Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Spoiler Sáng hôm ấy theo thói quen tôi ra đi hồ văn quán tận hưởng cái thời tiết se se lạnh của cuối đông ,mọi thứ vẫn như thế xung quanh một vài người chạy bộ, hồ vẫn yên bình tĩnh lặng chỉ khác tôi là khác mặc đồng phục mùa đông đạp xe loanh quanh hồ như một thằng dở hơi lúc 5h30. Tôi đi qua nhà chị, đứng trước cổng mường tượng lại những lúc chị và tôi đùa nghịch trước cổng, ngồi xích đu , trêu cá , vậy mà giờ đây những thứ đó dường như trôi vào dĩ vãng. đang ngẩn ngơ thì.
Linh.
Tôi quay lại , thì ra là bác dương, áo ba lỗ, quần đùi , giày thể thao chắc bác vừa chạy bộ về.
Bác dương: mày định ăn trộm gì nhà bác hở.
Tôi: bác cứ nghĩ oan cho cháu thôi.
Bác dương: hử. 5h30 sáng lại có đứa dở hơi đứng trước cổng, ngó ngó ,nhìn nhìn thì khác gì ăn trộm
Tôi: ôi trời ơi. mà bác không lạnh ạ. ( hỏi ngu rồi).
Bác dương: Thằng thần kinh này , bác vừa chạy bộ về chả nóng chảy cả mỡ ra lại còn lạnh, đứng đây lâu chưa, nhìn người run cầm cập thế kia, vào nhà bác cháu mình làm ấm trà cho ấm người.
Tôi: dạ thôi ạ, cháu đi học bây giờ mà bác.
Bác dương: mày cứ cãi bác là giỏi thôi, bướng y cái linh,
Tôi im lặng, thấy tôi không nói gì chắc bác biết vừa làm tôi buồn nên cũng không ép nữa.
Bác dương: thôi cháu không vào bác cũng không ép, trưa nay cháu có bận gì không.?
Tôi: dạ cháu không bận gì ạ. CÓ chuyện gì không bác.
Bác dương: trưa nay qua quán , bác cháu mình ăn cơm,lâu lâu ăn cơm 1 mình cũng buồn lắm.
Tôi: ơ cháu tưởng bác ăn cùng với nhân viên trong quán , buồn gì hở bác.
Bác dương: buồn chứ, chủ yếu có vài chuyện bác cháu mình tâm sự, cháu còn nhỏ nhưng chững chạc hơn nhiều đứa 18 => 19 bây giờ, bác già rồi nói chuyện không hợp với mấy thanh niên đấy.
Tôi: hầy, ý bác trêu cháu già à, bác cũng nên kiếm cô nào đấy để giãi bày tâm sự chứ bác.
Lần này bác im lặng, tôi biết tôi lại động chạm vào nỗi đau của bác, ( Khi chị linh lên 4 thì mẹ chị mắc bệnh đậu lào đi khắp mọi bệnh viện ở hà nội đều không chữa được, đến lúc đưa về quê có thuốc chữa được thì bệnh quá nặng rồi không thể cứu vãn được nữa, , bác dương nuôi chị từ đó, nghe đâu ngày xưa bác cũng thuộc dân xã hội, về sau thì mở 2 quán cafe và nuôi chị cho đến bây giờ.
Tôi: cháu xin lỗi.
Bác dương : *cười* lỗi cái gì, khổ lắm bác già rồi chả ai theo cháu ạ.
Tôi: ) bác còn trẻ mà bác .
Bác dương: già thật rồi mà, thôi cháu bận thì đi đi , bác vào tắm xong ra quán, nhớ trưa phải ra đấy nhé.
Tôi: dạ, cháu chào bác.
Đang đạp xe thì con hường dở hơi gọi
Hường: linh à, đang đâu đấy.
Tôi: moẹ con hâm gọi gì sớm thế, ngủ mợ mày đi.
Hường: chửi kẹc nhoé, đang tính bao mày đi ăn sáng , cơ mà nói thế tao đi ăn một mình vậy.
Tôi: đếu thèm.
Hường: haizzz trời lạnh thế này mà đi ăn bánh mì sốt vang nóng hổi , chắc cũng sướng đây haizz lại phải tận hưởng thú sung sướng này một mình vậy
Tôi:ấy , ai lại làm thế, quán nào.?
