Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vợ của Lương Bân tức giận túm lấy tóc hắn.
"Được lắm! Mày còn dám nói xấu tao sau lưng với con bồ nhí này! Xem tao có đánh nát cái mồm mày không!"
Tôi trừng mắt giận dữ:
"Con đàn bà đê tiện này! Mày dám đánh anh Bân của tao à!"
Nghe tôi nói, vợ hắn ném Lương Bân xuống đất như rác rưởi.
Cô ấy xắn tay áo lên.
"Con hồ ly mặt dày này! Tao mải đánh hắn nên quên chưa xử mày đúng không!"
Nhưng chưa kịp bước được hai bước, đã bị Lương Bân đang nằm dưới đất ôm chân kéo lại.
Cô ấy nhìn hắn với vẻ không thể tin được.
"Mày còn dám bảo vệ nó sao?"
Lương Bân phân trần:
"Không phải bảo vệ nó, mà là bảo vệ em! Em không đánh lại nó đâu!"
Tôi tiếp lời cô vợ và hỏi ngược lại:
"Sao tôi lại là bồ nhí chứ? Cả mạng xã hội đều biết tôi với anh ấy, có khác gì được công nhận rồi đâu? Giờ còn ai biết cô là vợ của anh ta nữa không?"
Vợ của Lương Bân tức đến sững sờ.
Cô ấy như thể bị rút hết sức lực, đôi môi run rẩy một lúc lâu rồi hét lên hai chữ với Lương Bân.
"Ly hôn!"
Nghe đến từ ly hôn, Lương Bân cuống cuồng gập người lại, hai tay xoa vào nhau.
"Anh xin em đấy, bà cô của anh ơi, đừng nói lung tung nữa! Anh có lỗi với em! Anh sai rồi! Anh đáng chết! Cả đời này anh sẽ không nói tục nữa! Anh xin em hãy nói cho mọi người biết sự thật đi!"
Tôi dịu dàng an ủi:
"Bân Bân! Em biết anh gần đây đã phải chịu sự tấn công của dư luận, nhưng anh không sai gì cả! Anh nên dũng cảm đối diện với ham muốn và xu hướng của mình. Hơn nữa, quan hệ của chúng ta cũng không phải là bất hợp pháp mà, chế độ một vợ một chồng chẳng phải là một người có thể có một vợ và một chồng sao?"
Tôi vung tay lớn tiếng:
"Thế này nhé! Chị vẫn làm vợ của anh ấy, còn tôi làm chồng của anh ấy, ba chúng ta sống với nhau vui vẻ còn hơn mọi thứ!"
Lời tôi nói khiến tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.
Lương Bân là người đầu tiên hồi tỉnh.
Hắn quỳ sụp xuống dưới chân tôi, mắt đẫm lệ hỏi tôi:
"Tôi lạy nhận lỗi với cô có được không?"
Hắn vừa nói vừa định đập đầu xuống đất.
Tôi vội vàng đỡ lấy hắn.
"Gấp gì chứ, chờ đến lễ cưới của chúng ta, rồi anh sẽ có lúc để lạy mà."
Nhìn vào khóe môi tôi đang cong lên, Lương Bân như bị nghẹn một hơi thở, hoặc cũng có thể là do quá tức giận mà hắn bất tỉnh luôn.