Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Âu Dương Vô Tâm
Beta: ThyAn89
Tề Diệp vội vã đến Chiêu Hoa cung, Lâm ngự y còn chưa rời đi, trông thấy hắn tiến đến liền vội vàng hành lễ. Tề Diệp bước vào phòng trong thì thấy Hạ Uyển Chi đang ngồi ở trên giường ăn cái gì đó, một mùi rượu nhàn nhạt lan toả quyến rũ người.
Dường như cảm giác được có người đang nhìn mình, Hạ Uyển Chi ngẩng đầu lên, thấy hắn thì mặt liền tỏ ra vui mừng. Nàng vội vàng để chén xuống, thân thể hơi chùng xuống muốn hành lễ. Tề Diệp tiến lên đỡ nàng rồi quan sát khuôn mặt của nàng “Có chỗ nào không khoẻ không?”
Nàng thẹn thùng mỉm cười, tóc mai rơi ở bên tai, đáp “Cũng không có gì đáng lo ngại, chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi, Hoàng Thượng không cần lo lắng.”
Tề Diệp không tin, gọi Lâm ngự y lại, nghe hắn xác thực nàng không có gì cần lo lắng, cũng chỉ là nàng đói bụng thôi.
“Buổi tối chưa ăn no sao?” Tề Diệp nghe được sửng sốt một chút, lập tức dở khóc dở cười “Trẫm tưởng rằng ngươi sắp sinh, làm trẫm sợ hết hồn!”
“Tần thiếp không tốt!” Hạ Uyển Chi áy náy cúi đầu. Hắn vuốt ve mặt của nàng không trả lời, Lâm ngự y biết điều lui xuống.
Nàng ăn bánh trôi ngâm rượu, thấy hắn nhìn mình chằm chằm, hỏi “Hoàng Thượng cũng ăn một chút đi, rất ngon.” Nói xong không đợi hắn lên tiếng, liền ra lệnh cho Hạ Bích lấy cho hắn 1 chén.
Ngửi mùi hương có vẻ là ngon thật, lại nhìn thấy nàng ăn ngon lành, Tề Diệp cũng không từ chối, bưng lên ăn. Sau khi ăn uống no đủ, Hạ Uyển Chi vuốt ve bụng chuẩn bị ngủ. Tề Diệp đi theo, nàng liền kinh ngạc “Hoàng Thượng không phải người muốn đi Đức Sang cung sao?”
“Không còn sớm, đi lại hai chuyến trẫm cũng mệt mỏi, đêm nay ở đây ngủ đi!” Nói xong hắn tới gần mặt nàng thơm một cái, cầm lấy tay của nàng đặt tại long căn nóng hổi của hắn.
Hạ Uyển Chi sửng sốt một chút, lập tức đỏ mặt, đặt hai tay lên chỗ nóng của hắn, bắt đầu chuyển động.
Ngày hôm sau Lâm Huệ liền ngã bệnh, người lúc lạnh lúc nóng, ngự y chẩn bệnh thì là tâm hoả tràn đầy, hàn khí nhập vào cơ thể, dặn dò phải chăm sóc cơ thể thật tốt rồi viết đơn thuốc cho nàng.
Uống một chén nước, Lâm Huệ hỏi Thái Vi “Tối hôm qua Chiêu Hoa cung xảy ra chuyện gì?”
“Có thể có chuyện gì? Chiêu Hoa cung huy động nhân lực, kêu ngự y, cuối cùng chỉ là Hạ chiêu nghi đói bụng. Vậy mà nàng ta lại kêu được Hoàng Thượng qua. Tối hôm qua Hoàng thượng lật đúng bài tử* của nương nương nhưng cuối cùng lại qua chỗ Hạ chiêu nghi. Hạ chiêu nghi cũng thật là bá đạo,bất chấp cả tình tỷ muội mà đoạt ân sủng của nương nương.” Thái Vi tức giận nói “Nàng ta không thật lòng với ngài thì ngài cần gì phải thật lòng với nàng ta, không đáng.”
