Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 329: Không để vào mắt
Edit: Kali
Beta: Đ
"Woa, chị họ thật là lợi hại!" Hạ San San lộ vẻ sùng bái.
Lúc này vẻ mặt của Lâm Thư Nhã thản nhiên, hờ hững nói, "Chẳng qua cũng là do may mắn mà thôi, thêm nữa vừa vặn tôi cũng có chút hứng thú với xe đua nên kiến thức sơ cấp cũng nắm được khá rõ. Vả lại tôi khá giống với nguyên tác cho nên đạo diễn mới chọn trúng tôi."
"Đâu chỉ là hiểu rõ thôi, có thể sánh ngang với tay đua chuyên nghiệp!" Tưởng Tư Phi xu nịnh nói.
"Chắc chắn là vì chị họ quá ưu tú, học rộng tài cao mà! Cái gì cũng biết!"
Hạ San San nói xong, cười như không cười nhìn về phía Lâm Yên, cất giọng nói, "Khó trách chị Tư Phi sẽ chuyển sang công ty của chị họ, quả nhiên là ngưu tầm ngưu mã tầm mã (*) những người tài giỏi đều ở chung một chỗ, không giống như một số người..."
(*) Những người có cùng mục đích, chí hướng, sở thích (có thể là tốt hoặc xấu) sẽ tìm đến với nhau để kết bạn, để chơi với nhau.
Tuy nhiên câu thành ngữ này thường có ý nói về những người xấu, hèn kém, do trâu ngựa thì thường được ví là loài vật thấp hèn, xấu xa (đầu trâu mặt ngựa). - Bản edit được cập nhật hoàn thiện trên wattpad:
https://www.wattpad.com/user/Meow_team
Lúc này, ánh mắt của Lâm Thư Nhã rơi vào trên người Lâm Yên, hơi mỉm cười, "Chị à, suýt nữa quên mất chào hỏi chị, đã lâu không gặp. Nghe nói hôm nay chị đã xong việc, chúc mừng chị nhé!"
Thấy Lâm Thư Nhã nói chuyện với Lâm Yên, ngay lập tức vẻ mặt của Hàn Dật Hiên đầy cảnh giác mà nhìn Lâm Yên.
Giống như sợ Lâm Yên lại nổi điên lên làm gì với Lâm Thư Nhã.
Về Lâm Yên, thực ra gã vốn yêu thích tính cách phóng khoáng và độc lập của cô, thích cô tự do cá tính như gió, cũng yêu thích sự cẩn thận quan tâm và giúp đỡ của cô.
Cô gái trước mặt này khi đối xử tốt với ai thì luôn luôn cố gắng hết sức bằng cả linh hồn và thể xác, không giữ lại chút nào, giống như một ngọn lửa, luôn nhiệt tình và nóng bỏng.
Khi gã bị đuổi ra khỏi nhà và lưu lạc ở nước ngoài, trong khoảng thời gian tối tăm nhất cuộc đời đó, chính Lâm Yên đã làm bạn với gã.
Gã đã từng thật lòng yêu thích cô.
Nhưng mà...
Dù sao hắn cũng là một người đàn ông, sao có thể chịu được chuyện dựa dẫm vào sự giúp đỡ của một cô gái.
Mãi đến sau khi gã trở về nước, Lâm Yên nhờ hắn chiếu cố em gái của mình - Lâm Thư Nhã.
Cô hoàn toàn khác biệt với Lâm Yên, không giống với Lâm Yên sõi đời từng trải. Lâm Thư Nhã sạch sẽ đơn thuần giống như một tờ giấy trắng, về thể xác và tinh thần đều ỷ lại và ngưỡng mộ gã vô cùng, trong nháy mắt đã làm gã rung động...
Vừa mới bắt đầu, sau khi quan hệ giữa gã và Thư Nhã bị phát hiện, gã vẫn còn có chút áy náy và tự trách với Lâm Yên, vẫn cố gắng mong muốn đền bù cho cô.
Nhưng mà lúc đó cảm xúc của Lâm Yên lại đột nhiên trở lên vô cùng bất thường giống như biến thành người khác vậy.
Thời gian lâu dài, lặp đi lặp lại nghe cô kể ra những chuyện năm đó, nghe cô từng lần giúp mình nhớ lại ký ức về việc gã có bao nhiều nghèo túng. Thấy cô giống như người điên ở trước mặt mọi người tìm gã và Thư Nhã gây phiền phức, sự áy náy của gã từng chút một biến thành phiền chán...
Cô gái mà lúc trước gã từng thích kia, càng ngày lại càng cảm thấy đáng ghét.
Mà tri kỉ dịu dàng như Lâm Thư Nhã cứ vậy hoàn toàn đi vào lòng gã.
Lâm Yên càng tìm Lâm Thư Nhã gây phiền phức thì gã càng chán ghét cô hơn...
Biểu cảm cảnh giác của Hàn Dật Hiên làm Lâm Yên cảm thấy có chút buồn cười.
Xem ra lúc trước mình quả thực rất ngu xuẩn, đến mức bây giờ Hàn Dật Hiên vẫn cho rằng cô vẫn như trước kia. Vì cái loại người rác rưởi này mà ở trước mặt mọi người náo loạn, làm trò hề sao?
Lâm Yên chậm rãi bưng chén rượu lên, mời lại Lâm Thư Nhã một ly, hơi cười, "Cảm ơn."
Lâm Thư Nhã thấy Lâm Yên biểu lộ như không có gì mà không khỏi âm thầm nhíu mày.
Không biết từ khi nào, Lâm Yên đột nhiên lại khôi phục bộ dáng bất cần, coi thường tất cả như trước kia, làm ả trong lòng đầy chán ghét.
Bây giờ chị ta đã không còn gì cả, dựa vào cái gì mà dùng kiểu ánh mắt này nhìn cô ta?
Hàn Dật Hiên thở dài một hơi đồng thời cũng có chút nghi ngờ.
Cô gái trước mặt với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn đang lộ ra vẻ lười biếng và lãnh đạm, một bộ dáng mà gã chưa từng trông thấy.
- ----
Chị Yên của chúng ta phải tìm anh Thành để xứng đôi vừa lứa chứ đi cùng với loại đũa lệch làm gì?