Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Quyển 1 – Chương 3: Phạm vào đại kỵ
– Anh… – Cơ thể Vi Vi lập tức mễm nhũn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực người đàn ông. Khuôn mặt cô ta như được phác họa rất tỉ mỉ và nhẹ nhàng, mái tóc dài xoăn như dòng nước chảy nhẹ nhàng rủ xuống cánh tay người đàn ông.
Ngay sau đó, bàn tay nhỏ bé của cô ta đặt trên lồng ngực hắn bắt đầu trêu đùa, đi thẳng một đường xuống phía dưới, đặt trên thứ khổng lồ kiêu ngạo của hắn. Cơ thể mềm mại như con rắn dựa hẳn vào người hắn, đôi mắt quyến rũ nhìn vào đôi mắt đen thâm thúy như đầm lầy của Lãnh Thiên Dục.
Khóe môi Lãnh Thiên Dục nhếch lên, đưa tay xoa nắn nơi cao vút của người phụ nữ không hề thương tiếc. Trong mắt hắn, phụ nữ chỉ là công cụ để làm ấm giường mà thôi, hắn sẽ không bao giờ tiêu tốn dù chỉ là một chút tình cảm, vì tất cả phụ nữ trên đời này đều có thể được mua chuộc bằng tiền!
– Anh… Em rất thích… Chúng ta, chúng ta vào phòng ngủ được không? – Vi Vi nhìn vào khuôn mặt đẹp trai kia, đôi mắt dần trở nên mờ mịt. diendan»lequydon
Đây là người có thể nắm giữ tính mạng của người khác, người đàn ông đứng trên đỉnh cao của thế giới. Trong tay hắn nắm quyền sinh tử của biết bao mạng người! Nhìn vào đôi mắt lạnh giá ấy, Vi Vi cảm thấy khó có thể hít thở.
Ai ngờ Lãnh Thiên Dục lại hừ lạnh một tiếng, sau đó bàn tay hung hăng đè Vi Vi lên cửa sổ. Hắn chỉ cởi quần ra, sau đó không chút thương tiếc nào nào mà tiến thẳng vào cơ thể người phụ nữ.
– A… – Toàn thân Vi Vi run lên, có thể nhận thấy cô ta hoàn toàn không chịu nổi sự khổng lồ và cứng rắn của hắn. Sau đó, Vi Vi cảm thấy như cả người đang rơi vào trong một sức mạnh cuồng dã…
Mặt kính thủy tinh lạnh lẽo càng kích thích mạnh đến các giác quan của cô ta. Cô ta không tự chủ được thét to lên một tiếng, cảm nhận từng đợt luật động điên cuồng của người đàn ông lạnh lẽo nhưng lại đầy hấp dẫn trước mặt. Rốt cuộc cô ta cũng biết tại sao phụ nữ trên toàn thế giới lại say mê người đàn ông này rồi!
– Anh, mạnh quá… – Cơ thể cô ta cũng điên cuồng nghênh hợp với sự cường hãn của Lãnh Thiên Dục. Cô ta lên tiếng đứt quãng, vừa thở hổn hển vừa nói. Hắn chỉ là đang phát tiết, cho dù trong tình huống say mê này, ánh mắt Lãnh Thiên Dục vẫn lạnh lẽo như cũ, thậm chí hắn còn không cởi áo sơ mi ra…
Vi Vi nhất thời cảm thấy đang bị sỉ nhục. Vì vậy, cô ta cố ý làm nũng, đôi môi đỏ mọng hôn lên ngực hắn, sau đó hôn dần lên phía trên, đến yết hầu rồi cố gắng hôn lên đôi môi mỏng gợi cảm của hắn.
Lãnh Thiên Dục vốn đang chạy nước rút đầy điên cuồng đột nhiên dừng lại…
– Anh… – Đang chìm đắm trong sự mê ly, Vi Vi rất kinh hãi. Cô ta uốn éo người, khó chịu lên tiếng – Đừng dừng lại…
– Cút! – Lãnh Thiên Dục đẩy cơ thể của cô ta ra, sau khi lạnh lùng nói một tiếng rồi ung dung mặc quần vào.
– Không, không… anh… – Vi Vi như sắp phát điên, cô ta không hiểu tại sao đang tốt như thế mà tự dưng hắn lại dừng lại. Cô ta vội vã nhào vào lòng hắn, cố ý ra vẻ điềm đạm, đáng yêu:
– Anh, anh đừng giận nữa…
Lãnh Thiên Dục đã không còn kiên nhẫn, hắn vung tay đẩy cô ta ngã xuống đất. Sau đó lạnh lẽo hô một tiếng: “Người đâu?”
Vi Vi kinh ngạc đến ngây người, cô còn chưa kịp mặc quần áo vào thì một người trong đám vệ sĩ của Lãnh Thiên Dục đã đi vào…
– A… – Vi Vi thấy cơ thể mình bị người khác nhìn thấy thì lập tức luống cuống chân tay tìm quần áo mặc vào, hoàn toàn không để tâm đến hình tượng tao nhã.
– Lão đại! – Người vệ sĩ đứng yên bất động, xem ra đã quen với chuyện này.
Lãnh Thiên Dục nhàn nhã đốt một điếu xì gà, lạnh lùng ra lệnh: “Đưa cho cô ta một tờ chi phiếu rồi đuổi cô ta đi”.
– Vâng!