Hường: lát tao chỉ cho, quán này mới mở hôm trước ăn ngon lắm nên hôm nay rủ mày đi ăn thử.
Tôi: được , được, 20p nữa tao qua.
Hường: bố tiên sư, thấy ăn là sáng mắt .
Tôi dập máy , vừa đạp vừa hí hửng đạp được nửa vòng hồ định quay qua tiện đường đón hường bốc thì thấy hình bóng đó,tôi dụi mắt, tự tát vào mặt mình mấy cái , ngồi trên lan can, nghe nhạc đung đưa trong gió lạnh , mặc nguyên cây trắng nhưng bộ tóc sao khác quá, sang nước ngoài mấy tuần mà chị thay đổi thế à, xong tôi sững lại như một thằng đần: chắc là sống bên tây phải thế, tôi bỏ xe chạy lại chạm vào đôi vai đó.
Tôi: chị linh à.
Gương mặt đó quay lại, một chút bất ngờ , rồi thất vọng , không phải chị , là một người khác nhưng đẹp quá, đẹp hơn cả chị, như một bông tuyết vậy
Tôi : xin, xin lỗi bạn, mình nhầm người.
Tôi quay đi, định chạy thì người đó lên tiếng
Tên kia , đứng lại.
Tôi đứng im, thầm nghĩ: thôi xong, chưa sáng ra lại ăn chửi rồi.
Tôi quay mặt lại,người con gái đó cười cười như kiểu đang có âm mưu gì vậy.
Tôi: mình xin lỗi rồi mà, có chuyện gì vậy.
Người đó: xin lỗi là xong à, làm phiền người khác trong lúc thư giãn, chưa kể lại còn động chạm, thử hỏi một câu xin lỗi là xong à.
Tôi nghĩ cái lề gì thốn, nghĩ mình làm bằng kim cương, ruby à, dát vàng à, sáng ra gặp ngay đứa dở hơi, tôi trả lời: tớ đã nói là nhầm rồi mà, bạn muốn gì à .
Người đó: thứ tôi muốn thì không thiếu nhưng chắc bạn cũng chả làm được đâu.
Tôi: nếu tôi làm được bạn để tôi đi chứ miễn trong khả năng của tôi.
Người đó: được đấy, để xem nào, cậu đốt quán cafe bên kia đi.
Tôi nghĩ : what đờ hợi fuck fuck đánh đố nhau à. …
Tôi: rất tiếc việc này tớ không làm được, đi tù bạn ạ.
Người đó: nhảy xuống hồ đi.
Lại một việc điên rồ, mặc dù trời chỉ khoảng dưới 20 độ thôi, nhưng nước ở hồ lạnh như băng, nhảy xuống chỉ có chuột rút mà chết thôi, đùa, cái con người điên khùng này, tôi thầm nghĩ.
Bình thường tôi có thể chạy lại chỗ xe và phóng đi, mặc kệ con người dở hơi kia cũng được nhưng ở người này có một cái gì đó khiến tôi cảm thấy thân quen lắm, có lẽ từ chị chăng, nghĩ một hồi tôi nói.
Tôi: nếu tớ nhảy bạn để tớ đi chứ …
Người đó: tất nhiên rồi , mà con trai nói là phải giữ lời nha, nói suông không đáng mặt đàn ông đâu.
Tôi bước xuống chỗ thềm đá , người run lẩy bẩy, suy nghĩ hỗn loạn, nhảy xuống đây không chết vì lạnh cũng chết vì bị ma ám mất, ngày xưa ở hồ này nhiều vụ người chết đuối lắm rồi ,
Người đó: tớ đếm đến ba là nhảy nha.
Tôi: ơ ơ từ từ, bình tĩnh.
Người đó : 1
Tôi: ơ.
Người đó: 2 .
Tôi nghĩ, nghĩ mau lên nào linh, bình thường mày đâu đến nỗi ngu lắm mà giờ phải thua một đứa con gái thế này, bản lĩnh đàn ông của mày đâu, nghĩ nghĩ nghĩ đi.
Tôi: tớ có thể.
Người đó: hở, còn gì muốn nói à.
