Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Yanqiu
Beta: HueKhanh92
“Nương nương” cửa phòng được đẩy ra, tiếng của cung nữ truyền đến.
Thục phi vui mừng, cố làm ra vẻ yếu ớt nghiêng đầu hỏi “Hoàng thượng đến rồi?”
“Nương nương, Hoàng thượng bảo nương nương nghỉ ngơi sớm!” Cung nữ mập mờ nói. Mỗi một câu chữ đều cảm thấy trên mặt vô cùng đau đớn.
Mà thục phi nhìn thấy nàng ta mặt sưng đỏ, nhất thời sửng sốt “ Đã xảy ra chuyện gì?” Không đợi cung nữ trả lời, nàng liền nói “Là Lâm sung dung đánh ngươi?Nàng ta thật to gan, ngay cả người của bản phi cũng dám động.”
“Không phải, đây là do Hoàng thượng hạ lệnh.”
Cung nữ sợ hãi nói “Nô tì đi truyền tin, Lâm sung dung nói Hoàng thượng đã nghỉ rồi. Sau đó Hoàng thượng đi ra nghe thấy nô tì nói nương nương không được khỏe, người hãy qua thăm một chút. Không biết Lâm sung dung đã nói gì ở bên tai Hoàng thượng, nô tì liền bị Quang công công tát mười bạt tai.”
“Hừ, Hoàng thượng không những bị giữ lại một đêm, mà còn không đem bản cung để vào mắt. Nếu thật sự sủng nàng ta rồi, bản phi còn có chỗ nói sao?” Phất tay áo,chén trà liền rơi xuống đất. Thục phi tức giận đến đỏ cả mắt”Lâm Sung Dung, chúng ta cùng chờ xem!”
Vốn là không đau đầu, tức giận đến nỗi đầu có chút đau. Thục phi oán hận nằm trên giường, sai cung nữ đi châm hương an thần.
Mộc Hương thân thể còn chưa dưỡng tốt, tạm thời không thể hầu hạ bên cạnh.
Lâm sung dung trong lòng cao hứng, nghĩ tới Hoàng thượng mới vừa bảo vệ mình, nàng cả đêm không ngủ được. Thỉnh thoảng nghiêng đầu một chút nhìn người ngủ say bên cạnh, nhịn không được vươn tay vuốt ve khuôn mặt người nọ, nhưng lại lo lắng đánh thức hắn ta. Nàng cúi đầu nói “Hoàng Thượng, nếu người chỉ sủng ái một mình tần thiếp thì có phải tốt không?”
Không có tiếng đáp trả lời nàng, đêm khuya yên tĩnh, phần lớn cũng đã ngủ say, trong phòng yên lặng chỉ nghe thấy tiếng thở.
Tháng chín tết trùng dương, hoàng cung từ trước đến nay đều mở yến hội. Hằng năm vào ngày này, quân chủ sẽ mang mấy vị phi tần đi leo núi. Núi Thúy Hoa phía sau hậu cung xem như là ngọn núi cao nhất hoàng cung, hàng năm tết trùng dương, núi Thúy Hoa đều náo nhiệt cả một ngày.
Đường lên núi phải quét dọn sạch sẽ, nếu không phải do Tề Diệp từ trước đến nay tiết kiệm, đường núi sẽ trải thảm đỏ từ chân núi đến đỉnh núi, chỗ vải ấy đủ cho trăm gia đình mặc mười năm.
Tiên đế đã xa xỉ như vậy, về sau bị quan ngự sử khuyên can rồi mới bớt phóng túng một chút. Đến bây giờ Tề Diệp không phải là người thích phô trương lãng phí, bởi vậy đường núi chỉ trải đá xanh mà thôi.
Ngược lại núi hai bên đường năm bước một chậu mười bước một bãi trồng hoa cúc với thù du,hợp lại rất đẹp mắt.
Tháng chín tết trùng dương, trèo lên núi cao đeo cành thù du, mục đích để trừ bệnh tật. Cho dù Hạ Uyển Chi đang mang long chủng, cũng không thể ở trong cung, hơn nữa ánh sáng tươi đẹp, đi ra ngoài một chút cũng tốt.
