Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Puta Ng
Beta: ThyAn89
Nửa buổi chiều, Lâm Huệ mang theo Thái Vi đến, bên ngoài ánh mặt trời sáng lạng, Lâm Huệ phơi nắng nên mặt hơi ửng đỏ, phe phẩy quạt tròn tiến đến hành lễ. Hạ Uyển Chi có chút ngoài ý muốn, Tề Diệp vừa đi, nàng ta đã tới rồi.
Lâm Huệ nói “Trước đó vài ngày Hoàng Thượng hạ lệnh không cho ai tới thăm Uyển tỷ, muội không thể đến, hôm nay nghe nói đã không đáng ngại, liền đến nhìn một chút xem Uyển tỷ thế nào?”
Hạ Uyển Chi cười không lên tiếng, ánh mắt của Lâm Huệ quét trên mặt nàng, kinh ngạc nói “ Mặt Uyển tỷ tỷ sao vậy?”
“Chỉ là phơi nắng bị tổn thương mà thôi, chăm sóc một chút sẽ khỏi!” Hạ Uyển Chi không thèm để ý khoác tay, cho Hạ Hà dâng trà, “Huệ nhi gần đây thế nào?”
“Đa tạ Uyển tỷ quan tâm, tất cả đều tốt, chỉ là trời nóng ăn không vô, cũng may đã tháng bảy.” Lâm Huệ cười.
Hai người tán gẫu vài câu, Hạ Uyển Chi làm ra vẻ mệt mỏi, Lâm Huệ liền đứng dậy cáo lui.
Nàng đọc sách trong chốc lát đã qua buổi chiều, bữa tối nghe được Tề Diệp dùng bữa tại Phượng Nghi cung của Hoàng hậu, Hạ Uyển Chi cười lạnh.
Trời chuyển thành một màu đen lúc Trúc Thanh từ trong phòng Hạ Uyển Chi đi ra, rời khỏi Đức Hỉ cung.
Không ngại đường xa, cũng không cần đốt đèn nàng cũng biết đường đi tới lãnh cung, Trúc Thanh đợi phía sau hòn non bộ một lúc lâu mới thấy ánh sáng đi đến, nàng núp sau hòn non bộ, nghe thấy ba tiếng gõ nhỏ, nàng cũng đáp lại gõ ba tiếng, lúc này mới thấy ánh sáng kia chậm rãi đi tới.
Trúc Thanh Cẩn thận nhìn xung quanh một chút, nhìn người đến gần khoác áo choàng đội mũ đúng là Nguyệt Mai, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Nguyệt Mai nói “ Tại sao lại thất bại, nương nương đã rất tức giận. Buổi trưa Hoàng Thượng cùng ăn trưa với nữ nhân kia, Hoàng Hậu nghe thấy liền xanh mặt, ngươi lại không động thủ diệt trừ sạch sẽ Hạ chiêu nghi, coi chừng nương nương muốn mạng nhỏ của ngươi.”
Trúc Thanh sợ hãi gật đầu “Lần này tới chính là vì việc này, đều do nô tỳ không cẩn thận, gói thạch tín nương nương đưa cho nô tỳ đã vứt bỏ, thạch tín rất dễ bị tra ra, không bằng để nô tỳ cho trưởng công chúa ăn loại thuốc kia?”
“Thuốc kia ăn ít sẽ không mất mạng, có thể dùng để đối phó trẻ con. Hạ chiêu nghi là người lớn, ăn vào cũng chỉ bị tổn hại một chút mà thôi, trên người ngươi không còn thuốc, ngày mai lại đến đây. Để ta bẩm báo nương nương xem nàng định đoạt thế nào.”
“Được!” Trúc Thanh chần chờ một chút, nói “Kỳ thật Hạ chiêu nghi cũng không làm gì sai, Hoàng Hậu nương nương vì sao nhất định muốn nàng...” Đang nói, nghe thấy âm thanh loạt xoạt, hai người đều hoảng hốt.
