Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Nghe nói bên lãnh cung xảy ra chuyện, một vị tiểu cung nữ Ngự thiện phòng không cẩn thận rơi vào trong giếng chết đuối!”
Hạ Uyển Chi không nghĩ tới chuyện đầu tiên Lâm Huệ sẽ nói với nàng là tin tức bất hạnh này, mặc dù nàng đã nghe nói qua.
Sao có thể dễ dàng chết đuối như vậy, dù lãnh cung là nơi vắng vẻ nhưng có lẽ tiểu cung nữ kia là nhìn thấy cái gì không nên xem. Hoặc là biết áci gì không nên biết, đắc tội với người không nên đắc tội, lúc này mới bị ném vào trong giếng chết đuối.
Hạ Uyển Chi biết rõ, người chết ở hậu cung, vậy đều là biết chút ít bí mật không thể cho ai biết.
Lâm Huệ nói xong nhìn nàng, nàng không thể biểu hiện quá hờ hững hay lộ ra một bộ dáng nhìn thấu, thổn thức vài tiếng “Thật đáng tiếc, đang yên lành cứ như vậy mà mất.”
Quả nhiên nàng thổn thức xong, Lâm Huệ cũng không nhìn chằm chằm nàng nữa, cũng thổn thức theo hai tiếng. Hạ Uyển Chi không muốn liên tục nói cái đề tài này, ngược lại nói đến những chuyện khác.
Lâm Huệ nhấp một ngụm trà, không có nhìn thấy Hạ Bích nên hỏi một tiếng.
Trước kia hai người bọn họ thân mật, Lâm Huệ đương nhiên biết rõ địa vị của Hạ Bích ở trong lòng nàng, tựa như địa vị của Thái Vi ở trong lòng nàng ta vậy.
“Hạ Bích thân thể khó chịu đang nghỉ ngơi, Huệ nhi có chuyện gì?” Nói ra nàng vẫn gọi nàng ta là Huệ nhi. Sung dung nương nương gì đó thì ở trước mặt những người khác mới xưng hô.
“Không có gì, chỉ là hỏi một chút thôi!” Lâm Huệ cười một chút, nhớ ra cái gì đó, nói “Uyển tỷ tỷ đừng nghe những thứ cung nhân kia nói loạn huyên thuyên.”
“Huệ nhi nói là chuyện của Hạ Đồng sao?” Hạ Uyển Chi rất nhanh kịp phản ứng, nói “Bất kể là Hạ Đồng hay không, cũng sẽ bị trừng phạt. Ta không muốn giữ người như vậy ở bên người. Huệ nhi yên tâm, những lời đồn đãi kia cũng không thể khiến ta làm sao.”
Nàng nói “Ngược lại Huệ nhi ở Đức Sang cung có tốt không? Nghe nói Thục phi không phải là người dễ đối phó đâu, ngươi phải cẩn thận một chút.”
“Uyển tỷ tỷ yên tâm, Thục phi mặc dù không dễ sống chung nhưng lúc này ngược lại không có thời giờ mà nhằm vào ta. Trịnh tu viện được Hoàng Thượng sủng hạnh mấy đêm rồi, lúc này đang đắc ý. Thục phi đang tìm việc làm cho nàng ta, chẳng có tâm tư đi quản ta.”
“Đức phi đối với Uyển tỷ tỷ có tốt không?” Dù sao nàng ta bây giờ là sung dung nương nương, ở hậu cung không được cưng chiều, cũng không thất sủng, những hạ nhân kia cũng không dám khắt khe với nàng ta.
“Đức phi dịu dàng, ta ở Đức Hỉ cung ăn mặc này nọ cũng không thiếu, ngươi đừng lo lắng.” So với Đức Sang cung, Đức Hỉ cung mặc dù vắng lạnh hơn chút ít, nhưng có Vương Tiệp dư ở phía trước, nàng cũng không bị ủy khuất gì.
