Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trở lại trong phủ không quá hai ngày, đảo mắt đã đến thọ yến của hoàng hậu nương nương. Lý quản gia trang trí phủ vô cùng xa hoa lộng lẫy. Khắp hành lang được treo đèn phượng bằng thạch anh rực rỡ, sáng rực như ánh mặt trời. Trên cây cũng buộc nhiều loại hoa và đèn ***g thủ công. Ngọc cổ được trưng bày khắp nơi, các món ăn phong phú đã chuẩn bị đầy đủ. Tất cả phải hoàn hảo nhất có thể, ngay cả người trong cung đến đây xem xét, sau khi tiếp đãi, cũng không thể không làm đẹp thỏa đáng.
Sau đó, sợ hạ nhân trong phủ có cử chỉ không chừng mực, khiến người trong cung thấy chê cười, Lý quản gia lại phân phó quản gia các phòng dạy lễ nghi cung đình cho bọn họ, thấy người bề trên, dù thế nào cũng phải quỳ gối. Ngày hôm đó, ngoại trừ làm tốt phận sự thì không được lười biếng ăn uống lung tung trong phủ hay đánh nhau gây sự, chỉ cần bị phát hiện sẽ lập tức xử lý. Tuy nhiên, khổ cực nhất là bọn hạ nhân, trong những người này có một bộ phận vốn không biết chữ, dáng vẻ cũng không nhã nhặn. Đám hán tử cao lớn thô kệch quỳ xuống hành lễ nhìn rất buồn cười, giống như hòa thượng giả bộ làm thục nữ, xấu hổ đứng ở đó đoan trang mà cười.
Đường Chấn Đông ở bên người Thượng Quan Cẩm, không phải học tập những lễ nghi này. Thượng Quan Cẩm ngồi trong thư phòng, dịu dàng nhìn hắn mà nói, “Hôm nay người trong cung đến, người của ta bị gọi đi hỗ trợ, ngươi cảm thấy buồn thì cứ đến đây.”
“Ta không đến đâu, ta cũng không thích tình huống đó.” Đường Chấn Đông nhìn thoáng qua Thượng Quan Cẩm. Hắn mặc áo gấm thêu mây xanh, mái tóc đen nhánh mượt mà được búi gọn gàng lên đỉnh đầu, đội chiếc mũ ngọc trắng *** xảo, dáng người quý phái tao nhã, ánh mắt sắc bén, khuôn mặt đẹp đẽ tựa ngọc, phong thái bất phàm, có thể nói hắn chính là quý công tử duy nhất còn lại trên trần thế.
Thượng Quan Cẩm vẫy tay với Đường Chấn Đông, đợi hắn đi đến, vươn tay ôm hắn lên đùi, thấy hắn giãy dụa muốn đứng lên, lại mạnh mẽ ôm thắt lưng hắn, “Chờ lúc rảnh rỗi ta tỏ rõ thái độ với phụ thân, chúng ta rời khỏi nơi này, ngươi sẽ không lúng túng nữa.”
Trong lòng Đường Chấn Đông ấm áp, không ngờ Thượng Quan Cẩm lại nghĩ đến chuyện dọn ra ngoài, nhưng nhớ tới tính tình của Cửu gia, hắn vô cùng lo lắng, “Ngươi đột nhiên rời đi, chẳng lẽ hắn không ngăn cản?”
“Ta là người trưởng thành, có thể chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của riêng mình.” Thượng Quan Cẩm nói.
Đường Chấn Đông nghĩ ngợi một chút, khuyên ngăn hắn, “Phụ thân ngươi thường xuyên không ở phủ, ta lại làm việc bên cạnh ngươi, ngươi không cần vì ta mà mạo hiểm như vậy.” Muốn rời đi không phải là chuyện đơn giản, chuyển hàng hóa trong kho đi sẽ mất rất nhiều thời gian. Hơn nữa, hắn đã ổn định ở Lạc Dương, không cần phải đột ngột đổi chỗ ở.
Thượng Quan Cẩm dồn nén tức giận trong lòng, hỏi, “Ngươi không cảm thấy mất tự nhiên sao?”
