Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi cửa mở ra, Thượng Quan Cẩm lạnh lùng nhìn Lâm Thanh đang đứng trước cửa. Nụ cười trên mặt Lâm Thanh cứng còng, không ngờ Thượng Quan Cẩm lại ở trong phòng Đường Chấn Đông, dường như mình vô tình làm mất lòng hắn. Khuôn mặt Thượng Quan Cẩm đông cứng như người chết cóng, hắn hỏi, “Ngươi đến đây làm gì?”
Lâm Thanh không biết trả lời như thế nào, chỉ liếc mắt nhìn cửa, muốn xác định không phải hắn bị hoa mắt đã gõ nhầm cửa hay không. Lúc này trong phòng vang lên giọng nói khàn khàn của Đường Chấn Đông, có lẽ nói với Thượng Quan Cẩm, “Có người tìm ta phải không?”
Lâm Thanh thoáng chốc đông người tại chỗ, không ngờ mình không gõ nhầm cửa, đây đúng là phòng của Đường Chấn Đông, như vậy Đường Chấn Đông và Thượng Quan Cẩm đang yêu nhau? Trong đầu Lâm Thanh chợt hiện lên hình ảnh quấn quýt thắm thiết của hai người, hắn ngừng thở dưới ánh mắt lạnh lẽo của Thượng Quan Cẩm, vội vàng nói, “Thiếu gia, tổng quản đang đợi ngươi ở tiền thính.” Hắn không đến tìm Thượng Quan Cẩm, nên không ngờ đụng độ Thượng Quan Cẩm trong phòng của hạ nhân, đành phải tìm cớ giải thích tại sao hắn đến đây.
Thượng Quan Cẩm quay đầu lại nói với Đường Chấn Đông một tiếng, cử chỉ đầy phong độ của quý công tử, sau đó như có như không liếc mắt nhìn Lâm Thanh. Khi đi qua bên cạnh người Lâm Thanh, hắn nói, “Đừng ở lại quá lâu.” Dứt lời, hắn trở về lầu các của mình.
Mặt Lâm Thanh đỏ lên giống như vừa sặc ớt trong cổ họng. Hắn sao lại quên Thượng Quan Cẩm rất nhạy bén, Thượng Quan Cẩm biết rõ hắn không có khả năng biết Thượng Quan Cẩm đang ở hậu viện, cho nên, chẳng qua cái cớ chỉ là để che giấu Đường Chấn Đông mà thôi.
Đường Chấn Đông thấy hắn đứng ở cửa, đi đến bắt chuyện, “Ăn bữa sáng chưa? Nếu chưa thì ăn chút gì đó đi.”
“Ta ăn rồi…” Lâm Thanh lập tức khôi phục vẻ mặt của mình, vô tình thấy thức ăn ngon trên bàn, tươi sốt ngon miệng, còn có thịt bò khô thơm phưng phức. Trái tim Lâm Thanh đập bình bịch vài cái, vội vàng đổi giọng, “Nhưng ta ăn chưa no.”
Đường Chấn Đông tìm đũa đưa cho Lâm Thanh. Lâm Thanh ăn hai miếng bánh hoa hồng, thỉnh thoảng có chút hứng thú nhìn Đường Chấn Đông, giống như vô cùng thích hắn. Một lúc sau, Lâm Thanh huých vào vai hắn, hỏi, “Bắt đầu từ bao giờ?”
“Hả?” Đường Chấn Đông không hiểu.
“Ngươi và thiếu gia?” Lâm Thanh cố ý chỉ vào cổ Đường Chấn Đông. Nơi đó có những vết hôn màu hồng, không phải chỉ là vết muỗi đốt, hơn nữa hôm qua trời mưa to, ngay cả sâu bọ cũng mất tích.
“Đó… là…” Khuôn mặt tuấn tú của Đường Chấn Đông bỗng chốc đỏ ửng, hắn xấu hổ hồi lầu không nói nên lời. Rõ ràng vấn đề tình cảm là tử huyệt, hắn chỉ muốn đào hố mà chui xuống đất, thuận tiện đậy luôn cái nắp hố bùn đất màu vàng.
“Ngươi căng thẳng chưa kìa, ta chỉ là quan tâm đến ngươi mà thôi.”
