Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sự kiện quân bị gần đây, có vẻ như là muốn dần che lấp đi vụ tai tiếng trong cung, bốn vị tướng quân trấn thủ biên quan, tuy chức quan không cao, nhưng trong tay bọn họ thật sự nắm thực quyền, hơn nữa trời cao hoàng đế xa, ai nấy đều có lãnh địa riêng của mình, sợ là hoàng quyền đối với những thành nhỏ nơi biên quan mà nói, đều không có uy tín và lực chấn nhiếp đến địa phương như những vị tướng quân kia. Ở một mức độ nào đó mà nói, chỉ cần những tướng quân kia nguyện ý, bọn họ có thể là Thổ Hoàng đế của địa phương. Đặc biệt là đối với đương kim thánh thượng – người còn chưa hoàn toàn nắm được thực quyền của một Hoàng đế, bốn vị tướng quân có thể là trợ lực, cũng có thể là trở ngại của hắn.
Nhưng hiển nhiên, hai nhà Hà Lưu do Hà gia đứng đầu, đã rất rõ ràng đứng về phía Phái Bảo Thủ, trước mắt lại lấy chuyện quân bị muốn thăm dò và kiềm chế đương kim thánh thượng, thậm chí cũng có ý uy hiếp mơ hồ rằng đối với chuyện xử lý Hoàng mỹ nhân và Đại hoàng tử, nếu như hoàng đế có chỗ nào sơ suất, thì có thể sẽ không dễ dàng thu thập như vậy.
Cái nghề Hoàng đế này vốn là phải nắm rõ cách khống chế và cân bằng mọi mặt, chỉ cần vì giang sơn của hắn, có là con gái của kẻ thù, hắn cũng phải mỉm cười mà chống đỡ, yêu sủng vô song. Về phần cảm thụ trong lòng hắn, thì sẽ không để cho bất luận kẻ nào biết được.
Nhưng đối với chuyện của Đại hoàng tử, hắn quả thật đã ních một bụng hỏa, sau khi có người dâng thỉnh ý chỉ tăng quân lương, lập tức lại có người đề xuất, cho là Đại hoàng tử rất có thể bị người hãm hại, thỉnh cầu Hoàng đế khoan dung với Đại hoàng tử, thêm vào đó nghiêm trị hung thủ. Sau đó, cư nhiên còn có người đem đầu nhọn chĩa hướng về phía Nhị hoàng tử và Hoàng hậu, thậm chí còn ẩn ý nói hai người họ cũng có thể là vì loại bỏ người đối lập, mới xuống tay với Đại hoàng tử, bằng không tại sao bị hại đều là người có liên quan đến nhà họ Hoàng?
Đây còn không phải là nói, nếu mà hắn không giơ cao đãnh khẽ, thì đám kiêu binh kia sẽ cùng sống chết với hắn đến cùng, tăng quân lương ư? Tuy nhiên hắn không thể không đồng ý, dù sao biên quan có chiến sự, mặc dù không lớn nhưng vẫn có thương vong, nếu hắn không đồng ý, sợ sẽ làm lạnh lòng quân. Nhưng nếu hắn nhắm mắt cắn răng đồng ý, vậy quân lương hàng năm đều phải chiếu theo tiêu chuẩn của năm này mà ban xuống, đây thế mà không phải là con số nhỏ a, cho dù hiện tại cải cách của hắn đã có chỗ hiệu quả, nhưng quốc khố vẫn rất túng thiếu. Đã vậy cái đám thủ hạ khốn kiếp của Hữu tướng còn không để cho hắn bớt lo, tốc độ cải cách biến chậm còn không nói, mà phương hướng cải cách cũng sẽ bị chất vấn, đến lúc đó chỉ sợ còn sứt đầu mẻ trán hơn bây giờ.
Nhưng mà, không đợi Hoàng đế làm sao nghĩ ra một kế sách vẹn toàn cho chuyện này, đã có người liều chết mật tấu, tâu là phò mã Từ Văn Bân của Đại trưởng công chúa, không phải là đích tử do Từ phủ sinh ra, mà là đứa con mồ côi trong bụng mẹ của Trang Thành – kẻ từng là tội nhân phản quốc.
