Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: navahn
Beta: Boram2124
“Nơi này của Uyển Quý phi thật mát mẻ, mỗi lần tần thiếp đến ngồi đều không bỏ đi được!” Lâm Huệ nhìn thoáng qua khối băng đặt trong vạc sứ thanh hoa lớn. Hôm nay khối băng đã tan không ít, đúng lúc hai vị thái giám lại mang một cái vạc lớn khác đến, khí lạnh phơ phất xua tan cái nóng.
“Nếu ưa thích thì đến ngồi nhiều một chút cũng không sao.” Hạ Uyển Chi cười nhạt “Gần đây thân thể Huệ nhi tốt lên không ít?”
“Đã khá hơn nhiều, lại phiền Uyển Quý phi quan tâm!” Lâm Huệ vuốt tay áo, cười nói: “Có điều trời nóng nên không còn chút sức lực nào, ngự y nói không đáng lo, tần thiếp cũng nhẹ nhõm.”
“Vậy là tốt rồi, những ngày trời nắng nóng lên thì phải chăm sóc thật tốt, để bị bệnh thì không hay!” Nhìn thấy Hạ Bích bưng nước ô mai lên, nàng cười nói: “Vừa vặn có nước ô mai ướp lạnh, Huệ nhi nếm thử xem có hợp khẩu vị không?”
Lâm Huệ nhìn nước ô mai trong chén bạch ngọc, hương vị chua ngọt quả thực làm người ta khó có thể từ chối. Nhưng mà hiện tại cơ thể nàng không dám tùy tiện ăn cái gì, nói: “Khiến Uyển quý phi phí tâm, chỉ là Huệ nhi không có lộc được ăn, ngự y dặn dò tần thiếp mấy ngày nay không thể ăn cái gì mát lạnh, nước ô mai này...”
“Nếu không thể uống vậy thì không cần uống.” Hạ Uyển Chi phất tay cho Hạ Bích bưng nước ô mai đi xuống, một lát sau đã lên rót cho Lâm Huệ một chén trà nóng.
“Mấy ngày nay tần thiếp nghỉ ngơi tại Đức Sang cung, lại nghe nói Triệu gia tiểu thư làm Hoàng thượng rất vui vẻ.” Nàng nghe nói Triệu gia tiểu thư dung mạo khuynh thành, quốc sắc thiên hương, sau khi nhìn thấy liền xác nhận đúng như tin đồn. Nếu Triệu gia tiểu thư được sủng ái, không biết Uyển Quý phi sẽ thế nào?
“Thật đúng là Huệ nhi tin tức linh thông, bản phi còn chưa biết được, ngược lại toàn bộ hậu cung đã biết. Nếu thật sự làm vui lòng Hoàng thượng, vậy trong cung lại có thể có thêm một vị muội muội hầu hạ Hoàng thượng.” Hạ Uyển Chi như cười như không, uống một ngụm nước ô mai, nói: “Hôm nay nước ô mai quả thực hơi chua.”
“Chắc là bỏ thiếu một chút mật ong, nô tỳ sẽ xuống bổ sung ngay.” Hạ Bích có ý tiếp nhận chén thuốc rời đi.
Hạ Uyển Chi nói: “Không sao, mặc dù hơi chua một chút nhưng hương vị vẫn ngọt ngào như vậy, dù có chua hơn nữa cũng không cách nào che giấu được vị ngọt bên trong.”
Lâm Huệ nghe vậy trong lòng biết rõ nàng đang nói với mình, cho dù Triệu Tĩnh Di có thể tiến cung cũng không thể đoạt ân sủng của nàng. Lâm Huệ cười cười không lên tiếng, nàng ta cũng không phải không biết, người trước mắt chắc chắn như thế là bởi vì vị trí của nàng trong lòng Hoàng thượng thật không nhỏ.
Nếu so sánh mà nói, tài mạo mọi thứ nàng đều không thua, tại sao lại không thể lấy được ân sủng của Hoàng thượng. Điều này làm cho trong lòng Lâm Huệ khó chịu không thôi, chẳng lẽ như nàng còn chưa đủ? Nàng có chỗ nào so ra kém Uyển Quý phi sao?