Ngay cả người thích thanh tĩnh như thái hậu cũng một phen rửa mặt rồi ra cửa.
Tại chân núi tụ họp, người đến cũng gần đủ rồi, Tề Diệp dẫn đầu lên núi, những người khác phân theo cấp bậc từ từ leo lên. Thục phi cũng đã ở đây,thân mặc một
phía bên trái có dán miếng băng gần với vòng hoa đỏ là để che đi vết thương trên trán, tăng thêm vài phần quyến rũ.
Bỏ qua những ánh mắt đố kị và ngạc nhiên của mọi người, Thục phi nghênh ngang kiêu ngạo, thanh cao đi sau lưng hoàng hậu. Nâng làn váy phía sau, hai cung nữa đằng sau không nhanh không chậm đi theo. Thỉnh thoảng cho nàng ta sửa lại làn váy bị mắc vào đá, khiến cho đám người ở phía sau rõ ràng có thể đi nhanh được nhưng lại không thể vì làn váy của nàng ta.
Không dám vận động mạnh, Hạ Uyển Chi ngược lại cảm thấy không ổn. Chỉ là Thục phi hành động như này chỉ sợ lại khiến cho Đức phi thêm hận vài phần, còn không biết trong lòng Đức phi đang tính kế như thế nào.
Đoàn người tầng tầng lớp lớp dọc theo đường núi hướng lên. Mặc dù đi một chút lại nghỉ, nhưng vì núi không thấp, Hạ Uyển Chi đi một hồi cảm thấy lạnh, trên mặt có vài giọt mồ hôi, liền lấy khăn tay lau đi.
Giữa sườn núi, lúc Hạ Uyển Chi đang nghỉ ngơi, Hạ Bích rót cho nàng chén nước đã chuẩn bị sẵn cho nàng uống. Các phi tần khác thấy thế, âm thầm nghĩ các nàng chưa chuẩn bị chu đáo, nhìn nàng uống nước, các nàng đều có chút khát, cũng không thể biểu hiện ra ngoài, liền hành lễ đi trước.
Nghỉ ngơi chốc lát, Hạ Uyển Chi lúc này mới sửa sang lại váy theo sau, nàng bây giờ là người cuối cùng.
Nàng tựa hồ có chút mệt mỏi, Hoàng hậu dường như tinh thần rất tốt, một mạch leo lên núi Thúy Hoa. Nghiêng đầu nhìn Thái hậu đang thở hổn hển nghỉ ngơi, âm thầm cười nhẹ một chút, rót một chén trà đưa qua, Thái hậu cười nhận lấy, ma ma quạt gió cho người.
Mọi người lần lượt đi lên, chỉ là thân ảnh quen thuộc kia vẫn chưa thấy. Tề Diệp có chút không yên lòng, liếc nhìn Quang Thuận, hắn ta hiểu ý liền lui xuống.
Quang Thuận đi chưa đến vài bước đã thấy người chậm rãi đi lên, tới hành lễ nói: “Nương nương có khỏe không?”
“ Hết thảy đều ổn cả, công công sao lại tới đây?” Hạ Uyển Chi lau mồ hôi trên mặt khẽ thở dốc.
“ Hoàng Thượng không yên tâm nương nương, bảo nô tài xuống xem một chút, nương nương không sao là tốt rồi.”
“ Làm cho Hoàng Thượng lo lắng rồi!” Hạ Uyển Chi không nghĩ là hắn sẽ lo lắng cho mình, lại không nghĩ là hắn lại để ý đến.
Hạ Uyển Chi là người cuối cùng đi lên, những người khác đã ngồi trong đình nghỉ ngơi. Đình xây trên đỉnh núi, rất lớn, mấy ngày trước vừa tu sửa, rực rỡ hẳn lên, chỉ là đang ngồi cũng có thể thấy phong cảnh dưới chân núi. Phóng mắt nhìn ra xa thấy từng tòa cung điện, thậm chí có thể xuyên qua trường thành nhìn ra phía ngoài thành, khoảng cách quá xa, không thể thấy rõ người dân.
