Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chiếu Dã lưu loát lột quần áo cô ra, gặp được chiếc cúc áo khó cởi, dùng lực xé toang.
Nghe thấy âm thanh quần bị áo xé rách, Di Di cắn đầu lưỡi của anh, Chiếu Dã ăn đau, tạm thời lui ra ngoài.
“Quần áo em…”
“Anh mua.”
Chiếu Dã dùng đầu lưỡi liếm vành tai cô, xé áo ngoài, thấy một đám mây đen bao bọc lại đôi vú trắng muốt, anh sửng sốt, đây là bộ đồ lót mà anh muốn mua…
“Không phải nói không thích màu này sao? hửm?” Chiếu Dã trầm thấp cười, trước mắt như bánh trôi hạt mè ngọt ngào hồng đậm, anh cắn một ngụm, đúng là thơm ngọt.
“Không phải anh thích sao…” Di Di cắn môi, muốn chia sẻ chuyện tốt hôm nay mà mình biết: “Chiếu Dã, hôm nay em cùng anh Ngạn Kỳ ăn cơm, anh ấy nói…ô..ô”
Chiếu Dã lấp kín lời cô nói, dùng sức mút môi, răng rất nhanh cắn phá cánh môi.
Một tay mở ra đồ lót, đôi thỏ ngọc bắn ra, Chiếu Dã không thương tiếc xoa nắn, đỉnh đồi hoàn toàn thẳng đứng.
“Hiện tại tốt nhất em đừng nhắc đến tên của hắn, làm vậy anh sẽ không có hứng…”.
m thanh Chiếu Dã vang lên bên vành tai, mang theo kiềm chế, cường bạo. Di Di không nói nữa, cô áo rách quần mỏng, nội y màu đen treo trên cánh tay, hốc mắt ửng đỏ, vừa mềm mại quyến rũ lại đáng thương.
Chiếu Dã lột ra mảnh vải cuối cùng, đè cô trên cửa, nâng chân cao lên, đầu ngón tay không do dự tiến vào. Ván cửa lạnh lẽo, Di Di co rúm lại, nhưng vì anh quấy phá lại nóng lên. Chiếu Dã tất nhiên biết rõ Di Di và Ngạn Kỳ ở cùng nhau, không cần cô phải nhắn, cũng chẳng cần phải nói, cô vừa vào cửa là anh đã ngửi được hơi của Ngạn Kỳ.
Còn có…
Mùi nước hoa ngọt ngào.
Cô đã xịt nước hoa khi nào?
Vì gặp Ngạn Kỳ?
A…
Tuy biết tâm ý của cô, Chiếu Dã vẫn ăn dấm đến cuồng.
Anh cơm cũng chẳng buồn ăn, ngồi một mình trong bóng tối, đã đợi rất lâu.
Chiếu Dã nhắm mắt moi huyệt nhỏ, ngón cái ấn lên hạt đậu, ngoài miệng ngắt ngao gặm nhấm nơi mềm mại.
“A…” Rất nhanh run rẩy.
Trong mơ hồ ôm lấy đầu Chiếu Dã, tiếng nước ra vào không ngừng vang vọng trong căn phòng. Chiếu Dã bị cô nắm tóc đến đau, anh ăn rất hăng say, giống như muốn cắn một viên mật đào, nhìn xem có bắn ra dòng nước ngọt ngào hay không.
Anh cũng muốn cô đau.
“Chiếu Dã, đau…” mũi Di Di chua xót, nhẹ giọng xin tha.
Chiếu Dã cong ngón tay, xoa xoa vào điểm G, làm đi làm lại vài lần. Di Di không rảnh lo đau đớn trước ngực, rên rỉ mềm nhũn, cô đứng không vững được Chiếu Dã đỡ lấy. Ngoài cửa có tiếng bước chân, có hai người đang nói chuyện với nhau.
“…Em đã bảo bao nhiêu lần, đừng có ăn đồ hộp”.
“…Anh chưa ăn nhiều”
“…hừm”
Di Di nhấp môi, thì thầm nói: “Chiếu Dã, có người..”
Ngón tay Chiếu Dã ra vào không ngừng, mượn dịch nhầy xoa xoa chỗ nhô lên, nói nhỏ:”Di Di cũng không thể nói to nhỉ”.
Nói xong, cởi quần ra,nâng mặt cô lên, vật cứng phốc một tiếng, đầu nấm phọt vào trong.
“Ưm a..” Da đầu Di Di tê dại, cảm giác bên ngoài bỗng nhiên im bặt.
Cô hốt hoảng che miệng, càng khẩn trương, lại thêm kích thích, hạ thân tràn ra mật dịch.
Chiếu Dã nghĩ đến gì đó, chửi tục một câu, trầm mặt rút ra.