Hai người tán gẫu vài câu, Lâm Huệ nói đến cuộc sống ngoài cung, ngẫm lại cuộc sống trong cung, vẻ mặt nhớ tới cuộc sống vô tư vô lự trước kia. Hôm nay nàng ta luôn phait cẩn thận từng chút, chỉ sợ loạn nửa bước ra sai lầm, tựa như Trịnh tu viện, quỳ ở trước mặt Thục phi chịu khổ. Hoàng hậu thân thể sạch sẽ đến ngày thứ ba, Tề Diệp nói là đi Phượng Nghi cung dùng cơm tối, sai Quang Thuận công công chuẩn bị tấu sớ cho hắn phê duyệt sau bữa cơm. Bữa tối là hoàng hậu tỉ mỉ chuẩn bị.
Hoàng Thượng ở lại Phượng Nghi cung của nàng trong lòng nàng đương nhiên cao hứng. Nhìn hắn ở dưới ánh nến nghiêm túc phê duyệt tấu chương, mà nàng thì ở một bên thêu hoa. Là thêu một bộ áo ngủ, gấm màu vàng sáng, trên mặt thêu lên Bàn Long cửu trảo, không cần phải nói cũng biết là thêu cho ai.
Thêu một hồi lâu, hoàng hậu nghĩ tới phòng bếp nhỏ còn hầm cách thủy đồ ngọt, liền đi xem sao. Nhìn đồ ngọt chuẩn bị tốt rồi, các cung nhân đều lui ra ngoài, Nguyệt Mai đem đồ ngọt bày ra chén. Dưới ánh mắt chăm chú của hoàng hậu, từ trong lòng móc ra một cái bình, đổ một chút chất lỏng đi ra cái thìa thượng rồi khuấy vào chén.
Làm xong đây hết tất cả, hoàng hậu nhìn người ở phía ngoài cũng không có gì khác thường, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sai Nguyệt Mai bưng đồ ngọt trở về.
Đẩy cửa đi vào, hoàng hậu tiếp nhận đồ ngọt đặt lên bàn, nói “Thần thiếp hầm cách thủy canh hạt sen nấm tuyết, hoàng thượng xem tấu sớ cả đêm, chắc hẳn đói bụng rồi. Không bằng ăn một chút đi!”
Tề Diệp cũng không động mà là xem hết tấu sớ, lúc này mới gật đầu. Quang Thuận lưu loát móc ra ngân châm thử dò xét một chút, ngân châm cũng không có biến hóa, lúc này mới cầm lấy cái muỗng quấy vài cái đưa cho Tề Diệp.
Tâm ý của hoàng hậu, Tề Diệp như thế nào cũng có ý tứ một chút, huống chi thật sự hắn cũng thấy có chút đói bụng. Canh hạt sen nấm tuyết bỏ không ít đường, còn bỏ ô mai, ngọt ngào mát mẻ chính là hương vị hắn thích, liền dùng một chén.
Tiếp nhận chén không, hoàng hậu nói là đêm đã khuya, hầu hạ Tề Diệp rửa mặt nghỉ ngơi. Tề Diệp hỏi thăm Quang Thuận, xác định canh giờ không còn sớm, ngày mai còn phải lâm triều, liền cho người thu dọn tấu sớ, được hoàng hậu hầu hạ đi nghỉ ngơi.
Nguyệt Mai bỏ thêm vào lư hương trong một chút hương liệu, từ từ mùi thơm ngát lượn lờ ra.
Đế hậu nằm ngủ, những người khác ngoại trừ người đang làm nhiệm vụ, những người khác lui xuống. Mỗi lần Tề Diệp ở lại Phượng Nghi cung, Nguyệt Mai sẽ trực đêm. Đêm nay cũng không ngoại lệ.
Khởi điểm trong phòng rất là yên lặng, yên lặng đến mức Nguyệt Mai cho là bọn họ đều ngủ thiếp đi. Không bao lâu, nàng mơ hồ nghe thấy động tĩnh, sau đó là tiếng hoàng hậu rên rỉ.