Vừa ngồi xuống, rất nhanh liền có cung nữ dâng trà, bánh hoa cúc,rượu hoa cúc thanh đã bưng lên, Hạ Uyển Chi bây giờ căn bản là không uống được rượu. Bánh hoa cúc rất tinh xảo ngon miệng, nàng nhìn một cái chỉ là hái được một quả bồ đào ăn.
Giống như ở yến hội, chỉ cần thức ăn của nàng không qua tay Hạ Bích, nàng cơ bản cũng không dám ăn, chỉ sợ có người dùng tâm bỏ thêm đồ vào trong.
Thái hậu cùng Hoàng Thượng vừa nhìn về phía xa vừa nói chuyện. Những người còn lại hoặc đang ăn, hoặc đang xem ca múa, hoặc nhìn về nơi xa xăm.
Hạ Đông thừa dịp mọi người không để ý, liền thay cho nàng chén trà mình tự mang. Hạ Uyển Chi lúc này mới vừa uống trà vừa ăn bồ đào.
Ăn được nửa, Hoàng Hậu đứng dậy nói vài câu quang minh chính đại. Sau đó mọi người bắt đầu chuẩn bị tiết mục của mình, bởi vì là tết trùng dương, không thể nào khảy đàn hỉ nhạc, vì hợp với tình hình, âm nhạc đều mang một chút đau thương. Đầu tiên là Triệu Tu Nghi đàn tranh khúc, ánh mắt như có như không rơi ở trên chủ vị, chỉ tiếc Tề Diệp tựa hồ chỉ thích phong cảnh phía xa, cũng không phát giác ánh mắt nàng ta.
Đã kết thúc một khúc, Lâm Huệ đứng dây, nàng ta cũng đã chuẩn bị, tự nhiên không phải là đàn khúc kia < ngày xuân khúc>. Chọn một khúc thích hợp, kĩ thuật của nàng tinh xảo, làm cho người khác không thể xem nhẹ, mọi người nghiêm túc nghe. Thậm chí Thái Hậu có chút sầu não, vê khăn tay gạt lê, có thể thấy được tài đánh đàn của nàng rất tốt.
Kế tiếp những người khác không hề đánh đàn, cơ Lâm Huệ phía trước, các nàng nếu không phải có thể vượt qua chỉ có thể tự hạ thấp chính mình.
Hạ Uyển Chi vừa xem vừa ăn bồ đào, trước mặt điểm tâm một cái cũng không hề động. Ánh mắt rơi trên người Hoàng Hậu, nàng ta chính là đang uống rượu hoa thanh cúc, khẽ nhíu mày, Hoàng Hậu chẳng lẽ không sợ uống rượu sẽ đối với đứa nhỏ trong bụng không tốt sao?
Đức phi lơ đãng nhìn nàng một cái, ánh mắt rơi vào chỗ điểm tâm nàng vẫn chưa động vào, có chút tò mò, chẳng lẽ Hạ chiêu nghi không thích điểm tâm ngọt? Nhìn lại trước mặt nàng mâm đựng trái cây đã vơi đi một nửa. Ban đầu không để ở trong lòng, đợi nàng ăn hai khối điểm tâm xong, đột nhiên hoảng hốt, xem ra nàng ta là người sợ bị hạ độc, nàng ta cho rằng chỉ cần không ăn thì có thể tránh sao?
Phi tần biểu diễn cũng chỉ có năm người mà thôi, biểu diễn kết thúc liền thả diều. Tiểu thái giám ở ngoài cửa đình chạy qua chạy lại để con diều bay lên, các phi tần liền đi ra ngoài quan sát. Hạ Uyển Chi ngồi trong chốc lát, nhìn tất cả mọi người ra rồi mới đi ra.
Ra ngoài chưa đến một lúc, trên tay nàng liền có một đầu sợi dây, Tề Diệp quay đầu nói “ Xem xem có thể bay cao bao xa?”
“Ừ!” Nàng gật đầu, cầm lấy đầu dây chân tay có chút luống cuống, cũng may trời cao quang đãng, con diều đã bay lên cao, chỉ cần cảm thấy sợi dây căng liền thả dây ra từ từ.