*Bài tử: theo mình biết thì để Hoàng thượng xác định thị tẩm người nào.
“Đúng là không đáng!” Lâm Huệ cười lạnh. Từ đầu tới bây giờ, ở hậu cung căn bản là không tồn tại tình cảm, cái thật sự tồn tại là thân phận địa vị và sự ân sủng của Bệ hạ.”Thái Vi, ta có chuyện cần ngươi làm, phải làm kín đáo tới nỗi giọt nước không lọt, làm sao cho người khác không tra được Đức Sang cung làm.” Màn che lắc lư, gió ngoài cửa thổi vào, vài sợi tóc vấn vương trên mặt, che kín một tia lạnh nơi đáy mắt.
Nghe nói Lâm Huệ bị bệnh, Hạ Uyển Chi sai Hạ Bích qua xem một chút. Hạ Bích đi rồi trở lại, thưa “Nô tỳ thấy có chút nghiêm trọng, ho khan không ngừng.”
“Ừ! Biết rồi!” Vuốt vuốt chuông gió vỏ sò, nàng cười “Ngươi không nhìn ra được là nàng ta không muốn gặp ngươi sao?”
“Nô tỳ không nhìn ra, Lâm sung dung có vẻ không hề tức giận.”
“Không đơn giản! Đã nhiều lần kéo Hoàng Thượng ra khỏi Đức Sang cung, nàng ta tỏ vẻ không có việc gì thì lại càng làm cho người ta lo lắng. Người này tâm tư thâm trầm rất khó đối phó. Ngươi về sau cẩn thận đề phòng nàng ta.”
“Vâng” Hạ Bích gật gật đầu, hơi chần chừ nói “Nương nương, ở giữa hậu cung này, vẫn nên tìm nhiều trợ thủ thì tốt hơn. Lâm sung dung là lựa chọn tốt. Dù sao nương nương cùng Lâm sung dung vốn là tỷ muội nơi khuê phòng, tình cảm sâu đậm, nếu giúp đỡ lẫn nhau cùng tồn tại ở hậu cung sẽ tốt hơn.”
“Ngây thơ!” Hạ Uyển Chi liếc Hạ Bích, giảng giải “Chẳng lẽ vào cung đã hơn một năm, Hạ Bích ngươi còn không hiểu? Hậu cung căn bản không có giúp đỡ lẫn nhau, chỉ có lợi dụng lẫn nhau, hãm hại lẫn nhau. Những lời như vậy ta không muốn nghe nữa.”
“Nô tỳ lỡ lời, mong nương nương trách phạt!” Hạ Bích tự biết lỡ lời nên thỉnh tội.
Hạ Uyển Chi không nói gì, thu tay lại, nói “Hôm nay ánh mặt trời rất đẹp, hay là đi ra ngoài một chút.” Hạ Bích vội vàng đi xuống phân phó cung nhân, cùng nàng đi ra ngoài một chút.
Trước đây hoa anh đào nở rộ đẹp đẽ, nhưng hiện tại cánh hoa lại rơi đầy đất, nhìn lại cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.
Mấy ngày nay, Hạ Uyển Chi được rất nhiều người tặng quà, Trịnh phu nhân còn tặng 1 miếng ngọc thạch điêu khắc hình Quan Âm, có một cái ước chừng lớn cỡ bàn tay của Tề Diệp, chất ngọc ôn nhuận thanh nhã, không có tạp chất, giống như hồn nhiên thiên thành, vừa nhìn cũng biết giá trị xa xỉ.
Ngọc thạch Quan Âm nghe nói đã được thanh tẩy ở chùa, rất hiệu nghiệm.
Nàng vuốt trong chốc lát, cười sai Hạ Bích cất kỹ trả về Trịnh gia. Trịnh tu viện ở lãnh cung rất tốt, nàng không ngu mà thả địch nhân ra, thật vất vả mới tống được người vào, nàng làm sao sẽ ngây ngốc thả ra?
