Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhìn Từ Man khẽ nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên, Gia Cát Sơ Thanh kéo tay nàng, thân thiết hỏi: “A Man hiện tại thấy sao rồi?”
A Man nhăn mũi một cái, nghĩ có nên rút tay về không, nhưng lại cảm thấy như vậy có quá mức sĩ diện, liền hơi cứng ngắc cười nói: “Cám ơn tiểu ca ca quan tâm, A Man tốt hơn nhiều rồi.”
Gia Cát Sơ Thanh quan sát sắc mặt Từ Man, tuy rằng còn có hơi tái nhợt, nhưng trông tinh thần có khá hơn, đôi má phúng phính tròn tròn như cuộn len, hai mắt to tròn đen lúng liếng như lấp lánh ánh nước, khiến người nhìn thấy liền yêu thích.
“Thái y có nói, khi nào thì có thể xuống giường không?” Lời này là hỏi Từ Hải Thiên.
Từ Hải Thiên nhường chỗ mình vừa ngồi cho Gia Cát Sơ Thanh, mình thì dời đến một chiếc ghế tròn cũng ngồi cạnh Gia Cát Sơ Thanh.
“Lưu thái y nói A Man còn nhỏ tuổi, đang là thời điểm phát triển, khôi phục cũng nhanh, đại khái còn cần một tháng mới có thể xuống giường đi lại.”
Gia Cát Sơ Thanh gật gật đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không dấu được vẻ ai oán của Từ Man, nhịn không được phì~ cười một tiếng, tiểu nha đầu này, thật sự là càng nhìn càng thấy đáng yêu.
“A Man có thấy buồn không? Muội muốn cái gì, tiểu ca ca tặng cho muội.” Gia Cát Sơ Thanh xoa đầu Từ Man, đáy lòng một mảnh mềm mại, trong nhà chỉ có hắn là nhỏ tuổi nhất, lại kém hơn huynh trưởng nhiều tuổi, hơn nữa thân thể không tốt, cha mẹ mặc dù yêu thương cũng không thể bồi bên cạnh mãi được, hắn luôn cảm thấy có chút cô đơn, cho nên từ lần trước nhìn thấy bộ dáng nha đầu kia làm nũng với hai huynh trưởng thì không tài nào quên được, thầm nghĩ nếu nhà mình cũng có một muội muội như vậy thì thật tốt.
Muốn cái gì á? Từ Man thầm bĩu môi, nàng muốn máy tính, tivi, điện tử, hắn có thể cho nàng sao, nếu mà đưa nàng mấy trò xếp hình, cửu liên hoàn, bao cát, búp bê linh tinh gì đó, chi bằng khỏi đưa thì hơn.
Gia Cát Sơ Thanh thấy Từ Man không nói lời nào, cũng không có cảm xúc phấn khởi gì, bèn nói tiếp: “A Man, muội thích đèn lồng không? Lần trước qua tiết nguyên tiêu, trong nhà có làm một chiếc đèn xoay, có kể lại một câu chuyện về con thỏ trong 12 con giáp, chơi rất vui.”
Từ Man ngẩng đầu lên, lộ ra vài phần tò mò. Đèn xoay, nhớ rõ là một loại đèn lợi dụng sức gió mà chuyển động ở cổ đại, bên trong là tranh vẽ xoay tròn, thông thường đều thuật lại một câu chuyện xưa đơn giản. Tuy kiếp trước A Man cầm tinh con tuất, nhưng kiếp này lại tuổi thỏ, cho nên đối với những vật liên quan đến thỏ, cũng có chút hứng thú.
Gia Cát Sơ Thanh vẫn luôn quan sát Từ Man, đương nhiên thấy rõ ý động trong mắt nàng, kỳ thật sau khi về nhà thấy chiếc đèn kia, hắn liền nghĩ tới Từ Man, bởi vì con thỏ con ngây ngô trên hình vẽ kia, trông thật giống như bộ dáng lúc Từ Man phồng má, vừa dịu ngoan vừa đáng yêu. Hơn nữa ngày hôm đó bởi vì chuyện của mình, mà liên lụy khiến Từ Man không thể đi ngắm hoa đăng. Gia Cát Sơ Thanh trong lòng có chút áy náy, bèn hạ chiếc đèn kia xuống, đợi thân thể tốt rồi, sẽ đưa cho Từ Man.
