Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi Lục Khải Ưng nói ra câu này, hoàn toàn là nói về nhóc con lớn gan lớn mật đang trốn trong căn phòng kia. Ngoài cô ra, tất cả phụ nữ lởn vởn quanh hắn cũng chỉ giống như xác chết biết đi mà thôi.
Sở dĩ hắn giữ cô lại bên cạnh không giết chết, không phải vì sợ cô bị huỷ hoại trong tay Khương Đình, càng không phải vì cô có đôi mắt rất giống mẹ của hắn, chỉ đơn giản là khi ở bên cạnh cô, tận sâu trong cõi lòng hắn dâng lên một loại cảm giác đặc biệt chưa bao giờ có.
Loại cảm giác đó giống như vết thương vẫn đang rỉ máu của hắn đột nhiên lại lành lặn.
Lời hắn nói không phải chỉ để đe doạ. Mà một khi cô đã ở trong lòng bàn tay hắn, thì cả cuộc đời cô đã định là của hắn rồi, chỉ được phép mãi mãi thuộc về hắn mà thôi, dù cho cô có là nắm tro tàn đi chăng nữa.
Oronbe hít vào một hơi rồi thở phào, chỉ biết nhìn hắn lắc đầu ngao ngán. Ông nghĩ, nếu năm đó cựu hoàng nhất quyết giữ hắn ở lại cung điện, chắc bây giờ cũng đang trong cục diện liên hôn gì đó. Đối với người có tính cách như Lục Khải Ưng, đừng nói đến liên hôn, thậm chí chỉ cần nói đến hai từ kết hôn trước mặt cũng khiến hắn nổi điên rồi.
Lục Khải Ưng châm lửa điếu thuốc, ánh mắt sâu hút nhìn xa xăm. Miệng hắn nhả ra từng đợt khói trắng đục, quẩn quanh khoang mũi nồng đậm mùi vị thuốc lá.
Hiện giờ khuôn mặt hắn lạnh tanh, muốn không nói liền không nói, tự mình trầm ngâm trong khối suy nghĩ riêng biệt.
Oronbe ngồi lại không lâu cũng cùng cận vệ rời đi, trước khi đi ông còn để lại lời khen cho vườn lan, nó tươi tốt, lại đẹp đẽ hơn ông tưởng tượng.
Nhưng ông không hề biết được, nơi này đã xuất hiện thêm một người.
Sau khi Oronbe đi, A Tống mới từ bên ngoài chạy vào, cẩn thận nhìn lên tầng rồi mới nói với Lục Khải Ưng.
- Lão đại, người đã cướp được rồi, chỉ chờ ngài về xử lý.
Ánh mắt hắn khẽ dao động, lại vô thức nhìn sang bên cạnh, hắn chỉ sợ Uyên Ninh đang ở đâu đó nghe được.
Tay dụi đầu thuốc vào gạt tàn, ngừng lại một vài phút mới mở miệng nói.
- Cứ giam lỏng ở Ưng Ngụ Trạch thêm vài ngày, căn dặn A Tấn không được rời mắt khỏi lão ta.
- Rõ thưa lão đại!
- Tạm thời chuyện ở Cục Hải Quan không đáng để tâm nữa, chuẩn bị đi, hai ngày nữa chúng ta đến Bồ Đào Nha một chuyến.
Nhắc đến Bồ Đào Nha, A Tống liền phần nào hiểu được lí do lão đại đột ngột muốn đến đó. Vừa nãy ở trên thư phòng, lão đại rõ ràng không nói nhiều về Khương Trung, nhưng trong lòng đã sớm tính toán trước đường đi nước bước tiếp theo.
A Tống gật đầu như tuân mệnh, định xoay người đi liền nghe Lục Khải Ưng nói thêm.
- Đem chiếc Mec ra chỉnh trang lại chút, tối mai tôi có chuyện cần ra ngoài.
- Vâng.
…
Mabi và Kay lát sau mới lót ngót từ cầu thang đi xuống. Mới vừa nãy, trong lúc đang rình mò ngoài cửa thư phòng của lão đại, bọn họ có chết đi sống lại cũng không thể nào tưởng tượng được, cũng có lúc lão đại bị người khác phũ phàng như thế, thậm chí còn bị người ta chê thẳng vào mặt là già. Bọn họ được một trận cười sảng khoái, trước khi người ở bên trong ra ngoài đã vừa vặn chạy xuống tầng dưới trốn đi.
Đến bây giờ nghĩ lại, hai tên Mabi và Kay cứ thỉnh thoảng lại nhìn nhau cười.
Vừa xuống tới, nhìn thấy bóng lưng vạm vỡ nhưng lạnh lẽo như băng của Lục Khải Ưng ngồi đó. Tiếng cười khúc khích không hẹn cùng biến mất.
Mabi lên tiếng định chào tạm biệt lão đại ra về, còn chưa kịp mở được hai hàm răng đã bị lời nói của Lục Khải Ưng chặn lại. Bước đi của Kay đồng thời hóa đá.