Tề Diệp từ trước đến nay đều khiến người ta chú ý, các phi tần chẳng mấy chốc liền quay đầu ra, phát hiện Hạ Uyên Chi đang thả con diều, hay là con diều của Tề Diệp, mọi người đều ghen tỵ.
Thục phi không để ý, con diều liền bay ra ngoài, nàng kinh ngạc một tiếng, trơ mắt nhìn con diều theo gió bay ra xa, cuối cùng rơi trên nhành cây dưới chân núi.
Thái hậu không gia nhập, chỉ ngồi ở một bên xem, ánh mắt rơi trên người Hạ Uyển Chi, nhìn lướt qua liền rời đi.
Ban đầu có nói, con diều của ai bay cao nhất, sẽ được ban thưởng. Thục phi đã thua, những người còn lại đều âm thầm so tài, dù là như nào cũng không được buông lỏng con diều, không để ý lại có mấy con diều rơi xuống. Con diều ngũ sắc bươm bướm của Hạ Uyển Chi không cẩn thận cùng con diều của Đức phi xoắn lại với nhau, hai người đều có chút khẩn trương muốn tách ra.Đức phi nhìn ngũ sắc bươm bướm của Hạ Uyển Chi so với nàng cao hơn, cho dù tách ra cũng không thể thắng, âm thầm dùng sức, quấn lấy con diều của Hạ Uyển Chi, hai con diều liền cùng nhau rơi xuống.
Không bao lâu sau, trên bầu trời xanh thẳm chỉ còn lại hai con diều, một là bàn long của Tề Diệp và chuồn chuồn của Lâm Huệ. Hạ Uyển Chi nhìn con diều của Lâm Huệ cao hơn một chút, nàng biết trước kia Lâm Huệ rất thích thả diều, hơn nữa lại còn biết thả. Nếu nàng ta không muốn thua, Tề Diệp chỉ sợ không thắng nổi.
Vừa nghĩ xong, con diều bàn long trên không trung đột nhiên bay cao sau đó lượn vài vòng chậm rãi rơi xuống, mà con diều chuồn chuồn kia vẫn như trước vững vàng bay trên không trung, thắng bại đã phân. Lâm Huệ vui mừng được ban thưởng, là hoa cúc trâm cài tóc lộ ra màu vàng kim, ánh vàng rực rỡ vô cùng hoa mỹ.
Các phi tần khác lại xem có chút hâm mộ, có chút ảo não.
Tại núi Thúy Hoa cả một buổi sáng, thấy đã đến giờ ăn trưa liền cùng nhau xuống núi, Hoàng Thuowgj loan giá đi phía trước, Hạ Uyển Chi vì đứa nhỏ trong bụng, đi không được nhanh, liền ở tít phía sau. Thục phi như trước nghênh ngang kiêu ngạo nâng làn váy lên mà đi. Đường xuống núi hơi dốc, váy của Thục Phi lại hơi dài, cung nữ nhất thời không nâng kịp, liền mắc vào hòn đá, Thục phi liền bị ngã, đầu gối đập xuống đất liền kêu lên.
Thục phi ngã xuống đất kinh động không ít người, Hạ Bích vươn dài cổ nhìn thoáng qua liền dặn dò Hạ Uyển Chi một chút.
Cũng may là có cung nữ đỡ nên không đến mức lăn từ trên núi xuống, có thể đầu gối của Thục phi bị trầy da, Tề Diệp phân phó tiểu thái giám chuẩn bị kiệu khiêng nàng ta xuống. Ngoại trừ Thái Hậu, Hoàng Hậu, nàng là người thứ ba được ngồi ở trên kiệu để xuống. Thái Hậu lớn tuổi không thể chịu được mệt nhọc, Hoàng Hậu mang long chủng tất nhiên được tôn quý, về phần Thục Phi, bị thương khó có thể đi lại được nên chỉ có thể ngồi kiệu mà đi xuống núi.
Thục phi vừa đi, vài vị phi tần lặng lẽ tụ lại một chỗ không nhịn được thấp giọng cười nhạo Thục phi đáng đời.
Tề Diệp liếc mắt nhanh thấy Hạ Uyển Chi ở phía sau, ra hiệu Thái Hậu các nàng đi trước, lại phân phó cung nữ gọi ngự y xem cho Thục Phi một chút. Các phi tần khác sau khi hành lễ, âu yếm nhìn hắn một cái, không cam lòng rời đi.