Nàng cũng không phải là người ham đồ trang sức, đồ tốt cỡ nào nhưng chết cũng không mang theo được. Tại sao nàng phải ham?
Ngày sinh nở sắp đến, Hạ Uyển Chi có chút ngồi không yên, trong lòng lo lắng, mặc dù không phải lần đầu tiên sinh con, nhưng nàng vẫn rất khẩn trương. Không có việc gì liền đi ra ngoài đi dạo một chút. Nàng thích nhất chính là dạo ngự hoa viên, kỳ trân dị thảo đông đúc, lá cây xanh mơn mởn, muôn hoa mỗi loại 1 vẻ, nhìn chỗ nào cũng làm cho lòng người vui vẻ.
Đi dạo trong chốc lát, chân hơi mỏi. Đoàn người liền vào trong đình ngồi, dây leo màu tím quấn quít lấy Chu đình, gắn bó làm bạn, nàng đang muốn ngồi xuống, nhìn Lệ phi đi đến, khẽ gật đầu ra hiệu.Lệ phi mỉm cười vào Chu đình, nhìn Hạ Uyển Chi một cái, cười nói “Hạ chiêu nghi thân thể khó chịu, không cần đa lễ.” Nói không đợi Hạ Bích nhắc nhở, Lệ phi đặt mông ngồi trên băng ghế.
Hạ Bích đang muốn lên tiếng, Hạ Uyển Chi nhìn nàng một cái rồi âm thầm lắc đầu “Lệ phi nương nương khách khí, nhưng quy củ không thể bỏ.”
Hạ Bích dùng một chiếc khăn tay đụng vào ghế đá, vuốt vẫn còn có chút lạnh. Hạ Uyển Chi dứt khoát không ngồi, đứng ở một bên nói chuyện với Lệ phi. Nếu nói Lệ phi không cố ý thì chẳng ai tin cả, biết rõ nàng có thai không thể bị cảm lạnh, Lệ phi còn đặc biệt vì nàng chuẩn bị băng ghế lạnh lẽo, còn không phải là bởi vì mọi chuyện lớn nhỏ của hậu cung đều do nàng ta quản lý hay sao? Mới như vậy đã lập tức đến chỗ Hạ Uyển Chi ra oai.
Hạ Uyển Chi cũng không nói cái gì, đứng trong chốc lát, nói “Đi ra ngoài đã hơi lâu, Lệ phi nếu có hứng thì có thể tiếp tục đi ngắm hoa, tần thiếp hơi mệt chút, đi về nghỉ trước.”
“Hạ chiêu nghi cứ tự nhiên!” Lệ phi cười gật gật đầu, nhìn nàng chậm rãi đỡ eo rời đi, khẽ nhíu mày. Nếu nàng ta sinh hạ hoàng tử, không chừng lại nhảy lên đầu nàng phóng uế.
Lệ phi cắn môi, nàng phải nghĩ cách loại trừ Hạ chiêu nghi, để tránh cho nàng ta cản trở con đường của nàng. Đang nghĩ ngợi, Lệ phi hét lên, trượt chân ngã xuống, ngã đau cả mông.
Đi không bao xa Hạ Uyển Chi nghe thấy âm thanh quay đầu lại, nhìn Lệ phi chật vật ngã trên mặt đất,bọn cung nữ thì luống cuống tay chân nhịn cười không được, thầm mắng một câu đáng đời, mỉm cười rời đi.
Lệ phi này té xuống bị thương không nhẹ, cái mông đau thấu trời xanh, dưới sự dìu đỡ của cung nữ trở về Ngọc Hoa cung. Tiểu thái giám đi gọi ngự y, ngự y hỏi thăm một phen, vị trí vết thương ở trên mông, hắn một cái ngự y tự nhiên không thể tra xét, hỏi thăm cung nữ đại khái biết rõ là thế nào, cầm một chai rượu thuốc đưa cho cung nữ để bọn ho xoa chỗ đau cho nàng ta.