“Vì cái lý do này mà trốn tránh, chúng ta bên nhau không tốt hơn sao.” Đường Chấn Đông lay động con ngươi nhìn Thượng Quan Cẩm. Bọn họ là phụ tử, cho dù đi đâu ngày nào đó cũng sẽ gặp mặt, huống hồ địa vị của Thượng Quan Cẩm không tầm thường, phải đi thì cũng là hắn đi.
“Không được nói như vậy.” Thượng Quan Cẩm ôm chặt hắn giống như bị lời hắn nói làm cho tức giận, hơi thở trở nên gấp gáp, “Không cho ngươi đi, ta sẽ không để ngươi đi…” Dứt lời, Thượng Quan Cẩm bỗng nhiên ho khan kịch liệt.
“Nhìn ngươi lo lắng đến độ… Ta chỉ nói thế mà thôi…” Đường Chấn Đông vỗ lưng hắn, giúp hơi thở của hắn lưu thông, thấy khuôn mặt tuyết trắng của hắn vì ho mà đỏ ửng bất thường, vội vàng đi pha trà cho hắn. Đường Chấn Đông thấy hắn uống trà xong lại ho khan dữ dội, không khỏi lo lắng, “Không sao chứ, có cần gọi đại phu đến không?”
“Bệnh cũ, không cần để ý.” Thượng Quan Cẩm không quan tâm lắm, ngẩng đầu nhìn Đường Chấn Đông, “Nếu ngươi cứ treo những lời đó bên miệng, sớm muộn cũng có ngày ta ho đến chết.”
Đường Chấn Đông nhẹ nhàng vỗ về lưng Thượng Quan Cẩm, trong giọng nói hỗn loạn có chút nghẹn ngào, “Ta là người như vậy, đáng để ngươi đối đãi như thế sao. Ta không tốt như ngươi nghĩ đâu, ta không quyết đoán, không thông minh, còn luôn luôn phạm sai lầm…”
“Ngươi hay tự trách mình, đừng chỉ nhìn vào khuyết điểm của ngươi.” Thượng Quan Cẩm cầm tay Đường Chấn Đông, hơi thở rất gần hắn.
Đường Chấn Đông miễn cưỡng ép buộc bản thân vui lên, “Ưu điểm của ta cũng không nhiều.” Hắn là người rất bình thường, bình thường đến nỗi đi giữa một đám người sẽ bị lấn át, cho nên hắn không rõ Thượng Quan Cẩm coi trọng hắn ở điểm nào, thậm chí nguyện ý vì hắn mà rời khỏi phủ Tĩnh An.
“Ta thích ngươi, ưu điểm hay khuyết điểm của ngươi ta đều có thể chấp nhận.” Thượng Quan Cẩm tỉ mỉ nhìn hắn, chân thành biểu đạt tâm ý, “Ngươi dịu dàng hơn bất kì ai, cũng hiểu rõ ta cần cái gì, gặp được ngươi, ta cảm thấy rất hạnh phúc.”
Đường Chấn Đông không kìm được mà nở nụ cười, lông mi thật dài cũng không che được niềm vui trong ánh mắt, “Chắc chắn trước đây có rất nhiều nữ hài thích ngươi, ngươi dỗ ngon dỗ ngọt như thế cơ mà.”
Ánh mắt nóng rực của Thượng Quan Cẩm bao bọc lấy Đường Chấn Đông, “Ta chỉ nói những lời này với ngươi.” Dừng một chút, hắn nói tiếp, “Đêm nay ta không thể ở cạnh ngươi, bên kia nương nương cần tiếp đãi, chờ ta xong việc, sẽ đi tìm ngươi.”
“Không sao, trước tiên làm chuyện của ngươi đi.” Đường Chấn Đông nói.
Thượng Quan Cẩm dịu dàng sờ đầu hắn, thích thái độ như vậy của hắn. Nếu sớm gặp được hắn thì đã không có quãng thời gian u ám đó, Thượng Quan Cẩm vĩnh viễn không muốn cho hắn biết chuyện mình từng trải qua.
Đường Chấn Đông nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Thượng Quan Cẩm, khẽ khàng hỏi, “Ngươi đang nghĩ gì thế, sắc mặt sao lại xấu vậy?”
