Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Độc Bá Thiên
Beta: Đào Sindy
--- ------ --------
Về đến nhà, thấy ba mẹ Hàng ngồi ghế salon xem TV, Hàng Vũ Tề cũng ở đó, Hàng Tiểu Ý bỏ túi xách sang một bên, đi đến ghế salon ngồi xuống.
“Ăn cơm chưa?” mẹ Hàng hỏi cô: “Có muốn ăn cháo không?”
“Không cần đâu ạ, con ăn rồi.”
Mẹ Hàng tiếp tục xem TV, Hàng Tiểu Ý ngồi yên bên cạnh bà, nhìn trái nhìn phải, giống như cô có chuyện muốn nói.
Ba mẹ Hàng một lòng xem TV, không nhận ra Hàng Tiểu Ý đứng ngồi không yên, ngược lại Hàng Vũ Tề đang chơi game trên điện thoại, tình cờ liếc qua cô, hỏi một câu: “Tiểu Tiểu, em làm sao vậy?”
Hàng Vũ Tề mở miệng, ba mẹ Hàng cũng nhìn sang, trong mắt mang theo nghi vấn.
Hàng Tiểu Ý thấy thế, dứt khoát quyết định chắc chắn, ho nhẹ một tiếng: “Ba mẹ, con có người yêu rồi.”
“Con có người yêu rồi sao?” Ba mẹ Hàng kinh ngạc vui mừng: “Có thật không? Con yêu ai?”
Hàng Vũ Tề ngồi thẳng dậy, khuôn mặt đẹp trai nhìn cô, trên mặt hiện ra nụ cười mờ nhạt: “Là Thiệu Thành Hi?”
Hàng Tiểu Ý xấu hổ gật đầu, Hàng Vũ Tề cười rộ lên vì Thiệu Thành Hi nói với anh về sau sẽ đón Hàng Tiểu Ý mỗi tối, anh biết giữa hai người nhất định đã thay đổi, ngày đó tại hậu trường đài truyền hình nhìn thấy hai người, anh biết anh đã đoán đúng, chẳng qua không vạch trần thôi.
“Thành Hi?” Ba mẹ Hàng có chút kinh ngạc, sau kịp phản ứng, không ngừng gật đầu: “Là Thành Hi càng tốt, đứa nhỏ này lễ phép ôn hòa, tính tình lại tốt, không tệ, không tệ...”
Lễ phép ôn hòa, tính tình lại tốt, cứ xem như Hàng Tiểu Ý xem như không chưa.
“Nói thời gian bao lâu rồi, người nào theo đuổi người nào?” Mẹ Hàng một bộ "nhiều chuyện".
“Bà đừng hỏi nhiều như vậy, Tiểu Tiểu xin lỗi con.” Ba Hàng ngăn mẹ Hàng, bản thân lại nhịn không được, chờ đợi nhìn Hàng Tiểu Ý: “Con nên nói một chút chứ?”
Hàng Tiểu Ý cười: “Thời gian cũng không lâu, là con theo đuổi anh ấy.”
“Bà xem mắt chọn của con gái mình này..” Ba Hàng chậc lưỡi “Anh chàng ưu tú như thế nên sớm ra tay giải quyết, không cần quan tâm chuyện nữ theo đuổi nam đâu, ba ủng hộ con, tốt, chúng ta cũng đừng bỏ qua, được chứ?”
“Đúng rồi, Tiểu Tiểu, lúc nào gọi Thành Hi đến đây ăn bữa cơm đi.” Mẹ Hàng vô cùng vui vẻ.
“Vâng, con sẽ nói với anh ấy, hẹn thời gian cùng anh.” Thực ra không chỉ có Thiệu Thành Hi gấp, cô cũng gấp, thật vất vả cùng một chỗ, cô cũng muốn mỗi ngày nhìn thấy anh, quan trọng nhất là cô không muốn thấy bộ dạng thất vọng của anh.
Sau đó Hàng Tiểu Ý trở về phòng, Hàng Vũ Tề cùng đi vào, Hàng Tiểu Ý nhìn anh cười xin lỗi, Hàng Vũ Tề tiến lên trước xoa tóc của cô, dịu dàng nói: “Thiệu Thành Hi rất tốt, em ở cùng anh ta, anh rất yên tâm.”
Hàng Tiểu Ý gật đầu, Hàng Vũ Tề lại nói: “Tiểu Tiểu, không nên vì những yếu tố bên ngoài mà vứt bỏ người mình yêu, hãy quý trọng anh ta, tìm được người như Thiệu Thành Hi thật sự rất khó, rất khó đó.”
