Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- "Ritsuka đáng yêu, tới đây, ta sẽ khiến em thoải mái hơn." Không để ý đến 3 người mới tới, Urie vẫn ung dung làm theo ý mình.
Urie nhìn thẳng vào mắt Ritsuka. Mắt đối mắt. Đôi mắt Ritsuka một lần nữa trở lên vô hồn. Urie cúi xuống, tựa cằm vào vai Ritsuka, khẻ ngửi: "Em thật thơm. Thơm hơn cả cánh hồng." Có vẻ cậu đã coi ba người kia là người vô hình.
- "Khốn khiếp." Giọng nam quen thuộc vang lên. Giọng nói này không phải là giọng của Lindo sao?
- "Cậu đừng quá giới hạn Urie Sogami." Lần này là giọng nữ, là Azuna.
Người con trai còn lại không nói tiếng nào, đi về phía Ritsuka và Urie nhưng lúc cậu đi càng gần về phía vòng đu quay thì lại bị ngăn cản bởi một kết giới bảo vệ trong suốt.
- "Kết giới sao? Mau thu hồi kết giới Urie." Người con trai còn lại cũng chính là Rem nhíu mày nói.
Sau câu nói của Rem, Lindo và azuna cũng đi về phía kết giới nhằm phá hủy nó nhưng Rem đã ngăn cản lạnh lùng nói khi thấy cảnh vật bên trong kết giới bắt đầu thay đổi, không còn thấy bóng dáng của Ritsuka và Urie nữa:
- "Không muốn bị lạc vào tâm ma của chính mình thì đừng chạm vào kết giới đó."
Ở bên trong kết giới, Ritsuka đang lạc vào chính thế giới do Urie tạo ra - một nơi tuyệt đẹp, như thiên đường vậy
- "Đẹp quá!" Ritsuka bật thốt. Chuyện xảy ra ở bên ngoài, cô không hề hay biết.
- "Hãy nói cho tôi biết, Grimoire ở đâu? Em là mấu chốt duy nhất đó." Urie đứng bên cạnh Ritsuka, nhân lúc cô đang bị thôi miên bởi thế giới khác, cậu khẽ hỏi.
- "Gri...moi...re.." Ritsuka nhắc đến cuốn sách cấm thì chiếc mề đay lại phát sáng.
- "Không thể cứ thế này được. Em mau tháo cái mề đay đó đưa cho ta." Urie ra lệnh.
Ritsuka đưa tay ra cổ tháo chiếc mề đay nhưng đang tháo thì có một bàn tay giữ lấy tay cô, kéo cô vào ngực mình để cô ngủ thiếp đi. "Không thể nào. Hắn là ai? Sao lại có thể vào đây?" Urie nghĩ thầm nhìn lên chủ nhân của bàn tay đó.
Khuôn mặt non nớt thật không xứng với cơ thế cao lớn này. Đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Urie như muốn đọc thấu suy nghĩ của cậu.
- "Thật tầm thường." Chàng trai đó khinh bỉ nói.
- "Hừ! Ngươi là ai? Đừng nên xen vào chuyện của người khác." Urie tức giận khi bị một kẻ xa lạ khinh thường.
Chẳng thèm trả lời câu nói của Urie, chàng trai đó bế Ritsuka lên theo kiểu bế công chúa rồi biến mất bỏ lại Urie đứng đó với thế giới của cậu ta. Sau khi chàng trai đó biến mất một lúc, Urie mới cởi bỏ kết giới, bước ra ngoài. Cũng theo đó Lindo xông lên tùm lấy cổ áo của Urie tức giận hỏi sau khi không thấy Ritsuka đâu:
- "Ritsuka đâu? Mày giấu em ấy đi đâu rồi?"
- "Có người đến đón cô ấy rồi." Urie liếc mắt nhìn cánh tay đang đặt trên cổ áo mình.
- "Người? Là ai?" Rem nhíu mày hỏi.
- "Không biết." Nói rồi Urie biến mất để lại những cánh hoa rơi từ trên cao xuống.
- "Lindo, yên tâm. Ritsuka sẽ không sao đâu. Chúng ta đi nơi khác tìm cậu ấy." Azuna im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng, vỗ vai an ủi Lindo.
- "Vầ chuyện của Urie, tôi thành thật xin lỗi." Rem quay người lại nói lời xin lỗi nhưng không một chút thành ý nào cả.
- "Hừ, một lũ quỷ giả tạo." Lindo hừ lạnh, quay người đi ra phía cửa.
Cánh cửa ngôi nhà mà Ritsuka tưởng chừng sẽ không tìm thấy nếu không có người dẫn đường thì giờ đây đã hiện ra ngay trước mắt Lindo và Azuna. Lindo dẫn đầu bỏ ra cửa, Azuna đi theo sau bỏ lại một mình Rem đứng đó như lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Còn về phía Ritsuka? Hiện tại cô đang nằm ngủ thiếp đi ở trong ngực người đàn ông xa lạ. Mà người đàn ông này đang ở trên... nóc nhà kính. Ritsuka nằm trong ngực người đàn ông đó khẽ cựa quậy, mở mắt ra. Tỉnh ngủ rồi cô mới giật mình đứng dậy nhưng lại trượt chân lần hai (do cai mái nhà kính là mái vòm mà anh kia lại ngồi ngay chỗ mái vòm đó), lúc cô nghĩ mình sẽ ngã xuống dưới đất, gẫy tay hoặc què chân thì lại có một bàn tay kéo cô lại, giọng nói ấm áp của người đó vang lên:
- "Đừng cử động, sẽ ngã đấy."
- "Ừm.. Anh là..?"
- "Gọi là Lowen được rồi." Chàng trai đó lại một lần nữa lên tiếng.
Ritsuka che miệng cười khẽ, khuôn mặt ngày càng đỏ lên vì nhịn cười. Nhìn cô như vậy, Lowen khẽ nhíu mày, thắc mắc hỏi:
- "Có gì buồn cười sao? Hay mặt tôi dính gì?" Lowen nói kèm theo động tác đưa tay lên sờ mặt trông thật dễ thương.
- "A. Không có gì. Tôi xin lỗi." Nói xong Ritsuka cũng bật cười ra tiếng: "Chỉ là tên của anh rất giống tên một chú cún mà tôi gặp.
- "Vậy à." Lowen cười khẽ, nằm xuống ngắm hoàng hôn.
- "À.. ừm tại sao.. tôi lại ở đây vậy?" Ritsuka cũng nằm xuống ngắm hoàng hôn.
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà cũng đã đến hoàng hôn rồi. Hoàng hôn hôm nay thật đẹp, thật đẹp đỏ một mảnh trời cao.
- "Không biết." Lowen khẽ nói.
- "Hả?! Vậy anh có thể đưa tôi xuống không?" Ritsuka bất ngờ.
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Lowen đã ôm Ritsuka vào ngực phi xuống bên dưới.
- "Cảm...cảm ơn anh." Ritsuka vẫn chưa thoát khỏi bất ngờ lắp bắp nói.
- "Không có gì. Về cẩn thận, giữ cái mề đay đó cho tốt. Lần sau đừng bất cẩn như vậy, không phải lúc nào tôi cũng ở cạnh em." Lowen nói rồi đi mất để lại Ritsuka ở đó.