Sau khi Lâm Huệ rời khỏi, Hạ Bích thu dọn chén trà, nhìn chén nước không hề vơi đi, nhíu mày, cho cung nữ bưng xuống cọ rửa.
“Nương nương, vừa rồi Hoàng thượng tản bộ ở Ngọc hồ, nô tỳ nhìn thấy Triệu gia tiểu thư mang theo tỳ nữ đi đến Ngọc hồ!” Hạ Hoa tiến đến vén rèm xe nói.
Thả một ít thức ăn vào hồ cá, Hạ Uyển Chi phủi tay, nhận khăn vải trong tay Hạ Bích xoa xoa: “Nghe nói dưới trời chiều hoa sen đẹp hơn, bản phi đột nhiên cũng có hứng đi xem một chút, đến Ngọc hồ đi!”
Đến Ngọc hồ, nàng nhìn hai người đang ngồi trong chiếc thuyền mới rời đi không xa, một trong hai bóng dáng đối với nàng mà nói là cực kỳ quen thuộc, ngoài đương triều Thiên tử thì còn có thể là ai?
Nàng cho Hạ Bích chuẩn bị trà bánh, ngồi trong đình vừa thưởng thức cảnh tượng trong Ngọc hồ vừa uống nước ô mai, cảm thấy hương vị là lạ, dứt khoát đẩy ra không uống.
Người trên thuyền nhìn thấy nàng, cười một tiếng, cho tiểu thái giám chống thuyền lên bờ, Triệu Tĩnh Di ở một bên vẻ mặt thẹn thùng cúi thấp đầu. Thuyền đến bờ, nàng đã đợi sẵn, nhìn thấy Triệu Tĩnh Di lúc lên bờ làm bộ vấp chân, thiếu chút nữa ngã xuống. Mà Tề Diệp không biết chuyện gì nên vội vàng đỡ nàng, cử động kia rất thân mật mập mờ.
Hạ Uyển Chi cười cười, tiến lên phía trước nói: “Triệu tiểu thư phải cẩn thận, rơi xuống nước thì không tốt!”
“Tạ Uyển Quý phi quan tâm.” Triệu Tĩnh Di thấy vậy buông tay ra, gương mặt có chút thất vọng, buông thõng mi.
Hạ Uyển Chi móc khăn tay lau mồ hôi trên trán cho Tề Diệp, nói: “Hoàng Thượng hôm nay sao lại hào hứng như vậy, bơi hồ mà cũng không nói cho thần thiếp?”
“Trẫm đột nhiên cao hứng mà thôi.” Tề Diệp cười, vuốt ve mấy sợi tóc bị gió thổi loạn của nàng, nói: “Trưa mai đi Phong Xuân các, thế nào?”
“Cực kỳ vui lòng!” Hạ Uyển Chi cười một tiếng, vô tình nhìn thấy ánh mắt căm thù của Triệu Tĩnh Di liếc đến, nàng càng vui vẻ hơn.
Đứng trong chốc lát, Triệu Tĩnh Di thấy mình dư thừa, lấy cớ rời đi. Hạ Uyển Chi dẫn Tề Diệp vào trong đình uống trà ngắm hoa, rất thích ý.
“Hoàng thượng thật sự rất sủng ái Uyển Quý phi.” Trên đường, Triệu Tĩnh Di hâm mộ nói.
“Tiểu thư nếu vào cung, khẳng định còn được cưng chiều hơn so với Uyển Quý phi.” Tỳ nữ không cam lòng: “Hơn nữa, nô tỳ nhìn Uyển Quý phi không có gì nổi bật, cũng không có gì xuất chúng, so sánh với tiểu thư đúng là thua kém rất nhiều.”
“Tiếu Mai cảm thấy ta đẹp mắt hơn so với Uyển Quý phi?” Triệu Tĩnh Di vui mừng hỏi.
Tiếu Mai gật đầu: “Đó là đương nhiên, phi tần trong hậu cung không ai có thể vượt qua tiểu thư, nếu tiểu thư vào cung nhất định ân sủng đứng đầu, đến lúc đó những phi tần khác cũng sẽ bị lạnh nhạt đi?”
