Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Tiểu Lăng
Beta: An Bi Nhi
Nhân viên phục vụ đi vào đặt đồ ăn xuống, mọi người cũng chưa ai nhúc nhích, Đồng Tâm thấy bầu không khí hơi là lạ, đang định mở miệng, tay để dưới bàn đã bị búng nhẹ. Đồng Tầm nhìn Hàng Vũ Hằng đang ngồi cạnh mình, Hàng Vũ Hằng hơi lắc nhẹ đầu. Tuy cảm thấy không hiểu lắm, nhưng Đồng Tâm cũng không định nói nữa.
Thiệu Thành Hi gắp một miếng thịt đặt lên vỉ nướng, thoáng chốc, âm thanh ‘xèo xèo’ phát ra, trong phòng đã tràn đầy mùi thơm.
Khéo léo lật miếng thịt hai lần, Thiệu Thành Hi gắp lên đặt vào đĩa nhỏ trước mặt Hàng Tiểu Ý, “Nếm thử xem sao.”
Trong ánh mắt của mọi người, Hàng Tiểu Ý gắp thịt lên cắn một miếng, nhìn anh, “... Chưa chín…”
“Vậy sao?” Thiệu Thành Hi hơi cúi người về phía cô, cắn nốt phần thịt còn lại, nhai nhai, rồi nhíu mày nhả ra, cầm cốc đưa cho Hàng Tiểu Ý, “Uống chút nước đi.”
Hàng Tiểu Ý nhận lấy cốc nước uống một ngụm, Thiệu Thành Hi nhìn Tạ Thiên Ninh, giễu cợt, “Ông chủ Tạ, cái bếp này hình như hỏng rồi, nướng thịt còn không chín nữa.”
Hàng Tiểu Ý đảo nhẹ mắt, thật ra là anh chưa nướng mới phải.
Tạ Thiên Ninh không ngừng nói, “Đúng đúng, anh Thiệu nói rất đúng, sau này nhất định sẽ cải thiện, nhất định sẽ cải thiện.”
Hàng Vũ Hằng gắp một đống thịt lên vỉ nướng, cười nhạo, “Ông chủ Tạ vẫn không hề có lập trường, hệt như hồi mới lên đại học ha.” Sáng Tần Vũ đã gọi điện cho anh, bảo anh hẹn Đồng Tâm, Vưu Nguyệt và cả Đường Tư, hơn nữa còn nói rõ là không được để Đường Tư biết là anh hẹn. Lúc đấy anh đã cảm thấy tò mò, nhưng biết rõ từ trước tới nay Thiệu Thành Hi làm việc vẫn luôn cẩn thận, nên cũng không hỏi nhiều.
Giờ lại thấy Tạ Thiên Ninh ở đây, trực giác nhất định là có chuyện gì đó.
Đồng Tâm nhíu mày, cầm đũa xếp lại đống thịt mà Hàng Vũ Hằng để lên vỉ.
Tạ Thiên Ninh không dám lên tiếng, nhìn trộm Đường Tư, nếu cô ta sớm nói Hàng Tiểu Ý và Thiệu Thành Hi đã quay lại với nhau, đánh chết anh ta cũng không dám tặng vòng tay gì, để bây giờ phải rước mấy vị tôn đại thần này vào.
Đường Tư vẫn ngồi đó, vẻ mặt cứng ngắc.
Tần Vũ sờ cằm, nhìn xung quanh mấy lần, vừa nướng thịt vừa ăn vừa xem náo nhiệt.
Thiệu Thành Hi đặt đũa xuống, nhìn khuôn mặt của mọi người một vòng, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt của Đường Tư, Đường Tư thấy nụ cười của anh, tim run lên, có dự cảm không lành.
Thiệu Thành Hi cười nhạt, đứng lên, chỉnh lại quần áo, rồi cầm lấy ấm trên bàn đến bên Đường Tư, tự mình rót một chén nước cho cô ta, giọng dịu dàng, “Đường Tư, tiểu thư Đường, tôi có chuyện rất cảm ơn cô.”
Tất cả mọi người nhìn sang,đôi mắt nhỏ của Tần Vũ sáng vô cùng, Hàng Vũ Hằng nhíu mày, Vưu Nguyệt kéo kéo Đồng Tâm, hỏi nhỏ: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Đồng Tâm lắc đầu, cô cũng không biết.
Mí mắt Hàng Tiểu Ý giật giật.
“Anh, anh Thiệu nói đùa…” Đường Tư hơi không tự nhiên cử động thân thể, ánh mắt hơi lay động.
Thiệu Thành Hi hơi xoay người, một tay đặt lên bàn, gắp một miếng khoai tây đặt lên vỉ nướng trước mặt Đường Tư, thản nhiên nói, “Cảm ơn cô đã chăm sóc hai năm qua.”