Đường Chấn Đông lúng túng không biết nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn, bất an hỏi, “Ngươi không cảm thấy… buồn nôn sao?” Hai nam nhân bên nhau, ở trong mắt người ngoài cuộc là chuyện kinh thiên động địa, vì thế không dám nói với người khác. Mặc dù Lâm Thanh là người tốt, Đường Chấn Đông vẫn biết đây là chuyện khó có thể mở miệng, nên không có dũng cảm nói thật với hắn.
Lâm Thanh buông đũa xuống, nói, “Ngươi là bằng hữu của ta, thiếu gia lại rất dịu dàng, ở bên hắn ngươi sẽ không bị thua thiệt.”
“Ngươi thật nghĩ như thế?” Đường Chấn Đông cúi đầu hỏi.
Lâm Thanh bật cười, “Có gì là giả sao?” Sau đó Lâm Thanh thoải mái trêu chọc hắn, “Ta nói này, bình thường ngươi hay thăm dò chuyện của thiếu gia từ ta, hóa ra là đã sớm cùng một chỗ, chẳng trách ngươi để ý hành động của hắn.”
“Đó là…” Đường Chấn Đông lắp bắp, ấp úng cả ngày không nói lên lời nào, khuôn mặt Đường Chấn Đông giống như quả cà chua chín, không dám ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh, càng không thể chú ý ánh mắt trêu ghẹo của hắn.
Lâm Thanh hiếm khi thấy hắn tỏ vẻ lúng túng, không khỏi mỉm cười, đột nhiên nhớ đến mục đích của cuộc viếng thăm, lại trêu chọc hắn, “Tối hôm qua nghe nói thiếu gia nửa đêm ra ngoài tìm người, người nọ là hạ nhân ở hậu viện, ta tưởng là ai, hóa ra là ngươi.”
“Tối qua hắn tìm ta?” Đường Chấn Đông giật mình ngẩng đầu.
“Có lẽ đến không gặp được ngươi, hắn liền phân phó thuộc hạ tìm khắp nơi, tự mình bôn ba trong mưa to.” Lâm Thanh uống một ngụm trà, “Nghe thị vệ nói, để tìm ngươi hắn suýt nữa bới tung hết phủ Tĩnh An, còn động đến lão gia bên kia.”
Đường Chấn Đông ngạc nhiên sững sờ. Lâm Thanh không biết Đường Chấn Đông quen biết Cửu gia, nghi hoặc nói, “Thiếu gia sao lại muốn đến lục soát cả bên chỗ lão gia, thiếu gia không hề biết ta dẫn ngươi sang bên nơi ở của lão gia, hơn nữa chúng ta cũng trở về sớm.” Lâm Thanh quay đầu lại nhìn Đường Chấn Đông. Đường Chấn Đông che giấu mà nhấp một ngụm trà. Lâm Thanh tiếp tục nói, “Ta cứ tưởng thiếu gia bôn ba cả đêm hôm nay sẽ bị bệnh, không ngờ vẫn khỏe mạnh như trước.” Thiếu gia còn trừng mắt nhìn hắn! Chắc chắn nghĩ hắn đến không đúng lúc, nhưng hắn vốn không biết họ có quan hệ đó, cho dù có nghi ngờ cũng không thể tưởng tượng được, huống hồ chưa thấy được chứng cứ xác đáng, hắn đã không tin.
Tối qua Thượng Quan Cẩm đi khắp nơi tìm mình? Thảo nào cả y phục đều ướt đẫm, trong lúc vô tình thấy được thuộc hạ theo hắn, chắc cũng bị Thượng Quan Cẩm phân phó tìm hiểu tin tức của mình. Không ngờ hắn lại có nhiều bất an như vậy, chắc chắn không ít hơn mình, thậm chí hắn còn đi tìm Cửu gia, có lẽ hắn đã nghĩ rằng Cửu gia giấu mình đi. Trái tim của Đường Chấn Đông giống như lá cây ẩm ướt, hắn chà xát lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi của mình, ý nghĩ đợi qua vài ngày chuyển đến chỗ Thượng Quan Cẩm chợt không cánh mà bay, hắn muốn ngay hôm nay chuyển đồ đạc đến ở cùng Thượng Quan Cẩm.
