Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tạ Chủ tịch nóng nảy một buổi chiều, sau cơm chiều, rốt cục cùng nghịch tử tốt trở lại. Phụ tử hai người ở trong thư phòng, thân thân mật mật thương thảo một trận đại kế. Cuối cùng, Tạ Chủ tịch nói với con trai.
– Nếu mày cảm thấy họ Lý kia dùng được, phải lung lạc làm sao thì tùy mày. Nhưng có một điều, mày phải nhớ kỹ, càn khôn âm dương mới là chính đạo, quan hệ hạ lưu như thế, chung quy chấm dứt sớm một chút thì tốt. Lại nói, tên đó bằng lòng vì một chút quyền thế khuất thân dưới người khác, tâm cơ sâu, tâm tư ngoan cũng không thể lường được, mày chớ nghĩ sai tâm tư, bị chim nhạn mổ mù mắt!
quá tự tin nên lơ là sơ suất phạm vào sai lầm không nên.
Tạ Viễn gật gật đầu.
– Phỏng chừng chấm dứt không được. Nhưng tâm tư của hắn ta, con biết, đương nhiên sẽ có đề phòng.
Tạ Chủ tịch sửng sốt, từ trong lỗ mũi cười lạnh một cái.
– Mày ngược lại là định liệu kỹ trước! Sao lại khinh cuồng sơ suất?! Mày thật nghĩ mọi chuyện trên thế gian mày đều có thể nắm trong lòng bàn tay?
– Có thể nắm trong bàn tay hay không, đều phải thử xem.
Tạ tư lệnh đột nhiên cười cười, nói với Tạ chủ tịch.
– Nếu con quản không được, không phải còn có cha sao. Nếu hắn có dị tâm, cha ngài liền theo gia pháp xử trí, cứ thay con nghiêm khắc giáo huấn!
Tạ Chủ tịch hai hàng mày dài xoắn chặt vào nhau, chỉ cảm thấy nghịch tử nói lời này bừa bãi, có hơi điên.
‘Con dâu đi Pháp rồi, đi nhiều năm như vậy, mắt thấy là không còn dùng được, cần phải thu xếp lại chuyện hôn nhân cho nghịch tử này.’ Tạ Chủ tịch vừa tính toán, vừa thấy mình quan tâm chu đáo, có thể nói từ phụ mẫu mực.
…
Ngày thứ hai.
Uông Viện trưởng viện Hành chính đến Trương Gia Khẩu, Tổng Tư lệnh Liên quân kháng Nhật Tạ Viễn tự mình đi tới nhà ga nghênh đón.
Tạ Chủ tịch vẫn chưa lộ diện, lão hận cũ chưa tiêu, lại thêm tân sầu, buồn bực không muốn gặp người.
Uông Viện trưởng là mỹ nam tử nổi tiếng, nay trung niên mập ra, nhưng vẫn có thể được cho là một mĩ trung lão niên. Ông ta toàn thân tuyết trắng, áo sơmi trắng, tây trang trắng, quần dài trắng, giày da trắng, giống như một con thiên nga trắng mập mạp, phong độ phiên phiên đem mũ phớt trắng đội đầu cầm ở trên tay, mỉm cười hướng về phía Tạ Tướng quân gật đầu tỏ ý.
Tạ Tướng quân vốn là một người nhân phẩm ôn nhuận như ngọc, nhưng những năm gần đây ở trong đội ngũ binh lính lâu, lây dính vài phần phong phạm võ nhân. Giờ phút này bị vị thiên nga béo này so sánh, lập tức liền có vẻ chẳng được tinh trí nữa.
đẹp đẽ.
Hai người đứng đó, so hư tình giả ý, nụ cười của hắn không có tinh tế động nhân như Uông Viện trưởng, ngữ điệu cũng không như Uông Viện trưởng hơn ôn nhu uyển chuyển.
Uông Viện trưởng trên mặt cười tựa như gió xuân tháng ba.
– Sự tích kháng Nhật của hiền chất, nay đã truyền khắp nước Hoa Hạ. Trường Giang sóng sau xô sóng trước, ngu thúc mặc cảm. Chấn Sơn huynh có con trai như thế, thật sự là làm người ta hâm mộ.
Tạ Tướng quân lại cười nói.
– Đâu có đâu có, chất nhi vô năng, chuyện làm cực kỳ hữu hạn. Chỉ có một lời chân thành nhiệt huyết, nguyện vì nước hy sinh thân mình, kháng chiến đến cùng mà thôi.
Uông Viện trưởng cười đến càng động lòng người.
– Hiền chất nói không sai, ngu thúc ngược lại có một chuyện thỉnh giáo. Đều nói phải kháng chiến đến cuối cùng, vậy làm sao mới tính là ‘đến cùng’?
Tạ Viễn sửng sốt, lập tức hồi đáp.
– Đánh tới ngày người Nhật Bản đầu hàng vô điều kiện đó là đến cùng!
Uông Viện trưởng dùng mũ phớt che lại miệng, cười đến nhã nhặn ấm áp, vừa cười vừa gật đầu.
-Hiền chất cao kiến!
Ông dưới đáy lòng bĩu môi. ‘Xem ra là một mãng phu không biết trời cao đất rộng, hành động theo cảm tình.’