– Không, lão đại… – Vi Vi không thể tin được mình lại mất cơ hội quý báu này, cô ta bất chấp tất cả muốn cứu vãn tình thế.
Ngay lập tức, người vệ sĩ đứng chắn trước mặt cô ta: “Cô Vi Vi, xin mời!”
Làm vệ sĩ của Lãnh Thiên Dục, anh ta đã quá quen với những chuyện thế này. Buồn cười nhất là những cô gái này luôn muốn leo cao, được hóa thành phượng hoàng, nhưng bọn họ đều phạm vào đại kỵ của Lãnh Thiên Dục. Đó chính là…
Lãnh Thiên Dục không cho phép bất cứ người phụ nữ nào động vào môi hắn.
Quyển 1 – Chương 4: Đại lễ Phật Đản*
*Đại lễ cầu nguyện pháp
Tây Tạng – Trung Quốc, Lhasa, đại lễ Phật đản
Mười giờ ba mươi phút sáng, tiếng tụng kinh trầm trầm truyền ra từ trong điện chùa Triết Bang, một trong ba ngôi chùa lớn nhất ở Lhasa. Bốn trăm tăng nhân mặc áo cà sa màu đỏ thẫm đang ngồi cùng nhau tụng kinh cầu nguyện.
Ở đây đang cử hành đại lễ Phật đản theo truyền thống. Cũng chính vì lý do này nên không khí của Tây Tạng cũng tràn ngập hương vị khác lạ của đạo Phật.
Đại pháp cầu nguyện trong tiếng Tạng gọi là “Mạc lang thiết ba”, là một trong những hoạt động trọng yếu nhất trong việc truyền dạy Phật pháp. Chủ yếu là thông qua lễ cầu nguyện để cầu những điều tốt lành cho năm mới, thế giới hòa bình, tai họa không còn, cây trái được mùa, lục súc* thịnh vượng.
* Lục súc: súc vật nuôi trong nhà, gồm: ngựa, bò, dê, gà, chó, lợn
Chùa Triết Bang Tự nằm trên ngọn đồi Ô Sơn, phía tây Lhasa, cách thị trấn mười cây số. Từ xa nhìn lại, ngôi chùa có quần thể kiến trúc hùng vĩ như nhiều hạt gạo chồng chất tạo nên một ngọn núi tuyết trắng. “Triết Bang” trong tiếng Tạng nghĩa là “Gạo chất đống đầy”.
Vậy nên hôm nay là ngày cầu nguyện đầu tiên, đương nhiên không thể tầm thường.
Tiếng cầu nguyện tụng kinh cùng tiếng chuông chùa vang dội khắp không gian đại điện. Ngồi ở giữa đại điện là một người lớn tuổi, ông chính là Thượng sư Đạt Lai, tuy mặt mũi trông già nua nhưng lại rất hiền hậu. Khi lễ cúng bái đã tiến hành được một nửa thì ông rời khỏi đại điện.
Khi bóng dáng ông khuất dần thì một chú tiểu cũng đứng dậy, đi theo sát phía sau!
Chú tiểu đi qua một hành lang rộng lớn, sau đó bước lên cầu thang mười bảy bậc bằng đá, cẩn thận theo đuôi Thượng sư Đạt Lai đi lên tầng ba.
Chú tiểu có vóc dáng mềm mại, tuy mặc trang phục của đàn ông nhưng lại có đôi mắt trong veo và tỉnh táo, càng nhìn càng thấy giống… một cô gái!
Khi Thượng sư Đạt Lai đi vào một cửa ngầm thì chú tiểu cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.
Đây là điện Cường Ba, thông với điện Phật, bên trong có tượng Phật bằng đồng. Trên cửa điện Cường Ba có tấm biển lớn ghi bằng chữ Hán: “Mục Long Nguyên Thiện”. Tấm biển này là do Thì Nhậm, đại thần triều Thanh khắc để dâng hiến khi đi sứ đến Tây Tạng năm 1846.
Chú tiểu nở nụ cười quỷ dị, ngay sau đó cực kì linh hoạt tìm được cơ quan để mở cửa ngầm.
– Ai?
Thượng sư Đạt Lai không ngờ cửa ngầm sẽ bị người khác mở ra, lập tức giật mình cất giọng hỏi. Khi ông nhìn thấy người đi vào là một chú tiểu thì ánh mắt hết sức kinh ngạc, tay cũng run lên rồi nhanh chóng giấu đồ trong tay đi
– Ai cho cậu vào đây? Đi ra ngoài cho tôi! – Thượng sư Đạt Lai nghĩ đây chỉ là một chú tiểu bình thường liền nhanh chóng đè nén sự khiếp sợ, lạnh lùng quát.
Ai ngờ chú tiểu này lại nở một nụ cười lạnh, giọng nói êm ái như của một cô gái nhưng hết sức lạnh lẽo: “Thượng sư Đạt Lai, đưa đồ ra đây!”
Giọng nói đầy tự tin, không cho người khác cơ hội từ chối càng khiến Thượng sư Đạt Lai giật nảy mình. Ông cảm thấy giọng của chú tiểu kia… là giọng của con gái!
– Cô là con gái? Cô là ai? – Thượng sư Đạt Lai lập tức cảm nhận được điều khác lạ, chăm chú quan sát người trước mặt.
Ánh mắt chú tiểu lóe lên tia sắc lạnh, ngay sau đó bàn tay nhỏ nhắn từ từ phủ lên mặt, chậm rãi kéo lớp mặt nạ xuống…