Nghe tiếng, Nguyệt Mai thở phào nhẹ nhõm,đi xa một chút đứng chờ. Chờ bên trong bình tĩnh rồi mới dựa vào cạnh cửa buồn ngủ. Nàng biết rõ mục tiêu kia đêm nay xem như hoàn thành hơn phân nửa.
Ngày thứ hai Hạ Uyển Chi cùng Đức phi đi thỉnh an hoàng hậu. Hoàng hậu cũng không ra mặt, Nguyệt Mai nói hôm nay không cần thỉnh an, để các nàng đều trở về.
Tiếng nói vừa dứt, Thục phi nhấc chân đi trước, những người khác lòng dạ biết rõ hoàng hậu vì cái gì không có xuất hiện.
Tối hôm qua Hoàng Thượng ngủ lạu Phượng Nghi cung. Cả hậu cung ai cũng biết.
“Thật sự là già mồm, bất quá là tối hôm qua hầu hạ Hoàng Thượng mà thôi! Nàng ta đây là đang khoe khoang cho ai xem?”Hạ Uyển Chi đang tính cùng Lâm Huệ đi ngự hoa viên dạo một chút, nghe thấy Thục phi đứng ở một bên oán hận. Lâm Huệ lôi kéo nàng lui trở về. Hai người cũng biết, lúc này gặp gỡ Thục phi sẽ chẳng có gì tốt lành.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, quyết định đi đường vòng, cũng không muốn tự tìm phiền toái.
Lâm Huệ nói “Đừng xem Thục phi như vậy, kỳ thật so sánh ra còn không bằng Đức ph Đức phi ít nhất có Trưởng công chúa, Hoàng Thượng thích Trưởng công chúa, cách mấy ngày sẽ đi chỗ Đức phi trong ngồi một chút. Chỉ cần Hoàng Thượng chịu lộ diện, đó đều là ân sủng.”
“Huệ nhi nói chuyện nghe có chút ghen a!” Hạ Uyển Chi cố ý nói.
Nàng cho rằng Lâm Huệ sẽ thẹn thùng phản bác, ai ngờ thế nhưng nàng ta vẻ mặt tích tụ “Nói ra cũng không sợ Uyển tỷ tỷ chê cười. Hoàng Thượng tự từ ngày đó triệu hạnh ta, cho tới nay đều là hờ hững. Uyển tỷ tỷ, ngươi nói xem có phải hoàng thượng là chán ghét ta, không thích ta?”
“Ngươi suy nghĩ nhiều! Tiến cung mới mấy ngày? Hậu cung còn có nhiều người như vậy chưa từng được Hoàng Thượng ưu ái, ngươi đã được phong làm sung dung, Huệ nhi chẳng lẽ còn chưa thấy đủ?”
Lâm Huệ đương nhiên thấy chưa đủ. Trịnh tu viện là thứ gì, dựa vào cái gì được Hoàng Thượng ưu ái?
Nghĩ lại, ngay cả Uyển tỷ tỷ mà nàng ta cho rằng sẽ rất được sủng ái đến nay còn chưa bị sủng hạnh, vẫn là một tiệp dư, nàng ta liền cảm giác mình coi như là tốt, trong lòng có chút ổn định. Nàng ta cũng không tiếp tục rối ren về hướng đi của Hoàng Thượng nữa, Hai người vừa đi vừa nói.
Xem tâm tình nàng ta tựa hồ tốt hơn chút ít, biết rõ nàng ta đã từ nhìn ra ưu thế của nàng ta từ hiện trạng của người khác mà khỏi. Không cần suy nghĩ nhiều, cái người đối lập kia chỉ sợ sẽ là chính mình.
Đảo mắt các nàng tiến cung đã hơn nửa tháng, đối với Hạ Uyển Chi mà nói cảm giác lại đã là nhiều năm. Cuộc sống trước kia khi nàng mới vào cung như thủy triều đánh tới, làm cho người ta có chút phân biệt không rõ đâu là hiện thực, đâu là ký ức.
