Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phó Xung không hề nghĩ anh sẽ nhìn thấy một màn như vậy.
Anh vốn cho rằng Lâm Nguyên sẽ giống như lần trước, say đến mức loạn thất bát tao, nói đúng hơn thì là bẩn hết người. Người này quen sạch sẽ, đối với hắn, khiến hắn phải ở bẩn còn khó chịu hơn là giết hắn.
Thế nhưng Lâm Nguyên trước mắt trái lại còn nhìn có vẻ tỉnh táo, không chật vật như anh tưởng tượng. Nhưng hắn ngồi ở đó, bộ dáng đau khổ nắm tay người đàn ông đối diện, lại khiến Phó Xung có chút sững sờ, ngây ngẩn cả người.
Anh nhìn người ngồi trước mặt Lâm Nguyên, đó là một người đàn ông anh tuấn, đoan chính, cao cao gầy gầy. Trong lòng Phó Xung bỗng có chút… quái lạ. Đây rõ ràng là một người anh không quen không biết, nhưng không biết vì sao, anh lại cảm thấy như thể đã gặp qua ở đâu, khiến anh bỗng hoang mang khó tả.
Y thoạt nhìn cũng xấp xỉ tuổi Lâm Nguyên, chẳng qua vì trên người y có một loại khí chất ôn hòa, điềm đạm nên có cảm giác trẻ hơn Lâm Nguyên một chút. Cả hai tay y đều bị Lâm Nguyên nắm trong tay, trong ánh mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, đôi mắt đó như thể trời sinh mang theo một nỗi u buồn không thể lau đi.
Phần lớn những người trong phòng đều nhìn chằm chằm vào Lâm Nguyên và người đàn ông kia. Thượng Mãnh và Đinh Gia đều đã từng gặp Phó Xung, điện thoại cũng là Thượng Mãnh gọi, thấy Phó Xung tiến vào liền vội vàng đi qua cùng anh chào hỏi.
Thượng Mãnh liếc nhìn Lâm Nguyên cùng người đàn ông kia, nói, “Muộn như vậy rồi còn phiền hà tới tiểu Phó như thế này, thật xin lỗi cậu mà. Lãnh đạo của cậu say khướt nổi điên, chỉ vừa mới ngoan ngoãn một chút, bọn tôi muốn đưa hắn về mà hắn không cho, nằng nặc đòi bắt cậu đến đón.”
Phó Xung vội cười, nói, “Thượng ca nói gì vậy, đây là nghĩa vụ của tôi mà. Thị trưởng Lâm gần đây cũng quá mệt mỏi, bận công chuyện mãi cũng không ngủ nghỉ đầy đủ, không thì có lẽ cũng sẽ không uống đến mức này.”
Thượng Mãnh nhìn Lâm Nguyên và Phạm Thừa Long còn nắm tay, lại liếc nhìn vẻ mặt của Phó Xung, chỉ Phạm Thừa Long nói, “Hôm nay là bạn đại học ở Bắc Kinh bọn tôi mở tiệc chúc mừng thị trưởng, vừa đúng lúc có người anh em từ Canada về, là… bạn thân ngày xưa của Lâm Nguyên… Kết quả tiệc lại thành bữa nhậu lớn, ai, cậu không thấy cảnh tượng vừa rồi của hắn đâu…”
Thượng Mãnh đang nói, Lâm Nguyên ngồi trên sô pha như nghe thấy gì đó, mở mắt, hắn thấy Phó Xung đang đứng trước mặt.
Phạm Thừa Long nhìn thấy trong mắt Lâm Nguyên tóe ra một cảm xúc khác, một ánh mắt mà đêm nay Lâm Nguyên chưa từng có.
Lâm Nguyên không ngờ rằng hôm nay đi ăn cùng bạn học, sẽ gặp được Phạm Thừa Long.
Đêm nay, hắn muốn, cũng chỉ là ở bên cạnh Phó Xung, chỉ có hai người, làm việc mà cả hai muốn làm.
Hắn cố tình sắp xếp ở lại Bắc Kinh mất ngày, chính là vì muốn đặc biệt dành mấy ngày này ở bên Phó Xung.
Lúc Thượng Mãnh và Đinh Gia lái xe tới, nói đám bạn học bọn họ vì chiến thắng của hắn muốn mở tiệc lớn, những người ở Bắc Kinh có thể đến đều sẽ đến, hắn dù có thế nào cũng không thể từ chối.