Hoàng đế nhận được mật báo, cả người choáng váng, chuyện này là thế nào, đằng trước chuyện con trai muốn đoạn tụ còn kéo theo chuyện hoàng hoa khuê nữ vẫn chưa được giải quyết đâu vào đâu, thân thế của tỷ phu (anh rể) nhà mình lại xảy ra vấn đề, rủi như chuyện này là thật, đám lão bất tử của phái Bảo Thủ còn không chèn chết hoàng gia sao. Thậm chí cả nhà tỷ tỷ cũng sẽ có chuyện, cho dù đến lúc đó bảo vệ được cái mạng nhỏ của tỷ phu, về sau cũng không thể ra làm quan, vậy chẳng phải đã loại bỏ được một phụ tá đắc lực của mình ư?
Thấp thỏm bất an, ngay trong đêm đó Hoàng đế triệu kiến tỷ phu của mình, nhưng không biết hai người họ nói gì đó, ngày hôm sau, phò mã cáo bệnh ở nhà không vào triều.
Hôm ấy đám quan viên trong triều càng hồ đồ, chuyện này rốt cuộc là thật hay giả? Nếu là giả, cũng nên đi ra làm sáng tỏ chứ, nhưng nếu là thật, vậy chuyện phò mã về nhà dưỡng bệnh thế kia, quả thực chính là Hoàng đế giấu đầu hở đuôi. Đây là muốn chờ cho qua đầu sóng ngọn gió, rồi xem như chuyện này chưa từng xảy ra ư?
Vì thế, không ít quan viên Phái Bảo Thủ cứ như phát hiện được tân đại lục, cả ngày như thể đánh tiết gà. Đám nữ quyến trong nhà họ cũng không nhàn rỗi, lê la ngồi lê đôi mách khắp nơi, dường như muốn tìm ra chút manh mối của năm đó. Có điều Từ gia khẳng định là không thể đi, không nói cho rõ ràng, Từ gia lão phu nhân đã sớm lấy cớ dưỡng bệnh không có trong phủ, nghe nói đã đến thôn trang, mà Từ gia tổ phụ thì vẫn luôn bệnh liệt giường, gần đây thái y đến xem, nói cả người đã mê man, còn hỏi han được gì. Về phần Từ gia đại bá, chính hắn còn ù ù cạc cạc, phải nhờ người khác nói mới biết.
Nhưng sự tình khẳng định không thể cứ thế mà cho qua, cũng không biết là ai lộ tin tức, không ít nữ quyến đều biết Từ Man tự dưng đến bái phỏng thế hệ tổ mẫu của rất nhiều thế gia, mà danh sách những người kia rất nhanh được thu thập, đám nữ quyến kia liền như thể ruồi thấy đồ ăn, đều xông xáo đến, khiến cho những bà tổ mẫu thế gia kia phiền nhiễu không sao chịu nổi. Đương nhiên, cũng có ngoại lệ, chính là mẫu thân của Lễ quan đại phu, Bùi thị.
Nghe nói bà trời sinh nói nhiều, mỗi ngày nằm dí ở nhà, không có ai tán dóc cùng, nay có nhiều người cầu kiến như vậy, bà lão ta ước còn không được nữa là. Cứ thế vài lần, không thấy ai dám tới cửa nữa, bởi vì không ai chịu nổi có người từ sáng tới tối cứ lôi kéo ngươi lải nhải không ngừng, mà nội dung lải nhải lại còn cực kỳ nhàm chán, thậm chí rối rắm không rõ. Nếu đối phương hỏi một ít vấn đề uyển chuyển, bà ta có thể bắt đầu nói từ vài thập niên trước, nói cho đến khi ngươi mơ màng, bà ta còn chưa hết hứng. Mà nếu đối phương không chịu nổi, trực tiếp hỏi thẳng vấn đề, vậy thì càng tốt hơn, bà ta có thể vòng tới vòng lui đề tài này, có điều chẳng phải trọng điểm, kết quả chính là, ngươi nghe đến cuối cùng, cũng không biết bà ta đang nói cái gì.
