Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mặt trăng lưỡi liềm treo trên bầu trời màu xanh đen, ánh trăng bạc xuyên qua kẽ lá xum xuê rơi vào người Đường Chấn Đông. Hắn nhẹ nhàng đi về bắc viện, hồi tưởng lại chuyện vừa mới xảy ra, không khỏi thở dài. Không ngờ Lâm Thanh lại khách khí đáp tạ hắn chỉ vì chút việc nhỏ mà hắn giúp.
Đó là đồ Thượng Quan Cẩm thưởng cho Lâm Thanh, sao lại có thể vì giúp chút chuyện cỏn con mà nhận lấy. Huống hồ hắn chỉ làm việc được phân công, chưa bao giờ muốn đòi phần thưởng. Nhưng mà Lâm Thanh và Thượng Quan Cẩm đều là người tốt, họ không kinh thường hắn chỉ bởi vì khuôn mặt xấu xí của hắn, cũng không chỉ trỏ sau lưng hắn như người khác, khiến hắn cảm thấy ở trước mặt họ hắn là người bình thường.
Đường Chấn Đông lau mồ hôi trên trán, cảm giác toàn thân ướt mồ hôi dính dấp khó chịu, rất muốn tắm rửa. Thông qua các hành lang, qua những con đường dốc, sau đó đi đến chỗ sâu thẳm trong rừng cây, dọc đường nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, ngay cả trong không khí cũng bồng bềnh hương thơm tươi mát của cây cối, đó là mùi hương nguyên thủy do thực vật phát tán, rẽ bụi cây rậm rạp ra, mặt hồ thu thủy phát ra một lớp ánh sáng óng ánh.
Đường Chấn Đông nhìn quanh, thấy không có người, tháo đai lưng.
Dưới ánh trăng êm ái, cơ thể rắn chắc mà khỏe mạnh của hắn hiện ra rõ ràng. Hình dáng nam tính không sẹo lồi hoàn mỹ tuyệt đẹp. Trong ánh sáng dìu dịu, loang loáng thấy được vết sẹo đan xen trên người hắn, là vết sẹo do roi quất, dao đâm, bị phỏng, có nông có sâu, vô cùng chướng mắt, ngay cả thắt lưng và hai chân cũng có. Hiển nhiên người thực hiện hình phạt biết cách làm hắn đau đớn, mỗi một vết thương đều đủ để cho hắn đau muốn chết nhưng không thể dễ dàng chết được.
Đường Chấn Đông đi vào trong hồ nước, hờ hững nhắm mắt, không thèm nhìn cơ thể của mình, chỉ yên tặng chà xát tẩy rửa. Gió khẽ khàng thổi qua mái tóc đen của hắn, dường như cảm nhận được gì đó, hắn quay đầu nhìn về một chỗ trong rừng cây.
Rừng cây xum xuê đen kịt không có một bóng người, Đường Chấn Đông quay đầu lại, ánh mắt nhàn nhạt nhìn mặt hồ gợn sóng lăn tăn, không hiểu hắn đang suy nghĩ điều gì.
Gió thổi làm lay động lá cây xanh biếc, một đợt xào xạc, ánh sáng giống như những con đom đóm dạo chơi lêu lổng khắp nơi. Thượng Quan Cẩm đứng ở sau một cây đại thụ, lẳng lặng nhìn Đường Chấn Đông ở trong hồ nước, gương mặt mỹ lệ tự như băng tuyết điêu khắc được bao phủ một lớp ánh sáng u ám.
Sau khi Thượng Quan Cẩm từ phòng ngủ đi ra thấy Đường Chấn Đông, phát hiện hắn không trở về bắc viện, bèn theo hắn đến bên hồ, thấy hắn cởi đai lưng liền muốn rời đi nhưng hai chân cứng lại không thể cử động. Thượng Quan Cẩm không rời mắt nhìn chằm chằm Đường Chấn Đông, thấy cơ thể đầy vết sẹo của hắn, trái tim đột nhiên bị thắt chặt. Bởi vì buôn bán dược liệu nên Thượng Quan Cẩm gặp qua rất nhiều người bị thương, lại nhìn đến thân thể tràn ngập vết sẹo của hắn, cả người ớn lạnh, vì hắn từng chịu cực hình mà càng đau đớn, cảm thấy khó chịu không nói nên lời.
Thượng Quan Cẩm cúi đầu xuống, con ngươi lạnh lẽo màu đá vỏ chai giống như cây cỏ bị gió lốc làm cho mềm nhũn. Bỗng nhiên hồ nước vang lên tiếng ào ào, ngẩng đầu lên thấy Đường Chấn Đông đi lên khỏi mặt hồ. Cả người hắn trần truồng, tứ chi mạnh mẽ có lực, giống như một con báo đen vừa chạy trốn khỏi rừng xanh. Đường Chấn Đông khom người nhặt y phục, bọt nước trong suốt theo khuôn ngực rộng rãi màu đồng thiếc chảy xuống bụng, chậm rãi trượt vào giữa hai chân hắn…
Đường nhìn của Thượng Quan Cẩm di chuyển trên thân thể Đường Chấn Đông, bất chợt Thượng Quan Cẩm quay đầu đi, tiếp theo màu đỏ ửng nhanh chóng lan tràn trên làn da ngọc, không che giấu được dấu vết.