Lời của nàng khiến trong lòng Triệu Tĩnh Di liên tục vui mừng, ngăn không được liền cười mãn nguyện: “Thái hậu nói chờ mấy ngày nữa có thể cho ta vào cung, hậu vị bỏ trống, nếu ta tiến cung có thể trở thành Hoàng hậu dưới một người trên vạn người, đến lúc đó Uyển Quý phi còn là cái gì?”
“Tiểu thư nói rất đúng!” Hai người nói thầm vài câu, cười cười rời đi.
“Hừ, bộ sáng lỗ mãng của nàng ta cũng muốn làm Hoàng hậu, đúng là không biết tự lượng sức mình.” Nhìn bóng dáng đi xa, Thái Vi bĩu môi.
Lâm Huệ thu hồi ánh mắt, cười lạnh một tiếng: “Như nàng ta mà cũng muốn so sánh với Uyển Quý phi, thật sự là không biết trời cao đất rộng. Cùng lắm chỉ là một cái bình hoa di động, trông đẹp nhưng không dùng được, vọng tưởng bao trùm người khác, thật là không có đầu óc!” Lâm Huệ tiện tay ném cái lá trong tay đi, ánh mắt tối lại.
“Có thể nàng ta có Triệu gia hiển hách, lại có Thái hậu là cô, Hoàng thượng là biểu ca, chỉ sợ trong tương lai hậu vị ngoài nàng ta ra không còn ai khác!” Thái Vi nhẹ giọng nói.
Lâm Huệ nhíu mày, trong lòng không vui.
Thái Vi thấy thế không dám lắm miệng, có điều nàng biết những điều mình nói đều là sự thật, nếu có một ngày Triệu Tĩnh Di vào cung, vậy không phải là được hoan nghênh ngồi vào vị trí Hoàng hậu?
“Nghe nói hôm nay ngươi chơi thuyền Ngọc hồ cùng Hoàng thượng?” Thái hậu nhìn Triệu Tĩnh Di cười hỏi, Triệu Tĩnh Di xấu hổ đỏ mặt gật đầu, Thái hậu gật đầu nói: “Như thế rất tốt, xinh đẹp như ngươi nếu không lọt vào nổi mắt xanh của Hoàng thượng thì mới là lạ, Hoàng thượng vui vẻ cũng là phúc khí của ngươi.”
“Vâng! Tĩnh Di nghe theo lời dạy bảo.” Triệu Tĩnh Di gật đầu, nhớ ra cái gì đó:“Hình như Hoàng thượng có vẻ rất sủng ái Uyển Quý phi. Hôm nay đi chơi thuyền chưa được một lát, Hoàng thượng vừa nhìn thấy Uyển Quý phi đã cho người chèo thuyền vào bờ.”
“Ân sủng của nữ nhân hậu cung chưa bao giờ lâu dài, cho dù hôm nay nàng ta được sủng ái, thời điểm ngươi vào cũng chính là lúc nàng ta thất sủng. Tĩnh Di ngây thơ nên băn khoăn quá nhiều, nên nhớ ai gia cho ngươi theo vào cung là vì tạo cơ hội cho ngươi cùng Hoàng thượng lâu ngày nảy sinh tình cảm. Hoàng thượng đối với ngươi có lòng, một cái Uyển Quý phi thì là gì?”
“Đa tạ Thái hậu cô cô ưu ái, Tĩnh Di nhất định sẽ không phụ tâm ý của Thái hậu!” Trở thành nữ nhân được hắn sủng ái nhất, Triệu Tĩnh Di vừa nghĩ tới đã thấy hồi hộp.
Thật ra trước kia nàng không muốn vào cung, kể từ sau khi thấy Hoàng thượng, một nam nhân anh tuấn bất phàm hơn người, thánh minh uy nghiêm, khí chất hấp hẫn làm người khác tôn quý thần phục, nàng liền nhớ thương. Từng giây từng phút đều muốn trở thành nữ nhân được sủng ái bên cạnh hắn, vượt qua cả Uyển Quý phi.