Trên đường đi, Lâm Nguyên nhắn cho Phó Xung, Thượng Mãnh mắt tinh, liếc mắt liền thấy người nhận tên là Phó Xung. Bác sĩ Trương là Thượng Mãnh liên hệ, cho nên anh ta cũng biết Phó Xung đang ở Bắc Kinh. Anh ta nhìn thấy Lâm Nguyên gửi xong một cái tin nhắn, nhìn trông thoải mái hơn hẳn, nghĩ nghĩ, hỏi: “Người anh em, ông nói thật đi, giữa ông với tiểu Phó thật sự không có chuyện gì?”
Lâm Nguyên trừng mắt nhìn anh ta một cái, “Ông hơi rửng mỡ quá rồi đấy.”
“Hừ, cứ thần thần bí bí đi, ai thèm quen tâm thói trăng hoa của nhà mi. Tốt nhất là giữa hai người đừng có chuyện gì, đêm nay bọn tôi sẽ tạo cho ông một bất ngờ lớn và giới thiệu một anh đẹp trai cho ông.”
Lâm Nguyên lại trừng anh ta, “Thứ mặt dày này, ông gợi đòn hả?” Lâm Nguyên vừa nói vừa nâng tay, Thượng Mãnh vội vàng cầu cứu Đinh Gia.
“Lão Đinh làm chứng! Lão Đinh, ông nói đi, đêm nay có phải hay không có một đại soái ca!”
Đinh Gia vỗ nhẹ vai Lâm Nguyên, “Đừng nghe cậu nói bậy. Là thế này, đêm nay Đại Long cũng tới…”
Đinh gia cùng vỗ vỗ Lâm Nguyên bả vai,“Đừng nghe hắn nói bậy, là như thế này, đêm nay Đại long cũng lại đây ……”
Lâm Nguyên sững sờ, những lời sau của Đinh Gia hoàn toàn không nghe lọt tai.
Lần trước ở Kim Sơn, Đinh Gia nói với hắn rằng Đại Long vừa từ nước ngoài trở về Bắc Kinh, tuy trong lòng hắn khẽ động, nhưng cũng không có cảm giác gì mấy. Dù sao thì hai người cũng đã chia tay hơn mười năm, cũng chưa từng liên lạc với nhau. Cho dù y có ở nước ngoài hay là ở Bắc Kinh, đối với hắn mà nói cũng không khác biệt mấy. Giữa hai người vẫn là cách nhau đến thiên sơn vạn thủy, không còn thực tại giao nhau.
Mà hiện tại, sau hơn mười năm xa cách, hắn bỗng thật muốn nhìn thấy y.
Ở một khắc đó, ngay cả bản thân Lâm Nguyên cũng không biết sâu trong lòng mình có muốn có một cuộc đoàn tụ như vậy hay không.
Dù sao thì năm đó, hắn cũng thật sự tuyệt tình. Đêm trước ngày tốt nghiệp, hắn nói với Đại Long hắn không muốn dây dưa lằng nhằng, nhanh chóng kết thúc. Mà năm đó, Đại Long cũng vì chuyện này mà sau khi tốt nghiệp từ bỏ công việc ở Bắc Kinh, đi Canada.
Lâm Nguyên còn nhớ rõ thời điểm hắn tiễn y ra nước ngoài, người con trai cao lớn đã gắn bó với hắn suốt 4 năm trời nắm chặt tay hắn, như một đứa trẻ mà khóc không ra tiếng. Cảnh tượng đó, hắn thật lâu đều không thể quên.
Bốn năm bên nhau, hắn vẫn luôn là bả vai kiên cố để Đại Long dựa vào. Thanh niên này tuy vóc dáng cao lớn, nhưng từ nhỏ tính tình đã rất hướng nội. Khi biết tính hướng của bản thân khác với người thường, y lại càng trở nên u buồn, nhạy cảm. Đến khi ở bên Lâm Nguyên, có nam thanh niên mạnh mẽ này trong cuộc sống, y mới chậm rãi trở nên sáng sủa, hoạt bát hơn.
Trong suốt 4 năm đó, Lâm Nguyên đã tiêm phòng sớm cho Đại Long, nói rằng bản thân hắn sau khi tốt nghiệp sẽ sớm kết hôn cùng với Đồng Linh Tú, cũng không hề lừa gạt y. Hắn muốn để Đại Long có thể sớm thích nghi với mối quan hệ kiểu này, muốn y biết lựa chọn cuối cùng của hắn để sớm tự chuẩn bị cho tương lai của chính mình.
