Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Việc để làm mỗi ngày rất nhiều, bởi vì Lý quản gia sắp xếp rất nhiều việc, chính là nhìn hắn không vừa mắt. Có khuôn mặt như thế thì chẳng ai thích, mà hắn cũng đã thành quen, mặc dù chỉ mới năm năm, nhưng cũng đã thích ứng.
Tuy nhiên việc càng ngày càng nhiều, dù làm đến tối muộn cũng không xong. Mỗi ngày mệt rã rời, đặt lưng xuống giường liền ngủ, không có thời gian để mà buồn phiền. Hắn dậy từ tờ mờ sáng, đến hậu viện chẻ củi, gỗ chất đầy một phòng, hàng ngày bổ không hết.
Lý quản gia nói nếu trong vòng tám ngày không bổ hết hắn sẽ phải thu dọn quần áo rời đi, chỗ này không cần tạp dịch không có sức lực, nên hắn cố gắng làm tốt việc này.
Sau khi Đường Chấn Đông đến, trong hậu viện không ít tạp dịch bàn tán về hắn, bảo hắn xấu xí như thế sao có thể vào phủ Tĩnh An, mỗi ngày chỉ biết vùi đầu chẻ củi, chẻ đến độ mồ hôi nhễ nhại, khuôn mặt càng thêm xấu, thật muốn dọa chết người.
Tuy nhiên, xấu xí nhưng làm việc chăm chỉ, việc nặng đến đâu hắn cũng không oán giận. Khi Lý quản gia đến, bọn họ vội vàng đoạt lấy thành quả của Đường Chấn Đông, khoe khoang trước mặt Lý quản gia, cho nên Lý quản gia thường ngày vẫn mắng họ lười biếng cũng khen họ một vài câu, còn khen luôn cả Đường Chấn Đông. Điều này làm cho vài người khó chịu, một người mới đến làm chưa được mấy ngày đã dám khoe mẽ. Mấy người tạp dịch không phục mà nói ra nói vào, nhìn ánh mắt không có ý tốt đã biết trong đầu họ đầy suy nghĩ xấu xa.
Đường Chấn Đông lau mồ hôi trên khuôn mặt, thật vất vả mới làm hết phần việc ngày hôm nay, đang chuẩn bị đến kho giúp dỡ hàng, mấy người tạp dịch vóc dáng to khỏe bước đến, đáy mắt tỏ vẻ bất lương.
“Các ngươi có chuyện gì sao?” Đường Chấn Đông hỏi.
“Động tác chậm như rùa, ngươi không ăn cơm sao? Mấy canh giờ qua rồi mới bổ được chút củi như thế.” Một thanh niên anh tuấn hai tay vòng vào nhau, không nhẫn nại nhìn hắn. Gã là Trương Hào, quản lý hậu viện, dẫn đầu đám người.
Đường Chấn Đông liếc mắt nhìn Trương Hào, nói, “Ta dỡ xong hàng sẽ tiếp tục.”
“Dỡ cái quái gì, nhìn ngươi chậm chạp, chỉ tổ làm phiền thêm chứ giúp gì.” Trương Hào khinh miệt liếc mắt nhìn hắn, đem một đống quần áo ném vào người hắn, “Làm những chuyện đó, không bằng giặt sạch đống y phục này!”
Đường Chấn Đông rũ hàng mi đen dày, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, “Lý quản gia bảo ta phụ trách chẻ củi và dỡ hàng.”
“Đưa Lý quản gia ra dọa ta đó hả? Ngươi là đồ ngu, chuyện ở hậu viện là do ta định đoạt.” Trương Hào nổi giận, không thể hiểu được tại sao tên tạp dịch mới đến này không nghe lời hắn nói.
Đường Chấn Đông nhẫn nại chịu đựng, cố gắng bình tĩnh đối mặt, “Mọi chuyện có trước có sau, ta phải làm việc khác….” Nếu giúp họ, việc của mình sẽ bị trì trệ, hắn không muốn chưa làm tốt việc của mình đã đi giúp người khác.
Nhưng Trương Hào không định bỏ qua cho hắn, gã muốn Đường Chấn Đông phải cúi đầu phục tùng gã, trước mặt rất nhiều thuộc hạ, đâm lao thì phải theo lao, ác liệt yêu cầu Đường Chấn Đông, “Những y phục này bây giờ phải giặt sạch!”
Đường Chấn Đông không hề động đậy. Cơn tức của Trương Hào tăng lên, “Ta nói có nghe không hả? Lỗ tai ngươi để làm trang trí sao!” Gã định giơ tay lên đánh hắn, khiến hắn mất mặt trước người khác thì bị Đường Chấn Đông cầm lấy cổ tay.
“Hiện tại ta muốn đi nhà kho dỡ hàng.”