Lệ phi nằm lỳ ở trên giường hai chân không dám động, động một chút bàn toạ liền vô cùng đau đớn. Cung nữ bôi thuốc cho nàng, nàng càng đau đớn, ngồi cũng không dám ngồi, chỉ có thể nằm sấp xuống. Nàng phải sai người đi chỗ Thái hậu để bẩm báo rằng mình không cẩn thận bị té, phải dưỡng thương mấy ngày.
Lâm Huệ biết được cái ghế kia bị Lệ phi nương nương ngồi, tức giận đến mặt xanh rờn “Con tiện nhân kia, chỉ biết làm xấu chuyện tốt của ta!”
“Nương nương yên tâm, cho dù lần này không thành công, còn có lần sau.” Thái Vi cũng không nổi giận, khó có lần chủ tử nhẫn tâm xuống tay với Hạ chiêu nghi nên nàng tất nhiên toàn lực giúp đỡ.
“Không thể hại nàng ta được nữa, sẽ bị nghi ngờ. Thôi thì dù sao cũng là tỷ muội.” Lâm Huệ thở dài, cuối cùng cũng không đành lòng.
“Nương nương!” Thái Vi không cam lòng, thấy Lâm Huệ như vậy thì biết ý chủ tử đã quyết không thể thay đổi được. Chủ tử của nàng vẫn chưa đụng phải chuyện đau đớn nên chưa quyết tâm.
Nghe nói Lệ phi muốn nằm trên giường dưỡng bệnh, Hạ Uyển Chi sau khi biết thì tâm tình thật tốt, ai bảo ban ngày dám lên mặt đòi dạy dỗ nàng. Nhưng mà qua chuyện nàng ta bị ngã, những phi tần không được sủng ái lại quà cáp ùn ùn tới thăm nàng ta. Vì dù sao hiện tại Lệ phi thay Hoàng hậu quản lý hậu cung, nếu là vuốt mông ngựa được ả, nhất định có rất nhiều chỗ tốt.Đương nhiên, Hạ Uyển Chi sau khi được sủng ái thì có không ít người nịnh bợ, chỉ là nàng không thèm để ý. Các nàng cũng thức thời, biết rõ nàng không thích, dần dần cũng không xun xoe, nhưng ngày lễ tết, lễ vật đưa đến không ít, Hạ Uyển Chi nhận, đáp lễ so với đồ các nàng đưa tới càng thêm phong phú.
Chẳng những không có chiếm tiện nghi, ngược lại bị thua thiệt.
Kể từ sau khi hoàng hậu qua đời, hậu cung không hiểu sao gió êm sóng lặng cực kỳ. Những phi tần khác muốn làm ầm ĩ cũng không lật nổi sóng to gió lớn gì. Hai vị tiệp dư Chu, Trác trước đây hoàng hậu muốn nâng đỡ nhưng nay nàng ta mất rồi lại bị vắng vẻ. Thỉnh thoảng trên đường đi của Tề Diệp lại xướng lên vài câu gây chú ý.
Hai lần nghe các nàng xướng, Tề Diệp hảo tâm dừng lại nghe các nàng hát khúc, rồi hảo tâm lật bài tử của 2 cô ả.
Hạ Uyển Chi biết cũng không nói gì, cho dù các nàng mang thai long chủng, cũng không thể có được cưng chiều, bởi vì nàng không cho phép.
Bữa tối Tề Diệp cùng nàng dùng cơm, Hạ Uyển Chi khẩu vị trước sau vẫn tốt, ăn hai chén cơm mới để đũa xuống. Tề Diệp nhìn rồi cười cười, nhìn nàng ăn canh.
Ăn uống no đủ, hai người ngồi trong chốc lát, nhìn trời chưa bị nhuộm đen, liền chuẩn bị đi ra ngoài đi một chút. Đi được vài bước, Hạ Uyển Chi mơ hồ cảm thấy bụng có chút đau, đồng thời cảm thấy bên dưới ướt đẫm giống như là mỗi tháng nguyệt kì đến.
