Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nguồn ánh sáng giữa phòng khách sáng ngời đầy đủ, lượng màu trắng sáng pha chút vàng cũng đủ thổi bùng nhiệt huyết dâng trào của hai bóng người chồng lên nhau trên ghế sô pha.
“Chị…”
“Ưm… đừng nói chuyện… với tôi…” “Chị…”
Trang Du Mộng quả thực muốn điên. Thiếu niên phía sau đưa cô tiến thẳng đến TV, để cô ngồi trên đùi mình lần nữa nuốt dương v*t vào. Cô nhìn xuống đôi chân của mình dang rộng, bộ ngực không ngừng nảy lên xuống in trên TV, bên tai còn có tiếng “chị” mà cậu thiếu niên gọi mỗi khi tiến vào phía trước. Thị giác, xúc giác và thính giác hoàn toàn bị chiếm cứ, loại cảm giác như tàu lượn siêu tốc này đang ở trên đỉnh cao nhất, vẫn còn vài giây ở trên đỉnh trước khi nó chuẩn bị lao xuống phía dưới.
Lần đầu tiên cảm thấy mình có thể trở nên quyến rũ động lòng người như vậy, trong miệng ngoại trừ ê a a như tiếng kêu của mèo cái, một câu cũng khó có thể nói ra trôi chảy. Lục Tinh dựa vào sườn cổ cô từ vành tai tinh mịn mà mút xuống, mỗi lần hôn lên cổ đều khiến cô bất giác run lên.
Khéo miệng lộ ra một nụ cười xinh đẹp, cậu chủ động kéo hai tay Trang Du Mộng vòng ôm lấy cổ của mình, một tay nằm ở eo cô điều khiển tiết tấu, tay còn lại leo lên bầu sữa non mềm mại, dùng ngón cái và ngón trỏ sắc tình mà bóp niết viên anh đào đỏ hồng sưng lên.
“Chị, chị có biết không, khi lần đầu tiên tôi ngồi ở chỗ này… chị biết tôi suy nghĩ cái gì?”
Hai mắt Trang Du Mộng mê man không thể nghe rõ lời cậu nói, vì vậy cô chỉ có thể đồng ý với cậu muốn cậu mau chóng im miệng, chuyên tâm làm chuyện chính sự. Nhưng Lục Tinh đột nhiên có vẻ hứng thú, thậm chí côn th*t cứng nóng đang ở trong người cô bất giác trướng lên một chút.
Lại lần nữa hôn lên vành tai của cô, người thanh niên đỏ bừng hai má cùng bên tai, thở hổn hển thì thầm vào tai cô một cách chậm rãi, vào lúc này giống như chưa thổ lộ xong tình yêu.
“Tôi nghĩ, muốn cùng chị giống như bây giờ… giao phối…” “Sau đó… vẫn luôn gọi chị là chị…”
“Muốn nhìn thấy chị… bị tôi làm cho khóc…”
“Chậm… a… từ từ… cậu rốt cuộc… đã học được cái gì…”
Trang Du Mộng thực sự nghe không thông, quay đầu lại giữ khoảng cách với môi cậu, liếc qua thì thấy trên mặt cậu treo đầy ý cười.
Nụ cười kiểu này khiến cô nhớ đến nụ cười mà con cá voi trắng nhỏ lúc trước khi tính toán trò đùa dai.
“TV rất được…”
“Có thể học được rất nhiều… những thứ khiến chị thoải mái…” “A đợi đã… sâu quá… tôi… ưm… không được…”
Đang nói dở thì cậu đột nhiên mạnh bạo tiến lên, nặng nề đâm vào điểm nhạy cảm sâu trong cô. Cơ thể Trang Du Mộng mềm nhũn thành một đống nháy mắt căng thẳng vài phần, cảm giác sắp bị xuyên qua nhưng lại dừng lại ở cửa huy*t khiến trái tim đập nhanh lại lần nữa trở lại trong lồng ngực cô. Bàn tay đang nắm lấy vai cơ bắp tay của cậu vô thức siết chặt, cô cố gắng dùng chút sức lực muốn hướng về phía trước để thoát đi nhưng lại bị thiếu niên giữ chặt lấy eo thịt mềm mại.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn rất chính xác, đặc biệt khi đối mặt với những kích thích không thể chịu đựng nổi, cơ thể sẽ có bản năng trốn tránh.
“Lục… Lục Tinh… ngoan chút… không thể quá sâu…” “Chị có thích tôi không?”
“Th… thích… thích cậu nhất…”
Đặt người con gái dựa trên vai cậu, Lục Tinh nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, cảm giác thỏa mãn không thể giải thích được vang lên trong lồng ngực cậu.
“Tôi cũng thế…” “Cái… hu… a…”
Đoạn thét chói tai phía sau đã bị cậu ăn vào miệng, Trang Du Mộng vô lực chống cự, co rút phía dưới cào sâu móng tay liên tục trên bả vai của cậu, khoé mắt tích tụ nước đã lâu cọ xát vào mi mắt của cậu, dưới ánh đèn có vẻ mềm mại thuần khiết.
Vốn tưởng rằng cậu cũng sẽ giống như lần trước nếm được mùi vị rồi ngừng, nhưng Lục Tinh rõ ràng sung sướng đến mức lông mày chậm rãi cất dấu đi niềm khao khát không được thỏa mãn của mình. Trang Du Mộng chưa bao giờ trải qua kích thích tột độ khi trải qua cao trào kéo đến, đau nhức ở bụng dưới dần dần hòa vào hơi ấm đang chảy ra, chậm rãi chảy xuống nơi giao nhau của hai người.
Cô cảm thấy rằng mình có lẽ đang đứng ở của cầu thang dẫn đến thiên đường, bước tiếp một bước nữa là một thế giới không có cảm xúc và ham muốn.
Nhưng một thiếu niên có vẻ cố tình nào đó đã kéo cô từ nơi đó trở lại.
Một bên cúi đầu hôn lên ngực cô, đồng thời dùng tay an ủi cơ thể đang run rẩy của cô, Lục Tinh cố ý di chuyển thêm vài lần nữa trước khi xuất ra ở bao, lần đầu tiên cậu dựa lưng vào ghế sô pha ôm sát cô vuốt ve.
Sau đó Trang Du Mộng nghe thấy phía sau một tiếng động bị bóp nghẹt xen lẫn với tiếng thở hổn hển của hai người, đột nhiên tràn ngập toàn bộ phòng khách.
“Chị…”
“Tôi đói bụng…”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");