Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Mẫu Tử Song Linh
Beta: Đào Sindy
Hàng Thi Thi thấy Hàng Tiểu Ý vô cùng phối hợp, có chút oán hận, đành phải bưng một ly rượu bước đến chỗ Tần Vũ. “Nào, Tần tổng, em mời anh một ly, chị em không biết nặng nhẹ, anh đừng để trong lòng, để em uống trước rồi nói.” Cô ta nói xong rồi uống một hơi cạn sạch ly rượu.
Tần Vũ ngồi ở đó, một tay để lên ghế dựa, một tay đặt lên bàn, nghiêng mắt nhìn Hàng Thi Thi, “Tửu lượng không tệ, uống thêm ly nữa.” Lập tức có người đứng bên cạnh rót cho Hàng Thi Thi một ly nữa.
Hàng Tiểu Ý ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm, Tần Vũ suy nghĩ đánh giá cô, lần trước anh ta đã gặp cô ở nhà Hàng Vũ Hằng, từ lúc đó anh ta đã cảm thấy chuyện giữa cô và Thiệu Thành Hi rất thú vị, nếu Hàng Thi Thi là em họ của Hàng Vũ Hằng, tất nhiên sẽ là họ hàng của cô, vì vậy anh ta giữ im lặng chờ đến khi cô vì chuyện của Hàng Thi Thi mà ra mặt, không nghĩ tới, cô quả nhiên đến thật.
“Cô Hàng, công việc của cô là gì?” Tần Vũ cười híp mắt nhìn Hàng Tiểu Ý.
“Phát thanh viên của đài truyền hình.” Hàng Tiểu Ý cầm cốc nước trái cây lên uống một hớp.
“Làm phát thanh viên <d.d.l.q.d> cho đài truyền hình rất tốt, thảo nào giọng nói của cô lại hay như vậy, cô dẫn chương trình nào, tôi sẽ nghe thử.”
“Chương trình tình cảm bình thường, Tần tổng sẽ không hứng thú với chương trình này đâu.”
“À.” Tần Vũ gật gù, giơ ly rượu trong tay mình lên, “Cô Hàng, chúng ta uống một ly được chứ?”
“Xin lỗi anh, tôi phải bảo vệ cổ họng, nên không thể uống rượu.”
“Tần tổng mời cô uống, chính là vinh hạnh của cô, sao đây, đã ngồi ở bàn này, còn muốn khác người à?” Một người đàn ông tóc xơ đến gần hói cười nhạo.
Hàng Tiểu Ý thản nhiên nhìn ông ta, không nói lời nào, cô xoay xoay mâm thức ăn, tiếp tục gắp rau ăn cơm.
Có thể ngồi ăn cơm chung bàn với Tần Vũ, đều là người có chút lai lịch, trước mặt nhiều người như thế lại bị một người phụ nữ gạt ngang, tất nhiên sẽ mất mặt, ông ta có chút tức giận, vỗ mạnh lên bàn, càng thêm tức giận, đúng lúc Tần Vũ mở miệng, “Nếu cô Hàng không thể uống, vậy thì để em họ mình uống hộ đi.” Tần Vũ vừa nói vừa nhìn Hàng Thi Thi đứng cạnh mình, “Hai ly, cô Thi Thi không ý kiến gì chứ?”
Người kia bị Tần Vũ nói chen vào, thì nhìn ra thái độ của Tần Vũ đối với cô khác thường, cũng biết điều bước xuống bậc thang (bậc cầu thang = cơ hội người khác tạo cho), không nói nữa, nhưng trong lòng vẫn không thấy thoải mái.
Sắc mặt của Hàng Thi Thi có chút khó coi, trước khi Hàng Tiểu Ý đến, cô ta đã uống một ít rồi, rõ ràng là Tần Vũ đang đùa cợt cô ta, cầm ly rượu trên tay mà cảm thấy lạnh lẽo.
Tần Vũ lắc lắc chất lỏng trong ly, ngửa người dựa vào ghế, “Con người của tôi là như vậy, nếu người khác làm tôi mất hứng, tất nhiên tôi cũng sẽ khiến họ không dễ chịu, nếu cô Thi Thi cảm thấy tôi đang ép buộc cô, chúng ta cũng không cần bàn bạc gì nữa
“Cô Thi Thi, mau uống đi, nếu cô hầu hạ Tần tổng thật tốt, sự nghiệp sau này sẽ thuận buồm xuôi gió, có bao nhiêu người muốn hầu hạ anh ấy còn phải xếp hàng đấy, cô tốt số nên mới <diendanlequydon> có cơ hội chen ngang.” Có người mở miệng nói, lập tức mọi người ngồi xung quanh bàn cơm cười ầm lên.
Hàng Thi Thi đang đâm lao phải theo lao, cắn răng nhịn xuống cảm giác cuồn cuộn trong dạ dày mà uống hết ly rượu, khi uống xong thì không nhịn được mà che miệng chạy về hướng nhà vệ sinh.
