng tinh như ngọc, hắn hơi sửng sốt.
Đồng thời Hạ Đồng cũng tỉnh lại, thấy hắn kinh ngạc không thôi, không một mảnh vải che thân không nói gì mà quỳ trên mặt đất. Tề Diệp bỗng nhiên hít vào một hơi, xoa xoa đầu không cần suy nghĩ nhiều cũng biết đã xảy ra chuyện gì, vẫy vẫy tay nói "Đi xuống đi!". Hạ Đồng gật gật đầu, cầm quần áo trên mặt đất khoác lên trên người, trầm mặc không nói mà rời đi, không khóc không nháo an tĩnh làm người khác lau mắt mà nhìn, nếu là nữ nhân khác khẳng định sẽ làm cho ồn ào, an an tĩnh tĩnh giống nàng thật đúng là hiếm thấy. Quang Thuận công công thu hồi ánh mắt, tiến lên hầu hạ Tề Diệp rửa mặt chải đầu.
Đột nhiên trong phòng truyền ra một tiếng phịch, cái chén súc miệng bị hắn quăng ngã trên mặt đất, Quang Thuận công công vội vàng quỳ trên mặt đất không dám hé răng, Tề Diệp tâm tình không tốt ai cũng đều nhìn ra được.
Tuy rằng không muốn nghĩ nhưng Tề Diệp không thể không thừa nhận, tối hôm qua xác thật đã xảy ra một ít việc ngoài ý muốn của hắn. Hoàng cung thì làm gì có bí mật chứ, huống chi là việc xảy ra ở Chiêu Hoa Cung, còn chưa có lâm triều mà nữ nhân ở hậu cung đã biết các nàng lại có nhiều thêm một vị muội muội.
Hạ Bích hầu hạ hai tiểu chủ tử đứng dậy, thấy Hạ Đồng bưng cháo thịt đến nàng nhíu nhíu mày "Tối hôm qua Hoàng Thượng..." Hạ Đồng cũng không phủ nhận, nàng nói "Hoàng Thượng chỉ là xem ta trở thành chủ tử mà thôi!".
Hạ Bích há miệng thở dốc muốn nói lại thôi, cuối cùng cái gì cũng chưa nói trầm mặc đút Tứ Hoàng Tử uống cháo. Tiểu Thái Tử đã tự uống cháo một mình, Tề Diệp đã phân phó qua phải giúp cho Tiểu Thái Tử tự mình ăn cơm.
Thấy nàng không hé răng, Hạ Đồng có chút chột dạ, nói "Ta không nghĩ tới phải làm nương nương!". "Hiện giờ không phải do ngươi định đoạt!" Hạ Bích nói "Ngươi làm nương nương đối với Tiểu Thái Tử cùng Tứ Hoàng Tử cũng tốt, đừng quên là Hoàng Hậu nương nương đã dẫn ngươi vào cung, ngày sau nếu được Hoàng Thượng sủng ái, ngươi cũng nên suy tính mưu đồ vì Tiểu Thái Tử cùng Tứ Hoàng Tử.".
"Bích tỷ tỷ suy nghĩ nhiều quá." Nàng đạm đạm cười, ân tình này dĩ nhiên nàng sẽ không quên. Về phần sủng ái, nàng hy vọng có thể như ý nguyện, cho dù không được sủng ái như Hoàng Hậu thì nàng cũng cảm thấy mỹ mãn.
Thái Hậu biết được Tề Diệp sủng hạnh một vị cung nữ thì có chút kinh ngạc, hậu cung nhiều mỹ nhân như hoa như ngọc như vậy lại không sủng hạnh, cư nhiên lại đi sủng hạnh một vị cung nữ đê tiện, quả thật làm người ta kinh ngạc.
Chờ khi bà ta biết là người bên cạnh Hạ Uyển Chi, bà ta lại không hề kinh ngạc. Bà thầm nghĩ xem ra là đã xem thường thủ đoạn của tiểu cung nữ, vậy mà để nàng ta có thể bò lên trên long sàng.
Hạ Đồng bận rộn ở phòng bên trong chốc lát liền trở về, không bao lâu thì nhìn thấy Quang Thuận công công đến. Trong lòng vui vẻ, nàng cung kính hành lễ, Quang Thuận công công nhìn nàng một cái, bắt đầu truyền ý chỉ, Hạ Đồng được phong làm Tài tử.