Một chấm ánh sáng nhỏ đi đến, Nguyệt Mai cùng Trúc Thanh thấy thế, hai người lẩn trốn theo bản năng, thế nhưng không may mấy thái giám đã vây các nàng lại. Nguyệt Mai định chạy, đã bị hai vị thái giám giữ lấy, ngay cả áo choàng trên người nàng cũng bị tuột ra, ép nàng quỳ trên mặt đất.
Hoàng hậu nghiêng đầu nói với Tề Diệp “Hoàng Thượng, thần thiếp bị oan, thần thiếp chưa bao giờ sai nàng ta làm thế.”Tề Diệp hừ lạnh một tiếng đi ra từ trong bóng tối, âm thầm bóp tay Hạ Uyển Chi, im lặng an ủi. Hạ Uyển Chi trong lòng mừng rỡ, quay đầu lại liếc nhìn Đức phi, Đức phi đen mặt, nhìn chằm chằm Hoàng Hậu nói “ Tại sao Hoàng hậu nương nương lòng dạ độc ác thế, trưởng công chúa chỉ là đứa nhỏ một hai tuổi, Hoàng Hậu sao có thể xuống tay được?”
“Đức phi, ngươi đừng ngậm máu phun người. Bản cung bị oan, đều là Hạ chiêu nghi, là nàng mua chuộc người bên cạnh bản cung diễn màn kịch này.” Hoàng hậu sợ hãi trong lòng, không nghĩ hôm nay lại rơi vào cạm bẫy của nàng, trước đó đã xem thường đồ tiện nhân này.
“Hoàng Thượng minh giám!” Hạ Uyển Chi nhìn về phía Tề Diệp.
Tề Diệp nói “Trẫm có mắt, có tai. Hoàng Hậu, ngươi thật làm cho người ta thất vọng!”
Chân bước lảo đảo, Hoàng Hậu mặt xám như tro nhìn Tề Diệp “Hoàng Thượng không tin thần thiếp sao?”
“Hoàng Hậu làm chuyện thương thiên hại lý như vậy, còn đáng để trẫm tin tưởng sao?” Tề Diệp cười lạnh “Hôm nay nhân chứng vật chứng ở đây, chính tai trẫm nghe thấy, tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ còn là giả?”
“Hoàng Thượng, nương nương là oan uổng.”Nguyệt Mai bị đè trên mặt đất nhìn hoàng hậu, nói “Hoàng Thượng, tất cả đều là một mình nô tỳ gây nên, Hoàng Hậu nương nương cũng không biết, hoàng hậu nương nương vô tội, tất cả đều là nô tỳ dùng danh nghĩa hoàng hậu nương nương để làm, bất kể là trưởng công chúa, hay là bỏ thuốc Hạ chiêu nghi, và Lâm sung dung...”
“Thì ra đứa bé của Lâm sung dung cũng là ngươi hại?” Hạ Uyển Chi kinh hô “Đáng thương cho Lâm sung dung...”
“Vâng, chính là nô tỳ!” Nguyệt Mai tự biết lỡ lời, đến nước này, nàng căn bản sẽ không hi vọng còn có cơ hội sống, nàng đã biết mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ “Đều tại các ngươi, tại các ngươi không đem hoàng hậu nương nương để vào mắt, coi thường nương nương, nô tỳ nhìn không nổi, nô tỳ trút giận thay nương nương, lại không nghĩ rằng...”
“Nguyệt Mai, ngươi cho rằng ngươi bao che là hoàng hậu có thể bình an vô sự sao? Ngươi suy nghĩ một chút đến người nhà của ngươi, nếu ngươi làm nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy, cho dù chém đầu mười lần cũng không thể bù đắp? Chỉ cần ngươi nói thật, bản phi cầu tình với Hoàng Thượng, tha cho ngươi một cái mạng.” Đức phi nói “Người chỉ có thể sống một lần, chẳng lẽ ngươi không muốn sống?”
Đức phi không cam lòng, Nguyệt Mai một mình gánh chịu tất cả tội danh chẳng phải để cho hoàng hậu tự do ngoài vòng pháp luật, con gái của nàng không phải là vô ích chịu đau khổ rồi? Khó có được cơ hội tốt như vậy, Đức phi hi vọng một lần có thể lật đổ hoàng hậu.