Sau khi trở lại phòng ngủ, Thượng Quan Cẩm tiện tay cầm lấy một cuốn sách, giở ra xem trong giây lát, lần nữa khôi phục vẻ mặt lạnh lùng băng giá, đóng sách lại, nói với một người khác trong phòng, “Mạc Trần, điều tra một người cho ta.”
Một bóng đen cao lớn xuất hiện từ một nơi bí mật gần đó, kính cẩn nói, “Xin thiếu gia phân phó.”
Thượng Quan Cẩm không do dự mà ra lệnh, yêu cầu y điều tra thân thế của Đường Chấn Đông. Mặc dù điều tra như thế có vẻ thô bỉ, cũng không tôn trọng Đường Chấn Đông nhưng trong lòng hắn có nhiều mối nghi ngờ cần làm sáng tỏ, bất ngờ là trinh thám được cẩn thận bồi dưỡng cũng không thể điều tra được gì.
Sau khi ăn xong điểm tâm, Đường Chấn Đông như mọi khi đến hậu viện chẻ củi, nhưng còn chưa bắt đầu làm việc, Lý quản gia đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, ánh mắt lạnh lẽo nói với hắn, “Đến nhà bếp một chuyến.”
“Có chuyện gì sao” Đường Chấn Đông khó hiểu hỏi.
Lý quản gia mất hứng nhíu mày nói, “Tết đoan ngọ rồi, đương nhiên phải đến hỗ trợ nhà bếp.” Kì thật tạp dịch không cần phải đến nhà bếp hỗ trợ, nhưng thiếu gia nói vết thương trên người hắn còn chưa lành, ráng bố trí công việc dễ dàng cho hắn.
Đường Chấn Đông không ngờ mình được bố trí đến giúp nhà bếp, giật mình ngẩng đầu thấy Lý quản gia trừng mắt, không dám chậm trễ chạy đến nhà bếp.
Nhà bếp cách nơi ở của Thượng Quan Cẩm không xa, thuận tiện cho hạ nhân hầu hạ hắn dùng cơm nhanh chóng. Bởi vì muốn nghênh đón tết đoan ngọ gần đến, bốn năm chiếc chậu gỗ đặt trong sân lớn, bên trong ngâm lá trúc tươi mới hái xuống, còn có bảy tám chậu gỗ để bỏ gạo nếp, đậu phộng, táo đỏ, hạt dẻ, thịt lợn và bánh đậu.
Không khí ngày lễ tết tràn ngập, hai mươi hạ nhân tay chân nhanh nhẹn quấn bánh ú. Toàn bộ phủ Tĩnh An có ba bốn trăm người, bánh ú sẽ phải gói rất nhiều, nên Lý quản gia sắp xếp một phần người làm chuyên môn gói bánh ú, một phần khác chuyên môn treo cây xương bồ, cây ngải cứu, cây cỏ hao, cây thương truật và bạch chỉ.
Thợ cả trong phòng bếp thấy Đường Chấn Đông vốn định phân hắn đi treo ngải cứu, nhưng người gói bánh ú quá ít, thế là phân công Đường Chấn Đông đến nơi thiếu người.
Đường Chấn Đông ngồi trên chiếc ghế nhỏ mặt mày ủ rũ, hắn chưa từng tự mình gói bánh ú, mặc dù hằng năm tết đến đều được ăn nhưng hắn cảm thấy gói bánh thật sự rất khó, hỏi người bên cạnh gói thế nào, đối phương nói bận không rảnh dạy hắn.
Thái độ tràn ngập thù địch khiến Đường Chấn Đông từ bỏ không nhờ người khác dạy nữa…
Hắn dựa theo trí nhớ mà gói, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn người khác làm, vừa làm vừa bắt chước nhưng nếu không phải lá trúc nứt ra thì gạo nếp cũng tràn ra ngoài, rất vất vả mới gói được một chiếc bánh ú đúng tiêu chuẩn, cảm giác có thành tựu.
Lâm Thanh vừa vào nhà bếp thì thấy Đường Chấn Đông liền vui vẻ chạy đến. Đường Chấn Đông chăm chú làm việc không phát hiện hắn đến bên cạnh, mãi cho đến khi Lâm Thanh đi lên trước, cúi xuống nhặt lấy chiếc bánh nhân đậu phộng hắn gói, không nể nang mà chọc ghẹo, “Bánh ú ngươi gói, cho vào trong nồi nấu sẽ nổ tung.”