Đại Long cho tới nay vẫn luôn cam chịu phương thức ở chung giữa hai người, chưa từng dị nghị dù chỉ một lần. Lâm Nguyên nói cái gì thì là cái đó.
Lâm Nguyên nghĩ rằng Đại Long đã chấp nhận sự lựa chọn này, cảm giác tội lỗi của hắn đối với y cũng giảm đi rất nhiều, hắn thậm chí còn lên kế hoạch tiếp tục quan hệ riêng tư với y sau khi kết hôn. Không ngờ trong những ngày cuối cùng, Phạm Thừa Long đã có một lựa chọn khiến hắn vô cùng bất ngờ. Y bình yên chia tay Lâm Nguyên, bình thản như nói lời chia tay với một người bạn học đại học bình thường. Rồi chỉ nửa năm sau khi tốt nghiệp, y chọn đi du học Canada, cũng quan hệ với một du học sinh Canada khi đó đang theo học tại Bắc Kinh.
Khi Lâm Nguyên nhận được cuộc gọi từ Đại Long nói rằng y chuẩn bị ra nước ngoài, hắn ngay lập tức xin nghỉ phép và trở về Bắc Kinh. Trên đường đi, lòng hắn rất loạn, rất đau. Lúc Đại Long ôm hắn tại sân bay khóc đến mức tê tâm liệt phế, Lâm Nguyên đã vô cùng căm hận bản thân. Hắn biết hắn chọn thế tục, chọn quyền lực, chính là làm tổn thương người con trai vẫn luôn dựa vào hắn này.
“Nói này, lần này Đại Long về, khả năng tạm thời sẽ không quay lại Canada nữa. Cậu ấy và tên kia tan đàn xẻ nghé, nghe nói công ty hai người chung tay cũng bị hắn ta lừa mất, hiện tại có thể nói là thiếu người thiếu tiền.”
Lâm Nguyên nhìn Thượng Mãnh, “Ông nghe ai nói?”
“Tôi biết ông không tin tôi, nhưng lão Đinh nói thì chắc là tin đi.” Thượng Mãnh hất cằm về phía Đinh Gia, Đinh Gia gật đầu với Lâm Nguyên. Lâm Nguyên biết anh là người người như thế nào, tuy cũng thích trêu hắn, nhưng nói chuyện thật thà, không thích đùa giỡn. Hơn nữa, nhiều năm qua anh vẫn giữ liên lạc với Đại Long, cho nên hắn biết những gì Thượng Mãnh nói là thật.
“Mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, quay lại cũng không hẳn là chuyện xấu.” Hắn giả vờ nói suông, nhưng trong lòng không ngừng náo loạn như nồi nước sôi.
Bước vào phòng riêng, khi bị nhóm bạn cùng lớp đang vây quanh, thứ mà Lâm Nguyên nhìn thấy chính là người đàn ông đứng cạnh ghế sô pha bên trong, Đại Long. Y có chút câu nệ nhìn hắn, có lẽ nhìn thấy hắn liền muốn cười, khóe miệng khẽ nhúc nhích, nhưng cuối cùng lại không cười.
Y gầy, trên khuôn mặt mang theo dấu vết của thời gian, đôi mắt mang một nét đau thương trời sinh mà Lâm Nguyên vẫn luôn quen thuộc nhất. Một cái chạm mắt này, thời gian như du hành ngược về quá khứ, Lâm Nguyên như nhìn thấy con đường phủ bóng mát trước cổng trường, hai cậu nhóc cao lớn vừa chơi bóng chuyền xong, rượt đuổi, trêu đùa nhau.
Thanh xuân vốn là dư vị ngọt ngào, thanh xuân có tình yêu lại càng có thể đánh thức sự ngây thơ và vẻ đẹp trong sâu thẳm tâm hồn.
Mọi người tự nhiên mà nhét Lâm Nguyên và Đại Long lại với nhau. Tuổi tác và kinh nghiệm khiến những đồng học này vốn đã biết rõ chuyện của hai người lại càng thêm bình chân như vại, thậm chí còn trở thành chủ đề bàn tán.
Vì thế, giữa những lời hàn huyên, trêu đùa, nịnh nọt, hồi tưởng, cùng với thứ không khí đặc biệt khi mối tình đầu ở bên cạnh, Lâm Nguyên rốt cuộc uống rất nhiều.