“Đức phi, ngươi còn muốn oan uổng bản cung sao?” Nghe Nguyệt Mai nói một phen còn chưa hài lòng, coi như nàng sai bảo thì sao, chỉ cần Nguyệt Mai không nhận có quan hệ tới nàng, nàng chính là vô tội.
Lúc nhìn Nguyệt Mai, hoàng hậu sờ khuyên tai.
Nguyệt Mai ánh mắt tối đen, lớn tiếng nói “Muốn chém giết muốn róc thịt muốn làm gì cũng được, chính ta hạ độc thủ, các ngươi đều đáng chết, đều đáng chết...””Người đâu, kéo nàng xuống, dùng hình tra khảo, trẫm cũng muốn nhìn một chút, là ai cho nàng lá gan lớn như thế, dám can đảm làm loạn ở hoàng cung.” Lúc Nói lời này Tề Diệp nhìn chằm chằm hoàng hậu. Hoàng hậu cố hết sức làm ra vẻ mặt nhàn nhạt, khẽ cúi đầu, không dám đối mặt cùng hắn, cũng không dám dời ánh mắt đi, dưới tay áo hai tay không ngừng run rẩy.
Hai vị thái giám giữ lấy người đang định lôi xuống, Nguyệt Mai nghiêng đầu kêu to với Hạ Uyển Chi “Nô tỳ hóa thành lệ quỷ, Hạ chiêu nghi, ngươi cũng đừng mơ tưởng an ổn.” Không biết Nguyệt Mai lấy ra khí lực, đẩy một tên thái giám ra, cũng không quay đầu lại, vụt tới hòn non bộ.
Chỉ nghe thấy một tiếng kêu lớn, hoàng hậu nhìn Nguyệt Mai đâm đầu tự vẫn, hai mắt trợn ngược, cả người mềm nhũn, nếu không phải có tỳ nữ đỡ, nàng đã ngã trên mặt đất.
Tề Diệp lạnh giọng một tiếng, phất tay áo rời đi.
Hạ Uyển Chi và Đức phi liếc mắt nhìn nhau, Đức phi nói “Không nghĩ tới cuối cùng chẳng qua là một màn không vui, Hạ chiêu nghi, nước cờ hôm nay quá gấp gáp!”
“Đa tạ Đức phi chỉ điểm, không phải nước cờ của tần thiếp vội vàng, mà là hoàng hậu quá giảo hoạt.” Nàng nói “Hôm nay đắc tội hoàng hậu, không đủ chứng cớ, hoàng hậu là hoàng hậu, ngược lại tần thiếp không là gì. Đức phi nương nương sẽ phải cẩn thận, trưởng công chúa còn nhỏ, hoàng hậu đã xuống tay một lần, xuống tay lần thứ hai cũng không phải không thể.”
“Chuyện của Bản phi không cần ngươi quan tâm!” Đức phi nghe được kinh hãi, hung hăng lườm nàng một cái, phất tay áo rời đi.
Hạ Uyển Chi cười khổ, nhìn Trúc Thanh bị bắt đi, trong lòng không chấp nhận được, nàng tính đi tính lại, cũng không tính đến Nguyệt Mai kia sẽ một mình gánh chịu tất cả tội trạng. Nàng đúng thật quá vội vàng, thế nên sơ hở chồng chất, mới để cho hoàng hậu tránh thoát một kiếp.
Mặc dù như thế, mặc dù không có
chứng cứ mười phần, nhưng trong lòng bọn họ đều biết rõ chính là hoàng hậu, mặc dù không định tội, trong lòng hắn nàng ta đã là tội nhân. Chỉ cần Tề Diệp hiểu nàng ta là loại người gì, coi như là một chuyện an ủi đáng giá!
Hoàng hậu được người đỡ ung dung tỉnh lại, nàng nhìn thoáng qua Tề Diệp ở phía trước, lại nghe thấy tiếng Hạ Uyển Chi nói chuyện với Đức phi, đôi mắt thoáng hiện lên một tia sáng.