“Ngày mai, ca sẽ phái người đưa lại đây.” Gia Cát Sơ Thanh không đợi Từ Man mở miệng, liền lập tức nói.
Từ Hải Thiên ngồi một bên, trông bộ dáng ân cần của Gia Cát Sơ Thanh, bỗng nhiên không biết tại sao, trong lòng có chút khó chịu, Gia Cát Sơ Thanh tuy là khách, nhưng hắn ta lôi kéo là muội muội mình, lấy lòng cũng chính là muội muội mình, chính là, muội muội là của hắn và của đại ca, vị biểu ca tự dưng từ đâu chui ra này cư nhiên bỏ qua bọn họ, điều này làm cho nhị ca hắn vốn có chút tính chiếm hữu, lần đầu tiên có cảm giác ghen tị.
“Ai, biểu ca, hôm nay sao huynh đến đây được vậy, Đại cô chịu thả huynh đi sao?” Từ Hải Thiên chua lè nói.
Lúc này Gia Cát Sơ Thanh mới buông tay Từ Man ra, quay đầu trả lời: “Ta đã nói với a nương là đến thăm A Man muội muội, thuận tiện cũng đi ra hít thở khí trời một chút, cứ ru rú mãi trong phủ cũng không tốt, a nương liền đồng ý.”
Từ Hải Thiên sờ sờ cái mũi, xem bộ dáng người ta bình tĩnh thản nhiên mà mình lại trông có vẻ keo kiệt, vì thế ngữ khí dịu đi rất nhiều, lại hỏi: “Thân thể huynh sao rồi? Đệ nghe a nương nói, sau khi huynh trở về liền phát sốt, hiện tại đã khá hơn chưa?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt
2. Tường Vy Trăng Non
3. Cực Phẩm Nam Nhân: Ảnh Đế Thỉnh Tự Trọng
4. Âm Nương
=====================================
Gia Cát Sơ Thanh sắc mặt ửng đỏ, lại nhìn ánh mắt cũng đồng dạng nghi vẫn của Từ Man, cảm thấy có chút ngượng ngùng, trong lòng hắn không muốn Từ Man cũng đối xử với hắn như những người khác, không muốn làm cho một muội muội đáng yêu như vậy, thấy mình thân thể yếu ớt nhiều bệnh, không đủ đảm đương được việc gì. Hắn càng hy vọng Từ Man có thể đối đãi với mình giống như hai anh em sinh đôi kia, sẽ làm nũng với hắn, dựa vào hắn. Đây là một loại cảm giác rất kỳ diệu.
“Huynh đã tốt hơn nhiều rồi, cơn sốt mấy ngày trước đã lui rồi, Hầu thái y có nói, chỉ cần huynh đừng kích động quá mức, ngày thường chú ý nghỉ ngơi, thì cũng sẽ như người bình thường.” Gia Cát Sơ Thanh bất giác nhấn mạnh những chữ cuối.
Từ Man nhìn vành tai hơi phiếm hồng của Gia Cát Sơ Thanh, bỗng dưng cảm thấy hắn cũng mới chỉ là một đứa bé, hiện tại vẫn có tính trẻ con, nhưng thật ra hắn đối với nàng quả thật rất tốt, đôi mắt chân thành không trộn lẫn giả dối kia, làm cho Từ Man vốn bị vây trong trạng thái cảnh giác xa cách, bắt đầu sinh lòng xấu hổ, mềm lòng nói: “Tiểu ca ca thân mình nhất định sẽ khá lên.”
Gia Cát Sơ Thanh ánh mắt lóe sáng quay đầu lại, nhìn Từ Man trịnh trọng gật đầu một cái.
Từ Man thấy hắn thật buồn cười, cũng không nói nhiều nữa, bệnh tình của Gia Cát Sơ Thanh ở trong sách cũng có miêu tả, kiếp thứ nhất là hắn bị nữ phụ giày vò mà chết, kiếp thứ hai lại bởi vì tác giả mở ‘bàn tay vàng’, làm cho Hoàng Tú Oánh tìm được một vị danh y ẩn sĩ, cũng không biết uống vào loại thuốc gì, liền tốt lên bảy tám phần, chỉ cần không vận động quá kịch liệt, nghe nói hắn sống đến bảy tám chục tuổi cũng không có vấn đề. Kiếp này, có lẽ là kiếp mà Hoàng Tú Oánh đã sống lại, cho nên Gia Cát Sơ Thanh thể nào cũng sẽ không chết sớm.