Trương Hào đùng đùng nổi giận, “Ngươi quả nhiên không nghe lời nói của ta! Lý quản gia cho người như ngươi vào phủ, nhưng trong phủ có quy củ, ta hôm nay phải dạy dỗ ngươi.” Dứt lời, một cước đạp vào bụng Đường Chấn Đông.
Đường Chấn Đông nhanh nhạy tránh được, Trương Hào không ngờ hắn sẽ trốn, theo sát mà tấn công. Gã làm ở hậu viện mười năm, làm nhiều việc nặng, sức lực lớn hơn nam nhân bình thường nhiều, giáo huấn Đường Chấn Đông cũng chỉ là giẫm chết một con kiến. Không ngờ Đường Chấn Đông là một người có huấn luyện, chiêu thức gọn gàng lưu loát, không cẩn thận đã bị hắn đánh đến chỗ yếu, Trương Hào mặc dù cậy mạnh kinh người, rất nhanh đã lép vé. Tuy nhiên gã có một đám huynh đệ, vung tay lên, mười tên tạp dịch xông đến.
Đường Chấn Đông biết võ nhưng một mình chống lại mười mấy người, trên người còn có thương tích, chỉ trong chốc lát đã bại trận, vì muốn tránh công kích nên chân bị xoắn, lập tức không chống đỡ được, té ngã trên mặt đất, tiếp theo, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói ác ý.
“Quỳ gối xin lỗi ta, sau này ngươi giặt toàn bộ y phục của chúng ta, như vậy ta sẽ tha thứ việc ngươi làm càn!” Trương Hào giống như bá vương ngang ngược, vênh váo đưa ra yêu cầu, tự ngầm định hắn bị cho ăn giáo huấn như vậy chắc chắn sẽ chịu thua.
“…” Đường Chấn Đông không hé răng, chỉ giãy dụa muốn đứng lên.
Rõ ràng đã bị đánh bại nhưng vẫn không chịu cúi đầu, giống như tất cả những giáo huấn trước đó đều dư thừa, trong lòng Trương Hào giận sôi sục, một cước dẫm lên vai Đường Chấn Đông, “Nói!”
Đường Chân Đông bật ra một tiếng rên rỉ đau đớn, chật vật ngã trên mặt đất. Rất hiển nhiên là nam nhân đã dẫm vào vết thương chưa khép miệng của hắn.
Trương Hào đương nhiên cũng phát hiện điểm này, khi hắn đến hậu viện người đã đầy vết thương lại bị Lý quản gia sắp xếp chẻ củi mỗi ngày, thương thế tốt lên mới là lạ, cho nên gã càng ác ý dẫm đạp vết thương của hắn, “Mau xin lỗi ta!”
Mấy người tạp dịch đứng ở xung quanh biết Đường Chấn Đông có thương tích, còn bị đánh đến thảm hại, không chỉ khuyên Trương Hào quên đi, người này tuy xấu nhưng làm được việc. Cơn tức giận của Trương Hào bỗng chốc đạt đến đỉnh điểm, giống như trước mặt thuộc hạ ra oai mà giáo huấn người. Người nọ cứng rắn bất khuất không chịu cúi đầu, thậm chí có cảm giác Đường Chấn Đông đang khiến gã khó xử, sẽ lại ra tay dạy dỗ gã…
Cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, một người tạp dịch chạy ra xem, chợt sắc mặt xanh lét, nói với Trương Hào, “Thiếu gia, thiếu gia đến.”
“Sao hắn lại đến nơi này.” Trương Hào tỏ vẻ không tin.
Tạp dịch lén lút nói với gã, “Chắc là đến nhà kho xem hàng hóa từ Đông Châu chuyển đến.”
Không muốn gây nên rối loạn quá lớn, Trương Hào tàn bạo trừng mắt nhìn Đường Chấn Đông, “Ta sẽ đi nói cho Lý quản gia ngươi ở hậu viện gây sự, ngươi chờ bị hắn trừng phạt đi!” Dứt lời, mang theo người rời đi.
Hậu viện rất nhanh khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có, Đường Chấn Đông lặng lẽ nằm trên mặt đất, cơ thể giống như bị đông cứng không thể nhúc nhích. Gương mặt tái nhợt dưới ánh mặt trời chói chang càng thêm phần trong suốt như tuyết. Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ cách đó không xa, hắn run rẩy đè vai, chậm chạp đứng dậy.
Còn chưa đi được hai bước, hai chân quỵ xuống đất, nhưng đau đớn như trong dự liệu không kéo đến, toàn bộ cơ thể rơi vào trong vòng tay ấm áp vững chãi. Đường Chấn Đông thoáng chốc tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn, là Thượng Quan Cẩm rất ít khi đến hậu viện, kinh ngạc đẩy hắn ra.