“Ha ha ha ha… cười chết muội.” Từ Man ở trên giường lăn qua lăn lại, tóc tai cũng rơi lỏng ra.
“Muội cũng có chút dáng vẻ con gái được không.” Từ Hải Sinh nói đến đây, khóe miệng mình lại nhịn không được câu lên.
“Huynh có biết, lần đầu tiên muội đi gặp bà dì của Chu Hoàn, thiếu chút nữa hóa điên rồi không, nếu không nhờ Chu Hoàn tìm cớ kéo muội đi, phỏng chừng đến tối còn chưa được về.” Từ Man xoay xoay một cọng tóc nói: “Đám phu nhân kia vậy mà có thể chịu đựng từ trưa đến tối muộn, thật sự là quá lợi hại.”
“Bọn họ vì trượng phu mình, cũng không có gì kỳ quái cả.” Từ Hải Sinh hừ lạnh một tiếng, tao nhã tựa lưng vào ghế ngồi.
“Huynh nói, sao bọn họ lại chắc chắc như vậy được, chúng ta tìm là bạn cũ của Từ thị mà?” Từ Man ho khan một tiếng, xoa xoa mặt, hiếu kỳ nói.
“Thà tin là có, còn hơn là không.” Từ Hải Sinh cũng không cảm thấy có gì không đúng, tiếp tục nói: “Lại nói, cái tính muội lười biếng như vậy, đột nhiên tích cực hẳn lên, ngoại trừ muốn biết chuyện gì đó, đời nào chịu khó như vậy.”
Từ Man bất mãn liếc hắn một cái, nói như thể cả thành Kiến Khang này đều biết nàng là con quỷ lười vậy.
“Thế, cái người nói là tiền quản sự của Trang gia sao rồi?” Từ Man nhảy xuống giường êm, đi qua ngồi xuống cạnh đại ca.
“Trong thời gian này vẫn để mắt đến lão, có điều…” Từ Hải Sinh nhíu mày nói: “Ngoại trừ thu mua vài tên chướng mắt trong phủ chúng ta ra, vị kia trong khoảng thời gian này cũng có liên lạc với vài viên quan chức vị thấp, cũng không đến chỗ Hữu tướng hoặc là Hoàng phủ.”
“Lão ta còn tới tìm huynh không?” Từ Man giương mắt nói.
“Đương nhiên, lão ta còn muốn càng nhiều chứng cứ chứ sao.” Từ Hải Sinh khinh bỉ nói: “Nếu không phải chúng ta còn có giá trị lợi dụng, sợ là lão đã chẳng tới từ lâu rồi.”
Từ Man im lặng, hơi cúi đầu, nếu không có chủ ý lần này của đại ca và phụ thân, sợ là đã không tra ra trong phủ cư nhiên còn có vài tên tàng đủ thâm, chỉ là thực đáng tiếc, lần này những người kia đều xác thực là tử sĩ, vừa bị chộp tới là chết.
“Huynh thấy, rốt cuộc là ai, mà cứ phải gây trở ngại cho chúng ta là sao?” Từ Man không tài nào hiểu được, chuyện này đã vượt qua phạm vi trong sách, trong sách chú trọng báo thù trong chốn hậu trạch hơn, không có nhiều tình tiết như vậy. Hơn nữa vì phụ trợ cho nữ chính Hoàng Tú Oánh, nên nhân vật phụ phối hợp diễn đều rất vụn vặn, còn không xuất hiện thế lực vừa thần bí vừa hung hãn như hiện tại. Đương nhiên, cũng có khả năng là đã xuất hiện, nhưng với chỉ số thông minh của Hoàng Tú Oánh thì chưa phát hiện ra thôi.
“Từ lúc mẫu thân bị đâm, vụ đầu độc, rồi đến chuyện muội bị bắt cóc, và cả chuyện xảy ra trong cung lần này, đều giống như một bàn tay đang bóp chặt cổ chúng ta, nếu không bắt được hắn, ngày sau chẳng phải chúng ta cứ phải sống trong nơm nớp lo sợ sao?” Từ Hải Sinh nhắc tới đây liền đầy bụng phẫn nộ, “Vả lại cữu cữu cũng cần một cơ hội, đem chuyện Đại hoàng tử và chuyện quân bị khống chế cùng một thể.”