Đặc biệt là khi nghe Quang Thuận công công truyền lời, nói là buổi tối Tề Diệp muốn đến Hỉ Lai điện dùng bữa, nàng cũng hoài nghi là mình nghe lầm.
Quang Thuận công công vừa đi, mấy người Hạ Hà không kìm được vui mừng. Nghĩ đến việc Hoàng Thượng muốn tới, các nàng đều cảm giác cần phải quét dọn phòng ốc một lần nữa.
Hạ Uyển Chi vẫn đang suy nghĩ sao hắn đột nhiên đến đây? Nàng hiện tại là không thể thị tẩm, chẳng lẽ hắn không biết?
Không bao lâu sau Hạ Uyển Chi đã bị Đức phi gọi đi, nàng biết chắc là vì chuyện Tề Diệp đến điện của mình dùng bữa tối.
Quả nhiên sau khi đi vào hành lễ, Đức phi liền nói “Hoàng Thượng nếu đã đến chỗ ngươi dùng bữa, cũng là phúc khí của ngươi. Hoàng Thượng ăn uống luôn luôn tinh xảo, nơi này có chút ít thực đơn, ngươi lấy về chọn lựa vài món ăn phân phó ngự thiện phòng làm đi!”
“ Vâng!” Nàng tiếp nhận danh sách món an, vẻ mặt nhàn nhạt.
Đức phi thấy nàng không phải là quá mừng rỡ, ngược lại là có chút ngạc nhiên. Nếu là hoàng thượng đến chỗ Vương Tiệp dư, chắc nàng ta đi đường cũng như đang nhảy mất. Mà người này tựa hồ cũng không cao hứng bao nhiêu. Đức phi nói “Thân thể ngươi khó chịu, không thể thị tẩm, Hoàng Thượng đến chỗ của ngươi dùng cơm, cũng là phá lệ sủng hạnh. Lời nói và việc làm đừng thất lễ.”
“ Vâng!”
Rời khỏi điện của Đức phi, Hạ Uyển Chi cười lạnh. Hắn có thể tới, cuối cùng còn không phải là nghỉ ở trên giường của ngươi?
Vương Tiệp dư biết được Tề Diệp đến Hỉ Lai điên dùng bữa tối, tức giận đến mặt mũi trắng bệch “Nàng ta không phải là không thể thị tẩm sao?”
“Hoàng Thượng chỉ là đi dùng bữa tối, cũng không phải ý tứ muốn nàng ta thị tẩm sao.” Trúc Mai trấn an “Nương nương đừng tức giận, dưỡng thương thế tốt lên rồi nói sau.”
Nhìn xem tay quấn đầy băng gạc, Vương Tiệp dư một lần nữa liếc trắng mặt “Nếu không phải ta bị phỏng, cũng không tới phiên Hạ tiệp dư cái kẻ sâu bệnh kia. Đức phi đương nhiên cao hứng. Hạ tiệp dư không thể thị tẩm, ta lại bị phỏng, đêm nay Hoàng Thượng khẳng định nghỉ ở chỗ Đức phi, nàng ta thật đúng là giỏi tính toán.”
Trúc Mai biết rõ Vương Tiệp dư tâm cao khí ngạo, lại không thích người khác tốt hơn mình, chỉ có thể nhẹ lời mềm giọng an ủi, khuyên bảo tất cả đợi nàng ta dưỡng thương cho tốt rồi nói sau. Dựa vào gia thế của nàng ta, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ không lạnh nhạt.
Khẩu vị của Tề Diệp, Hạ Uyển Chi hầu hạ vài năm tất nhiên cũng biết hắn thích ăn cái gì. Hắn thích ăn mấy vị ngọt đậm, khẩu vị rất kỳ quái, cũng không ai nói cái gì.