Hạ Uyển Chi nghiêng đầu, đúng lúc trông thấy ánh mắt của hoàng hậu
cười lạnh “Hoàng hậu nương nương cũng đừng quên Nguyệt Mai vì ai mà chết, đầu rơi máu chảy, óc vỡ nát tươm, chỉ hy vọng buổi tối hoàng hậu nương nương không gặp phải ác mộng mới tốt.”
“Nguyệt Mai là ngươi hại chết!” Hoàng hậu trầm giọng nói “Hạ Uyển Chi, bản cung sẽ không để ngươi sống yên ổn đâu!”
“Rất vui được phụng bồi!” Hạ Uyển Chi cười lạnh, ghé sát tai nàng nói “Chỉ sợ thân thể của hoàng hậu nương nương không cho phép, để tích đức cho mình, về sau hay là hoàng hậu ăn chay niệm Phật đi, đừng làm những chuyện nghiệp chướng nặng nề, coi chừng Diêm vương đến bắt người.”
“Ngươi...” Hoàng hậu tức giận đang định chửi ầm lên, nhớ tới Tề Diệp còn ở phía trước, liền bấm bụng bấm dạ trừng mắt nhìn Hạ Uyển Chi, ngoan ngoãn nói nhỏ “Bản cung sẽ cho ngươi thấy sự lợi hại của bản cung.””Tần thiếp vui lòng chờ đợi.” Đút cho nàng ta một thứ gì đó, Hạ Uyển Chi cười đắc ý, bước nhanh đuổi theo Tề Diệp.
Nhờ ánh nến, hoàng hậu nhìn một gói đồ bao quanh bởi giấy dầu, không cần mở ra nàng cũng biết bên trong là gì, là thạch tín, là thạch tín nàng cho con tiện nhân Trúc Thanh kia.
Năm ngón tay nắm chặt, giấy dầu tan ra, bột phấn màu trắng từ trong tay lộ ra, hoàng hậu nhìn chằm chằm thân ảnh càng lúc càng xa, cười lạnh không nói.
“ Hoàng Thượng, đều là thần thiếp không tốt!” Đuổi theo Tề Diệp, nàng liền hành lễ thỉnh tội.
“Đứng lên đi! Không phải lỗi của ngươi, nếu không phải ngươi phát hiện phải sớm, thật sự bị hại, trẫm phải làm sao bây giờ?” Tề Diệp tâm tình phức tạp, nhìn bộ dáng nàng nhận lỗi, trong lòng mềm nhũn.
Hạ Uyển Chi đứng dậy, bị hắn kéo tới, hai người đều trầm mặc, nhất thời không biết nên nói gì.
Gió đêm se lạnh, phả vào mặt, bầu trời đêm lác đác mấy ngôi sao sáng, trăng như vẽ, lẳng lặng treo trên bầu trời đêm.
Lúc lâu, Tề Diệp nói “Yên tâm, trẫm sẽ cho ngươi một câu trả lời, về sau ngươi càng phải thêm chú ý, trẫm không thể lúc nào cũng bảo vệ ngươi. Hoàng hậu dù sao cũng là hoàng hậu, không có chứng cứ vẹn toàn, cho dù biết là nàng động tay chân, không có chứng cớ, trẫm cũng không thể xử lý nàng.”
“Tần thiếp hiểu!” Hạ Uyển Chi lại gần hắn “Chỉ cần có thể ở bên cạnh hoàng thượng, tần thiếp liền thỏa mãn, về phần hoàng hậu nương nương, chắc hẳn sau chuyện lần này nàng sẽ không đối địch tần thiếp nữa, Hoàng Thượng cũng không cần trừng phạt hoàng hậu, Nguyệt Mai chết, chuyện hôm nay cứ như vậy bỏ qua đi!”
“Uyển Nhi!” Tề Diệp không biết nên nói gì, chỉ yêu thương vuốt ve mặt nàng “Nếu bọn họ đều có tâm địa thiện lương như ngươi thì tốt!”
Hạ Uyển Chi cười “Sẽ như vậy, bởi vì Hoàng Thượng khoan hồng độ lượng, con dân người thống trị cũng sẽ là người tốt.”
