Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vó ngựa một đường chạy như điên, phía sau tiếng súng theo đuôi.
Truy binh càng ngày càng gần!
Con ngựa này chở cân nặng hai gã nam tử trưởng thành, mặc Tạ Viễn quất như thế nào, cũng khó có thể chạy trốn nhanh hơn!
Tạ Viễn tại trên lưng ngựa rạp người xuống, hột mồ hôi lớn từ trên trán hắn chảy xuống.
Khi viên đạn cuối cùng từ cạnh người gào thét mà qua, Ngọc Phúc Phương tại bên tai Tạ Viễn nhẹ nhàng nói một câu.
– Đừng lo lắng, Phúc Phương che ở sau ngài … Có đạn, ta thay ngài đỡ!
…
Yokota nửa ngồi nửa xổm ngồi chỗ sau mô tô ba bánh, khuôn mặt phấn khích đỏ bừng.
– Bắn về phía ngựa! Nhất định phải bắt sống!!
Binh lính bên cạnh vội vàng trả lời.
– Hai (vâng)!
Nhưng viên đạn tiếp theo, lại bắn thẳng vào lưng Ngọc Phúc Phương.
Viên đạn bắn vào trong da thịt, trên lưng lập tức nở ra một đóa hoa máu! Ngọc Phúc Phương kìm không được phát ra một tiếng rên!
Nhưng ngay sau đó, y lại cắn răng, tại bên tai Tạ Viễn nói nhỏ.
– Ta không sao… Đừng lo cho ta… Tiếp tục chạy mau…
Lời này kỳ thật nói cũng vô ích. Không cần y dặn, Tạ Viễn đương nhiên sẽ quất ngựa tiếp tục chạy nhanh.
Nhưng nề hà chỉ chạy thêm được vài bước, một viên đạn khác, bắn trúng chân sau ngựa!
Con ngựa ăn đau hí dài một tiếng, đầu tiên là lồng lên, tiếp liền ngã mạnh xuống đất!
Trong thiên toàn địa chuyển, Tạ Viễn đầu tiên là bị quăng vào bụi đất, ngay sau đó, móng ngựa phát cuồng giẫm mạnh qua đùi hắn!
Hắn thậm chí nghe được tiếng vỡ vụn của xương đùi mình! Nhưng kỳ lạ, lại không cảm giác được đau đớn, chỉ đáy lòng một mảnh lạnh lẽo.‘Bây giờ là xong thật rồi!’
…
Yokota mang găng tay trắng vung ở không trung.
– Yoshi (Tốt)!!
Tên lừa gạt y rốt cục rơi vào trong tay y rồi!
Giờ phút này, trong cơ thể tràn đầy vương bá khí đại thần Amaterasu ban cho, dường như ngay cả y tướng ngũ đoản đều nháy mắt trở nên cao lớn lên!
Đúng lúc này, một phát đạn pháo rơi ở đằng trước y, phát ra một tiếng nổ “Ầm” !
…
Bên tai truyền đến tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, giữa hỗn loạn, Tạ Viễn cảm giác có người đang ngồi xổm xuống cạnh hắn.
Khuôn mặt trước mắt lúc xa lúc gần. Bên phải là mày rậm mắt to sức sống tràn trề, bên trái là một cái bịt mắt tròn tròn…
Con mắt to mở rất tròn, bên trong như ẩn chứa gì đó…
Đây có lẽ là ảo giác trước khi hôn mê của Tạ Viễn. Trên thực tế, Lý Hổ chỉ là ngồi xổm xuống, dùng nắm tay chọt chọt hắn, ồm ồm nói câu.
– Ê! Còn chưa chết đi?!
Tạ Viễn nói một hơi.
– Đuổi tới phía trước! Phía trước có đoàn hát hí khúc, rơi vào trong tay người Nhật Bản. Đuổi theo cướp người về! Đặc biệt trong đó một tiểu nha đầu mười lăm sáu tuổi … Cướp không lại thì giết! … Sống thấy người chết phải thấy xác!
Giãy dụa dặn dò xong, hắn vốn định bổ thêm một câu.
– Bây giờ Tam gia với ngươi huề nhau!
Nhưng không đợi những lời này nói ra khỏi miệng, Tạ Viễn liền ngã xuống mặt đất, hôn mê đi…