Từ Man gật gật đầu, quả thật không thể để mặc chuyện này tiếp tục được, không ai chịu được nỗi đau mất mát, bởi vì không phải lần nào cũng có thể may mắn mà qua được.
“Người… đã đưa về rồi?”
“Yên tâm, lần này ít nhiều có Sơ Thanh biểu ca hỗ trợ, chắc chắn sẽ không có sai lầm.” Từ Hải Sinh mềm giọng nói.
“Muội luôn cảm thấy, có lẽ Trang Thành không phải là người xấu.” Từ Man mất tự nhiên nắn bóp túi tiền của mình, nói.
Từ Hải Sinh thở dài, lại không nói gì.
Sự tình còn nhanh hơn tưởng tượng, vốn là âm đang thầm điều tra, nhưng không đến nửa tháng sau, Ngự sử đột nhiên dâng tấu, nói là thân thế của phò mã Đại trưởng công chúa bất minh, xác thực không phải con cháu nhà họ Từ, mà nguyên thái phó của thái tử – dưỡng phụ của phò mã lại vì bệnh mà hôn mê, không thể chứng thật lai lịch này. Nhưng từ nguồn tin của một nhân sĩ đáng tin cậy cho biết, nói phò mã rất có thể là con trai của phản thần Trang Thành lưu lại năm đó.
Trên triều đình nhất thời xôn xao, chuyện này có thể lớn mà cũng có thể nhỏ, dù sao cũng là đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ, hơn nữa có công chúa bảo vệ, nếu Hoàng đế có ý bỏ qua, biếm chức quan rồi thả về phủ công chúa là được. Nhưng nếu nói là lớn, thì chính là đào phạm, mà Từ gia cũng phạm vào tội chứa chấp khâm phạm, liên đới đến ba đứa bé do công chúa sinh cũng sẽ bị vạ lây theo.
“Khởi bẩm hoàng thượng, Từ gia cư nhiên lừa gạt thánh thính, nuôi dưỡng con trai tội thần trong nhà, cuối cùng còn lấy công chúa, quả thực là dối trên gạt dưới, đã phạm vào tội khi quân!” trên triều, Ngự sử mặt đỏ tía tai hô lớn, điệu bộ tràn đầy chính nghĩa.
Hoàng đế ngồi trên long ỷ, nhìn đám người Phái Bảo Thủ muốn xem kịch vui, tức giận đến nghiến răng lại chỉ có thể nói: “Chuyện này bất quá là dân gian đồn đại, không chính xác.”
Ngự sử kia lập tức quỳ rạp xuống đất, ra chiều vô cùng đau đớn nói: “Hồi bẩm hoàng thượng, không có lửa làm sao có khói ạ, hoàng thượng, dư nghiệt của phản thần không trừ, khó an ủi Trực vương trên trời có linh thiêng a!”
“Hừ, lúc ấy Trực vương hi sinh vì nước, cho dù Trang Thành có con trai, lúc bấy giờ cũng vẫn còn quấn trong tã lót, làm sao cần phải an ủi Trực vương, một đại anh hùng như Trực vương, sao có thể giận chó đánh mèo lên một đứa bé vừa lọt lòng chứ.” Phái Cách Tân cũng không yếu thế, một người đứng ra, liền dời đi đề tài trên người phò mã, chỉ trọng điểm ở việc Trực vương có nhân thiện hay không.
Ngự sử diễn nửa ngày, bị người chặn mất đề tài, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, không cam lòng trừng mắt nói: “Vậy cũng không thể chứng minh, phò mã không phải là con trai Trang Thành được!”
Hoàng đế nghiêng đầu, liếc mắt nhìn tấm bình phong, có một tiểu thái giám hơi làm dấu ra hiệu, Hoàng đế mới ngồi thẳng người, uy nghiêm nói: “Một khi đã thế, vậy tuyên phò mã lên điện đi.”