“Quả nhiên là Uyển Nhi của trẫm!” Tề Diệp nghe được trong lòng thoải mái chút ít, vuốt ve lưng của nàng nói “Canh giờ không còn sớm, về nghỉ ngơi đi! Ngày mai Trẫm lại đi nhìn ngươi, về phần hoàng hậu, trẫm tự có chừng mực, ngươi đừng lo lắng!”
“Vâng” Hạ Uyển Chi gật đầu, đưa mắt nhìn hắn rời đi lúc này mới trở về Hỉ Lai cung.
Ngày thứ hai Hạ Uyển Chi mới vừa rửa mặt xong, đã thấy Hạ Hoa vội vã đi vào “Nương nương, xảy ra chuyện lớn!”
Hạ Uyển Chi nhìn Hạ Hoa, Hạ Hoa hít sâu nói “Nô tỳ mới vừa nghe nói hoàng hậu nương nương bị Hoàng Thượng trách phạt, nói là dạy bảo người không nghiêm, mới để người bên cạnh làm ra chuyện thương thiên hại lý, thế nên hiện tại hoàng hậu nương nương bị cấm túc, không có lệnh của Hoàng Thượng không cho phép ra khỏi Phượng Nghi cung. Đức phi xử lý công việc hậu cung. “
Hạ Hoa nói “Thánh chỉ đã hạ xuống!”
Thì ra đây chính là hắn nói sẽ xử lý, cũng không thể làm gì hơn cái này, chỉ cần hoàng hậu còn sống tất cả cũng không thay đổi, ngược lại Đức phi trong hoạ được phúc!Thục phi nghe tin, tức giận đến xanh mặt “Đức phi nàng ta có tài đức gì mà có thể quản lý hậu cung?” Đức phi quản lý hậu cung, Thục phi nàng còn có đường sống sao?
Bất chấp Mộc Hương khuyên lơn, Thục phi nổi giận đùng đùng ra khỏi cung, chờ Tề Diệp hạ triều. Tề Diệp hạ triều ra đã nhìn thấy Thục phi đợi ở một bên, Thục phi cũng nhìn thấy hắn, bước nhanh về phía trước “Tham kiến Hoàng Thượng, thần thiếp có chuyện tìm Hoàng Thượng!”
“Chuyện gì?” Tề Diệp vẻ mặt nhàn nhạt, sáng sớm nghe chuyện trên triều, hắn có chút mệt mỏi.
“Hoàng Thượng, thần thiếp nghe nói hoàng thượng vừa hạ xuống một ý chỉ?” Thục phi lên tiếng.
“Đúng!” Tề Diệp nhàn nhạt nhìn nàng một cái, có vẻ đã hiểu mục đích nàng đến, lạnh lùng nói “Thục phi đối với ý chỉ trẫm hạ có ý kiến gì sao?”
“Thần thiếp không dám!” Thục phi nghẹn lời, cúi thấp đầu.
“Vậy là tốt rồi, Đức phi quản lý hậu cung, có chuyện gì thì đi tìm nàng ấy, trẫm còn có việc, lui ra đi!”
Thục phi muốn nói lại thôi, lúc nhìn lại vẻ mặt hờ hững của hắn, lời nói đến bên miệng mà rốt cuộc nói không nên lời, chỉ có thể không tình nguyện rời đi.
Thái hậu nghe tin, đang ăn sáng cho người gọi Tề Diệp đến Thọ Ninh cung, chuẩn bị cháo trắng rau dưa, hai người yên lặng dùng đồ ăn sáng, thái hậu lau miệng, nói “Ai gia nghe nói Hoàng Thượng trách phạt hoàng hậu?”
Tề Diệp còn chưa mở miệng, thái hậu lại nói “Nàng dù sao cũng là hoàng hậu, nếu không phải sai lầm gì lớn, mở một mắt nhắm một mắt còn chưa tính, cần gì nổi giận?”
“Trẫm biết rõ thái hậu luôn che chở hoàng hậu, lần này trẫm đã hạ thủ lưu tình với nàng, thái hậu không biết nàng đã làm gì nên mới nói như vậy, nếu biết rõ nàng ghen ghét thành tánh, lòng dạ độc ác không ngừng tổn thương trưởng công chúa, hãm hại Hạ chiêu nghi, không ngừng hạ độc với Hạ chiêu nghi. Thái hậu cảm thấy hoàng hậu như vậy, trẫm còn có thể đối với nàng ta vẻ mặt ôn hoà sao?”