Vật cứng chống lên mông mềm mại, anh thoải mái ma sát. Ngón tay một lần nữa tiến vào, động tác với tần suất nhanh hơn.
Nụ hoa ẩm ướt giàn giụa nước mưa, mỗi lần đảo qua, mỗi cánh hoa đều trơn bóng.
Cô không nhớ nổi muốn nói gì với anh, hiện tại chỉ muốn kêu tên anh.
“Chiếu Dã…”
Nước tràn lan trên bàn tay anh.
Dư âm vừa rồi là câu trả lời của anh.
–
Chiếu Dã ôm Di Di vào phòng ngủ, tay ấn mở công tắc đèn, đèn sáng làm Di Di không mở nổi mắt. Chiếu Dã cởi quần áo, khỏa thân dán lên người Di Di, dùng vật cứng vuốt ve bụng cô. Giường thật mềm mại, chăn bông dày chắc. Nhưng, không non mềm bằng thân thể của cô.
Ánh đèn sáng ngời, cô nhẹ nhàng nâng eo lên trên, côn th*t ánh lên phần nầu nấm, phun ra chất nhầy tình yêu.
Chiếu Dã ôm Di Di ngồi dậy, vật cứng chọc vào da thịt trắng nõn.
Anh thấp giọng nói: “Di Di, ôm chặt ngực.”
Đôi mắt thâm trầm, âm thanh nặng nề, Di Di run rẩy ngẩng đầu lên, không dám cãi lời, nghe lời ấn hai bên vú vào trung tâm vũ trụ. Bên trong xuất hiện một khe rãnh, Chiếu Dã cầm trường côn xâm nhập vào sơn cốc. Hai luồng mềm mại đè nặng anh, từ hai ngọt núi tuyết mọc ra một cây gậy hình trụ như thiên thạch.
Chiếu Dã thẳng eo ra rồi tiến vào, khàn khàn nói: “Chặt thêm chút”.
Di Di ướt mắt, cảm thấy thẹn cực kỳ…
Quay đầu đi, nâng vú kẹp đến anh không thể nhúc nhích.
“…Thật ngoan.”
Chiếu Dã đĩnh động vài cái, hai luồng mật đào dính đầy dịch nhầy của anh. “Nhìn anh”. m thanh như mệnh lệnh. Di Di quay đầu lại, trước mắt là hình ảnh quá sắc tình, không tự giác cuộn ngón chân. Cô ngẩng đầu lên nhìn Chiếu Dã, không thể bỏ qua được sâu trong con mắt anh đang hiện lên hình ảnh miêu tả sinh động ở nơi mềm mại. Cô nuốt nước miếng.
Chiếu Dã nhìn thấy, dùng ngón tay cạy răng cô ra, chạm vào nước miếng cũng không chê, còn bôi lên gốc rễ của mình.
“Chiếu Dã…” Di Di muốn mắng anh hai câu, nhưng thô cứng trước ngực bị anh khống chế, chọc đến cổ cô, Di Di ngơ ngẩn.
Chiếu Dã vừa lúc cô nói chuyện, véo cằm cô đỉnh vật cứng lên.”Ô” Vừa vặn lúc này, Di Di mở to hai mắt.
“A…” Chiếu Dã hít hà một hơi, “Em muốn cắn đứt anh à…”.
Hàm răng cô vẫn còn nằm ở đầu cây gậy, Chiếu Dã đau đến rụt rụt đầu nấm. “Không…em có cố ý đâu…” Di Di giải thích.
“Vậy ăn lại một lần nữa đi”.
Di Di lắc đầu: “Không được…em nuốt không vào…ô…”
Lại lần bị tắc vào miệng, Di Di thẹn muốn khóc, nhưng sợ làm anh đau, cẩn thận tránh hàm răng đi. Cô liếm một cái trên đầu nấm, nghe được âm thanh anh thở dốc.
Di Di lại liếm một chút, Chiếu Dã khó nhịn nổi nhíu mi.
Cô như tìm được niềm vui nào đó, miệng mở rộng chứa vật lớn, khống chế tâm tình anh.
Di Di phun ra vật cứng, tò mò hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Chiếu Dã không muốn nói chuyện, chỉ nghĩ muốn đỉnh vào trong.
Thanh sắt nóng dán vào trên môi, Di Di trừng anh một cái:
“Hung giữ cái gì, chưa nói không giúp anh, anh tự mình tới”. Chiếu Dã giật mình, Di Di tay nắm gốc rễ mở mồm liếm lên đỉnh chóp, há mồm nhẹ nhàng mút vào, vừa liếm vừa mút.
Rất vừa lòng nghe Chiếu Dã rên hừ hừ ra tiếng.
Di Di không thể ăn hết, vuốt ve lung tung thân gậy còn thừa ra bên ngoài.
Chiếu Dã ấn gáy cô chậm rãi đẩy vào, đỉnh tới tận cuống họng.