Người Đường Tư bỗng run bắn lên, theo bản năng nhìn Hàng Tiểu Ý, Hàng Tiểu Ý đang đảo mắt nướng thịt và rau quả trên vỉ, không nhìn cô ta.
“... Anh Thiệu nói gì vậy, em không rõ lắm.” Đường Tư cố nặn ra một nụ cười.
Ưu nhã lật khoai tây, Thiệu Thành Hi tiếc nuối lắc đầu, “Cháy rồi.” Nói xong gắp lên ném vào thùng rác bên cạnh.
Đường Tư nắm chặt cái túi đặt trên đầu gối, cố nhịn không nói gì.
Lời đối thoại của hai người, khiến mấy người còn lại suy đoán đủ thứ, Đồng Tâm và Vưu Nguyệt liếc nhau, lại nhìn Hàng Tiểu Ý. Hàng Tiểu Ý lạnh nhạt nướng thịt, dường như chuyện đang xảy ra hoàn toàn chẳng liên quan gì đến cô.
Thiệu Thành Hi trở lại ngồi xuống bên Hàng Tiểu Ý, Hàng Tiểu Ý gắp thịt vào đĩa, đưa tương chấm mình pha cho anh.
Đồng Tâm nhíu mày, Thiệu Thành Hi thích nói gần nói xa làm người ta không đoán được, nhưng đều lộ ra một ý, giữa anh ta và Đường Tư thật sự có quan hệ không rõ ràng, trước mặt nhiều người như vậy, anh ta đặt Tiểu Tiểu ở chỗ nào?
Sắc mắt Đồng Tâm trở nên khó nhìn, mở miệng định nói gì, tay Hàng Vũ Hằng dưới bàn đã kéo cô, nhéo tay cô một cái. Đồng Tâm quay đầu trừng anh, Hàng Vũ Hằng nhướng mày, hạ giọng, “Sao lại thiếu kiên nhẫn vậy?”
Đồng Tâm híp mắt nhìn anh, với tư cách là anh trai của Hàng Tiểu Ý, Hàng Vũ Hằng nóng nảy như vậy lại chưa xù lông?
Thiệu Thành Hi tựa lưng vào ghế, ngón trỏ gõ nhẹ lên bàn, cả phòng chìm vào sự yên tĩnh.
Sau một lúc lâu, Thiệu Thành Hi bỗng cười nhẹ, “Những người đang ngồi đây, hoặc ít hoặc nhiều đều hiểu tôi, con người của tôi ấy à, nói dễ nghe một chút thì là biết tiến hiểu lùi, còn nói trắng ra ấy là có thù tất báo: từ trước đến này đều có ân báo ân, có oán báo oán. Có người muốn làm gì đó mờ ám sau lưng tôi, tuyệt đối đừng để tôi biết, nếu để tôi biết, tôi tuyệt đối sẽ không nuốt trôi cục tức này đâu.”
Nâng cốc nước lên thản nhiên uống một ngụm, Thiệu Thành Hi nói tiếp, “Mọi người cũng đều biết chuyện của tôi và Tiểu Tiểu, tính từ cấp 3, chia chia hợp hợp, vướng mắc dây dưa cũng được sáu, bảy năm rồi. Sáu, bảy năm, cả đời người có mấy lần sáu, bảy năm đây?”
Kéo tay Hàng Tiểu Ý đặt lên tay mình mà nhẹ vuốt ve, cả người Thiệu Thành Hi tản ra một sự lười biếng, thoạt nhìn rất vô hại, nhưng ai sáng suốt đều cảm nhận được sự lạnh lùng tỏa ra từ trên người anh.
“Nhưng vẫn cứ có người, hết lần này tới lần khác không để tôi yên, luôn làm vài chuyện mờ ám sau lưng tôi.” Thiệu Thành Hi cười trầm thấp, khẽ liếc Tạ Thiên Ninh một cái.
Tạ Thiên Ninh suýt nữa quỳ xuống từ trên ghế. Dù điều hòa đang mở, anh ta vẫn đổ mồ hôi như mưa. Những người trước mặt đều là mấy tổ tông hết, Tần Vũ, Thiệu Thành Hi, Hàng Vũ Hằng, một đầu ngón út của một người ở đây thôi cũng đã đủ nghiền chết anh ta rồi.
Nhìn thấy ánh mắt của Thiệu Thành Hi, Tần Vũ nhíu mày, “Ông chủ Tạ, chuyện này còn liên quan tới anh sao?” Qua chuyện tối qua, Tần Vũ cũng đoán được ít nhiều, nhưng không ngờ chuyện này còn liên quan đến cả Tạ Thiên Ninh?
