Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trước ngày vào lớp 10, tôi nằm cạnh bà tôi hôm cuối vì tôi phải đi học xa do cấp 3 thi trượt trường gần nhà nên tôi phải lên hà nội một học,tôi rúc vào lòng bà để bà ôm ,bà vuốt tóc trong nhà bà là người luôn thương yêu tôi nhất, vừa vuốt bà vừa kể , bà tôi kể lại cho tôi chuyện từ hồi tôi còn bé ,
Tôi được sinh ra ở hà đông tức hà nội 2 bây giờ, hồi đó nhà vẫn còn nghèo , bố mẹ tôi hay cãi vã từ lúc tôi còn là 1 đứa bé sơ sinh, bà bảo lắm lúc khuyên can không được vì tính bố tôi hay bốc đồng, nóng nảy nhưng bố rất có hiếu và thương cả nhà , được khoảng 6 tháng không biết vì lý do gì mẹ tôi bỏ nhà, sẵn sàng vứt bỏ tôi và ra đi ,đi đâu thì cũng không ai biết chỉ nhớ cho đến sau này tôi chỉ biết được đúng 1 điều mẹ tôi tên hương do hàng xóm kể lại, còn ông bà thì cứ giấu không muốn cho tôi biết từ bé vì sợ tôi bị ảnh hưởng việc học còn lại thì không rõ nữa ,thời đó nghèo ,tiền ăn còn chẳng đủ lấy đâu ra tiền mua sữa ngoài hằng ngày ông nội tôi vẫn bế tôi đi xin sữa ,rồi thi thoảng đi vòng ra bến xe hỏi thăm tin tức mẹ tôi rồi vô vọng không thể biết thêm đc gì , rồi nhà còn nuôi ong nên thi thoảng tôi đc pha mật ong vs nước cho loãng loãng ra để ăn,bà kể còn tôi vừa suy nghĩ , vừa rơm rớm nước mắt khi hồi tưởng lại đó là cái quãng thời gian tôi không thể quên được ông bà mình vất vả như thế nào , rồi bố tôi gày còm đi làm công nhân để có tiền nuôi cả nhà, . đến lúc tôi được 5 tuổi khi có vốn liếng bố tôi đi làm lái xe taxi rồi cưới thêm 1 người vợ nữa.Đó là người mẹ kế của tôi, kể đến đây bà tôi khựng lại rồi nói tiếp , bà tôi bảo tất cả chỉ vì muốn tôi có một người mẹ, không bị ai soi mói chê cười càng không muốn để bố tôi cảnh gà trống nuôi con, nên cả nhà đều đồng ý , hồi đó tôi có biết cái gì đâu nghe người lớn bảo thì chỉ biết vâng rồi cười .Tôi nghĩ lại nếu có thể thay đổi , tôi sẽ không bao giờ nhận người đó làm mẹ
Những nỗi đau đầu tiên.......
Năm học lớp do 1 lần bị mất cái bút mới mua mẹ kế đánh tôi tím tay, không thể viết , làm gì, sờ vào là đau, cầm cái gì cũng không nổi , tôi khóc, tủi thân và cam chịu vì tôi chỉ là 1 đứa bé , nói thì ai tin cơ chứ , thi thoảng thì bị ăn mắng vì những việc vô cớ , rồi lại chửi rồi lại bị đòn, có những việc tôi làm đúng vậy mà vẫn kiếm việc để chửi rồi để đánh tôi, cũng đúng mà ai đời dì ghẻ thì thương con chồng chứ . mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy đòn roi ,rồi cho đến năm lớp 4 một chuyện xảy ra , một nỗi đau mà khi nghĩ lại tim tôi đau thắt khi nhớ về nó
Sáng hôm ấy như mọi ngày bố tôi vẫn đưa tôi đến trường trên chiếc xe máy mà 2 năm liền làm việc mới mua được , trước lúc tôi bước vào lớp ông còn dặn học ngoan nhé con, chiều bố đón đi ăn phở . tôi *gật đầu* vâng con biết rồi, con chào bố, tôi chạy tung tăng vào lớp ,xong đến tiết văn t3 của cô hương tôi cảm thấy mệt mỏi , choáng váng , thở cũng khó khăn , cô giáo đưa xuống phòng y tế nghỉ ngơi , tôi nằm đó ngủ li bì cho đến 1h chiều đang định lên lớp thì thấy gặp mẹ kế và cô chủ nhiệm đang nói chuyện gì đó ,cô chủ nhiệm nhìn tôi với ánh mắt trìu mến lẫn lo lắng, tôi vẫn đang lơ ngơ thì cô bảo : con đỡ hơn chưa, hôm nay cô cho nghỉ sớm đi nhé..tôi chào cô và lấy làm lạ, mẹ kế dắt tôi đi ra xe và lên xe mẹ kế, bà đưa tôi không phải về nhà mà đưa tôi đến viện, tôi thắc mắc , thầm nghĩ : ra viện làm gì, :-( nóng quá sốt thôi mà, chết rồi khéo phải tiêm mất. Tôi: Mình đến đây làm gì vậy ạ; mẹ kế: um đến gặp bố , bố mất rồi .