Nghe Hàng Vũ Tề nói như vậy, Hàng Tiểu Ý chợt cảm thấy ủy khuất thay Thiệu Thành Hi, trong mắt hiện lên một chút chua xót, Hàng Vũ Tề than nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Tiểu Tiểu, không phải người đàn ông nào cũng khư khư một lòng với một cô gái đâu.”
Hàng Tiểu Ý gật đầu liên tục, giọng có chút nghẹn ngào: “Anh hai, em biết rồi.”
Hàng Vũ Tề vỗ vỗ đầu cô: “Được rồi, em nghỉ ngơi sớm đi.”
Lúc Hàng Vũ Tề xoay người, miệng hiện lên nụ cười khổ, anh đã từng bỏ rơi một cô gái tốt, muốn đem toàn bộ thế giới cho cô, thế nhưng cuối cùng bọn anh đã bỏ lỡ nhau, dù sao anh không phải Thiệu Thành Hi, cô cũng không phải Hàng Tiểu Ý, không có khả năng kiên trì, không có khả năng chờ một chỗ.
Hàng Tiểu Ý sau khi tắm xong, nằm lỳ trên giường nhắn tin với Thiệu Thành Hi, gửi một tấm ảnh chụp bánh ngọt từ danh sách đến, hỏi: “Anh Thiệu, có muốn ăn điểm tâm ngọt không?”
Chỉ cần không ở trước mặt Thiệu Thành Hi, Hty vẫn tương đối cởi mở, có "tiết mục nhỏ" có thể nói là đặt bút làm văn, rảnh rỗi đùa giỡn với anh Thiệu đây lại là một thú vui.
Thiệu Thành Hi trực tiếp gọi video tới, Hàng Tiểu Ý ấn nút mở, một tay che mặt, nhịn cười: “Có chuyện gì sao?”
Thiệu Thành Hi ngồi ở bàn đọc sách, trên mặt đeo kính gọng vàng, nhìn rất nhã nhặn -- đến biến thái..
Trên mặt bàn bày ít tài liệu, xem ra là đang làm việc.
“Hàng Tiểu Ý, trước hết em hãy bỏ tay xuống, để anh nhìn xem da mặt em có dày thêm không?”
Hàng Tiểu Ý cười thành tiếng, bỏ tay xuống, mặt hướng điện thoại di động đụng: “Dày thêm bao nhiêu nào?”
Hàng Tiểu Ý vừa tắm xong, tóc còn chưa khô, ướt sũng tùy ý xõa sau lưng, trên khuôn mặt nhỏ đang cười, nhìn rất nhẹ nhàng khoan khoái lại dí dỏm, làm cho người ta nhịn không được muốn nhìn thêm vài lần.
Thiệu Thành Hi mắt tối sầm lại, có trời mới biết anh hiện tại rất muốn ôm cô vào trong ngực biết bao nhiêu.
“Đầu còn đau không?” Thiệu Thành Hi hỏi.
Hàng Tiểu Ý sờ lên đỉnh đầu, mặc dù không phải là quá đau, nhưng vẫn làm dáng vẻ đáng thương: “Còn chút...”
Thiệu Thành Hi cười: “Em cúi đâu xuống, đưa di động gần chút, anh xem còn có sưng không?
“Có thể nhìn được sao?” Hàng Tiểu Ý có chút không tin, nhưng vẫn nghe lời đưa di dộng lên đầu, bản thân cúi đầu xuống: “Thế nào, xem được không?”
Bên kia truyền đến tiếng "chậc chậc" của Thiệu Thành Hi: “Nhỏ rồi, nhỏ hơn rồi...”
“Nhỏ rồi? Sao anh nhìn thấy được?” Hàng Tiểu Ý có chút buồn bực, ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt Thiệu Thành Hi vẫn ở trên đầu cô, nhìn ánh mắt của anh chợt nhớ ban nãy, mặt Hàng Tiểu Ý liền đỏ lên.
Cầm lấy gối che trước ngực, Hàng Tiểu Ý đỏ mặt hung dữ nhìn anh: “Không biết xấu hổ.” Cô rất thích mặc váy ngủ rộng rãi, chỉ cần cúi đầu, cảnh quang trước ngực liền không sót gì, hơn nữa cô còn vô cùng trong sáng mà động đậy.
Thiệu Thành Hi không phản bác, tủm tỉm cười: “Tiểu Tiểu, là em trêu chọc anh trước đấy, miệng không ăn được, vậy để mắt nhìn cũng không có gì mất mát.”
