Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cuộc Hôn Nhân Ấm Áp
  3. Chương 13
Trước /69 Sau

Cuộc Hôn Nhân Ấm Áp

Chương 13

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hàng Tiểu Ý ngủ một giấc, tỉnh dậy đã là ba giờ chiều, nằm trên giường hồi lâu mới trở lại bình thường , từ dưới gối lấy quyển sổ đỏ kia ra nhìn một chút, ở trên là Thiệu Thành Hi anh tuấn và cô có cặp mắt gấu trúc.

Cô kết hôn, cô thật sự kết hôn với Thiệu Thành Hi.

Đột nhiên có cảm giác không chân thật.

Trên điện thoại di động hiển thị có người gọi tới, Hàng Tiểu Ý nhìn thông báo điện thoại một chút, là Air Thành Hi.

Trong số người thân của Thiệu Thành Hi, anh nhất định sẽ không xếp Hàng Tiểu Ý là người liên lạc đầu tiên, cho nên anh tự đổi tên mình thành Air Thành Hi.

Anh là không khí của cô.

Nghe máy, bên kia là giọng nói mượt mà của Thiệu Thành Hi: "Thức rồi sao?"

"Vừa mới tỉnh." Hàng Tiểu Ý nằm trên giường, nhìn trần nhà, dùng tay nhéo mặt mình, mọi thứ đều rất chân thực, không phải cô đang nằm mơ.

"Xuống lầu đi, không phải muốn mua quà tặng Nhan Giai sao?"

"Bây giờ sao?" Hàng Tiểu Ý giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái.

"Phải, sẳn tiện ăn cơm tối, rồi đưa em đi làm."

"Được." Hàng Tiểu Ý vươn mình rời giường: "Chờ em 15 phút, sẽ xong ngay."

Cúp điện thoại, Hàng Tiểu Ý lấy tốc độ nhanh nhất sửa sang chính mình, ra khỏi phòng ngủ, ba mẹ Hàng đang xem TV, Hàng Tiểu Ý nói với hai người cô đi mua quà tặng Nhan Giai, tiện tay lấy một quả cam trên bàn rồi đi ra ngoài.

Xe của Thiệu Thành Hi đậu ở bên ngoài tiểu khu , Thiệu Thành Hi đứng cạnh xe hút thuốc, anh đã thay một bộ quần áo khác, râu cũng cạo rồi, trông nhẹ nhàng khoan khoái không ít, Hàng Tiểu Ý nhìn thấy anh thì bước chân chậm lại, sắp đến trước mặt anh, đột nhiên hơi lúng túng.

Thiệu Thành Hi tắt điếu thuốc, giương mắt nhìn cô, khóe mắt liếc nhìn quả cam trong tay cô, cầm lấy: "Lên xe đi."

Thiệu Thành Hi đi tới bên thùng rác, bắt đầu bóc cam, hoa quả hai người họ thích ăn nhất là cam, ngày xưa lúc học đại học mua cam ăn, nhưng không bao giờ dùng dao bổ cam ăn tử tế, bình thường đều trực tiếp bóc vỏ, ăn từng miếng từng miếng, có lúc Hàng Tiểu Ý sẽ trực tiếp cầm gặm nó như một quả táo, và bị Thiệu Thành Hi nóiđây là cách ăn của heo.

Vì thế nên Thiệu Thành Hi luyện được công phu bóc cam, bóc vừa nhanh lại tốt, không bị hỏng, cũng không bị chảy nước.

Thiệu Thành Hi lên xe, đưa cam cho Hàng Tiểu Ý, Hàng Tiểu Ý nhận cam, đưa cho anh một tờ khăn giấy ướt, Thiệu Thành Hi nhận lấy lau tay.

Hàng Tiểu Ý nhìn quả cam trong tay, trả lại: “Thực ra em lấy cho anh ăn."

Thiệu Thành Hi nhìn tay cô, con ngươi màu đen nhìn chăm chú, sau đó khởi động xe, lái xe ra ngoài, lần đầu tiên hai tay anh đặt ngay ngắn trên tay lái: “Ăn thế nào bây giờ?"

Thật ngây thơ, trong lòng Hàng Tiểu Ý vô cùng buồn nôn, nhưng vẫn thu tay về, tách một miếng đưa tới bên miệng anh: “Anh Thiệu, mở miệng ra nào."

Thiệu Thành Hi mỉm cười, cắn lấy miếng cam vào trong miệng, thoả mãn gật đầu: "Không tệ."