- Miền đông Châu Phi hiện tại đang thiếu hụt tù binh, tôi đã đề cử hai cậu đến đó trong nội hôm nay rồi, không ý kiến gì chứ?
Kay lắp bắp, cả cơ thể bất chợt run lên.
- Ch…Châu…Châu Phi???
Với thời tiết như bây giờ, đút đầu đến Châu Phi chẳng khác nào tự tìm đường chết chứ. Bọn họ tự ý thức được bản thân chưa mắc phải lỗi gì đến nỗi bị lão đại đày đọa đi như vậy cả.
Mabi thấp thỏm nhìn sắc mặt của Lục Khải Ưng, xác nhận nửa chữ lão đại nói ra đều không giống nói đùa, cậu ta liền nghiêm trọng hỏi hắn.
- Bẫm hoàng thượng, à không. Bẫm lão đại, tụi em rõ ràng đã cai được ma túy rồi, dạo gần đây cũng không làm chuyện gì có lỗi cả, sao lão đại lại đột ngột muốn tụi em đến đó.
- Còn chưa nhận ra bản thân vừa rồi làm chuyện hèn mọn gì sao?
Cả gan đứng ngoài cửa nghe trộm hắn, còn cười vui như hội. Bị đưa đến Châu Phi làm tù binh có lẽ còn quá nhân từ rồi.
Kay và Mabi đổ mồ hôi lạnh nhìn nhau, vậy mà lão đại biết bọn họ làm chuyện đó.
Vừa lúc Lục Khải Ưng ra lệnh cho người lôi bọn họ ra ngoài, tiếng cửa thang máy mở liền đánh tan bầu không khí quẫn bách ấy.
- Ôi chị dâu nhỏ, mau cứu…cứu tụi em!
Uyên Ninh còn không kịp nhìn lên, âm tiết kêu cứu của Kay liền mất dạng sau hai cánh cửa lớn. Cô chạy bước nhỏ nhìn theo xem là chuyện gì, càng không quan tâm Lục Khải Ưng đang chăm chú quan sát mình với sắc mặt đen thui khó coi.
Kể từ lúc đó cho đến tối, Lục Khải Ưng đều ở thư phòng không ra ngoài. Đến đêm khi cô đã ngủ say mới quay về nằm ôm cô một lúc rồi lại ngồi dậy, gần hai giờ rưỡi sáng hắn đứng cô độc ở ban công hút thuốc.
Trên chiếc giường màu trắng tinh khôi bấy nhiêu năm nay vắng bóng chủ, dường như không còn tồn tại hơi ấm con người nữa. Nhưng bây giờ, có cô ở đây, mọi thứ thu vào trong mọi giác quan của hắn như được sống dậy, kể cả cô chẳng làm gì, cũng khiến chúng trở nên ấm áp hơn rất nhiều.
Loay hoay trời lại sáng, hôm nay không có tuyết rơi nhưng bầu trời vẫn rất âm u, một màu xám xịt mang cảm giác lành lành của mùa đông quen thuộc.
Bữa sáng vẫn được người hầu chuẩn bị như mọi ngày, Lục Khải Ưng tiếp tục cắm rễ ở thư phòng không có ý sẽ xuống dùng, trên bàn ăn chỉ có một mình Uyên Ninh ngồi đó.
Sau khi cô ăn xong, cũng lặng lẽ trở về phòng. Nhưng vừa vặn cửa bước vào, nơi góc phòng trống trải bây giờ đột ngột lại xuất hiện một cái giá treo quần áo.
Chiếc váy màu đỏ rượu ước chừng dài qua gối, tà váy xẻ cao đến nửa đùi. Hai ống tay phối ren trắng, ngoài ra cổ áo còn được may vá rất tinh tế, không khoét quá sâu, vừa vặn ôm lấy cổ, tạo cảm giác rất ấm áp.
Uyên Ninh đứng bất động, cô chỉ vừa mới rời khỏi không lâu, thứ này liền xuất hiện ở trong phòng, là được sắp đặt hay sao.
Lòng bàn tay cô còn đặt trên nắm cửa, cơ thể còn chưa hoàn toàn đi vào bên trong.
Bất ngờ từ sau gáy cô, phả lên làn hơi nóng cùng một giọng nói trầm khàn quen thuộc.
- Nó dành cho em, có thể mặc váy một lần cho tôi xem không?
Uyên Ninh theo phản xạ nhạy bén, giật mình bước tới xoay người lại. Hai bàn tay của Lục Khải Ưng đang đặt hờ trên eo cô liền bị bỏ lại trơ trọi giữa không trung.
Ngoài mùi hương của quần áo, thì mùi thuốc lá trên cơ thể hắn vô cùng nồng đậm, nhưng lại là một mùi hương không mấy khó chịu, ngược lại rất dễ ngửi.
Hắn rút tay lại nhét vào túi quần, đôi mắt cụp xuống nhìn cô đang cố né tránh mình.
- Hửm? Mặc nhé em?