Phát giác sự khác thường của nàng, Tề Diệp nghiêng đầu, hỏi thăm “Uyển Nhi làm sao vậy?”
“Hoàng Thượng, sợ là tần thiếp sắp sinh rồi.” Nói xong nàng hít vào một hơi, sắc mặt trắng bệch, tay bắt lấy hắn nắm thật chặt. Tề Diệp thấy thế bị hù dọa đến tay chân luống cuống, may là Quang Thuận công công trấn định, phân phó tiểu thái giám đi truyền ngự y, lại phân phó cung nữ đi tìm bà đỡ.
Tề Diệp thấy nàng đầu đầy mồ hôi thì tay chân luống cuống không biết nên làm sao. Hạ Uyển Chi tay cầm lấy tay hắn nói “Hoàng Thượng, chân tần thiếp mềm nhũn...”
Hiểu ý nàng, hắn không nói hai lời liền bế bổng người lên. Nhưng Hạ Uyển Chi đã không còn là người mảnh mai nhẹ nhàng linh hoạt nữa mà nặng trịch tựa như một tảng đá. Hoàng đế đổ mồ hôi lạnh, cắn răng dùng sức bế người về Chiêu Hoa cung, cũng may đi không xa, nếu không chỉ có thể gọi kiệu liễn đến mang về.
Nằm trên chiếc giường êm ái, Tề Diệp lấy tay áo lau mồ hôi cho nàng, trấn an “Đừng sợ, ta đã lệnh cho người mời ngự y cùng bà đỡ, họ sẽ đến nhanh thôi.”
Hạ Uyển Chi cắn môi gật gật đầu, níu lấy tay áo của hắn không buông, Hạ Bích lấy khăn tay cho nàng lau mồ hôi trên mặt. Đau đớn làm cho nàng không thể nói nhanh.
Hạ Bích đã phân phó cung nhân đi chuẩn bị nước nóng. Rất nhanh bà đỡ đã tới, nhờ Hạ Bích pha một ly mật ong cho nàng uống, giải thích là tốt cho sinh nở. Hạ Bích vội vàng đi pha nước mật ong, pha nhiều hơn 1 muỗng so với bình thường.
Tề Diệp lấy li mật ong đút cho Hạ Uyển Chi uống. Nhìn sắc mặt trắng bệch, cau mày, thần sắc khẩn trương của hắn, Hạ Uyển Chi trấn an nói “Hoàng Thượng không cần lo lắng, không có chuyện gì.”
“Trẫm biết!” Tề Diệp rõ đã lo lắng muốn chết còn cứng miệng, lườm nàng một cái. Hạ Uyển Chi cười,uống nước mật ong, cảm giác bụng hơi đau.
Bà đỡ hỏi thăm tình trạng nàng rồi nói vẫn chưa tới lúc sinh, nói nàng nằm nghỉ ngơi.
Quả nhiên đợi một hồi lâu, mặc dù đau đớn, nhưng cũng chỉ hơi đau. Hạ Uyển Chi biết rõ thật sự vẫn chưa tới lúc sinh.Sắc trời đen lại, ánh nến lay động, thời giam chờ đợi dài dằng dặc, chờ đợi là lúc khó khăn nhất. Cảm giác đau làm nàng muốn nghỉ ngơi cũng không được.
Đầu tối chỉ là mơ hồ làm đau, sau nửa đêm bắt đầu đau đến làm cho người ta thở không ra hơi, bà đỡ cách một lúc lại nhìn một chút, phát hiện đã tới lúc, lúc này mới giữ vững tinh thần, đơn giản phân phó bọn Hạ Bích vài câu, nhìn người ngồi ở đầu giường thưa, “Hoàng Thượng, nương nương sắp sinh, Hoàng Thượng ở chỗ này không ổn, không bằng trước ở bên ngoài chờ?”