“Sao ngươi lại đến đây?”
“Ta đến nhà kho xem đồ sứ.” Vẻ mặt Thượng Quan Cẩm nhàn nhạt nói.
“…” Đường Chấn Đông sững sờ đứng im, hóa ra đám người kia buông tha cho hắn vì thấy Thượng Quan Cẩm tới.
Nhà kho cách hậu viện không xa, muốn đi đến nhà kho phải qua hậu viện, bố trí như vậy cũng nhằm mục đích giúp các tạp dịch nhanh chóng đến nhà kho dỡ hàng. Không ngờ hắn đúng lúc xuất hiện lần nữa cứu Đường Chấn Đông.
Cách đó không xa sắc mặt Lý quản gia trắng bệch, ánh mắt dại ra, tựa như bị sét đánh. Hắn không ngờ Thượng Quan Cẩm lại quan tâm đến Đường Chấn Đông như vậy, nghe thấy hậu viện ầm ĩ hắn liền chạy đến, người nghiện sạch sẽ như thiếu gia lại ôm lấy Đường Chấn Đông suýt ngã xuống đất, lẽ nào Thượng Quan Cẩm có hứng thú với người xấu xí như Đường Chấn Đông? Không có khả năng, hắn rõ ràng từ lâu đã không cần tình yêu…
Một nơi khác. Thượng Quan Cẩm lẳng lặng nhìn Đường Chấn Đông, chú ý đến xiêm y không sạch sẽ và vết thương trên người hắn, không kiềm được mà hỏi, “Vừa mới xảy ra chuyện gì sao? Có phải người trong hậu viện…”
“Không có chuyện gì, chúng ta ai cũng bận làm việc của mình.”
“Thật không?” Thượng Quan Cẩm thản nhiên nhìn hắn, ánh mắt rơi vào vết thương màu đen trên vai hắn.
“Thật.” Đường Chấn Đông không muốn nói lại chuyện vừa rồi cho Thượng Quan Cẩm. Hắn vừa đến đây không lâu, nếu nói thật, mọi chuyện sau này sẽ không dễ dàng, chỉ là Lý quản gia đã biết, sẽ đánh dấu hắn vào sổ đen.
Thượng Quan Cẩm nhìn gương mặt tái nhợt của hắn, nói, “Có việc gì thì nói cho ta biết.”
“Cám ơn.” Đường Chấn Đông khách khí nói, quay người muốn đi, bước chân lảo đảo, nếu không được Thượng Quan Cẩm đỡ lấy lần nữa, chắc chắn sẽ ngã.
Thượng Quan Cẩm nhìn hai gò má không chút máu của hắn, khe khẽ thở dài, đỡ hắn ngồi xuống bên bàn đá bên cạnh, nói, “Chân của ngươi trật rồi, đừng lộn xộn nữa.”
Trong mùa hè nóng nực, giọng nói trầm bổng lạnh lẽo không có độ ấm nhưng kì lạ là hắn lại cảm thấy người trước mắt thật dịu dàng. Bất chợt Thượng Quan Cẩm ngồi xổm xuống, vươn tay nắm lấy chân phải bị thương của hắn, Đường Chấn Đông giật mình hoảng hốt, “Đừng…”
“Ta đã từng nắn lại xương.” Vẻ mặt Thượng Quan Cẩm trong ánh nắng mặt trời giống như khối băng được đẽo gọt tinh tế, đáy mắt lóe ra ánh sáng, nói, “So với gọi đại phu, không bằng ta giúp ngươi.”
“Không cần, quá phiền phức rồi.” Đường Chấn Đông vội vàng nói, hắn đã quen với việc mình xấu xí nên bị mọi người kinh thường, bị bắt nạt, hắn không hề cảm thấy khó chịu. Bất chợt có người quan tâm đến hắn, cảm thấy không được tự nhiên.
“Chỉ tiện tay làm, không cần để ở trong lòng.” Thượng Quan Cẩm khẽ khàng nói. Kì thật nhìn hắn cả người bị thương, lại bị sái chân, còn kiên trì nói mình không sao, Thượng Quan Cẩm cảm thấy chút thương cảm, không đành lòng nhìn hắn kìm nén bước đi.
“Nếu những người khác biết ngươi giúp ta…” Đường Chấn Đông càng mất tự nhiên, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp, rất lâu hắn không cảm nhận được cảm giác khi gặp khó khăn thì được giúp đỡ như thế này rồi.
“Sẽ không ai biết.” Thượng Quan Cẩm vì lo nghĩ của hắn nói năng cũng nhẹ nhàng hơn, kì thật Lý quản gia cũng đến, có hắn nên không ai dám bước vào khu vực này, nên hắn vừa xem xét tình trạng vết thương, vừa hỏi Đường Chấn Đông, “Ngươi tập võ bao lâu rồi?”