Thượng Quan Cẩm hồi phục ý thức, biết mình làm hắn lo lắng, vội vàng nói với hắn, “Ta đang nghĩ sao yến hội đêm nay náo nhiệt quá, nghe quản gia nói người đến rất nhiều.”
“Như vậy, tốn chút công sức chuẩn bị, bọn họ sẽ thích.” Đường Chấn Đông lại hỏi, “Ngươi chuẩn bị được lễ vật cho nương nương rồi sao?”
Thượng Quan Cẩm uống một ngụm trà, vẻ mặt nhàn nhạt nói, “Được rồi.”
“Là cái gì vậy?”
Thượng Quan Cẩm không giấu diếm mà nói, “Mấy thứ bánh ngọt mang về từ vườn trà, còn có lễ vật khác.”
“Nàng sẽ thích chứ?” Đường Chấn Đông nghe thấy chỉ là bánh ngọt thì vô cùng kinh ngạc, cứ tưởng hắn sẽ tặng đồ trang sức, cho dù không tốt bằng quà của Phượng Liên Mạc, nhưng không ngờ lại là bánh ngọt hết sức bình thường, mang về từ vườn trà.
“Ở trong cung nàng đã thấy nhiều vàng bạc châu báu, sơn hào hải vị, nên chắc nàng sẽ thích bánh ngọt bình thường.” Thượng Quan Cẩm nói, “Vốn cứ tưởng chỉ ăn uống đơn giản, nhưng do sợ tiếp đãi không chu toàn, Lý quản gia lại bày đặt rắc rối.”
“Ngươi không thích những nghi thức đó sao?” Người nhà giàu thường chú trọng lễ tiết, cho rằng đây là sự kính trọng của chủ nhân đối với khách khứa, cử chỉ không thỏa đáng còn có thể bị trách phạt, nên mới bắt mọi người hành động theo quy củ, nhưng mà Thượng Quan Cẩm rõ ràng không thích.
“Ra ngoài buôn bán đã lâu, tự do quen rồi, cảm thấy lễ nghi cung đình quá xa lạ.” Thượng Quan Cẩm nhớ lại cuộc sống trong cung lúc trước, sắc mặt không khỏi trầm xuống, hắn nói, “Đêm nay nếu có thể kết thúc sớm thì tốt.”
“Nhẫn nại một đêm là được, không phải mỗi ngày đều như vậy.” Đường Chấn Đông an ủi hắn, rồi tiếp tục nói chuyện với hắn một lúc.
Thượng Quan Cẩm bất chợt có hành động xấu xa, đè Đường Chấn Đông đặt trên bàn sách. Đường Chấn Đông xấu hổ và giận dữ đẩy hắn ra, hắn lại ác ý nắm cổ tay Đường Chấn Đông. Trong lúc giằng co, y phục của Đường Chấn Đông bị Thượng Quan Cẩm thô bạo kéo xuống bờ vai, đôi môi xinh đẹp cố sức hôn xuống.
Bất thình lình, cửa phòng bị đẩy ra, “Thiếu gia, kiệu của nương nương đến rồi… A…”
Lý quản gia kêu một tiếng, vội vàng chạy vọt ra ngoài, vừa sợ hãi đóng cửa lại, vừa quỳ sụp bên ngoài mà nói, “Ta chưa thấy gì hết… chưa thấy gì hết…”
Thượng Quan Cẩm quát lớn, “Láo xược! Ai cho ngươi tùy tiện xông vào!” Quay đầu thấy Đường Chấn Đông đang kéo y phục lên, nghĩ đến việc Lý quản gia xông vào không đúng lúc, đáy mắt mờ sương của Thượng Quan Cẩm lại trầm đục thêm vài phần, hắn nói, “Ta đã ghi nhớ món nợ này, lui xuống!”