“… Em nói xem, Trung Quốc chẳng nhẽ không chứa chấp nổi em, cứ phải sang địa bàn nhà người ta làm gì… Ngốc không, em có thấy mình ngốc không…”
“… Em cũng không nghĩ lại, không có anh che chở em, cái thứ tính tình như kẹo đường này, chẳng nhẽ còn không bị người ta bắt nạt sao…”
Lâm Nguyên nắm lấy tay Đại Long, càng nói trong lòng càng xót xa.
Từ lúc hắn nghe về chuyện của Đại Long, trong lòng vẫn luôn khó chịu, căm tức, áy náy khó tả. Nếu năm đó y không phải ở cạnh hắn, không phải vì chia tay hắn mà chạy trốn hiện thực, với tính cách của Đại Long, y sẽ không bao giờ có gan đến một đất nước xa lạ, sống cùng với một người nước ngoài. Nếu không có những chuyện này, y hôm nay sẽ không thành ra như vậy, cô đơn chiếc bóng, không người không tiền.
Đại Long nhìn Lâm Nguyên rõ ràng đã say khướt, nghe hắn bận rộn hối hận tổn thương mình, lại không nói một lời nào, chỉ là yên lặng nhìn hắn, như thiếu niên năm đó, trong ánh mắt chỉ có ngưỡng mộ, chỉ có sùng bái.
“Em nhìn xem em… em nhìn anh như vậy… Em có thể vui lên được không, anh…” Lâm Nguyên đã có chút đầu vàng mắt hoa, Đại Long ở trước mắt hắn cũng bắt đầu thành hai người.
“Anh, là em vô dụng, anh đừng giận em, uống nước đi.” Đại Long nhìn bộ dáng chật vật của hắn, trong lòng chua xót không chịu nổi, lấy một ly nước ấm cho Lâm Nguyên.
Nghe được tiếng gọi ‘anh’ quen thuộc kia, Lâm Nguyên bỗng nhiên cảm giác trong lòng mềm nhũn, lập tức bị xúc động, “Anh không giận em, là anh thương em, ai dám nói em vô dụng, ai dám nói người của Lâm Nguyên ta đây vô dụng…” Hắn kích động vung tay lên, cốc nước trong tay Đại Long bị hắn làm đổ hơn nửa.
“Là lỗi của anh, là anh khiến em thành ra như vậy, là anh rất ích kỷ…” Đây là câu nói mà Lâm Nguyên đã giấu kín sâu trong lòng hơn mười năm, cho dù có bao nhiêu bạn tình, chỉ có Đại Long là mảng ký ức trong lòng hắn không thể quên được. Có lẽ bởi vì đó là mối tình đầu, không vướng bận tiền tài quyền dục, đẹp một cách nguyên thủy, cho nên mới khiến người ta không thể nào quên đi được. Bất tri bất giác, mắt Lâm Nguyên nhòe đi, có thứ gì đó ấm nóng chảy xuống, đó là sự áy náy và đau lòng, sự hoài niệm và u sầu, đan xen với tấm chân tình của một người. Dưới hơi men, người đàn ông với bề ngoài uy mãnh này bất giác rơi nước mắt.
“Ai nha, Đại Long, đỉnh nha, nhìn vị trí của cậu trong lòng thị trưởng Lâm đi! Hắn khóc luôn rồi kìa.” Lưu Minh Viễn bên cạnh uống cũng không ít, thấy Lâm Nguyên rơi nước mặt lại như phát hiện ra đại lục mới mà hô lên.
Mọi người đều bắt đầu trêu ghẹo, Đinh Gia kéo Lưu Minh Viễn lại, “Đừng nói bừa, uống rượu của ông đi.”
“Ai, lão Đinh nói vậy là không đúng rồi. Tôi đâu có nói bừa, Lâm Nguyên coi trọng Đại Long như vậy, chối sao được. Mấy người không phát hiện ra thư ký hắn chọn nhìn y đúc Đại Long à! Thế nào, đây làm sao mà là nói bừa được đúng không?” Lưu Minh Viễn dựa hơi men cũng lớn giọng với Đinh Gia. Lần trước gã cùng theo đoàn tới Kim Sơn.