Trước khi đến đây Hàng Tiểu Ý đã có ý định không giúp Hàng Thi Thi, nhưng nhìn tình trạng của cô ta hiện tại lại có chút mềm lòng, cho dù không thèm nể mặt cô ta, cũng phải nể mặt chú ba, dù gì thì cô ta cũng là con gái của chú ba.
“Tần tổng, tôi thấy Thi Thi đã say rồi, không thể uống thêm được nữa, hay hôm nay tới đây thôi.” Hàng Tiểu Ý nói.
Thực ra lúc trước Thiệu Thành Hi đã từng bàn qua, anh ta chỉ cần bắt nạt Hàng Thi Thi một chút, hay giúp cô ta, dù sao đây cũng là chuyện trong nhà của Hàng Vũ Hằng, không thể không quan tâm, vì thế Tần Vũ định kết thúc bữa tiệc theo ý Hàng Tiểu Ý.
“Nếu vậy thì, cô Hàng uống thay đi, uống xong thì tôi sẽ xem như không có chuyện gì, cô Hàng ở trong phòng này, cũng không thể không uống một giọt rượu nào.” Người đàn ông ~diendanlequydon~ có cái đầu bóng loáng kia vẫn chưa từ bỏ ý định, mở miệng tiếp tục nói.
Lần này Tần Vũ không nói gì, anh cũng muốn xem thử xem Hàng Tiểu Ý sẽ làm thế nào.
Hàng Tiểu Ý liếc người kia, rồi quét mắt nhìn một vòng cái bàn, tiện tay lấy một cái ly sạch rồi rót bia vào, sau đó cầm ly rượu bước tới trước mặt Tần Vũ, “Tôi không quen uống rượu, thay bằng bia vậy.”
Cô nói xong, cầm ly lên ngửa đầu uống cạn, tuy Hàng Tiểu Ý không thích uống rượu, nhưng tửu lượng của cô cũng khá tốt, tửu lượng của đàn ông nhà họ Hàng không tệ, chắc Hàng Tiểu Ý được di truyền.
Uống xong, Hàng Tiểu Ý đặt ly lên bàn, cầm lon bia rót vào ly của mình, vẻ mặt bình thản tiếp tục uống.
Lại đổ thêm một ly nữa, Hàng Tiểu Ý nhìn Tần Vũ nói, “Anh còn muốn tiếp tục nữa không?”
Ngược lại Tần Vũ bị hành động ngay thẳng của cô gây hứng thú, nhớ kĩ cô có thể uống bao nhiêu, nhưng anh ta vẫn biết chừng mực, tay đè ly rượu của Hàng Tiểu Ý xuống, “Không cần, lần sau gặp mặt chúng ta lại uống tiếp.”
Hàng Tiểu Ý gật đầu, “Đến lúc chúng tôi phải đi rồi, cảm ơn Tần tổng đã tiếp đãi.” Cô nói xong, cầm túi của mình và Hàng Thi Thi đi ra ngoài.
Cô tìm thấy Hàng Thi Thi đã nôn xong trong nhà vệ sinh, sau đó lái xe đưa cô ta về nhà chú ba.
Mợ ba không có ở nhà, chỉ có chú ba đang đổi chậu cho cây hoa lan mới mua.
Nhìn thấy Hàng Thi Thi uống rượu sau khướt, Hàng Á Bình giúp Hàng Tiểu Ý đưa cô ta về phòng, gần như Hàng Thi Thi vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ, Hàng Tiểu Ý đắp chăn cho cô ta, sau đó ra khỏi phòng ngủ.
Cô nhìn ngôi nhà có chút vắng vẻ, Hàng Tiểu Ý hỏi, “Chú ba, chú ăn cơm chưa?”
Hàng Á Bình gãi đầu, “Chú mải chăm sóc hoa nên quên ăn cơm.”
Hàng Tiểu Ý thở dài, mở tủ lạnh ra nhìn, trong tủ lạnh không có món gì cả, chỉ có mấy quả trứng gà, mấy bao cải bẹ, sau đó Hàng Tiểu Ý rửa tay sạch sẽ, làm cho ông một bát mì cải bẹ, cho thêm hai quả trứng luộc vào.
Hàng Á Bình đã ngồi trên bàn ăn từ trước, hai tay xoa vào nhau, “Chỉ có Tiểu Tiểu mới quan tâm đến chú ba thôi, đã lâu lắm rồi chú ba chưa được ăn cơm nhà.”