Tử Quế hiên mặc dù khá vắng vẻ, nhưng cũng may rất tĩnh lặng, người đến người đi không nhiều. Trước kia Tử Quế hiên đặt một cái bàn đù dây, Quý Tài nhân cho người sửa chữa một phen, không có việc gì làm sẽ ra đó ngồi một chút.
Hôm nay cũng như thường ngày, Quý Tài nhân đi lại mệt mỏi liền nghỉ chân trên bàn đu dây, Mộc Hương cũng không đẩy nàng. Quý Tài nhân lung lay vài cái, nghe “xoạch” một tiếng, còn chưa kịp phản ứng đã ngã trên mặt đất, đau đến nỗi phải rên lên, Mộc Hương thấy thế vội vàng chạy đến.
Quý Tài nhân bị trầy bên ngoài, mắt nhìn một bóng dáng thoáng hiện lên, nàng còn chưa thấy rõ đã biến mất. Mượn lực của Mộc Hương đứng dậy xong, Quý Tài nhân liền cho Mộc Hương đi xem một chút. Nàng xoa xoa người, nhìn sợi dây thừng đứt rời, nhớ tới bóng dáng lén lút kia, nhíu mày.
Không bao lâu Mộc Hương trở lại, nói: “Nô tỳ không nhìn thấy cái gì.”
“Xem thử có phải bị người khác cố tình cắt đứt hay không?” Quý Tài nhân không nói gì, chỉ sợi dây thừng.
Mộc Hương cẩn thận xem xét, quả thật vết đứt cao thấp không đều, có vẻ như đã bị cắt một nửa. “Nương nương, có người muốn hại nương nương.”
“Hừ, nếu hài tử vẫn còn, một lần té xuống như vậy cũng phải mất!” Vuốt ve cái bụng phồng to lên vì vải bông, nếu nàng đã quyết định giấu giếm chuyện sảy thai, bụng cũng phải giả vờ như vậy.
Trở lại Tử Quế hiên, Quý Tài nhân lập tức cho Khang Hỉ đi tìm Vương ngự y đến khám bệnh. Vương ngự y rất nhanh đã tới, cho nàng một chai rượu thuốc để bôi, về phần người bên ngoài thì chỉ nói nàng động thai, mở phương thuốc an thai như thật. Mộc Hương cũng đóng kịch sắc thuốc ở ngự thiện phòng, giống như muốn mọi người ai cũng biết Quý Tài nhân gặp chuyện.
Hạ Uyển Chi nghe nói nàng ta chỉ động thai, khẽ nhíu mày. Hạ Bích Hạ Đồng thưa: “Nô tỳ vô dụng!”
“Đứng lên đi, việc này không liên quan đến các người, chỉ là nàng ta mệnh tốt mà thôi!” Hạ Uyển Chi khoát tay. Nàng nghe nói Quý Tài nhân thường xuyên ngồi bàn đu dây nên mới cho Hạ Bích động tay động chân trên đó. Người mang thai kiêng kỵ nhất là bị té, cũng không nghĩ tới nàng ta cùng hài tử đều mệnh tốt, lại còn bình an vô sự.
Hạ Đồng muốn lập công chuộc tội liền báo: “Nương nương, nô tỳ có thể gian lận vào chén thuốc.”
“Chén thuốc dễ bị phát hiện, không tốt!” Hạ Uyển Chi lắc đầu, nói: “Các ngươi xuống trước đi, việc này để sau hẵng nói.”
Hai người gật đầu, Hạ Uyển Chi nhìn nhũ nương ôm tiểu Hoàng tử đi đến, cười cười ôm hắn. Nhìn đôi mắt đen long lanh của tiểu Hoàng tử, nàng cúi đầu hôn trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mềm của hắn một cái, rồi lại cầm lấy trống nhỏ chọc hắn cười.
Dùng bữa tối xong, Thái Hậu cho Triệu Tĩnh Di khảy một khúc nhạc. Tề Diệp nhìn thấy sự kì vọng của nàng ta, mặt vẫn không chút thay đổi ngồi nghe. Thái hậu lên tiếng: “Nghe nói hôm nay Quý Tài nhân động thai, mấy gần đây Hoàng thượng không đi thăm Quý Tài nhân, nếu rảnh rỗi thì cần phải qua xem một chút. Dù sao cốt nhục trong bụng nàng cũng là huyết mạch Hoàng gia.”