“Không sao! Trẫm ở nơi này nhìn!” Đưa tay lau mặt tràn đầy mồ hôi, hắn nói nhỏ an ủi “Đừng sợ, trẫm ở nơi này với nàng.”
“Hồ nháo, nữ nhân sinh con Hoàng Thượng sao có thể xem?” Thái hậu nghe cung nhân báo liền chạy đến thì nghe được Tề Diệp nói câu kia, không vui nói”Hoàng Thượng, nếu không yên tâm thì ở bên ngoài chờ, bên trong là tuyệt đối không được.”
“Hoàng Thượng yên tâm, tần thiếp không có việc gì. Hoàng Thượng đi ra ngoài chờ đi, nếu ở lại chỗ này tần thiếp sẽ phân tâm.” Hạ Uyển Chi khuyên bảo.
Hắn suy nghĩ một lát, nắm tay của nàng thật chặt, lui ra ngoài, kéo màn che xuống. Chăn mền đã che trên người nàng. Bà đỡ vào kiểm tra tình huống, phát hiện nước ối vỡ ra, liền bảo Hạ Uyển Chi nghe theo bà dùng sức, hô hấp theo tiết tấu.
Nghe tiếng la đau đớn của người bên trong, người ở phía ngoài bắt đầu đứng ngồi không yên, đi tới đi lui trong phòng. Mắt nhìn chằm chằm màn che, màn che che tầm mắt, căn bản thấy không rõ tình huống bên trong, bên tai lại nghe thấy âm thanh đau đớn của Hạ Uyển Chi. Âm thầm siết chặt quả đấm, Tề Diệp khẩn trương, lo lắng không thôi.
Thái hậu nhìn hắn đi tới đi lui bực mình, nói “Hoàng Thượng ngồi nghỉ ngơi đi, nữ nhân sinh con lâu, hơn nữa bà đỡ trong cung đều có kinh nghiệm, chuyên môn đỡ đẻ cho phi tần. Năm đó Hoàng Thượng là bà ta đỡ đẻ, chẳng lẽ không bình an vô sự à? Cứ yên tâm đi!”
Tề Diệp gật gật đầu, ngồi không đầy một lát, nghe thấy âm thanh của nàng, bỗng nhiên đứng phắt dậy, muốn đi vào lại bị Quang Thuận ngăn cản. Lắc lắc đầu “Hoàng Thượng tiến vào nương nương sẽ phân tâm. Hoàng Thượng nên ở bên ngoài chờ!”
Tề Diệp nhíu nhíu mày, tiếp tục đi tới đi lui trong phòng thái hậu nhắm mắt lại chợp mắt, bình thường lúc này bà đã ngủ, hôm nay lại ngồi đây. Sợ rằng chưa rõ nàng ta sinh hạ là tiểu hoàng tử hay là tiểu công chúa, bà chắc chắn là sẽ không an tâm ngủ được.
Không biết qua bao lâu, một cảm giác đau đớn như bị xé rách truyền đến. Nàng cầm lấy cột giường chống đỡ, bỗng nhiên một loại cảm giác truyền đến, nàng đau đến mắt nổ đom đóm, vang lên bên tai từng tiếng khóc nỉ non của trẻ con. Trước mặt nàng mở mắt ra đã nhìn thấy bà đỡ đưa lưng về phía nàng rời đi, Hạ Bích đi đến cầm lấy cánh tay của nàng há to miệng.
Truớc đó nàng ta nói cái gì Hạ Uyển Chi căn bản không nghe thấy, nhưng tai dần dần nghe được rõ ràng. Nàng nghe thấy Hạ Bích vui vẻ nói “... Là một tiểu hoàng tử, chúc mừng nương nương, là tiểu hoàng tử!”
Nàng nghe xong, nhịn cười không được.
Tiểu hoàng tử, tiểu hoàng tử của nàng cuối cùng đã trở lại!