Đúng lúc này, tiếng đập cửa lại lần nữa vang lên, Đường Chấn Đông không biết ai đến, vội vàng đứng dậy mở cửa, thấy tạp dịch trong nhà kho, hắn liền hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
“Vương quản sự gọi ngươi đến nhà kho, hắn có việc hỏi ngươi.” Tạp dịch lo lắng nói.
“Ta tập tức đến.” Đường Chấn Đông lên tiếng, quay đầu muốn nói gì đó với Lâm Thanh. Lâm Thanh nghe được cuộc nói chuyện, cũng vội giục hắn, “Ngươi nhanh đi đi, ta giúp ngươi thu dọn bát đũa.”
Vì thế Đường Chấn Đông rời đi, bước nhanh đến nhà kho.
Khi đến nhà kho gặp Vương quản sự, Đường Chấn Đông mới biết được bản thân đã gây họa. Nguyên nhân là trước đó không lâu, khỏa kế (nhân viên) của cửa hàng đến lấy hàng, đưa tám rương trà trực tiếp đến Kinh Châu, mà hôm qua Vương quản sự kiểm kê nhà kho thì phát hiện ghi chép bị sai, thiếu ba rương trà Lư Sơn Vân Vụ, mà còn thừa ba rương trà bình thường. Hắn lập tức nôn nóng đến độ thở không ra hơi, nghĩ đến gần đây hàng hóa trong cửa hàng không nhiều lắm, thức đêm lục lọi, cẩn thận kiểm tra đối chiếu, điều tra được Đường Chấn Đông là người chịu trách nhiệm giao hàng lần đó, đưa nhầm ba rương Lư Sơn Vân Vụ thành trà xanh bình thường cho khỏa kế mang đi. Vì thế sáng sớm hắn phái người gọi Đường Chấn Đông đến nhà kho, mắng Đường Chấn Đông xối xả, nói tình huống rất nghiêm trọng.
Nếu lô trà được mang đến cửa hàng trong thành Lạc Dương, còn có thể liên lạc với người trong cửa hàng, tự mình đến lấy trở về, nhưng bây giờ lô trà đã đến Kinh Châu, lại hơn nửa tháng đã qua, chỉ sợ lão bản cửa hàng đã bán cho những người khác, hoặc tự mình chiếm dụng mất rồi. Như vậy, thứ nhất muốn lần theo dấu vết để lấy lại lô hàng cũng khó, thứ hai, có thể họ phải chịu tổn thất, nhưng số tiền bị tổn thất không nhỏ, giá của ba chiếc rương trà Lư Sơn Vân Vụ quý báu đó ít nhất là ba nghìn lượng, không ai muốn gánh lấy tai họa này.
Quả thật, Vương quản sự yêu cầu Đường Chấn Đông chịu trách nhiệm, nhưng Đường Chấn Đông không có tiền bồi thường. Hơn nữa chuyện này quá nan giải, muốn giấu cũng không giấu được. Ngoài ra, thủ hạ của hắn làm việc thì chuyện không may xảy ra, phá hủy hình ảnh thận trọng vững vàng của hắn trong mắt Thượng Quan Cẩm, vô duyên vô cớ không ngước nổi đầu trước mặt Lý quản gia lắm mồm hay bép xép. Thế nên hắn tìm người gọi Đường Chấn Đông đến để trút giận, mắng mỏ Đường Chấn Đông một trận rồi mới dẫn Đường Chấn Đông đến thư phòng của Thượng Quan Cẩm.
Sau khi Thượng Quan Cẩm quay về tiền thính không lâu, chưa kịp nói chuyện với tổng quản, Lâm Thanh đã đến bẩm báo, “Thiếu gia, Vương quản sự cầu kiến.”
“Bây giờ ta đang bận, để hắn chờ một lúc.” Thượng Quan Cẩm bình thản, ánh mắt lạnh lẽo rơi vào trên sổ sách, lại nghĩ đến Đường Chấn Đông làm việc dưới quyền của Vương quản sự, liền hỏi một câu, “Có chuyện gì sao?”
“Ta không rõ lắm, hắn dẫn theo Đường Chấn Đông đến.” Lâm Thanh khe khẽ nói.