Lý quản gia khúm núm đập đầu rời đi, hồi tưởng hình ảnh vừa mới nhìn thấy, cả người như bị sét đánh trúng. Đường Chấn Đông và thiếu gia vậy mà có loại quan hệ đó, xem chừng hắn xong đời rồi. Thường ngày hắn ra oai tác quái quát nạt Đường Chấn Đông, coi thường thân phận thấp hèn của hắn, sắp xếp nhiều công việc nặng nhọc cho hắn. Hiện tại, Đường Chấn Đông và thiếu gia có quan hệ như vậy, nếu Đường Chấn Đông tố cáo với Thượng Quan Cẩm thì cuộc sống tốt đẹp của hắn sẽ chấm dứt. Trong chốc lát, Lý quản gia cảm thấy tiền đồ khó khăn.
Đường Chấn Đông nhìn sắc mặt không tốt của Thượng Quan Cẩm nói, “Kiệu của nương nương đến rồi, ngươi nhanh ra nghênh tiếp đi.” Mặc dù khi Lý quản gia chạy vọt vào, hắn cũng bị hù dọa, nhưng Lý quản gia chắc chắn cũng lo sợ không kém hắn.
“Vậy ngươi…”
“Ta về trước, ngươi không cần để ý đến ta.” Đường Chấn Đông chủ động vỗ vỗ vai Thượng Quan Cẩm, thấy vẻ mặt hắn khôi phục như thường ngày, nói thêm với hắn vài câu rồi mới rời khỏi thư phòng của hắn.
Gió lành lạnh thổi vào nhà, trong bóng đêm yên tĩnh, Đường Chấn Đông ở trong phòng ngủ, cảm thấy đêm nay có phần quá im lặng, chợt nghe từ phía xa xa vang lên tiếng hô to, “Nương nương thiên tuế, thiên thiên tuế.” Ngay sau đó là tiếng dập đầu bái lạy trật tự, ngoài một trận hỗn loạn thì lần nữa trở nên thanh tĩnh. Một lúc lâu sau, tiếng đàn trong vắt rõ ràng bao phủ toàn bộ phủ Tĩnh An, giống như bắt nguồn từ hang sâu núi thẳm, khi thì chậm rãi như nước chảy róc rách, lúc thì hùng dũng như non sông vĩ đại.
Đường Chấn Đông tựa như đang ở trong cảnh vật đẹp đẽ, cả người đều ngâm trong tiếng đàn du dương. Tiếng đàn tuyệt diệu dường như rất xa, xa đến mức không thể với đến, rồi lại rất gần, gần đến mức âm hưởng trong màng tai. Hắn không hiểu âm luật nhưng cảm thấy đây là tiếng đàn tuyệt thế. Đàn ngừng, tâm trạng của Đường Chấn Đông trở nên trong suốt chưa từng có, giống như có một chuỗi âm luật xuyên suốt nội tâm, múa may vui sướng.
Đường Chấn Đông đọc sách một lát rồi nằm xuống giường nghỉ tạm. Chưa kịp nhắm mắt lại, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa. Nghĩ Thượng Quan Cẩm tới, Đường Chấn Đông lập tức đứng dậy mở rộng cửa, không ngờ là Lâm Thanh. Cảm thấy hơi ngạc nhiên, Đường Chấn Đông vội vàng bắt chuyện với hắn, “Đêm nay ngươi còn có thời gian rảnh mà qua đây?”
Lâm Thanh trực tiếp nhào đến nhìn hắn, “Nghe Ngụy Minh nói ngươi bị ốm, đỡ hơn chưa?”
“Ta không sao.” Đường Chấn Đông xấu hổ chớp mắt, không ngờ Thượng Quan Cẩm lại nói cái cớ này với Ngụy Minh. Thấy Lâm Thanh lo lắng quan sát hắn, trong miệng còn nói có phải đi Thụy Lệ không thích ứng với khí hậu ở đó không. Đường Chấn Đông vội đáp, “Không phải.” Nếu hắn đi thọ yến của hoàng hậu nương nương sẽ khó tránh khỏi đụng độ Cửu gia, Thượng Quan Cẩm biết hắn không muốn đối mặt với Cửu gia nên tìm cớ để hắn tránh né, vì thế hắn ở trong phòng nghỉ ngơi.
