Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhìn ánh mắt của mọi người, ông ta cảm thấy có điều không đúng, liền bước tới.
Vừa nhìn thấy nội dung trong cuốn sổ, ông ta tức đến mức tóc dựng đứng lên, quay người đá một phát vào n.g.ự.c nhân viên giao hàng.
"Tao coi mày là anh em, mà mày lại thèm khát con gái tao? Nó mới mười một tuổi thôi đấy!"
Tôi cười lạnh lùng.
"Có phải do con gái ông ăn mặc quá lòe loẹt không?"
Ai cũng biết, ở độ tuổi này, các cô bé ngày nào cũng mặc đồng phục rộng thùng thình.
Nghe câu hỏi của tôi, ông chủ tiệm tiện lợi dừng tay đang nắm lấy nhân viên giao hàng.
Ông ta mấp máy miệng, cuối cùng cũng thốt ra ba chữ.
"Xin lỗi!"
Khi cuốn sổ được truyền tay, tôi bị tước mất quyền ra tay vì không chen vào được nữa.
Ai mà ngờ rằng, một cuốn sổ nhỏ lại ghi chép nhiều người đến vậy, chỉ cần là người thường đến nhận bưu kiện đều có tên trong đó.
Hắn không chỉ ghi lại phụ nữ mà còn ghi cả đàn ông, nhưng ghi đàn ông thì giống như để chế nhạo hơn.
Những người mà hắn cho là giỏi hơn mình, hắn viết là 【bóng bẩy】【ẻo lả】.
Những người mà hắn nghĩ không bằng mình thì hắn chửi là 【thứ gì mà cũng dám coi là anh em với tao】.
Ban đầu, mọi người còn đánh có trật tự từng người một, nhưng không biết ai đã chụp lại cuốn sổ rồi đăng lên nhóm chat của khu, tình hình liền mất kiểm soát.
Cho đến khi cảnh sát đến, nhân viên giao hàng đã bị đánh hội đồng hơn hai mươi phút.
Hôm nay, kẻ muốn bêu xấu tôi trước mặt mọi người lại chính là kẻ biến thái lớn nhất, khi được cứu ra, đầu hắn bị nhét vài cái quần lót bẩn, miệng bị nhồi đầy tất thối, phần dưới toàn là dấu chân.
Do nhân viên giao hàng không có hành vi phạm tội thực sự, số tiền trộm cắp cũng không đạt đến mức truy tố.
Cảnh sát không thể đưa ra hình phạt nặng hơn, chỉ đành cảnh cáo bằng lời.
"Lương Bân, mày mới ra tù được một năm mà đã muốn quay lại à? Sau này chú ý một chút, nếu chuyện như này còn xảy ra nữa, thì không chỉ là giam mày một tháng và phạt một ngàn đồng đâu."
Vài ngày sau, tôi tình cờ gặp cô gái đã giúp hất bay cái kéo hôm đó trong khu dân cư.
Cô ấy tên là Trương Vãn Đình, sống ở tòa nhà số hai.
Tôi cảm ơn cô ấy về chuyện cái kéo hôm đó.
Cô ấy lại nói:
"Tôi cũng phải cảm ơn chị vì đã lên tiếng giúp tôi hôm trước!"
Trương Vãn Đình chính là cô gái mua thuốc tránh thai và bị nhân viên giao hàng chỉ trích trước mặt mọi người.
Lúc đó tôi nghe thấy lời nói ngược đời về tỷ lệ sinh của nhân viên giao hàng, thật sự không nhịn nổi mà đã giúp cô ấy mắng lại hắn ta.
"Người ta không muốn sinh con chỉ vì sợ sinh ra loại như mày đấy. Mà với mày ở đây, tôi thấy tỷ lệ động vật lại khá cao đấy nhỉ."
Trước khi chia tay, Trương Vãn Đình có chút lo lắng nói:
"Tôi với hắn là người cùng thị trấn, hắn là kẻ có lòng thù rất mạnh, nếu có thể thì chị nên chuyển nhà đi! Tôi cứ có cảm giác hắn sẽ trả thù chị."