“Lưu Minh Viễn! Ông nói đúng, tối nay ông nói những lời này là con mẹ nó đúng rồi đấy! Tôi chính là coi trọng Đại Long đấy, cậu ấy là em tôi, là em tôi ông biết không! Tôi chính là dựa vào em tôi mà tuyển thư ký, nhìn cậu ta là tôi có thể nhớ đến em mình, ông có chịu phục không?” Lâm Nguyên dứt khoát không biết mình đang nói gì nữa, hiện tại hắn chỉ muốn để Đại Long biết, để người khác biết, để chính mình biết, thật ra hắn rất thương y.
“Ai được rồi, Tình Thánh, con lạy ngài. Anh Lâm, em cũng gọi anh một tiếng anh luôn, hôm nay anh muốn để em tâm phục khẩu phục, thì anh khoe thư ký nhỏ của mình đi. Em biết cậu ấy ở Bắc Kinh. Khiến cho đám người này phải mở mắt, xem có phải là giống Đại Long thật không. Nói có sách, mách có chứng!” Lưu Minh Viễn cũng phấn khích, hô to, người khác cũng bị lời của gã châm hỏa, hừng hực nói đệm vào.
Đinh Gia và đồng bọn cười mắng Lưu Minh Viễn vài câu, định đổi chủ đề, nhưng Lâm Nguyên lại cao hứng đẩy ghế sang một bên rồi đột ngột đứng dậy, “Con mẹ nó, anh chú tất nhiên có thể gọi người tới, anh với chú mỗi người uống cạn ba chén, uống xong anh gọi liền, ai thua kẻ đó là cháu nội người kia!”
“Uống thì uống, ai sợ ai!” Lưu Minh Viễn cũng không chịu thua, hai người mở ra một bình rượu trắng, tranh nhau đổ đầy ba chén.
Mọi người thấy hai người bọn họ say khướt rồi, lại đang kích động, cũng không có cách nào khuyên ngăn.
Hai người anh một ly em một ly, uống cạn ba chén rượu. Lâm Nguyên uống đến đỏ mắt, giọng nói cũng run lên. “Giỏi! Điện thoại, điện thoại của tôi đâu!”
Thượng Mãnh giữ chặt hắn, “Ông thật sự muốn gọi người ta đến? Tên hỗn đản này, lộn xộn như vậy còn gọi tiểu Phó tới đây làm gì?”
“Làm gì? Hầu hạ tôi! Cậu ta còn không biết mình phải làm gì sao? Đó là thư ký của tôi, mấy người biết thư ký là làm gì không? Ha ha… Để tôi nói cho mấy người…” Ba chén rượu khiến đầu lưỡi Lâm Nguyên lại càng thêm ngông cuồng.
Thượng Mãnh vội vàng đẩy hắn về phía Đại Long, “Đại Long, cậu khuyên hắn đi, người này say rượu nên phát điên rồi, tôi không quản nổi.”
Lâm Nguyên rốt cuộc tìm được điện thoại trên bàn, tay mềm nhũn, mãi không mở được bao da.
“Anh, đừng tìm, anh say rồi, để Thượng Mãnh chở anh về đi.” Đại long đỡ hắn ngồi trên sô pha.
“Không được, không được! Ai con mẹ nó cũng đừng cản tôi. Hôm nay tôi phải khiến Lưu Minh Viễn tâm phục khẩu phục gọi tôi một tiếng ‘anh trai’, tôi nói cho mà biết, ai cũng đừng nhiều lời vô ích… Hôm nay Phó Xung không đến tôi sẽ không đi…”
“Em đến rồi, lại đây!” Lâm Nguyên ngoắc ngoắc ngón tay với Phó Xung, trong ánh mắt còn có một tia khiêu khích.
Hắn nắm tay Đại Long nằm trên sô pha, như là đang ngủ, lại như là đang tỉnh táo. Người xung quanh líu ra líu ríu nói chuyện, nghe như chim sẻ mùa đông. Mơ hồ, anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Giọng nói đó còn mang theo chất giọng Kim Sơn nhàn nhạt, nghe vào tai thân thiết lại tự nhiên.
Phó Xung nhíu nhíu mày, anh không biết trước trạng huống của nơi này, theo lời Thượng Mãnh thì Lâm Nguyên khẳng định là uống rất nhiều rồi, nhìn cái bộ dạng này của hắn, chỉ có thể kiên trì đi tới.
Tất cả mọi người trong phòng đều đang nhìn anh, trong nháy mắt, căn phòng trở nên yên tĩnh.