Bàn tay chạm vào mắt cá chân phải của hắn giống như một con rắn nhỏ trơn truột lạnh lẽo, Đường Chấn Đông cố gắng quên đi cảm giác hoảng hốt, không dám nhìn ngón tay thon dài xinh đẹp đó chạm vào chân mình, rồi mới trả lời, “Tập võ được hai năm.”
“Học sở trường gì?” Thượng Quan Cẩm thản nhiên hỏi.
“Năm mười bảy tuổi, làm thị vệ cho một tiểu thư nhà giàu, vì bảo vệ nàng mà học.” Đường Chấn Đông đáp.
“Sao lại không làm tiếp?” Thượng Quan Cẩm ngẩng đầu nhìn Đường Chấn Đông, ánh mắt rơi vào vết thương xấu xí trên vai trái hắn, rất muốn biết tại sao hắn lại bị thương nhưng không thể mở miệng hỏi hắn.
Chú ý ánh mắt của Thượng Quan Cẩm, Đường Chấn Đông hơi né tránh đường nhìn của hắn, nói, “Tiểu thư đó được gả vào nhà quan, lão gia cho ta chút tiền để ta rời đi.” Kì thật là sợ hắn và tiểu thư có tư tình mà đuổi hắn đi.
Thượng Quan Cẩm chăm chú nhìn kỹ hắn, “Sau đó đi đâu?” Thượng Quan Cẩm phát hiện Đường Chấn Đông là người rất hướng nội, không ai chủ động nói chuyện với hắn thì hắn sẽ luôn im lặng, hình như muốn giữ khoảng cách với người khác, làm cho người ta khó gần gũi hắn.
“Không ngừng đi khắp nơi làm việc, nhưng thời gian không dài…” Đường Chấn Đông nhớ lại, trên chân truyền đến đau đớn do đầu khớp xương được nắn lại, kinh ngạc ngẩng đầu, không ngờ lúc này khớp xương lại được nắn trở về như cũ.
Thượng Quan Cẩm nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của hắn, nói, “Đã xong, còn đau không?”
“Không đau nữa.” Lần đầu hắn được nắn xương mà không hề cảm thấy đau đớn, Thượng Quan Cẩm vốn ít nói nhưng lại trò chuyện nhiều với hắn như thế là vì muốn hắn quên đi cơn đau. Bất chợt cảm xúc ngổn ngang, Đường Chấn Đông muốn quỳ xuống tạ ơn.
Thượng Quan Cẩm đúng lúc nắm cánh tay hắn, nói, “Không được quỳ trước bất kì kẻ nào ở trong phủ, kể cả ta.” Nói chuyện phiếm với hắn quả thật là muốn hắn quên đi chuyện nắn xương, hơn nữa cũng do có chút tò mò với hắn.
“…” Đường Chấn Đông không nói nên lời, nhẹ nhàng rũ hàng lông mi dài, sau chốc lát, liền cảm ơn Thượng Quan Cẩm lần nữa, chẳng biết làm sao bày tỏ cảm kích dưới đáy lòng mà không thất lễ.
Thượng Quan Cẩm im lặng nhìn Đường Chấn Đông, chưa từng thấy nam nhân nào chân thành đến thế, muốn giơ tay vỗ vai hắn mà an ủi nhưng khi đầu ngón tay sắp chạm đến vai hắn thì thu lại, cảm giác rối ren kì lạ bất chợt dâng lên trong lòng, nói, “Hôm nay ngươi nghỉ ngơi đi.”
Đường Chấn Đông không quên việc phải làm hôm nay, “Ta muốn đi dỡ hàng.”
“Ngươi không cần đi.” Ánh mắt Thượng Quan Cẩm lần nữa rơi vào bờ vai bị thương của hắn, “Nhớ kỹ phải bôi dược.”
Đường Chấn Đông không yên lòng, “Nhưng mà…” Nếu không đi dỡ hàng chỉ sợ Lý quản gia mất hứng, hắn luôn có ý kiến này nọ đối với mình, mà Đường Chấn Đông muốn yên ổn sinh sống trong phủ, không muốn lưu lạc đầu đường xó chợ nữa.
“Ta sẽ nói với Lý quản gia.” Dứt lời, Thượng Quan Cẩm xoay người bước đi.
Đường Chấn Đông nhìn bóng dáng Thượng Quan Cẩm rời xa, ánh mặt trời tạo thành chiếc bóng to lớn, bờ vai dài rộng dường như có thể chống đỡ cả bầu trời xanh thẳm bên trên, không hiểu sao Đường Chấn Đông có cảm giác chỉ cần có hắn ở đây, những ngày trong phủ chẳng hề khó khăn.