Tôi: uk uk, tớ chỉ muốn nói là . là. aaaaa . ặc. tôi trượt chân lao xuống hồ ,,tay quẫy nhưng càng quẫy càng chìm xuống, nước thì lạnh ,1 đến 2 giây sau tôi đuối sức uống nước liên tùng tục, nước cứ thế đi vào miệng tôi, mọi thứ dần mờ đi, vậy là con sắp được gặp bố rồi, tưởng chừng như mọi thứ chấm hết thì một cái sào gỗ dài phi thẳng xuống gần chỗ tôi, tôi bám vào , người ở trên thì kéo, tôi thì bám chặt, còn chút sức lực cuối cùng tôi bám vào chỗ đá , leo lên kè, nằm nôn ra đầy nước, sặc sụa, thở hồng hộc như vừa từ cõi chết trở về, răng đánh lập cập vào nhau.
Đỡ chưa , đỡ chưa .
Tôi mệt , đuối sức không nói nổi, một phần cũng vì rất sợ, cái cảm giác giữa sự sống và cái chết chẳng thú vị chút nào.
Được một lúc lấy lại tinh thần tôi nói,
Tôi: đỡ cái khỉ khô gì, tí thì chết rồi đấy.
Người đó :Tớ xin lỗi * giọng trầm xuống* tôi chỉ muốn đùa thôi ai ngờ bạn nhảy xuống thật.
Nhìn bộ dạng tôi lúc đó thảm hại vô cùng, người thì ướt nhẹp, run lẩy bẩy, cố rút điện thoại ra để gọi con hường bốc cũng không nổi nữa , thở dài ngán ngẩm, quay sang người con gái đó thì đang nghe điện thoại của ai đấy, dùng iphone 3 chắc con nhà giàu rồi, lần đầu tiên tôi được nhìn thấy,chắc tự bản thân biết mình có lỗi
Người đó nói:Hay để tôi đưa cậu về nhé được không
Tôi: thôi, không cần đâu,
Người đó: tớ tên tuyết , bạn tên gì,?
Chẳng buồn trả lời tôi leo lên bờ chạy ra xe,
Tuyết hét lên: ơ tên kia đứng lại .
Tôi quay mặt lại lườm: còn chuyện gì nữa.
Tuyết: người ta giúp còn không cảm ơn à
Tôi cười khẩy: đồ điên rồi chạy ra xe phóng về , cảm giác người ướt sũng , lao vun vút trên đường, gió tạt vào cứ phải gọi là run cầm cập, nhưng cũng đáng đấy, nghĩ lại người con gái đấy cũng xinh đấy chứ ,hơn cả chị và em, phanh xe lại tôi tự tát vào mặt mình, mình đang suy nghĩ cái gì thế này , lại cảm giác đó, thích chăng.?, không đây là thích vì cái đẹp rồi, mấy ngày rồi tôi cũng chưa gặp hà , chẳng biết em bị sao nữa, phóng qua nhà ông huy thay đồ vừa gặp ông buông ngay câu.
Anh huy: vừa đi bơi hả ku.
Tôi: bơi cái giề, tránh ra cho em vào, đang chết rét đây.
Anh huy: lại làm sao.
Tôi: gái .
Anh huy: Sao, vì gái mà mày ra nông nổi này à, hai đứa mày đi bơi à.
Tôi: anh như bị điên ý, có bọn dở nào , tờ mờ gần 6h sáng nhảy xuống hồ văn quán không.
Anh huy cốc đầu tôi: này thì nói anh mày điên này, kể rõ ra anh nghe xem.
Tôi tường thuật lại mọi thứ từ lúc gặp bác dương, đến lúc nhảy xuống hồ,nghe xong anh huy nói.
Anh huy: mày nhớ cái linh quá nên nhìn gà hoá quốc rồi.
Tôi: um. cũng có thể nhưng người con gái đó còn đẹp hơn cả chị linh anh ạ.
Anh huy: cái gì cơ, có xin được số không, nhà ở đâu.
Tôi: haizz thôi đi, em biết được tên là tuyết thôi, còn lại không rõ
Anh huy: sao mày không xin số, thằng đần này.
Tôi: 1200 ra xin con ip3 à.
Anh huy: chú nói thế thì nhà con bé này cũng giàu đấy . thôi lên phòng thay quần áo đi.
Tôi: em biết rồi, đen đủi.
Cũng chẳng biết đen đủi hay may mắn mà về sau này , tuyết cũng đi ngang qua cuộc sống của tôi, khiến cho nó sinh động ,biến chuyển hơn rất nhiều