Mắt thấy thời gian trôi qua nhanh, canh giờ mà Gia Cát Sơ Thanh hứa với mẫu thân cũng sắp đến, hắn quay đầu nhìn gã sai vặt ngoài cửa đang thấp thỏm lại không dám bước vào, trầm mặc trong chốc lát, lại vươn tay nắm tay Từ Man, im lặng một lúc, đoạn cẩn thận hỏi: “Trung tuần tháng tư, A Man có xuất môn không?”
Từ Man khó hiểu, mình vẫn còn là một đứa bé, có được xuất môn hay không, cũng không phải chuyện nàng có thể quyết được.
Hiển nhiên Gia Cát Sơ Thanh vừa hỏi ra miệng liền hối hận, xấu hổ sắc mặt càng ửng đỏ, đành gượng cười hai tiếng, lại quay đầu nhìn Từ Hải Thiên giải thích nói: “Hai mươi tháng tư là ngày mừng thọ tổ mẫu huynh, hai người nếu rảnh nhớ đến phủ huynh chơi, được không?”
Từ Hải Thiên tất nhiên là gật đầu, khoác vai Gia Cát Sơ Thanh, thân thiết nói: “Biểu ca đã mời, tất nhiên không thể từ chối, nhưng việc này còn phải xin phép a nương, muội muội nhà đệ nhỏ tuổi, không thể đi theo đám nhi lang chúng đệ xuất môn được.”
Gia Cát Sơ Thanh lập tức quay người lại, cười nói: “Đó là dĩ nhiên, a nương nhà huynh chắc chắn sẽ gởi thiệp mời công chúa nương nương nể mặt di giá, chắc chắn tổ mẫu sẽ rất vui.”
Từ Man chỉ ngây ngốc nhìn hai anh em họ, nếu không phải kiếp trước nàng dầu gì cũng là một người trưởng thành, lại đã đọc qua nguyên tác, thì đã không hiểu hai người họ đang nói cái gì, cái gì mà kêu là mời a nương nàng nể mặt di giá, kỳ thật là nếu a nương không đi, nàng cũng không được đi, cái gì mà kêu tổ mẫu sẽ rất vui vẻ, lão bà kia ghét a nương còn không kịp, làm sao mà sẽ vui vẻ cho được, cũng không phải tự tìm ngược, lại nói ngày mừng thọ của Gia Cát lão phu nhân, nói vậy đám họ hàng thân thích nhà họ Hoàng kia ắt hẳn đều đến dự, nếu mẹ nàng cũng đi, phỏng chừng sẽ không được tự nhiên.
Nghĩ như vậy, Từ Man sinh ra vài phần không muốn, vả lại, nàng còn nghi ngờ, bởi vì sau khi Hoàng Tú Oánh sống lại, lần đầu tiên gặp Từ Man, là khi Từ Man năm tuổi, thời điểm đã qua sinh nhật của Gia Cát lão phu nhân, nhưng hiện tại nàng mới ba tuổi, đây rốt cuộc là nội dung cốt truyện lại một lần nữa không khống chế được, hay là đến tháng tư, nàng có việc không thể đến phủ Gia Cát?
“A Man muội muội, muội dưỡng thương cho tốt nhé, không còn sớm nữa, huynh phải trở về rồi.” Gia Cát Sơ Thanh lưu luyến cuối cùng cầm tay Từ Man, đứng lên, lại nói tiếp: “Đèn xoay kia, ngày mai huynh sẽ cho người đưa tới.”
Từ Man ngửa đầu nhìn hắn, lại bất giác lộ ra đôi má lúm, chớp chớp mắt cười nói: “Cảm ơn tiểu ca ca, tiểu ca ca đi thong thả.”
Gia Cát Sơ Thanh liền cẩn thận từng bước rời đi, xuất phát từ đạo đãi khách nên Từ Hải Thiên cũng đi theo tiễn khách. Từ Man nhìn căn phòng trống trơn, thở phào một hơi, lúc này xem như người đã đi hết rồi, nàng mới cảm thấy mình sắp chết đói.