Quang Thuận công công vừa đi, lúc này Hạ Đồng mới lộ ra biểu tình vui mừng, vuốt ve ban thưởng, quần áo tinh mỹ, dải lụa tơ lụa, đồ trang sức, cười đến càng ngày càng vui vẻ, cuối cùng ôm quần áo tinh mỹ ở trong phòng xoay quanh, ý vui mừng không nói ra bề ngoài.
Lâm Huệ nghe nói chỉ là lạnh lùng trào phúng, nữ nhân kia nếu biết chỉ sợ sẽ không cao hứng, một tay nàng ta bồi dưỡng nô tỳ cuối cùng lại qua mặt leo lên long sàng.
Tuy rằng Hạ Đồng được phong làm Đồng Tài tử, dọn ra khỏi Chiêu Hoa Cung vào ở trong Đức Hỉ Cung, nhưng sau đó hơn một tháng nàng vẫn chưa thị tẩm thêm lần nào, Tề Diệp cũng không triệu hạnh bất luận kẻ nào, những phi tần khác mới thoáng cân bằng.
Thái Hậu rất là bất mãn, âm thầm triệu kiến một ít lão thần, lấy hoàng gia con nối dõi điêu tàn làm lý do, khiến hắn phải đến hậu cung nhiều hơn, vì hoàng gia khai chi tán diệp. Thái Hậu lại ba ngày hai cái đầu mà ở bên tai hắn dặn dò, Tề Diệp phiền không chịu nổi cũng không thể làm gì khác hơn.
Dù hắn không thích nhưng mỗi đêm Thái Hậu đều phân phó thái giám phải đem lục đầu bài mà đưa đến trước mặt hắn. Cứ như vậy nhiều lần, Tề Diệp nhìn lướt qua lật ra là đầu bài của Diệp Mỹ nhân, về phần lục đầu bài Đồng Tài tử, căn bản không có ở trong đó.
Hạ Đồng là người bên cạnh Hoàng Hậu mà cho dù có là Hoàng Hậu, Thái Hậu lại thật sự ghi hận nàng ta đã mang đến cho bà tất cả mọi ấm ức thì người bên cạnh nàng ta cũng đừng mơ tưởng được sủng ái.
Diệp Mỹ nhân thị tẩm đến ngày thứ hai thì được phong làm Tiệp Dư, những phi tần khác cứ đỏ mắt mà hâm mộ, mà chờ mong. Cuối cùng thì Hoàng Thượng vẫn là sủng hạnh nữ nhân ở hậu cung, các nàng nghĩ đến việc được sủng hạnh chỉ là chuyện sớm muộn.
Thẻ bài của Hạ Đồng vẫn không được chọn nên nàng có chút sốt ruột, những người hầu bên cạnh đã bắt đầu nhìn nàng với sắc mặt khó coi. Từ đầu nàng đã không phải là chủ tử, dù có cho bạc hạ nhân, thu mua lòng người, mỗi tháng nàng theo lệ thưởng bạc, chỉ là nàng hiểu rõ hậu cung nhiều người thế lực cao.
Càng làm cho nàng thất vọng chính là kinh nguyệt của nàng đến đúng hạn, điều này làm cho hy vọng mang long thai của nàng đang bay lên ngọn cây lại thất bại mà rơi xuống. Cũng may còn có Hạ Bích giúp đỡ nàng, nàng không phải là người có kiến thức hạn hẹp, càng không phải thiên kim tiểu thư nên chút ít ấm ức nhỏ này nàng vẫn có thể chịu đựng được.
Không biết trong mắt Tề Diệp thì Diệp Tiệp Dư có cái gì mà một tháng số lần ghé đến cung của nàng ta là nhiều nhất, đặc biệt là ngự y chẩn đoán nghi ngờ Diệp Tiệp Dư có thai. Tề Diệp lập tức sắc phong nàng làm Sung Viện, Thái Hậu mừng đến không khép được miệng, dặn dò Diệp Sung Viện nhất định phải sinh ra được hoàng tử.
Bà ta không thích Tiểu Thái Tử, đương nhiên không muốn tương lai giang sơn Đại Tề đặt ở trên vai Tiểu Thái Tử, Thái Hậu muốn củng cố địa vị Triệu gia. Ngôi vua trong tương lai lẽ dĩ nhiên phải là người Triệu gia, mà chính vị Diệp Sung Viện này lại có cùng quan hệ huyết thống với Triệu gia bọn họ, nếu không thì Thái Hậu cũng sẽ không tận hết sức lực mà trợ giúp Diệp Sung Viện.