Sắc mặt Thượng Quan Cẩm trầm xuống, hắn ngẩng đầu nói với tổng quản vài câu rồi đi đến thư phòng, thấy Vương quản sự đứng trước bàn, Đường Chấn Đông đứng phía sau hắn. Thượng Quan Cẩm quay đầu lại nhìn thoáng qua Lâm Thanh, Lâm Thanh biết ý mà đi rót trà cho họ, sau đó lặng lẽ rời khỏi thư phòng. Thượng Quan Cẩm liếc mắt nhìn Đường Chấn Đông, lại chú ý đến khuôn mặt tái mét của Vương quản sự, đoán có chuyện nghiêm trọng xảy ra, vội mời hai người ngồi xuống. Hắn hỏi Vương quản sự, “Có chuyện gì vậy?”
Vương quản sự nghe hắn hỏi xong, giống như tìm được đối tượng kể khổ, nói năng không ngớt, kể hết chuyện cho Thượng Quan Cẩm. Sau đó hắn hùng hồn yêu cầu Thượng Quan Cẩm nghiêm khắc điều tra, đổ hết lỗi lên đầu Đường Chấn Đông.
Thượng Quan Cẩm thấy Đường Chấn Đông ngồi ở đó, cả người ủ rũ giống như ốc sên, không có can đảm nhìn mình, chỉ sợ đã bị Vương quản sự quở mắng hồi lâu, thương cảm không nói nên lời. Vì thế Thượng Quan Cẩm không hỏi gì Đường Chấn đông mà chỉ nhìn Vương quản sự, nói, “Lá trà sao lại đưa nhầm được? Mỗi loại trà đều được đánh dấu cẩn thận.”
“Có đánh dấu.” Vương quản sự sợ hắn bị vạ lây, vội vàng giải thích với Thượng Quan Cẩm, “Lô Lư Sơn Vân Vụ mới được vận chuyển từ vườn trà, bởi vì trước đó mang phơi nắng nên cần làm ẩm lá trà, sau khi xử lý thì đựng trong thùng giấy, ta đã nói với thuộc hạ, bảo họ phải làm cẩn thận.”
Đường Chấn Đông cúi đầu nhìn sàn nhà bằng đá, xấu hổ vô cùng, không ngờ đó là lá trà lúc trước hắn mang đi phơi nắng. Nghĩ đến lần này hắn phạm lỗi, hắn không thể phản bác lời của Vương quản sự, càng không dám nhìn mặt Thượng Quan Cẩm.
Khuôn mặt Thượng Quan Cẩm trong ánh nắng phản quang lộ vẻ dễ chịu, suy nghĩ trong chốc lát, hắn hỏi, “Toàn bộ lô trà Lư Sơn Vân Vụ đều được đánh dấu hết?”
Vương quản sự cẩn thận suy nghĩ, sống lưng bỗng chốc nổi lên từng cơn ớn lạnh, “Có lô không được đánh dấu.” Bởi vì lá trà cần làm ẩm, nên chờ bộ phận làm ẩm xử lý xong lá trà mới đánh dấu, nhưng việc nhiều nên quên.
Thượng Quan Cẩm lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, “Như vậy là Lư Sơn Vân Vụ và lá trà phổ thông lẫn lộn cùng một chỗ?”
“…” Sắc mặt Vương quản sự trắng bệch, mấy ngày này bận rộn thọ yến của nương nương, hắn bị điều sang bên kia hỗ trợ lão gia, việc trông giữ lá trà quả thật có nhiều sai sót.
Thượng Quan Cẩm ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén đủ để hắn bật dậy sau khi đã nhảy sông tự vẫn, “Nếu như tất cả lá trà đều được đánh dấu, sẽ không xảy ra vấn đề như vậy, ngươi trở lại chỉnh lý toàn bộ hàng hóa.”
“Vâng…” Lần này phải làm việc hết sức mệt nhọc, trán Vương quản sự toát đầy mồ hôi, không ngờ sau một hồi nói mỏi miệng thì lại vơ phải việc nặng, trước kia có tố cáo người nào cũng không liên lụy đến hắn, chỉ cần gặng hỏi người phạm sai lầm. Tuy nhiên sau khi Đường Chấn Đông vào phủ, chưa từng nói một câu, ngược lại hắn bị nhìn chòng chọc không tha, vừa trả lời câu hỏi của Thượng Quan Cẩm, hắn vừa quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Đường Chấn Đông.