Liếc nhìn Hồng Thược ở bên ngoài không dám vào, Từ Man khoát tay nói: “Bưng cháo trắng lên cho ta, lại kêu người làm chút rau, đúng rồi, ta muốn ăn ngải lau xào khô.” (ngải lau: cây họ ngải, có thân dài như lau, giống như cần đước á)
Nằm mãi trên giường thấy thời gian trôi qua thật chậm, ngay tại lúc Từ Man thiếu chút nữa đem tóc ra đếm từng cọng thì rốt cuộc đã đến cuối tháng 2, mắt thấy ý xuân lan tỏa ấm áp, đã là đầu tháng ba, Từ Man đi đứng cũng đã tốt hơn nhiều, chỉ tiếc thái y vẫn không cho phép nàng xuống giường, nói ít nhất phải đợi hơn nửa tháng nữa, bức Từ Man khổ không biết làm sao, đành phải kêu người khiêng giường nhỏ đặt ngay cửa sổ, rồi kêu tỳ nữ bế nàng lên giường ngồi, ngắm nhìn cảnh xuân muôn hoa khoe sắc ở bên ngoài đỡ ghiền.
Một cơn gió xuân khe khẽ thổi vào, Từ Man hơi nheo mắt, quay đầu lơ đãng nhìn chiếc đèn lồng xoay treo trên đầu giường. Chiếc đèn xoay kia có tám mặt, mỗi mặt là một con thỏ nhỏ, hoặc ngồi hoặc nhảy, có con cầm cà rốt gặm ngon lành, mỗi một hình đều sinh động, đều cực đáng yêu, làm cho Từ Man vốn thích những thứ dễ thương, càng luyến tiếc cất đi, mới kêu người treo lên đầu giường, mỗi ngày có thể nhìn thấy, cũng làm cho hai vị ca ca có cảm giác nguy cơ, trong khoảng thời gian này, cư nhiên có thứ đồ chơi nào bên ngoài có hình thỏ liền thâu gom về hết, chỉ vì muốn đổi lại ánh mắt vui sướng và sùng bái của muội muội nhà mình.
Hồng Quế từ bên ngoài tiến vào, trông thấy dáng vẻ thích thú của quận chúa nhà mình, bèn hì hì cười, khom người nói: “Thưa quận chúa, Quan ma ma đã trở lại.”
Ngón tay Từ Man đặt trên giường khẽ động một cái, cảm giác vốn thư thả thoáng chốc bị đánh tan, nếu nàng chỉ là một tiểu nha đầu không biết trước cốt truyện, vừa mới xuyên không đến đây, như vậy nàng chỉ biết chờ đợi hoặc nghi hoặc. Nhưng Từ Man chẳng những biết được đại khái nội dung trong sách, cũng đồng dạng biết được những vai chính và vai phụ ở tương lai cùng với vài ý định của họ.
Vị Quan ma ma này tuy nói là người của phủ công chúa, nhưng bà ta chính là người do Từ phủ lão phu nhân cố ý đưa cho Từ Văn Bân mang theo vào phủ trưởng công chúa, nói cho hay là tìm một lão nhân quen thuộc mà chăm sóc, mới có thể yên tâm, trên thực tế, là con mắt của Từ gia lão phu nhân.
Quan ma ma lần này lấy danh nghĩa về thăm người thân, mà nghỉ phép về nhà, kì thực chỉ là về Từ phủ tìm lão phu nhân báo cáo chuyện tình, người khác không biết, nhưng sao Từ Man có thể không biết được? Con trai duy nhất của Quan ma ma năm đó được giao cho lão ma ma Sở thị bên người lão phu nhân làm con, hiện tại đang làm người hầu bên cạnh Từ gia đại bá. Mụ Quan ma ma này chẳng những tâm tư nhiều, lại còn xảo quyệt, năm đó Đại trưởng công chúa không cho bà ta nhúng tay vào chuyện ở chính phòng, bà ta liền ỷ vào phần tình cũ ngày xưa từng chăm sóc Từ Văn Bân lúc còn nhỏ ở Từ phủ, mà tự động đến chỗ Từ Man làm ma ma. Ở trong viện của Từ Man, địa vị của bà ta thậm chí còn vượt qua cả nhũ mẫu Niên thị của Từ Man.
Từ Man thoạt nhìn không thèm để bụng, nhìn ra ngoài cửa sổ, thân thể này của nàng, nhưng với trái tim được gọi là Từ Mãn, nàng mới không quên, trong sách, mụ Quan ma ma kia cấu kết cùng Hoàng Tú Oánh, vậy mà gây ra không ít chuyện ở trong phủ, ngay cả cách giáo dục tiểu Từ Man từ nhỏ cũng có liên quan đến mụ ta.