Hàng Tiểu Ý thấy anh ăn rất ngọt, cũng tách một miếng cho mình ăn, quả thật không tệ, liền ăn hết miếng này đến miếng khác: "Anh nói xem, nên mua gì tặng Nhan Giai đây??"

Thiệu Thành Hi vừa muốn mở miệng, Hàng Tiểu Ý đã vội hỏi: "Đừng nói đùa em là kẹo que gì đó."

Thiệu Thành Hi nhướng mày dương dương tự đắc: “Khuy cài áo đi, đơn giản nhã nhặn, lại không thất lễ."

Hàng Tiểu Ý gật đầu hài lòng, chủ ý lần này không tệ, đưa miếng cuối cùng vào trong miệng Thiệu Thành Hi: "Được, tặng khuy cài áo."

Thiệu Thành Hi lái xe đưa Hàng Tiểu Ý tới tiệm đá quý, Hàng Tiểu Ý đi thẳng đến chỗ bán khuy cài áo, nhìn tới nhìn lui, cuối cùng cũng chọn được cái vừa ý, muốn Thiệu Thành Hi xem thử, nhưng thấy Thiệu Thành Hi ở quầy khác, Hàng Tiểu Ý đi tới, Thiệu Thành Hi vẫy tay gọi cô: "Lại đây."

Hàng Tiểu Ý tiến lên trước, thì nhìn thấy một loạt nhẫn kim cương, Thiệu Thành Hi lấy một chiếc nhẫn thanh lịch trang nhã, nắm tay cô đeo vào thử, rồi nói với người bán hang: "Lấy cái này, viết hóa đơn đi."

Hàng Tiểu Ý không vui: "Em còn chưa mở miệng, sao anh biết em thích cái này hay không?"

Thiệu Thành Hi nhìn cô một cái, chỉ vào cái quầy sáng lóa mắt kia: "Vậy em chọn đi, em muốn cái nào?"

Hàng Tiểu Ý không ngờ rằng anh lại chọn mua nhẫn kim cương,, có mua cũng không đeo được, không bằng chờ chút, vậy mà bây giờ cô đã quên hết lời muốn nói, nhìn hết sức chăm chú vào quầy nhẫn kim cương, nhìn hồi lâu, thở phì phò ngồi thẳng dậy, trừng mắt nhìn Thiệu Thành Hi hừ một tiếng.

Thiệu Thành Hi cười vô cùng thoải mái, vẫy tay với người bán hàng đang ngơ ngẩn, thu lại nụ cười, thản nhiên nói: "Tôi lấy đôi này, lấy thêm cho tôi hai sợi dây chuyền."

Hàng Tiểu Ý nghiến răng thành tiếng, Thiệu Thành Hi đúng là hiểu rất rõ sở thích của cô, cô thích kiểu gì, anh rõ như lòng bàn tay.

Trả tiền, Thiệu Thành Hi lồng chiếc nhẫn vào sợi dây chuyền rồi đeo cho cô: “Hiện tại tạm thời đeo lên cổ, chờ đến khi quan hệ của chúng ta được công khai, rồi hẳn đeo lên tay."

"Nói rất hay cứ như không thể lộ ra ánh sáng.” Hàng Tiểu Ý khịt mũi coi thường.

“Ngược lại anh không quan tâm đến việc có bao nhiêu ánh sáng, chỉ cần em đồng ý, hiện tại anh sẽ dẫn em đi tìm ánh sáng, em có muốn nhìn thấy ánh sáng không?" Thiệu Thành Hi cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt chân thành.

Hàng Tiểu Ý: ". . . Vậy thì tạm thời không cần thấy ánh sáng." Nói rồi chủ động cầm lấy sợi dây chuyền đã lồng chiếc nhẫn nam đeo lên cổ anh.

Hai người mua xong thì đi ra, còn chưa đi ăn cơm, Nhan Giai đã gọi đến, muốn cùng Hàng Tiểu Ý ăn cơm, Hàng Tiểu Ý muốn sớm đưa đồ cho cô, nên rất vui vẻ thả chim bồ câu cho Thiệu Thành Hi, rồi cùng Nhan Giai đi ăn cơm.

Trước khi đi, Hàng Tiểu Ý như hồ ly, cười híp mắt: "Hẹn gặp lại, anh Thiệu."

Thiệu Thành Hi cũng cười híp mắt: "Hẹn gặp lại, chị Thiệu."