Hạ Uyển Chi xuống bậc thang, trước mắt liền xuất hiện một cánh tay: “ Có mệt không?”
“ Cũng không mệt lắm!”
Nàng cười cười đưa tay cho hắn, Tề Diệp nắm tay của nàng kéo người nàng lại gần. “ Không mệt là tốt rồi, trẫm biết một nơi rất thú vị, dù sao cũng đến đây rồi, không bằng đi xem một chút?”
“ Tần thiếp nghe Hoàng Thượng!” Nàng nhu thuận gật đầu,Tề Diệp cho những người khác lui, chỉ cho Quang Thuận công công đi theo.
Hạ Uyển Chi cho Hạ Bích, Hạ Đồng đi theo, bị hắn lôi kéo đến bên phải đường mòn, đi qua bàn đá xanh, hai bên lá vàng khô rụng, cây cối cao lớn còn xanh um tùm. Chỉ không lâu nữa thôi, mùa đông đến nơi đây liền chỉ còn lại thân cành trụi trơ.
Đi được một lúc, thấy hắn không có ý định dừng lại, Hạ Uyển Chi hiếu kì: “Hoàng Thượng chúng ta đang đi đâu?”
“ Yên tâm đi theo trẫm sẽ không lạc!” Tề Diệp ranh mãnh cười một tiếng, nắm tay nàng. Nàng thẹn thùng nói: “ Tần sẽ không đi lạc,chỉ là sợ chính Hoàng Thượng không biết đường, đem thần thiếp bị mang đi mất!”
“ Uyển Nhi như vậy là không tin tưởng trẫm?” bóp bóp khuôn mặt nàng, cười hỏi “ Có mệt không?”
“ Một chút!” Nàng không che giấu, dựa vào người hắn “ Tần thiếp còn là lần đầu tiên leo lên đỉnh núi cao như vậy, có chút đi không nổi!”
“ Cũng biết nàng đã mệt!” Tề Diệp cười thần bí “ Không để nàng chịu khổ nữa, đã đến rồi đây!” Nhìn theo ánh mắt của hắn, là một con suối, xung quanh là những phiến đá tự nhiên ở bên mép suối, mặt nước trong suốt có thể thấy được đáy
Tề Diệp ở ngay bên dưới dòng nước đang rửa tay, vén ống tay áo lên, vốc một vốc nước sạch ra hiệu bảo nàng uống. Hạ Uyển Chi chần chờ bất động, hắn nói:“Yên tâm, không sao cả, đây là nước suối, so với nước giếng ngọt hơn rất nhiều.” Trong lúc nói chuyện, nước chảy từ khe hở lòng bàn tay chảy ra, hắn lại vốc một vốc nước khác. Lần này Hạ Uyển Chi không nghĩ nhiều, khẽ dịch tà áo đi tới gần, nhìn thấy vốc nước trong tay hắn rất tinh khiết, cuối đầu uống, hương vị thực mát lạnh và ngọt.
“ Như thế nào?” Tề Diệp chờ đợi hỏi.
“ Tần thiếp vẫn muốn uống!” Nàng liếm liếm miệng, cười nói.
Bộ dáng kia làm cho người nhịn không được liền động lòng, Tề Diệp cười cười, giúp nàng lau khóe môi, rất nhanh lại lấy nước cho nàng uống. Do không dám uống nhiều nước lã, nàng uống hai vốc liền lắc đầu.
Đức phi đứng ở chỗ không xa nhìn hai người, âm thần nắm quyền tay, chưa từng thấy Hoàng Thượng hầu hạ ai như vậy. Nàng ta thế nhưng lại thoải mái đểHoàng Thượng nâng nước cho nàng uống, thật đúng là ỷ lại Hoàng Thượng sủng ái chuyện gì cũng dám làm.
Tề Diệp cho nàng uống hai vốc nước, chính mình cũng tự uống một chút. Hạ Uyển Chi bảo Hạ Bích mang một chút nước về, Hạ Bích gật đầu, lấy ra ống tre sau đó đựng đầy nước vào trong.