Lâm Thanh thấy hắn nhanh nhẹn hoạt bát, không có vấn đề gì, sau khi ngồi xuống bắt đầu trút bầu tâm sự, oán giận Lý quản gia nhiều quy củ, “Thường ngày không thấy bỏ công sức chuẩn bị lễ nghi, thấy nương nương đến mới vội vã phô trương, hắn luôn thích làm mấy cái hời hợt.”
“Lý quản gia một mình lo đại cục, xem ra có vẻ rất coi trọng yến hội lần này.” Đường Chấn Đông rót cho Lâm Thanh một chén trà. Thọ yến giao cho Lý quản gia làm vẫn khiến hắn bất ngờ, dù sao rất nhiều người không thích tính tình của Lý quản gia.
Lâm Thanh im lặng một lúc, lại nói tiếp, “Lý quản gia từng làm sai dịch trong cung. Lúc hoàng thượng ban hơn một trăm nô bộc cho phủ Tĩnh An, hắn là một trong số đó. Lần này yến hội của nương nương làm ở trong phủ, hắn cũng muốn thể hiện trước mặt người khác.”
Đường Chấn Đông không ngờ Lý quản gia có xuất thân như vậy, chẳng trách ở trong phủ hắn có quyền lớn. Đường Chấn Đông hỏi Lâm Thanh, “Ngươi không hầu hạ bên cạnh thiếu gia sao?”
“Dung mạo của nương nương không phải ai cũng có thể nhìn được, trong yến hội đều là người có địa vị, người hầu hạ cũng là người của lão gia, ta chỉ có thể ở nhà bếp hỗ trợ.” Thái độ của Lâm Thanh lãnh đạm, không vì thế mà cảm thấy mất mát.
Đường Chấn Đông không ngờ Lâm Thanh không thể đến tiền thính hầu hạ, lại hỏi chuyện khác, “Có bao nhiêu người trong cung đến?”
“Người đi theo chưa đến năm mươi.”
Đường Chấn Đông giật mình nhìn hắn, “Như vậy là ít” Cứ tưởng phải sắp xếp cả một đội quân hộ giá.
Lâm Thanh uống một ngụm trà rồi nói, “Thọ yến không gióng trống khua chiêng làm kinh động người khác, có lẽ nương nương chỉ muốn tụ họp với người thân.”
Đường Chấn Đông lặng lẽ rũ mi mắt, nói là tụ họp với người thân nhưng nhiều người trong triều đình biết đến, ngay cả trang chủ của sơn trang Thụy Lệ cũng chuẩn bị lễ vật. Đêm nay nhiều quý tộc và quan to đến trình diện, không có khả năng không phô trương, vì thế hắn lại hỏi chuyện của Thượng Quan Cẩm, “Hình như thiếu gia không nhiệt tình với thọ yến của nương nương lắm, quan hệ của bọn họ không tốt sao?”
Lâm Thanh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nói, “Trong cung không phải là chỗ đáng mơ ước, có thể cũng không tốt như chúng ta thường nghĩ. Năm đó hoàng hậu nương nương là tú nữ có địa vị tiến cung, được hoàng thượng hết sức sủng ái, từ quý nhân phong làm hoàng hậu. Làm việc mưu tính sâu xa, vì muốn củng cố địa vị mà thủ đoạn độc ác, mấy năm trước, hoàng hậu gả nữ nhi mười bốn tuổi cho Man Di.”
Khuôn mặt Đường Chấn Đông lộ vẻ sợ hãi, “Không ai ngăn cản?” Mười bốn tuổi vẫn chỉ là hài tử, sao có thể nhẫn tâm gả đi chỗ nhỏ bé xa xôi đó.
“Gia đình hoàng gia, hôn nhân đại sự không thể tự ý quyết định.” Lâm Thanh chua xót nói, “Khi còn nhỏ thiếu gia ở trong cung với tư cách sống gửi nhà người. Năm đó lão gia bị phái đi đóng quân ở biên cương, xưa nay chẳng quan tâm thiếu gia, cho nên dù thiếu gia có địa vị cao quý thì cũng bị coi thường. Năm lão gia hồi phủ, thiếu gia hai tuổi nhưng không biết một chữ, tư vị trong đó chúng ta không thể hiểu được. Lần này hoàng hậu nương nương đến phủ, chỉ sợ không phải đơn thuần muốn gặp hắn.”