Đường Chấn Đông kinh ngạc nhìn Lâm Thanh, lại xem bánh ú hắn cầm trong tay, không khỏi mở miệng hỏi, “Sao ngươi lại ở đây?”
“Đương nhiên là đến để gói bánh ú.” Lâm Thanh ôn hòa cười, lấy một chiếc ghế nhỏ ngồi bên cạnh hắn, “Ngươi đến nhà bếp giúp dễ dàng hơn nhiều, tạp dịch hôm nay phải đi nhà kho di chuyển tặng phẩm, còn phải đến các cửa hàng tặng quà mừng, mệt chết đi được.”
Đường Chấn Đông xấu hổ nói, “Bây giờ ta đang cố gắng làm tốt cái này.”
“Chờ ngươi học được, ngươi sẽ cảm thấy rất đơn giản.” Lâm Thanh xê dịch ghế, cầm lấy tác phẩm thất bại của Đường Chấn Đông, gia công lại lần nữa, chiếc bánh ú ba mặt năm đỉnh hình thoi được gói rất đẹp, vừa vặn mà chắc chắn.
Đường Chấn Đông khen ngợi, “Thật khá.” Lại cúi đầu nhìn chiếc bánh hình dạng kì quái mình gói, hắn chỉ muốn dùng lá trúc gói gạo nếp, gói xong gắng sức buộc chặt, cho nên giống như Lâm Thanh đã nói, nấu trong nồi bánh sẽ nổ tung.
Lâm Thanh nhìn Đường Chấn Đông cúi đầu, đến gần dạy hắn gói bánh, tránh cho hắn bị sư phụ ở phòng bếp mắng vì gói xấu.
Đường Chấn Đông đặt bánh ú được gói đẹp đẽ vào trong chậu gỗ, ngẩng đầu nhìn ngón tay sạch sẽ của Lâm Thanh, hỏi, “Ngươi cũng phải làm cái này?” Hắn là tiểu tư của Thượng Quan Cẩm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gọi, sao có thể chạy đến phòng bếp.
“Ta gói rồi mang bán.” Lâm Thanh nói đùa, quay đầu thấy Đường Chấn Đông tin là thật mà nhìn hắn, bật cười một tiếng, ánh mắt nhẹ nhàng di chuyển, “Lý quản gia nói ta gói bánh rất đẹp, muốn ta gói cho lão gia.”
Đường Chấn Đông khó hiểu nhìn hắn, “Lão gia?”
“Lão gia cũng ở trong phủ, nơi ở của hắn như cung điện của hoàng đế, rảnh rỗi ta đưa ngươi đi ngắm trộm.” Lâm Thanh nhanh nhẹn gói bánh ú, không quên kể chuyện mình biết cho hắn, hiểu nhiên xem Đường Chấn Đông là bằng hữu, không có gì phải dấu nhau.
Thượng Quan gia là danh môn vọng tộc thành Lạc Dương. Tổ phụ Thượng Quan Minh và hoàng đế khai quốc cùng nhau gây dựng giang sơn, lập nhiều chiến công hiển hách, đại tướng quân trấn quốc được bá quan bái lạy, tay cầm binh quyền, thống lĩnh chúng tướng, chống lại cường địch, được liệt vào công thần đệ nhất.
Thế hệ sau cũng đều xuất sắc hơn người, quan chức hiển hách, liên tục từ thời Ngũ Đại đều có tướng quân phụ tá hoàng đế, gia tộc trước nay có trăm người làm quan, là gia tộc dưới một người trên vạn người trong triều, là dõng dõi mà bách tính hay quan lại đều muốn dựa vào. Đến thế hệ của Thượng Quan Cẩm, ngoài phụ thân Thượng Quan Lang làm tướng trong triều, biểu tỷ hiện nay là hoàng hậu, thì gia tộc có thể nói là hưng thịnh phồn vinh, ngay cả phủ Tĩnh An cũng do đích thân hoàng thượng ban thưởng.
Mặc dù Thượng Quan Cẩm không chọn đi theo con đường làm quan, nhưng việc làm ăn buôn bán cũng vô cùng đồ sộ. Người ta nói tiền của trong thiên hạ mười phần, Thượng Quan gia chiếm bốn phần, một phần ở Giang gia chốn Kinh Châu, năm phần còn lại ở sơn trang Liên Vân chốn kinh thành, sơn trang Thụy Lệ chốn Đông Châu và phường Dật Trần chốn Tô Châu, nhưng thực tế của cải của Thượng Quan gia đã vượt xa những nơi khác.
Gói xong bánh ú, Lâm Thanh từ biệt Đường Chấn Đông, được Lý quản gia sắp xếp cho ra ngoài làm việc khác.