Đường Chấn Đông vốn kinh sợ bất an, nhưng khi ánh mắt sắc bén nhìn hắn, hắn càng run rẩy, nói không được mà không nói cũng không được. Cả người Đường Chấn Đông nôn nóng, hắn vô tình ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Cẩm thấy khuôn mặt Thượng Quan Cẩm vẫn thản nhiên như thường ngày. Thượng Quan Cẩm dùng gương mặt nhợt nhạt mà tuấn mỹ nhìn Đường Chấn Đông một lúc, nụ cười chậm rãi hiện lên trong đáy mắt, ra hiệu bảo hắn đừng lo lắng.
Viền mắt Đường Chấn Đông nóng lên, trước đó hắn cứ nghĩ Thượng Quan Cẩm sẽ nổi giận, không ngờ Thượng Quan Cẩm lại dịu dàng đến thế. Tuy nhiên, so với việc bị Vương quản sự tức giận mắng mỏ, Đường Chấn Đông còn cảm thấy khó chịu hơn. Hắn im lặng cúi đầu, sợ tiếp tục nhìn ánh mắt của Đường Chấn Đông thì không thể ở lại được nữa.
Thượng Quan Cẩm hỏi Vương quản sự, “Hàng đưa đi nơi nào?”
“Kinh Châu.” Vương quản sự giấu đi tâm tư, kính cẩn đáp.
Thượng Quan Cẩm nheo mắt lại, khuôn mặt hờ hững không giận mà uy, “Có hóa đơn gốc không?”
Vương quản sự vội vàng trình lên, lại giải thích giao dịch buôn bán này với Thượng Quan Cẩm, “Nhã Dật Các của Kinh Châu gần đây đặt trà của chúng ta, trước sau có hai lần hợp tác, trước đó trả trước năm phần tiền hàng, sau khi hàng đến, cuối tháng sẽ chuyển nốt số tiền còn lại.”
Sau khi Thượng Quan Cẩm xem qua, thản nhiên hỏi, “Trước đây có hợp tác không?”
“Gần đây mới bắt đầu giao dịch.” Vương quản sự bẩm báo đúng sự thật, không dám giấu diếm.
Thượng Quan Cẩm tiếp tục hỏi, “Tiền hàng lần này đã thanh toán chưa?”
“Tạm thời chưa.”
“Lão bản là ai?”
“Giang Bùi Lẫm.”
Ba chữ đơn giản giống như sấm sét giữa trời quang khiến cả người Thượng Quan Cẩm đóng đinh tại chỗ. Trong chớp mắt khuôn mặt hắn lạnh như tuyết, bầu không khí tựa như bị đông lạnh, hắn không nói gì, Vương quản sự cũng không dám mở miệng. Đường Chấn Đông không khỏi nhìn lại, thấy vẻ mặt Thượng Quan Cẩm biến đổi, tâm trạng cũng đông cứng lại. Rất ít khi Đường Chấn Đông nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Thượng Quan Cẩm, rõ ràng hắn rất chú ý đến Giang Bùi Lẫm mà Vương quản sự vừa nhắc đến. Hắn biết người đó sao? Đường Chấn Đông không khỏi suy đoán.
Thượng Quan Cẩm hồi phục lại *** thần, vẻ mặt lại lạnh nhạt như trước, hắn nói, “Ngươi viết thư cho lão bản của Nhã Dật Các, nói chuyện lần này với hắn, nếu như sai, xin hắn làm trao đổi.”
Vẻ mặt Vương quản sự băn khoăn hỏi, “Hắn sẽ trung thực trả lời sao?” Trước đây cũng từng xảy ra trường hợp trả lại hàng nhưng chủ yếu là các thương nhân đã hợp tác làm ăn lâu dài. Tuy nhiên, lần này số lần hai bên hợp tác không nhiều lắm, lại cách xa cửa hàng, tìm lại vô cùng phiền phức.
Thượng Quan Cẩm không ngẩng đầu lên, chỉ nói, “Nếu là người làm ăn, khó tránh khỏi sẽ phải hợp tác, ngươi viết thư hỏi, ta phái người đi chứng thực tình huống.”