“Vâng!” Tề Diệp gật đầu, bưng trà uống một ngụm, phát giác ánh mắt của Triệu Tĩnh Di nhìn đến, khẽ nhíu mày.
Đàn xong khúc cuối cùng, Triệu Tĩnh Di đứng dậy: “Thần nữ bất tài, bêu xấu Hoàng thượng!”
“Tĩnh Di khiêm tốn rồi, ai gia nghe âm thanh rất hay, so với phi tần trong cung đã khá hơn nhiều.” Thái hậu tán thưởng, sau đó lại nhìn về phía Tề Diệp: “Hoàng thượng cảm thấy thế nào?”
Triệu Tĩnh Di hào hứng mong đợi nhìn về phía hắn, đôi mắt rạng rỡ phát sáng.
Tề Diệp cười nói: “Quả thật không tệ, cùng lắm so sánh với Lâm Sung dung thì kém hơn chút ít, nên luyện tập nhiều hơn.”
Triệu Tĩnh Di có chút buồn bã, cúi đầu hành lễ: “Vâng! Thần nữ nghe Hoàng thượng dạy bảo.”
Thái hậu còn muốn tiếp tục nói, Tề Diệp đã cắt ngang: “Canh giờ không còn sớm, Trẫm không quấy rầy Thái hậu nghỉ ngơi nữa.”
“Hoàng thượng đừng xem tấu sớ quá muộn, đừng vì triều chính mà mệt mỏi thân thể.” Thái hậu ôn nhu dặn dò, Tề Diệp gật đầu rời đi. Thái hậu liếc nhanh qua phía Triệu Tĩnh Di, hiểu ý, nàng hành lễ xong liền theo đuôi Hoàng thượng ra ngoài.
Tề Diệp mới ra khỏi Thọ Ninh cung đã nghe âm thanh mềm mại sau lưng: “Hoàng thượng!”
Hắn quay đầu lại, hoàng hôn bốn phía, gương mặt ửng hồng như hoa đào, đôi mắt đẹp sáng lấp lánh. Nàng ta khẽ ấn ngực thở dốc, không thể không nói bộ dáng nhu nhược cùng khuôn mặt xinh đẹp này rất khiến người khác động tâm. Có điều phía sau nàng là Thái hậu cùng Triệu gia, hắn cũng không thể tùy ý: “Chuyện gì?”
Cảm giác trong giọng nói của hắn có chút lạnh nhạt, Triệu Tĩnh Di hơi thất vọng, nhưng vẫn móc ra thứ đồ đã chuẩn bị kĩ càng.
“Đây là túi thơm thần nữ tự may, có thể an thần, thần nữ tùy tiện, mong rằng Hoàng thượng thích.”
Hết nhìn túi thơm thêu một nhánh anh đào, hắn lại nhìn gương mặt tràn đầy hồng hào của người trước mặt, nói: “Trẫm đã đeo túi thơm, hay là Triệu tiểu thư tự giữ lại dùng đi, tâm ý của ngươi trẫm nhận là được.”
“Hoàng thượng...” Triệu Tĩnh Di cắn môi, lấy hết dũng khí: “Hoàng thượng đâu phải là không thích thần nữ?”
Tề Diệp khẽ khiêu mi, không nói một lời nhìn nàng ta. Triệu Tĩnh Di nói: “Thần nữ luôn luôn ngưỡng mộ Hoàng thượng, nếu có may mắn được hầu hạ Hoàng thượng, thần nữ nhất định sẽ tận tâm tận lực. Hoàng thượng có biết thần nữ, thần nữ...”
“Hết sức tùy tiện!” Không đợi nàng nói xong, Tề Diệp lạnh nhạt: “Hậu cung của trẫm chẳng lẽ nói một câu thích là có thể đến? Lời nói hôm nay trẫm làm như chưa từng nghe thấy, ngươi cũng không nên nói ra những lời thất lễ như vậy nữa. Trở về cố gắng học tập quy củ, đừng đánh mất thể diện Triệu gia.”
Không để ý tới Triệu Tĩnh Di đang chực khóc, Tề Diệp phất tay áo rời đi.