Tề Diệp nhìn thấy nàng đem theo bình nước, có chút trách nàng sao lúc nãy lại không nói.
Hạ Uyển Chi cười cười, nói:“ Tần thiếp cảm thấy người múc nước như vậy càng thêm mát ngọt!”
Nói xong, Tề Diệp cũng không so đo cùng nàng, vui vẻ ôm lấy nàng xuống núi, còn nói nếu sau này muốn ra ngoài chơi, liền đến núi Thúy Hoa.
Ăn trưa tại triều Hoa Các, Thục phi đã đổi một bộ váy khác, làn váy chấm đất, đi đường có chút không tự nhiên, nếu là lúc trước nàng ta nhất định sẽ ở cung Đức Hinh nghỉ ngơi, khó lắm mới được ngày có cung yến, nàng ta sao có thể vắng mặt.
Hạ Uyển Chi ăn không nhiều lắm, Hạ Đồng thử qua rồi nàng mới dám dùng. Thục phi thấy thế liền nói “Hạ chiêu nghi đây là đang làm gì vậy? Chẳng lẽ cảm thấy thức ăn của ngự thiện phòng có vấn đề sao?”
Lời nói của nàng ta khiến mọi người chú ý, tất cả ánh mắt đều đổ lên người nàng, nàng cũng không thể nói là đề phòng có người hạ độc. Hạ Uyển Chi nói “ Thục phi nương nương cứ nói đùa, không phải thức ăn có vấn đề, mà là gần đây khẩu vị của tần thiếp không tốt dầu mỡ, mùi thức ăn đều ăn không vô, liền cho cung nữ nếm thử một chút, không nghĩ tới lại để cho thục phi nhìn thấy, thật sự là thất lễ!”
“ Hạ chiêu nghi thật đúng là già mồm, bản phi năm đó mang thai Đại hoàng tử cũng không đến nỗi yếu ớt như vậy!” Nói đến Đại hoàng tử, Thục phi có chút thương cảm, có chút oán hận, nếu Đại hoàng tử còn sống, hôm nay đã chạy đến.
Nói rồi Thục phi nhìn về phía vị Hoàng Hậu kia, ánh mắt lạnh lẽo.
Tề Diệp nghe ra Thục Phi cố ý để Hạ Uyển Chi khó xử, thấy bộ dạng nàng ủy khuất căn môi, lập tức cảm thấy cực kì đau lòng, chén rượu rơi xuống bàn liền phát ra âm thanh. Thục phi còn định nói gì nữa, nhưng nhìn mặt hắn không vui, lời đã ra đến cửa miệng đành nuốt xuống.
Hoàng Hậu và Đức phi nhìn thấy màn kia trào phúng cười một tiếng, trầm mặc không nói.
Hạ Uyển Chi ngồi xuống lặng lẽ, đột nhiên không có cảm giác ngon miệng, đũa cũng không muốn động.
Ăn trưa rất nhanh liền kết thúc, mọi người đứng dậy rời đi, trở về không lâu Hạ Bích bưng một bát cháo thịt tiến đến, hương thơm bốn phía, cũng không có mùi dầu mỡ, ngửi cũng làm cho người ta thấy đói bụng.
Hạ Bích nói “Hoàng Thượng phân phó nô tì chuẩn bị, nói là nhìn nương nương ăn trưa không ăn được nhiều lắm, dặn nương nương chớ làm tổn hại thân thể của mình.”
“Còn nói gì không?” Vừa húp cháo vừa hỏi. Vừa hay nàng lúc này không muốn ăn đồ ăn của ngự thiện phòng làm, cho nên Thục phi cũng nói như vậy, nàng cũng làm bộ bị Thục phi chọc tức nên không có khẩu vị dùng bữa. Quả nhiên hắn phát hiện, trong lòng khẳng định cảm thấy Thục phi đang càn quấy, ghét người phiền chán.
Chỉ cần hắn bắt đầu chán ghét Thục Phi, như vậy Thục phi cũng không thể được sủng ái nhiều nữa, sớm muộn cũng sẽ bị chán ghét mà vứt bỏ.
Đây chính là mục đích của nàng.