“Không ngờ mọi chuyện lại như vậy…” Vẻ mặt Đường Chấn Đông ảm đạm, có chút hiểu tại sao Thượng Quan Cẩm không lựa chọn làm quan, ngoại trừ không thích những chuyện đấu đá, bản thân hắn cũng nản lòng thoái chí với cung đình.
Lâm Thanh chuyển đề tài câu chuyện, hỏi, “Ngươi và thiếu gia đi Thụy Lệ có chọn được đá ngọc thô tốt không?” Giọng nói của Lâm Thanh đầy hưng phấn, “Nghe nói Thụy Lệ có việc cá cược đá, ngươi mua được một khối đá có ngọc sẽ giàu to, ta sẽ cùng với ngươi vào lúc đó!”
“Ta không chọn được, khả năng quan sát còn chưa tốt.” Đường Chấn Đông lắc đầu, nhớ đến ba nghìn lượng bạc có được vẫn dựa vào Thượng Quan Cẩm, không đáng để khoe khoang. Hơn nữa khi trở về hắn đã dùng toàn bộ số bạc mua một miếng ngọc bội. Nhớ đến miếng ngọc bội đó, hắn không khỏi thở dài, bởi lẽ trở về Thượng Quan Cẩm bận bịu không ngừng nghỉ, hắn chưa có cơ hội tặng cho Thượng Quan Cẩm.
Lâm Thanh thấy vẻ mặt mất mát của Đường Chấn Đông, cứ tưởng hắn thua cược nên trong lòng không thoải mái, an ủi nói, “Đừng ủ rũ, coi như mua vận may, lần này không được, lần sau thử lại.”
“Lần sau không biết là bao giờ.” Dứt lời, Đường Chấn Đông đứng dậy lấy vài hộp tặng phẩm đưa cho Lâm Thanh, “Đây là đặc sản ta mua ở Thụy Lệ, không phải đồ đáng giá, ngươi mang về phòng, lúc đói thì ăn.”
“Cám ơn ngươi.” Viền mắt Lâm Thanh nóng lên, kẻ có tiền ra khỏi nhà mua ngọc quý, người thường thích thực tế hơn, như vậy không đến nỗi đói bụng mà không có gì ăn.
Đường Chấn Đông cười cười, nói, “Ngươi thích là được rồi.”
Lâm Thanh nheo mắt nhìn hắn, muốn đáp lại lễ vật của hắn, “Để tạ ơn ý tốt của ngươi, ta mời ngươi đi ăn một bữa thật no.”
“Đi đâu ăn?” Đường Chấn Đông nghi hoặc hỏi, nếu không có hắn, người đi cùng Thượng Quan Cẩm đến Thụy Lệ có lẽ là Lâm Thanh. Tuy nhiên, Lâm Thanh chưa từng vì việc chính mình cướp đi quyền lợi của hắn mà tức giận hay dùng thủ đoạn để trả thù mình.
Lâm Thanh xoay tròng mắt, cười dài nói, “Đêm nay nương nương ở trong phủ, trong nhà bếp có rất nhiều thức ăn, chúng ta đến bên kia là có thể ăn thức ăn ngon.”
Đường Chấn Đông hít vào một luồng khí lạnh, “Đó không phải là trộm sao…”
Lâm Thanh khí khái ngẩng đầu lên, có vẻ ra oai, “Sao lại là trộm, đồ ăn cho nương nương đều phải thử nghiệm xem có độc không, chúng ta chỉ là nếm trước thời hạn thôi, loại nghĩa khí quên mình vì người chỗ nào có chứ.”
Đường Chấn Đông lắc đầu, “Tốt hơn là không nên…”
“Nói đùa với ngươi thôi, ai ngờ ngươi tưởng thật. Đêm nay trong phủ náo nhiệt như vậy, ngươi đừng nên chết dí trong phòng. Chúng ta đi một chút rồi về, không lâu lắm đâu.” Lâm Thanh thanh minh rồi thúc dục hắn, “Nhanh thay y phục đi.”
Hết chương 25