Vương quản sự kính cẩn vâng dạ. Thượng Quan Cẩm suy ngẫm trong chốc lát, lại hỏi, “Khỏa kế đến lấy hàng ngày đó, có lẽ có ấn tượng với lá trà.”
“Khỏa kế đó nói hắn mỗi ngày đều phải chuyển hàng, lâu như vậy rồi, hàng hóa ngày đó hắn không nhớ rõ, chỉ nói khách nhân cần gấp, sau khi xếp hàng lên xe liền chạy đi Kinh Châu.” Vẻ mặt Vương quản sự bất đắc dĩ.
Đường Chấn Đông im lặng không nói gì, sợ gặp phải rắc rối, huống hồ lá trà đắt tiền như vậy mất tích không rõ tăm hơi. Bên tai vang lên tiếng nói chuyện của Thượng Quan Cẩm và Vương quản sự, hắn cẩn thận hồi tưởng lại chuyện xảy ra hôm đó, muốn tìm ra chút sơ suất từ đó tìm cách giải quyết, nhưng càng nghĩ càng không có biện pháp, cần phải liên hệ với Giang Bùi Lẫm ở Kinh Châu mới có thể xác nhận được lá trà được chuyển giao là loại gì.
Lúc này, Thượng Quan Cẩm nói với Vương quản sự, “Ngươi trở về viết thư đi, việc này tuyệt đối không được dây dưa.”
Vương quản sự lên tiếng, “Vâng, ta sẽ làm ngay.” Sau khi ra khỏi phòng, chợt nhớ hắn đến tìm Thượng Quan Cẩm là muốn để Đường Chấn Đông chịu trách nhiệm với chuyện lần này, sao cuối cùng lại là hắn làm!
Trong phòng yên lặng như nước, Đường Chấn Đông cúi đầu không lên tiếng, cảm thấy Thượng Quan Cẩm chăm chú nhìn mình, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nói, “Xin lỗi, ta đã bất cẩn, mới xảy ra chuyện như vậy.”
Thượng Quan Cẩm dịu dàng nói, “Không phải tại ngươi, vốn là lá trà bị lẫn lộn.”
Trong lòng Đường Chấn Đông cảm xúc hỗn loạn, “Nhưng lúc trước ta chịu trách nhiệm làm ẩm lá trà…” Sau khi vào phủ, đóng góp của hắn cũng không nhiều, nhưng khối lượng công việc tăng thì lại xảy ra chuyện, làm hắn nôn nóng bất an.
Thượng Quan Cẩm biết hắn thường ngày kiên định chăm chỉ, sau khi bị Vương quản sự tức giận mắng mỏ, cũng áy náy nên không trách móc hắn, chỉ thoải mái nói, “Đừng để bụng, xảy ra chuyện, chỉ cần xử lý tốt là được.”
“Có thể tìm trở lại không?” Đường Chấn Đông quan tâm hỏi han.
Thượng Quan Cẩm mặt không đổi sắc nói, “Giá của hai loại trà khác nhau, họ dù đã bán đi cũng có thể lấy về, cho nên ngươi đừng lo lắng.”
“Ta còn có thể làm cái gì đây?” Tâm trạng của Đường Chấn Đông ổn định hơn nhiều.
Thượng Quan Cẩm cười cười, “Không phải chuyện phức tạp, ngươi trở về nghỉ ngơi đi.”
Trong lòng Đường Chấn Đông lo lắng, từ chối ý tốt của hắn, “Việc này do ta mà ra, ta trở về cũng không an tâm, ta đến nhà kho xem nơi nào cần hỗ trợ.”
“Được rồi.” Thượng Quan Cẩm đành phải đồng ý.
Đường Chấn Đông ngẩng đầu hỏi, “Ngươi biết Giang Bùi Lẫm à?”
Thượng Quan Cẩm im lặng một chút, sau đó nhàn nhạt nói, “Xem như là thương nhân cùng làm ăn.”
Vẻ mặt của Thượng Quan Cẩm không khác bình thường, cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi, Đường Chấn Đông không hề nghi ngờ, nói, “Ta tới nhà kho đây.”
Thượng Quan Cẩm thấy hắn đứng dậy muốn đi, không quên dặn dò, “Buổi tối nhớ đến đây cùng ăn cơm.”
Đường Chấn Đông đồng ý, rời khỏi thư phòng, đi thẳng đến hậu viện.