Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lần đầu tiên Chiếu Dã ghét thời gian tan tầm của nhân loại, anh vội vàng chạy về đài quyền anh trong câu lạc bộ.
Di Di nhìn quanh căn phòng, đây là phòng chuyên dụng dành cho Chiếu Dã nghỉ ngơi, chỉ có một cái sô pha, vài bộ tập thể hình đơn giản, còn có giường. Cùng phong cách với nhà anh.
Di Di rảnh rỗi không có việc gì, muốn đi nhìn lén bộ dáng Chiếu Dã khi làm việc, nhưng bên ngoài đều là nhưng kẻ cơ bắp cuồn cuộn đang thở hổn hển, cô hỏi đường cũng không dám.
Ặc… Vẫn nên dẹp đường hồi phủ đi…
Nghĩ như vậy, đột nhiên có người vỗ vỗ bả vai, sau lưng vang lên âm thanh từ tính.
“Tiểu Di, thật là em?”
Di Di xoay người, trước mắt là người cao ngang Chiếu Dã, mặt mày thanh tú, không giống như thiếu niên Triết Tiết, thành thục hơn, thâm trầm tích tụ từ trong xương cốt.
Cảm giác vừa quen thuộc lại xa lạ, Di Di ở trong đầu tìm kiếm: “A… anh là, Ngạn Kỳ?”
“Cuối cùng cũng nhớ tới, bằng không anh đau lòng lắm”. Ngạn Kỳ tùy tiện cười lộ hàm răng trắng bóng: “Không nghĩ tới ở chỗ này gặp được em, tính ra phải bảy năm, hoặc tám năm chưa gặp nhau”.
Ngạn Kỳ và Di Di quen nhau đã lâu, khi đó Di Di vừa mới tiến hóa, có lúc sẽ không cẩn thận lộ ra cái tai hoặc chiếc đuôi. Ngạn Kỳ sẽ dạy cô làm sao để khống chế thân mình, giúp đỡ cho cô.
Sau đó vì nguyên hình của Ngạn Kỳ bị con người thấy, người đó truy đuổi anh rất lâu, phải trốn đông trốn tây, buôn ba khắp nơi, vậy nên lạc mất Di Di. Nháy mắt, hai người đều đã trưởng thành.
“Anh Ngạn Kỳ, hiện tại thế nào?” Di Di nhớ mang máng thân ảnh trốn chạy năm đó.
“Rất tốt, tên đó nghĩ rằng anh đã chết, haha”.
“Vậy là tốt rồi.”
Ngạn Kỳ nói: “Em tới đây tập thể hình? Vừa nãy chút nữa thì anh không nhận ra đấy, hiện tại là mỹ nữ rồi”.
“Không phải, em…” Ngạn Kỳ coi như anh trai của Di Di, Di Di bỗng nhiên có cảm giác như gia trưởng, thẹn thùng nói:” Em đến tìm bạn trai…”.
“Aí chà chà.” Ngạn Kỳ đùa đùa trêu chọc: “Quen bạn trai? anh phải xem xem sao, con người, hay vẫn là…”.
Một ánh mắt không mấy thân thiện bắn tới, Ngạn Kỳ theo bản năng im lặng, híp mắt liếc nhìn.
Chiếu Dã đã sớm kết thúc chương trình dạy quyền, không đi tắm ngay, mặt vô cảm đi về hướng Di Di.
Di Di tươi cười xinh đẹp, tiến lên kéo cánh tay Chiếu Dã, nói với Ngạn Kỳ: “Anh Ngạn Kỳ, anh ấy là bạn trai em…”.
Chiếu Dã chậm rãi duỗi tay: “Chiếu Dã.”
Ngạn Kỳ đưa tay: “Ngạn Kỳ.”
Hai bàn tay chạm nhau, hai người đàn ông âm thầm đánh giá.
Di Di không để ý thời gian bắt tay của họ hơi lâu, trực tiếp giới thiệu với Chiếu Dã:
“Chiếu Dã, đây là anh Ngạn Kỳ, em với anh ấy đã lâu không gặp, hôm nay thật tốt, còn phải cảm ơn anh”.
“Ừm.” Chiếu Dã bất động thanh sắc buông tay.
“Chiếu Dã… sao anh không đi thay quần áo, chúng ta không phải định đi dạo phố sao?”
Cuối cùng Di Di cũng phát hiện không khí bất thường, xoa bóp tay Chiếu Dã.
“Đuổi anh?” Chiếu Dã thấp giọng nói.
“Không, em muốn đi dạo xong ăn uống sớm chút…” Di Di nửa làm nũng nửa trấn an, cuối cùng cũng đuổi được Chiếu Dã đi.
“Sói?” Ngạn Kỳ hỏi.
“Phải…”
Ngạn Kỳ ôm cánh tay, lạnh lùng nói: “Cậu ta có vẻ có địch ý với anh…”
“Anh ấy nhìn qua hơi dữ, nhưng không phải người xấu”.Di Di nói đỡ Chiếu Dã.
“Tốt nhất là như vậy.”
Huyết thống của sói cao hơn Ngạn Kỳ, Ngạn Kỳ đối với loài sói trời sinh không có hảo cảm:
“Nếu cậu ta đối với em không tốt, nói cho anh biết”.
“Anh ấy đối với em rất tốt ạ”.
Hai người trao đổi số điện thoại, tuy rằng nhiều năm không gặp, nhưng trong lòng vẫn không thay đổi.
Ngạn Kỳ mở miệng chính là giọng nói trong trí nhớ của Di Di, trên người Di Di vẫn giữ được vẻ hồn nhiên và đáng yêu như cũ.
Xa nhau rồi gặp lại, hai người như trở về thời niên thiếu. Ngạn kỳ cảm khái:” Trước kia em biến hình đều biến không tốt”.
“Hiện tại cũng không tốt lắm…”
“Vậy sao còn sống ở thành phố, anh cho rằng em đã sớm đổi nơi khác”.
“Anh Ngạn Kỳ không phải cũng đã trở lại sao?”
Ngạn Kỳ vòng đi vòng lại trong nước, cuối cùng phát hiện nơi khởi điểm vẫn làm anh yên tâm nhất: “Đúng vậy, đã trở lại…”.
Còn muốn nói nhiều lời hơn, xa xa Ngạn Kỳ thấy khuôn mặt lạnh với thân hình màu đen, cười một tiếng: “Được rồi, lần sau liên lạc”.
“Được ạ”.
Ngạn Kỳ nhỏ giọng nói thầm: “Nhìn cậu ta như vậy, giống như muốn ăn em”.
Di Di không nghe thấy, chạy về phía Chiếu Dã, vẫy vẫy tay cùng Ngạn Kỳ
“Anh Ngạn Kỳ, hẹn gặp lại”
“Ừm, gặp sau.”