Hạ Uyển Chi chọn lựa vài món hắn thích, lại chọn lựa món nàng thích ăn mà thân phận tiệp dư hiện tại không được ăn. Có Tề Diệp ở đây, ngoại trừ thịt rồng ăn không được, còn thứ gì bay trên bầu trời, đi trên đất, bơi trong nước, nàng cũng có thể ăn.
Mặc dù nàng phân phó không cần phải quá thận trọng, Hạ Hà vẫn phân phó đi xuống, cho các cung nhân một lần nữa quét dọn, đem bình hoa, bình phong... những vật trang trí lau lại rồi một lần.
Nàng ở một bên nhìn xem, chỉ có thể thở dài. Biết rõ các nàng cũng là cao hứng đến không biết làm như thế nào, chỉ hy vọng không nên chọc người nổi giận là được.
Trúc Thanh cũng vui tươi hớn hở đến xoay quanh, tựa hồ rất hi vọng Tề Diệp đến. Về phần có phải là thật tâm hay không cũng không biết.
Qua buổi chiều, mấy người Hạ Hà bắt đầu ngồi không yên, bắt đầu ngóng trông mặt trời lặn về phía tây, cứ nhìn về phía cửa. Mà nàng thì lại khí định thần nhàn thêu quạt tròn. Đã đến mùa hè, quạt tròn cũng không thể thiếu, dù sao rảnh rỗi, nàng thêu coi như giết thời gian.
Chạng vạng, Hạ Uyển Chi đi chỗ Đức phi, Đức phi ôn nhu dặn dò nàng, hai người ngồi trong chốc lát thì Vương Tiệp dư luôn biệt tăm từ sau khi bị phỏng đột nhiên xuất hiện ở cửa, vẻ mặt thản nhiên tiến đến, môi hồng răng trắng, mặt mày như vẽ, nhìn ra là biết đã trang dung tỉ mỉ. Nàng ta mặc một bộ váy tay xanh nước biển với đai lưng hồng, trâm cài chập chờn, bước từ từ đến.
Vương Tiệp dư xem nhẹ ánh mắt ngạc nhiên của các nàng, cúi người hành lễ “Tần thiếp thấy hôm nay ánh nắng chiều đầy trời nên muốn đi ra ngoài một chút. Nghĩ tới tiện thể qua thỉnh an Đức phi, ngược lại không nghĩ tới Hạ tiệp dư đã có mặt.”
Hạ Uyển Chi cười cười “Vương Tiệp dư bị thương đã khá hơn rồi chứ?”
“Làm phiền Hạ tiệp dư để tâm. Có thuốc trị thương của Đức phi nương nương, đã tốt rất nhiều rồi.” Vừa nói vừa lôi kéo tay áo che kín băng gạc trên mu bàn tay. Băng gạc còn chưa tháo, nghĩ đến là bị thương không nhẹ. Một ly mới vừa pha như vậy, có lẽ là rất nóng.
“Tốt hơn nhiều là được rồi!” Đức phi cười nói một câu, hiểu mục đích đến của nàng ta, cũng không nói cái gì.
Không bao lâu nhìn thấy Tề Diệp xuất hiện dưới sự vây quanh của Quang Thuận công công cùng các cung nhân, Đức phi đứng ở phía trước, Hạ Uyển Chi cùng Vương Tiệp dư một trái một phải, lui về phía sau hai bước cúi người hành lễ.
Tề Diệp lên tiếng làm cho các nàng đứng dậy, ngồi xuống trên chủ vị. Đức phi ngồi xuống bên cạnh hắn. Hạ Uyển Chi cùng Vương Tiệp dư, ngồi xuống bên tay trái, tay phải của bọn họ.
Rất nhanh liền có cung nữ dâng trà. Đức phi tự mình tiếp nhận chén trà dâng cho Tề Diệp “Đây là trà mới năm nay. Hoàng Thượng biết rõ thần thiếp thích trà Vân Vụ, liền đưa chút ít đến, Hoàng Thượng cũng nếm thử đi!”