Nhìn người càng lúc càng xa, Triệu Tĩnh Di vô cùng xấu hổ, đau lòng không ngớt, nước mắt âm thầm rơi xuống, sau đó ngồi thụp xuống mặt đất, khóc lớn thành tiếng. Tiếu Mai nhìn những người đi qua lại, tiểu thư khóc như thế chác chắn sẽ bị chê cười. Nàng ta liền đỡ Triệu Tĩnh Di về phòng, Thái hậu cho người tới hỏi chỉ nói là thân thể khó chịu.
Thái hậu đương nhiên biết rõ thân thể khó chịu chỉ là cái cớ, liền cho Quế Tú mama đi hỏi thăm một chút. Không bao lâu Quế Tú mama trở lại, đem chuyện vừa rồi kể ra, Thái hậu nhíu mày nói: “Hoàng thượng đây là có ý gì?”
“Nô tỳ cảm thấy Hoàng thượng hình như nhìn ra dụng ý của Thái hậu, có lẽ mất hứng!” Quế Tú mama thưa.
“Hắn có mất hứng cũng không thể tức giận với một cô nương!” Thái hậu lớn giọng “Nói đi nói lại cũng là do Uyển Quý phi. Hắn vừa muốn khống chế Triệu gia, vừa không muốn ai gia can thiệp triều chính, trong lòng không thoải mái liền trút giận lên Tĩnh Di. Ngươi đi qua an ủi vài câu, giúp Tĩnh Di giải sầu.”
“Vâng!” Quế Tú mama gật đầu lui xuống.
Hoàng thượng a, năm đó nếu không phải dựa vào thế lực Triệu gia, ngươi làm sao có thể bình an ngồi trên cương vị Hoàng thượng? Hôm nay vai cánh cứng cáp lại muốn qua sông rút ván. Có ai gia ở đây, ngươi cũng không dễ dàng như vậy.
Tề Diệp cũng không đi Tử Quế hiên thăm Quý Tài nhân. Hăn ra khỏi Thọ Ninh cung liền đến lầu Nguyệt Quang, thầm nghĩ đứng ở chỗ cao xem hoàng cung một chút. Chờ hắn đi lên xong, nhìn qua người đứng phía xa một lúc, quả thực ngoài ý muốn.
Hạ Bích cúi đầu hành lễ, Hạ Uyễn Chi cũng không biết hắn đến. Đợi khi hắn đến gần ôm nàng vào trong ngực mới giật mình tỉnh lại, quay đầu nhìn hắn cười một tiếng. Nàng nhích qua chưa chỗ trống cho hắn ngồi: “Làm sao Hoàng thượng biết thần thiếp ở chỗ này?”
“Trẫm đoán!” Tề Diệp cười cười, cho nàng dựa lên người mình, nghe mùi thơm nhàn nhạt, lập tức cảm thấy tâm tình tốt lên nhiều.
“Hoàng thượng dụ dỗ thần thiếp.” Hạ Uyển chi nghiêng đầu cười nói: “Hoàng thượng có biết thần thiếp đang nghĩ gì không?”
“Không phải Uyển Nhi đang nghĩ về trẫm sao?” Tề Diệp nghiêm trang hỏi.
Hạ Uyển Chi sửng sốt một lúc, trên mặt nóng lên, trừng mắt nhìn hắn không nói lời nào. Nhìn vẻ mặt lần này của nàng, Tề Diệp cười lớn: “Không nghĩ tới trẫm thật sự đoán đúng.”
Hạ Uyển Chi cúi đầu không nói, khóe miệng khẽ chứa đựng một nụ cười.
Qúy Tài nhân cho rằng Hoàng thượng biết nàng động thai sẽ đến thăm, ai biết trông đợi cả buổi cũng không thấy ai đến, thất vọng vô cùng.
Xem ra Hoàng thượng thật sự không để nàng trong mắt, cũng không quan tâm tới tình cảm trước kia dù chỉ một chút. Là nàng quá ngốc, cho rằng trong lòng Hoàng thượng còn có nàng, Quý Tài nhân tức giận đánh vào bụng, oán hận không thôi.