Hàng Tiểu Ý đặt bát mì lên bàn, tháo tạp dề ra ngồi đối diện ông, bất đắc dĩ thở dài, “Nếu chú rảnh thì đến nhà con ăn cơm, dù sao ba mẹ con cũng phải ăn, thêm chú nữa cũng không có vấn đề gì
Hàng Á Bình nuốt sợi mì, “Chú không muốn làm phiền anh hai với chị dâu nữa, nhà chú đã gây cho gia đình con bao nhiêu rắc rối, chú là người rõ nhất, chú vẫn luôn áy náy, tất cả là tại chú không có bản lĩnh.”
Hàng Tiểu Ý nhìn bộ dáng ăn tao nhã của chú ba, từ dáng vẻ của ông có thể thấy được trước đây ông sống trong nhung lụa đã quen, chú ba được chiều chuộng cả đời, chưa từng phải chịu khổ, cuộc sống bây giờ đã khổ cho ông ấy rồi.
Cô rót cho ông một ly nước, nuốt lời định nói xuống, cơ bản có nói gì cũng vô dụng.
Đúng lúc cô nhận được điện thoại của Thiệu Thành Hi, anh hỏi cô đang ở đâu.
Hàng Tiểu Ý nói địa chỉ ra,thì Thiệu Thành Hi nói, “Em chờ ở đó, anh sai người đến đón em.”
Chờ Hàng Á Bình ăn xong, Hàng Tiểu Ý giúp ông rửa bát, sau đó nhận được điện thoại của Thiệu Thành Hi nói đến rồi.
Hàng Tiểu Ý đi bộ vài bước đã thấy bí thư Vương đang đợi cô, liền lên xe.
Bí thư Vương lái xe đưa Hàng Tiểu Ý đến nơi nổi danh là Hưu Nhàn Hội Sở, anh ta dẫn cô đến trước một căn phòng, gõ cửa, sau đó mở cửa ra, làm tư thế mời với Hàng Tiểu Ý.
Hàng Tiểu Ý vừa bước vào phòng, thì nhìn thấy bốn người đang chơi mạt chược, đối diện với cô là Thiệu Thành Hi, <dien_dan_le_quy_don> ngồi bên phải của anh là người buổi trưa cô mới gặp - Tần Vũ, hai người còn lại cô cũng đã gặp qua hai lần.
Thiệu Thành Hi nhìn thấy cô, trong mắt hiện lên ý cười, vẫy tay với cô, “Đến đây, Tiểu Tiểu.”
Tần Vũ rung chân, cà lơ phất phơ nói, “Lại gặp nhau rồi, cô Hàng.”
Hàng Tiểu Ý đi đến bên cạnh Thiệu Thành Hi, anh thuận tiện ném ra một tấm Đông Phong, nghiêng đầu ngửi mùi trên cơ thể cô, nhàn nhạt nói, “Em uống rượu.”
Hàng Tiểu Ý cũng giơ cánh tay của mình lên ngửi, “Anh có thể ngửi thấy? Tại sao em không ngửi thấy?”
Tần Vũ nhìn mạt chược trong tay mình, nói xen vào, “Cũng không nhiều, chỉ có hai ly bia, hôm nào tôi còn muốn xem tửu lượng của cô Hàng đây, xem ra không tệ.”
Đánh ra một quân bài, Tần Vũ đùa cợt nói, “Anh Thành, hình như quan hệ của anh và cô Hàng không bình thường, chẳng lẽ có ẩn tình gì mà mọi người không biết sao? Mau nói ra cho mọi người nghe chút đi.”
Ánh mắt Thiệu Thành Hi tối sầm lại, đột nhiên đẩy toàn bộ mạt chược trong tay, ‘Rầm’ một tiếng, có vài quân còn rơi xuống đất.
Mọi người trên bàn đều sững người, tất cả đều ngẩng đầu nhìn anh, Tần Vũ không hiểu hỏi, “Sao vậy, anh Thành?”
Hàng Tiểu Ý cũng không biết tại sao Thiệu Thành Hi lại thay đổi thái độ, nhẹ nhàng kéo ống tay áo anh.
Thiệu Thành Hi híp mắt nhìn Tần Vũ, ánh mắt lạnh lùng, móc túi bên trong âu phục ra một tờ giấy màu đỏ rồi vứt lên bàn.
Tần Vũ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nghi ngờ cầm tờ giấy kia mở ra xem, sau đó khiếp sợ thốt ra một câu chửi bậy, “Ngoạ tào (*khó vào đời, câu cửa miệng của dân đi làm khi gặp khủng hoảng kinh tế)….” Đây nhất định là giấy kết hôn, người trong ảnh này chính là hai người họ.
Nói như vậy, trưa hôm nay, là anh ta và một bàn người ép vợ của Thiệu Thành Hi uống rượu? Sau lưng Tần Vũ đổ một trận mồ hôi lạnh.
Chẳng trách anh gọi điện cho anh ta hỏi chuyện xảy ra trưa nay, giọng nói Thiệu Thành Hi đột nhiên trở nên khó đoán.
Tiêu rồi, lần này anh ta đã chọc phải tổ ong vò vẽ rồi.