Hàng Tiểu Ý muốn đào một cái hố chôn mình xuống, có chút phẫn nộ.
“Thực ra, Tiểu Tiểu, em không nên vì ngực nhỏ mà tự ti, người ta nói, xoa xoa nhiều sẽ lớn hơn, anh không ngại giúp em đâu.” Thiệu Thành Hi mập mờ nói, trong mắt mang theo ý làm cho Hàng Tiểu Ý xấu hổ tim đập.
So với không biết xấu hổ, Hàng Tiểu Ý vẫn còn chơi kém một chiêu.
Hàng Tiểu Ý ném điện thoại đi, vùi mình vào trong chăn, nhưng không ngăn được tiếng cười khàn khàn của Thiệu Thành Hi bên kia: “Tiểu Tiểu, em cầm điện thoại lên đi, anh giải thích với em, thành thật xin lỗi em.”
Hàng Tiểu Ý buồn bực: “Có quỷ mới tin anh.”
Thiệu Thành Hi cười đến không dừng được, sau một hồi cười, giọng dịu dàng, thấp giọng gọi cô: “Tiểu Tiểu...”
Hàng Tiểu Ý không chịu được giọng Thiệu Thành Hi gọi cô, giọng đó như một ly rượu, chỉ nghe đã say, tê tê trêu người.
Hàng Tiểu Ý trở mình đứng lên, cầm lấy điện thoại, trừng mắt nhìn anh, giọng nói cứng rắn: “Em đã nói với ba mẹ về chuyện chúng ta đang yêu nhau rồi, ba mẹ em muốn anh tới nhà ăn cơm, anh xem thời gian nào được báo cho em biết, hẹn - gặp lại.” Hai chữ cuối nói càng to, nghe như không muốn gặp nữa.
Sau đó không chút do dự tắt video.
Thiệu Thành hi cầm điện thoại, từ từ tựa lưng vào ghế, bên tai vẫn còn vang câu kia của cô: “Em đã nói với ba mẹ về chuyện chúng ta đang yêu nhau rồi” một cảm xúc ấm áp từ đáy lòng bắt đầu lan tràn, cho đến tràn đầy lồng ngực.
Hàng Tiểu Ý nằm trên giường nhìn trần nhà, đáng sợ nhất không phải là lưu manh đùa giỡn lưu manh, mà chính là lưu manh đùa giỡn người yêu.
*
Từ lần đấu loại trước tới giờ《Chúng Ta Cùng Hát》, Đồng Tâm vẫn đang chuẩn bị cho trận chung kết, nên không có thời gian gặp mặt Hàng Tiểu Ý.
Cuối cùng trận chung kết cũng tới, tổng cộng ba người, Đồng Tâm đứng thứ hai, MC tuyên bố tại chỗ, lần thi đấu này chọn ra hai người kí hợp đồng với công ti ra mắt thành ca sĩ chân chính.
Hồi học đại học, ký túc xá của Hàng Tiêu Ý có bốn nữ sinh, ngoại trừ cô và Đồng Tâm thì còn lại hai người, một người tên là Đường Tư, một người tên là Vưu Nguyệt, hồi trước bốn cô đều ở chung trong ký túc xá, cùng ăn cơm cùng lên lớp, tình cảm rất tốt.
Lần này có cuộc thi của Đồng Tâm nên đương nhiên tất cả đều tới cổ vũ, thấy Đồng Tâm có thể kí hợp đồng thì rất vui mừng, sau khi trận đấu kết thúc, còn đi ăn mừng.
Tính cách của Vưu Nguyệt tương đối nóng nảy, dáng người cũng cực kì nóng bỏng, còn Đường Tư lại cực kì xinh xắn dịu dàng.
Đầu tiên Vưu Nguyệt nâng cốc bia về phía Đồng Tâm, “Tâm Tâm, chúc mừng cậu.” Hàng Tiêu Ý cũng nâng cốc lên chúc mừng Đồng Tâm cùng Đường Tư.
Đồng Tâm nở nụ cười, cầm cốc bia cụng ly với mọi người, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Hạ chén xuống, Đồng Tâm hít sâu một hơi, “Thực ra, lần kí hợp đồng này, tớ quyết định từ chối rồi.”
“Tại sao?” Mọi người đều kinh ngạc, Đồng Tâm cố gắng như vậy cũng chính vì muốn làm một ca sĩ chuyên nghiệp, mắt thấy sắp thành công, vì sao lại muốn từ bỏ.