Lâm Nguyên đứng dậy, tay trái còn giữ tại Đại Long, Đại Long đành phải đứng dậy theo hắn. Lâm Nguyên cầm lấy tay Phó Xung, kéo đến trước mặt hắn, hai người đụng nhau một chút, Phó Xung vội vàng đứng vững vàng.
“Cùng mọi người giới thiệu một chút, đây là Phó Xung, thư ký của tôi, bàng gia nhi* của tôi, tiểu tình nhi** của tôi, thế nào, đẹp trai không?”
(*)傍家儿 + (**)小情儿: tiếng lóng Bắc Kinh ý chỉ tình nhân
Trong nháy mắt, Phó Xung cảm giác như chính mình đột nhiên rơi vào một một hố đen, đúng vậy, là loại hố đen bí ẩn nhất trong vũ trụ, có thể hút ánh sáng, thời gian và vạn vật trên đời để rồi trở thành một nơi yên tĩnh, vô thanh như không còn sự sống.
Bởi vì trong nháy mắt đó, anh cảm giác như bản thân không còn tồn tại, người xung quanh, giọng nói của Lâm Nguyên, tất cả đều không tồn tại. Hắn đang nói gì? Bàng gia nhi, tiểu tình nhi? Anh biết đây đều là tiếng lóng của Bắc ý chỉ tình nhân. Tình nhân? Phó Xung lập tức cảm thấy máu dồn hết lên đỉnh đầu, dường như nhìn thấy nam nam nữ nữ đang ở trong phòng đều đang thì thầm nói nhỏ, khua tay múa chân, che miệng khúc khích, cười nói.
Anh muốn thoát khỏi tay Lâm Nguyên, Lâm Nguyên lại càng giữ chặt tay anh. Đôi mắt anh như muốn bùng lên lửa, nhưng đôi mắt của Lâm Nguyên lại như đang chảy ra xuân thủy, hồng hồng, mê đắm. Hắn giống như trọng tài trong một trận đấu quyền anh, hai tay nắm tay vận động viên, để mọi người xem cuối cùng ai là người chiến thắng.
“Phó Xung, đây là Đại Long, là… người yêu cũ của anh, em phải gọi… Đúng, em phải, phải gọi là tiền bối.” Lâm Nguyên kéo Đại Long về phía trước, giống như đang giới thiệu người yêu cũ với người yêu mới vậy.
Phó Xung giựt mạnh tay hắn ra, cả người đều phát run. Đại Long cau mày, không thoát nổi khỏi Lâm Nguyên, đành phải mặc hắn lôi kéo.
“Các vị đại nhân không phải là đều muốn biết liệu tôi có phải là dựa theo Đại Long mà chọn thư ký không sao? Hiện tại tiền nhiệm, đương nhiệm đều đang ở đây, mấy người tự mình xem có giống hay không đi.”
Trong giây phút ngắn ngủi đó, hạt dưới đất có thể nảy mầm, măng xuân trong rừng rậm có thể bật ra khỏi đất, một con gà có thể đang khoét vỏ trứng, mà Phó Xung, đột nhiên hiểu tại sao vừa rồi khi anh nhìn thấy Đại Long lại thấy hoang mang quái lạ. Đúng vậy, Lâm Nguyên đã cho anh đáp án chính xác: Anh thật sự rất giống bạn trai cũ của hắn, cho nên anh mới có cảm giác quen thuộc kỳ quái với một người xa lạ, bởi vì mỗi ngày anh đều nhìn thấy gương mặt tương tự trong gương.
Trong một giây ngắn ngủi đó, anh dồn hết sức lực của cả cơ thể vào nắm đấm của mình, hung hăng đấm thẳng vào bụng Lâm Nguyên.
“Lâm Nguyên! Anh đừng khinh người quá đáng!”
Mọi người trong phòng đều sững sờ, nhìn Lâm Nguyên ôm bụng ngã xuống đất, sau đó có mấy bạn nữ cùng lớp hét lên.
Lâm Nguyên tựa hồ đột nhiên tỉnh lại, hắn mặc kệ đau đớn trên người, vội vàng hô lên với Phó Xung đang chạy ra khỏi phòng, “Phó Xung, quay lại đi! Anh…”
Người nọ trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của hắn, Lâm Nguyên căm tức nện tay xuống sàn nhà.
Đau quá, dạ dày đau, tay đau…
Còn trái tim thì sao? Tại sao… không cảm thấy đau…
Vì… trái tim… bỗng như trống rỗng…