“Nếu không phải Lưu gia ở trong triều hết sức quan trọng, không dễ động đến, trẫm đã sớm phế nàng ta!”
“Này...” Thái hậu nhất thời không nói gì, nàng thế nhưng không nghĩ tới còn có một tầng như vậy, nhịn không được thở dài “Nữ nhân đều lòng dạ hẹp hòi, nếu hoàng hậu làm sai, trừng phạt một chút cũng tốt, hi vọng hoàng hậu có thể hối cải làm lại cuộc đời.” Muốn biện hộ cho hoàng hậu, nhưng nhìn khuôn mặt âm trầm của Tề Diệp, thái hậu biết nàng biện hộ chỉ là thêm dầu vào lửa, không bằng đợi chuyện tình qua đi lại nói sau.
Hậu cung xảy ra chuyện lớn như vậy, phi tần khác đều không ngồi yên, ồ lên, rối rít chuẩn bị lễ vật đi Đức Hỉ cung bái kiến Đức phi, Hạ Uyển Chi cũng đưa một phần lễ vật qua.
Lâm Huệ tự mình đi tới chỗ Đức phi, lúc sau đi đến chỗ Hạ Uyển Chi, Hạ Hà mang trà bánh lên, Hạ Uyển Chi nói “Huệ nhi là từ chỗ Đức phi tới?”
“Ừ, đưa một ít lễ vật qua, coi như là một chút tâm ý, dù sao sau này phải dựa vào Đức phi!” Lâm Huệ cười, hỏi “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Uyển tỷ biết không?”
“Cũng không rõ ràng lắm!” Hạ Uyển Chi không định nhiều lời, nàng đem câu chuyện ném lại cho Lâm Huệ “Huệ nhi biết rõ đã xảy ra chuyện gì sao?”
Lâm Huệ lắc đầu, ánh mắt lướt qua trên người Hạ Uyển Chi, hai người lại nói mấy chuyện khác, tán gẫu vài câu Lâm Huệ mới rời đi.
Chuyện tối qua biết chuyện chỉ có vài người, Tề Diệp hạ lệnh không cho phép lắm miệng, những người này cũng không dám nhiều lời, bởi vậy người biết không nhiều. Mà ngay cả Nguyệt Mai chết đối với những người khác mà nói đều là một chuyện bí ẩn.
Ngủ trưa tỉnh dậy, Hạ Hà rửa mặt cho nàng, muốn nói lại thôi “Nương nương, Trúc Thanh sai người đến, nói bất kể thế nào đều muốn gặp nương nương một lần.”
“Được!”
Đi đến Thận hình tư, Trúc Thanh bị trói chặt, trông thấy nàng đến tựa như thấy cứu tinh, kêu to “Nương nương cứu nô tỳ, nô tỳ đã làm theo lời nương nương nói.”
“Ngươi làm không sai!” Hạ Uyển Chi lại cười nói “Chỉ là, bên cạnh ta không chứa chấp người như ngươi, về phần ngươi, dựa theo cung quy trừng phạt như nào liền trừng phạt như thế, đây là ngươi đáng phải chịu!”
Dứt lời! Hạ Uyển Chi thản nhiên rời đi.
Trúc Thanh trừng mắt kêu to “Nương nương nói không giữ lời, người đã nói, chỉ cần ta thành thật kể ra, làm theo người phân phó, sẽ cho ta thuốc giải, đảm bảo sẽ không để cho nô tỳ bị trừng phạt.”
“Thuốc giải, thuốc giải nào, chẳng qua là cho ngươi ăn một viên thuốc tiêu nhiệt mà thôi!”
Trúc Thanh sửng sốt, đợi nàng kịp phản ứng, trong miệng đã bị nhét một miếng vải nát bốc mùi, nàng ư ư lên tiếng, nhưng không ngăn cản được Hạ Uyển Chi bước chân rời đi.