Tề Diệp gật đầu, uống một ngụm. Trà mùi thơm ngát, vị ngọt, hương vị quả thật không tệ. Cũng khó trách Đức phi sẽ thích.
“Hoàng Thượng đối với Đức phi nương nương thật là tốt, ngay cả Đức phi nương nương thích Vân Vụ đều biết. Thật đúng là làm cho tần thiếp hâm mộ.” Vương Tiệp dư thấy Tề Diệp không nhìn mình, nhịn không được lên tiếng khiến cho hắn chú ý.
Tiếng nói vừa dứt, Tề Diệp ngẩng đầu nhìn nàng ta một cái, hỏi “Nghe nói Vương Tiệp dư bị thương, hôm nay tốt hơn chưa?”
“Đa tạ Hoàng Thượng nhớ đến, ngự y nhìn qua bảo là phải dưỡng thật tốt. Băng gạc còn chưa mở ra, là có chút khó chịu!” Vương Tiệp dư điềm đạm đáng yêu vươn tay. Trên mu bàn tay, quấn đầy băng gạc, nhìn thấy làm cho người ta phải đau lòng.
Đức phi nhìn nàng ta một cái, ánh mắt rơi vào trên người Hạ Uyển Chi. Thấy nàng vẻ mặt không thay đổi, chỉ là biết vâng lời, ngược lại cảm thấy không được việc gì.
“Đã như vậy, Vương Tiệp dư vẫn nên dưỡng cho tốt, ngày khác trẫm qua thăm một chút.” Tề Diệp thu hồi ánh mắt.
Vương Tiệp dư mừng rỡ trong lòng, vội vàng đứng dậy hành lễ, tiếng nói trầm nhẹ vui sướng “Tạ Hoàng Thượng ưu ái!”
Đức phi vuốt ve vòng tay, vẻ mặt nhàn nhạt “Canh giờ không còn sớm, Hạ tiệp dư đã chuẩn bị thức ăn, Hoàng Thượng mệt nhọc một ngày cũng đói bụng, không bằng đi dùng bữa?””Cũng tốt!” Tề Diệp nhìn nhìn người ngồi một bên chỉ biết vâng lời, khóe miệng quẹt qua một cái cười, đứng dậy.
Đức phi, Vương Tiệp dư hành lễ cung tiễn. Hạ Uyển Chi bước nhỏ đi theo Tề Diệp đến Hỉ Lai điện của nàng.
Bọn họ vừa đi, Vương Tiệp dư nói “Canh giờ không còn sớm, tần thiếp không quấy rầy nương nương nghỉ ngơi, xin được cáo lui trước!”
“Đi đi!” Đức phi cười nói “Vương Tiệp dư hôm nay mặc bộ cung trang này thật đẹp mắt. Coa điều đừng quên, màu xanh nước biển và màu đỏ cũng không phải màu là người bây giờ mang thân phận tiệp dư như ngươi mặc. Vẫn là trở về thay đổi đi!”
“Vâng! Tần thiếp sơ sót!” Vương Tiệp dư vâng lời đáp một tiếng rời đi. Đi vài bước nàng ta dừng lại, quay đầu nhìn nhìn, hừ một tiếng, liếc mắt nhìn cung trang trên người cười đắc ý. Hoàng Thượng nói là ngày khác thăm mình, hôm nay liều lĩnh mặc bộ cung trang này coi như là được hồi báo.
Hỉ Lai điện khẳng định so ra kém chính điện hoa lệ, có điều cũng coi như tinh xảo sạch sẽ, nuôi không ít bồn hoa cỏ, ngược lại cảnh sắc hợp lòng người, có thể thấy được nàng là người ưa thích hoa cỏ.
Hạ Uyển Chi dẫn người tới trung đình, trên cái bàn tròn đã bày mười cái chén dĩa. Trúc Thanh từng bước từng bước mở cái nắp. Hạ Uyển Chi vắt khăn lau mặt cho Tề Diệp. Lúc nàng lau tay cho hắn, không biết là cố ý hay là vô ý, tay của hai người đụng một cái. Nàng vẻ mặt tự nhiên, hắn lại ngây người ngu ngốc, trong lòng nổi lên rung động.