Trên thực tế có quan hệ huyết thống với Triệu gia cũng không hẳn chỉ có một mình Diệp Sung Viện. Triệu gia đã an bài cho vài vị tiến cung tuyển tú, có vài vị bị lui trở về, cũng có vài vị được giữ lại, mà Diệp Sung Viện lại trổ hết tài năng.
Đối với người khó có thể mang thai lần nữa mà nói, nghe nói người khác nghi ngờ là đã mang thai là một sự kiện rất thống khổ. Lâm Huệ chính là như vậy, nàng nghe nói Diệp Sung Viện nghi ngờ mang thai trong lòng chua chát khó chịu, đối với Hạ Uyển Chi lại càng thêm oán hận.
Mượn cớ việc Thái Hậu chúc mừng Diệp Sung Viện nghi ngờ mang thai, Khang Ninh Vương vào cung, chủ yếu là muốn lén lút hẹn hò cùng Lâm Huệ, dĩ nhiên Lâm Huệ không dám to gan hẹn hò ở Đức Sang Cung. Lúc sau hai người hẹn hò ân ái ở lãnh cung, Lâm Huệ mặc lại chỉnh tề đang muốn rời đi lại bị Khang Ninh Vương giữ chặt " Tâm tình Huệ Phi dường như không tốt!"
Nàng lúc nào cũng làm ỡm ờ quoa loa, đêm nay đột nhiên lại nhiệt tình như lửa nóng làm hắn có chút ngạc nhiên. "Giờ không còn sớm nữa, coi chừng bị người khác phát hiện!" Dứt lời nàng muốn đi, Khang Ninh Vương bắt lấy nàng không buông tay "Làm sao vậy?".
"Huệ Nhi là ghen với Diệp Sung Viện sao? Bởi vì nàng được Hoàng Thượng sủng ái sao?" Lâm Huệ không nói, hắn nhướng mày "Chẳng lẽ Huệ Nhi còn thích Hoàng Thượng?". "Ngươi suy nghĩ nhiều, bổn phi thích ai chẳng lẽ ngươi còn không biết?" Lâm Huệ mỉm cười xoa xoa mặt, trấn an nói.
Khang Ninh Vương vẻ mặt hưởng thụ, nhéo nhéo tay nàng để nàng rời đi, còn không quên dặn dò "Yên tâm, qua mấy ngày nữa bổn vương sẽ đưa ngươi một phần đại lễ."
Chỉ là Lâm Huệ không thể nào nghĩ tới phần đại lễ này làm nàng hết sức ngạc nhiên, thậm chí có chút sợ hãi, nhìn nữ tử đang quỳ trên mặt đất sắc mặt nàng biến đổi "Ngươi... Ngươi... Ngươi là ai?".
Nữ tử ôn nhu nói "Bẩm nương nương, nô tỳ tên Tú Dung, chủ tử kêu nô tỳ sau này ở bên cạnh nương nương làm việc." Lâm Huệ nhìn bộ dáng nàng ta khẽ nhíu mày, dần dần thả lỏng, xác định nàng ta không phải là nữ nhân kia, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Khang Ninh Vương cười nói "Lúc trước Bổn vương cũng giật mình, vừa nhìn thấy quả thật cực kỳ giống với Hoàng Hậu quá cố."Hắn có chút đắc ý mà nhìn Lâm Huệ nói "Thế nào? nếu để Hoàng Thượng thấy có lẽ sẽ rất cảm kích Huệ Phi!".
"Ngươi muốn đưa nàng ta cho Hoàng Thượng?.". Lâm Huệ nhíu mày. Thật ra mà nói, nhìn nàng ta có bảy phần giống với nữ nhân kia, đối với nàng mà nói nữ tử trước mắt này nàng không thể thích nổi.
"Bổn vương biết ý muốn của Huệ nhi, Hoàng Thượng cũng không thích Huệ nhi, cho nên nàng không có phương pháp cùng những người khác tranh sủng.". Lời hắn nói đã tổn thương Lâm Huệ, sắc mặt nàng thay đổi ngay lập tức.
Khang Ninh Vương không để bụng,"Dựa vào sự si tình của Hoàng Thượng, nếu nhìn thấy nàng ta thì Diệp Sung Viện đã tính là cái gì?"
"Nói tiếp, Tú Dung chính là người của ngươi, nàng ta tốt thì địa vị của ngươi ở hậu cung cũng sẽ cao, Thái Hậu cũng không dám làm thêm cái gì" Khang Ninh Vương đưa ra một ý kiến hay. Lâm Huệ nhìn lướt qua sự thuận theo của Tú Dung, trầm tư hồi lâu rồi chậm rãi gật đầu.