Đồng Tâm nhìn về phía mọi người cười an ủi, “Đừng kích động, đừng kích động, chỉ là công ty lần thi đấu này chọn ra hai người kí hợp đồng với công ti ra mắt thành ca sĩ chân chính., tiếng tăm trong ngành cũng không tốt, hơn nữa tớ cũng mới biết được trận đấu lần này đã sớm có sắp xếp, thực ra chỉ là một tên Phú Nhị Đại (*) lắm tiền vì bạn gái anh ta mà chuẩn bị một cuộc thi như thế này, đánh bóng tên tuổi, chúng tớ đều chỉ là vật làm nền mà thôi, mặc dù tớ vào được công ty này, nếu không có quyền hay người bảo kê thì sẽ rất khó để phát triển.”
(*) Phú Nhị Đại: Phú nhị đại hay còn gọi là Thế hệ siêu giàu thứ hai, cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn hoặc con của các quan chức cấp cao chính phủ.
“Cho nên không kí hợp đồng mới là sáng suốt, như vậy còn có thể có lựa chọn khác, không đến mức vi phạm qui định của công ty.” Xem ra tâm trạng của Đồng Tâm không tồi mà an ủi mọi người.
Tuy vẻ mặt Đồng Tâm trông có vẻ không để ý đến nhưng Hàng Tiêu Ý vẫn nhạy cảm phát hiện trong lòng Đồng Tâm cũng không hề bình tĩnh giống như nét mặt.
Thế nhưng Đồng Tâm cũng không có nhiều lời, mấy người cũng không hề hỏi lại, chỉ cùng Đồng Tâm vui chơi giải trí, nói lại những chuyện thú vị khi học đại học.
“Đúng rồi, Đường Tư, nghe nói cậu muốn trở về, tìm được việc rồi sao?” Vưu Nguyệt hỏi.
Năm đó sau khi tốt nghiệp không bao lâu, Đường Tư liền đến thành phố lân cận, mấy ngày hôm trước thì lại nghe trong trường nói là cô ấy muốn trở về.
“Đang phỏng vấn, có mấy công ty cũng không tệ lắm, tớ còn muốn sàng lọc một lúc.” Đường Tư nói chuyện dịu dàng khiến bỏ người ta rất thoải mái, hồi học đại học người theo đuổi cô ấy có thể xếp thành một hàng dài, đáng tiếc ánh mắt của cô ấy rất cao, cảm thấy ai cũng chướng mắt.
“Ôi, còn sàng lọc cái gì nữa, có thể thấy được năng lực của cậu rất tốt, nhất định có rất nhiều công ty muốn tranh giành.” Đồng Tâm trêu chọc.
Đường Tư xấu hổ, vội vàng xua tay: “Không phải đâu, tớ cảm thấy nếu đã trở lại thì nhất định phải làm công việc mà mình thích, nếu không sẽ cực kì vất vả.”
Hàng Tiêu Ý đồng ý gật đầu: “Đường Tư, khi nào lên chức, cậu nhất định phải nói cho bọn tớ biết, mọi người sẽ chúc mừng thay cậu.”
Đường Tư gật gật đầu:“Chắc chắn rồi.”
Mấy người chơi đùa vui vẻ trong nháy mắt đã đến mười một giờ, lúc tới nơi Thiệu Thành Hi liếc mắt một cái là có thể thấy một bàn bốn cô gái, lắc đầu, anh đi tới phía đó.
Hàng Tiêu Ý cùng Đồng Tâm đưa lưng về phía cửa, Vưu Nguyệt và Đường Tư ngồi đối diện hai cô, Đường Tư thấy Thiệu Thành Hi đầu tiên thì liền lập tức đứng lên, có chút kinh ngạc, “Thiệu Thành Hi...”
Vưu Nguyệt nhìn thấy, trên mặt cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc, “... Tại sao anh lại ở đây?”
Trước kia Thiệu Thành Hi và Hàng Vũ Hằng thường xuyên đến ký túc xá của các cô xin đồ ăn, cho nên tất cả mọi người đều biết anh.
Chuyện Hàng Tiêu Ý và Thiệu Thành Hi chia tay các cô cũng đều biết, lúc này thấy Thiệu Thành Hi đương nhiên sẽ rất ngạc nhiên.
Hàng Tiêu Ý quay đầu, thấy Thiệu Thành Hi, trên khuôn mặt ngà ngà say thoáng hiện một nét cười rất vui vẻ, “Anh đã đến rồi.”