Tim Hàng Tiểu Ý giật thót một cái, giậm chân rồi đỏ mặt đi mất.

*

Ngày thứ hai, Hàng Tiểu Ý mới vừa rời giường không lâu, thì đã nhận được điện thoại của Hàng Thi Thi, câu đầu tiên chính là: "Hàng Tiểu Ý, chị đến quán cơm Ánh Dương nhanh đi, ngay lập tức."

Hàng Tiểu Ý cắn quả táo, miễn cưỡng nói: "Không đi."

"Hàng Tiểu Ý, là chị bảo em tới nơi này tìm Tần Vũ, hiện tại anh ta làm khó em, chị nhất định phải đến."

Hàng Tiểu Ý xùy cười một tiếng: "Chị nói rồi, không đi." Tối hôm qua Thiệu Thành Hi bảo cô nói địa điểm cho Hàng Thi Thi, cô cũng không muốn để ý tới chuyện phiền phức sau này.

"Hàng Tiểu Ý, chị mà không đến thì bây giờ em sẽ gọi cho mẹ mình đến nhà chị tìm bác hai đó." Hàng Thi Thi uy hiếp.

Sắc mặt Hàng Tiểu Ý lập tức thay đổi, cuối cùng tức giận nói, "Em chờ chị ở đó."

Cô chậm chạp sắp xếp đồ, Hàng Tiểu Ý đón xe taxi tới Khách sạn Ánh Dương, vì ngày hôm qua cô nói cho Hàng Thi Thi địa chỉ, cô tự nhiên biết địa chỉ, trực tiếp lên lầu hai, thì nhìn thấy Hàng Thi Thi đứng trong hành lang lo lắng đi qua đi lại.

Cô ta mặc một bộ lễ phụ trễ ngực, lộ lưng, mang đôi giày cao gót hơn mười phân, cảnh thu thay đổi liên tục, thực sự là khổ cho cô ta.

Nhìn thấy Hàng Tiểu Ý, hàng Thi Thi bận bịu đi tới, trách cứ, "Sao bây giờ chị mới đến.."

"Chị có thể đến là tốt lắm rồi, em còn muốn thế nào?" Hàng Tiểu Ýngay cả nhìn cũng lười nhìn cô ta

Hiếm khi Hàng Thi Thi bỏ qua chuyện cô xem thường mình, lôi kéo cô vào phòng riêng, kéo trực tiếp đến chỗ một người đàn ông ăn mặc lòe loẹt nói, "Tần tổng, đây là chị tôi Hàng Tiểu Ý, chị ấy đến rồi đây."

Hàng Tiểu Ý nhìn người đàn ông mang dáng vẻ cà lơ phất phơ trước mặt, nhận ra anh ta chính là một trong những người ở biệt thự của Hàng Vũ Hằng đêm đó, thì ra anh ta chính là Tần Vũ.

Ý của anh ta là muốn gặp cô.

Tần Vũ đứng lên, vẻ mặt tươi cười, "Cô Hàng, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Hàng Tiểu Ý nhìn một vòng, trên bàn tròn đã ngồi năm sáu người, trong đó ngoại trừ Tần Vũ, còn có hai người, đêm đó cũng ở từng nhìn thấy trong biệt thự của anh ba, trong lòng Hàng Tiểu Ý đã nắm chắc, nhìn Tần Vũ cười: "Chào Tần Tổng, tìm tôi có chuyện gì không?"

Tần Vũ lắc đầu, trước tiên trên mặt nở nụ cười: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, chỉ muốn mời em ăn bữa cơm thôi."

Hàng Tiểu Ý gật đầu, "Vậy cám ơn Tần tổng." Dứt lời, bước đến một chỗ trống, ngồi xuống, bắt đầu cầm đũa ăn cơm.

Tên Tần Vũ này, tuy không tính là người có lòng tốt, cũng không phải là chính nhân quân tử, nhưng đã chơi cùng anh ba cô, thì ắt hẳn cũng không có ý xấu, nếu không anh ta đâu có quan hệ gì với cô, tại sao phải gọi cô đến

Huống chi, lại không muốn giúp Hàng Thi Thi, vì lẽ đó, nếu như đến để ăn cơm, thì hãy ăn cho ngon miệng.

Hàng Thi Thi bị bỏ rơi ở một chỗ, nhất thời không biết nên làm gì.

Quảng cáo
Trước /69 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chim Hoàng Yến Nuôi Tám Năm Đã Bay Đi Rồi

Copyright © 2022 - MTruyện.net