Rửa mặt xong, Hạ Uyển Chi mới ngồi xuống. Quang Thuận công công thử từng món ăn. Sau khi xác nhận không độc liền bắt đầu dùng bữa, Hạ Uyển Chi tự tay bới thêm một chén súp cho hắn.
Trúc Thanh, Hạ Hà đều ở một bên phục dịch.
Thức ăn tinh xảo phong phú, đúng khẩu vị của hai người. Lúc Hạ Uyển Chi chia thức ăn cho hắn, món nào hắn thích ăn gắp nhiều hơn chút, thật ra khiến Tề Diệp ngạc nhiên vì hành động tri kỉ của nàng, đúng là hợp khẩu vị của hắn.
Kết thúc bữa tối hai người đều ăn không ít. Ngược lại Hạ Hà cảm thấy chủ tử nhà mình đêm nay ăn nhiều quá. Ở trước mặt hoàng thượng, dì sao cũng nên dè dặt hơn một chút.
Sau khi ăn xong Trúc Thanh đi làm điểm tâm, Hạ Hà dâng trà, là trà cứ mỗi hai ngày đi khố phòng lấy. Nàng liên tục không động qua. Đương nhiên, trà này khẳng định so ra kém trà Vân Vụ của Đức phi.
Rất nhanh trà được rót lên, Tề Diệp uống một ngụm cũng không nói cái gì, ánh mắt nhìn lướt qua mặt nàng, cuối cùng rơi vào trong chén nước của nàng. Nhìn lắng đọng trong đó không phải là lá trà mà là ô mai, hắn có một cái ngạc nhiên trong chớp mắt, lập tức cầm lấy chén trà trong tay nàng một cách tự nhiên, thổi thổi rồi uống một ngụm.
Hạ Uyển Chi chỉ là sững sờ nhìn xem, nhất thời không biết ứng đối như thế nào.
Hắn nói “Thì ra là ô mai còn có thể pha trà, Hạ tiệp dư có khẩu vị đặc biệt.”
“Hoàng Thượng nói đùa.” Thu liễm vẻ mặt, không nghĩ ngợi thêm đến chén ô mai trà mà nàng đã uống kia, nàng nói “Tần thiếp tạm thời không thể uống trà, lại cảm thấy nước trắng quá mức vô vị, liền bỏ thêm ô mai. Có khi cũng sẽ là Liên Tâm, Thanh Hỏa.”
“A! Còn có cái cách uống này?” Tề Diệp tựa hồ có chút ngoài ý muốn, lại uống thêm một ngụm ô mai trà.
“Vâng! Hoàng Thượng nếu là ưa thích, tần thiếp sai người làm cho Hoàng Thượng một ly?”
Đang muốn phân phó đi xuống, lại nghe thấy hắn nói “Không cần, đều đi xuống đi!”
Hạ Hà nhìn về phía Hạ Uyển Chi, nàng nhìn nhìn Tề Diệp, khẽ gật đầu, có chút khẩn trương thấp thỏm.
Người vừa đi, Tề Diệp uống một ngụm ô mai trà, hơn nữa đem chén trà đẩy trở về cho Hạ Uyển Chi. Đây chính là thứ nàng đã uống qua, hắn lại uống. Hai viên ô mai chìm dưới đáy nước, đen thui đen thùi.
Hạ Uyển Chi đang định không uống chén ô mai trà kia, bỗng nhiên cảm giác có người đến gần. Nàng ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với một đôi con ngươi trong trẻo. Không đợi nàng kịp phản ứng, liền thấy mặt của hắn đến gần. Trên môi mềm nhũn, hàm răng bị cạy ra, một vị chua ngọt truyền đến, là hương vị của ô mai trà.