“Sao lại không liên quan, ông chủ Tạ rất ái mộ Tiểu Tiểu đấy. Tôi không quan tâm chuyện ái mộ Tiểu Tiểu, nhưng phải rõ ràng, Tiểu Tiểu là người đã có gia đình. Trước khi đưa vòng tay gì đó cho người ta thì phải biết thân phận của người ta đã, bằng không hậu quả sẽ hơi nghiêm trọng đấy.” Thiệu Thành Hi nói như mây trôi nước chảy, dường như rất thờ ơ.
Tạ Thiên Ninh lau mồ hôi trên mặt một chút, “Anh, anh Thiệu, chuyện này là hiểu lầm! Là do Đường Tư, là do Đường Tư, không hề liên quan đến tôi, nếu biết rõ Tiểu Tiểu và anh đã quay lại với nhau, đánh chết tôi tôi cũng không dám đưa vòng tay gì…”
“Vậy sao?” Thiệu Thành Hi lơ đễnh nói, lại nhướng mày lên, mời mọi người, “Đừng khách sáo, mọi người cứ ăn thoải mái đi, không đủ thì lại gọi thêm.”
Hàng Tiểu Ý liếc anh một cái, giờ thì ai dám ăn chứ?
“Tiểu thư Đường ăn nhiều một chút, không nên uổng phí lòng tốt của tôi, hôm nay cố ý mời bữa cơm vì tiểu thư Đường mà.” Thiệu Thành Hi cầm ly rượu đỏ trên bàn lên, nâng ly hướng về phía Đường Tư, “Xin mời cô một ly, tiểu thư Đường.”
Đường Tư nhìn ý cười không ở trong đáy mắt của anh, tim đột nhiên run lên, định nâng cái ly trên bàn lên, nhưng tay lại run quá, không sao nâng lên được. Cô ta rất khẳng định, Thiệu Thành Hi nhất định đã biết rồi.
Cô ta vốn nghĩ mình hiểu rất rõ Hàng Tiểu Ý, cô ấy nhất định sẽ không bởi vì những chuyện mình nói mà đi chất vấn Thiệu Thành Hi, bởi vì cô ấy quá quan tâm đến Thiệu Thành Hi, quan tâm đến mức không dám đi chứng thực đáp án, bởi sợ rằng đáp án sẽ khiến cô ấy đau lòng.
Lại thêm bức ảnh kia, với trình độ quan tâm của Thiệu Thành Hi dành cho Hàng Tiểu Ý, nhất định sẽ không chịu được, trong lòng hai người chắc chắn sẽ đều có khúc mắc.
Nhưng cô ta không biết mình đã sai ở đâu, mà tất cả lại hoàn toàn khác so với tưởng tượng.
Thiệu Thành Hi chờ một lát, cũng không đặt ly xuống, cười nhạt, “Hình như tiểu thư Đường cũng không rõ con người và tính tình của tôi lắm, từ trước đến nay tôi làm việc đều không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua, càng không thích người khác bôi xấu tôi, điều này sẽ khiến tôi rất khó chịu. Sao, tiểu thư Đường thân với Tiểu Tiểu nhà tôi như vậy, Tiểu Tiểu chưa nói với cô à?” Tiếng của Thiệu Thành Hi vẫn trong trẻo dịu dàng như cũ, nhưng lúc này lại khiến lòng người nghe không khỏi phát run.
Đường Tư cố nén nỗi khẩn trương trong lòng, nâng ly lên gượng cười, cụng ly với anh. Lúc cái ly chỉ còn cách ly của anh có 2 cm, Thiệu Thành Hi đột nhiên buông tay, ly rượu đỏ rớt xuống mặt bàn, vỡ tan. Chất lỏng màu đỏ bắn tung tóe.
Mọi người đều hoảng sợ. Mặt Đường Tư trắng bệch, tay cứng đờ không dám cử động.
Giờ có là người ngu đi nữa cũng nhìn ra gì đó mờ ám, hôm nay Thiệu Thành Hi đến là vì Đường Tư đây.
Cầm khăn tay trên bàn lau đi, Thiệu Thành Hi cười, “Con người của tôi, ghét nhất những kẻ không biết điều.”
“Đúng rồi, tiểu thư Đường, nghe nói cô rất thích chụp ảnh, trước kia thường chụp ảnh hộ Tiểu Tiểu đúng không?”
Sắc mặt Đường Tư càng trắng hơn, “... Anh nói gì thế? Em không nghe rõ.”
“Không nghe rõ? Vậy thôi đi.” Thiệu Thành Hi lại nhìn Hàng Tiểu Ý, đưa tay xoa đầu cô, thương tiếc nói, “Sau này phải mở to hai mắt ra nhìn cho rõ người đang chụp mình, không thì bị chụp xấu cũng chẳng biết.”
Hàng Tiểu Ý nhìn anh, “...”
Những lời này nói ra, tuy còn chưa biết cụ thể, nhưng trong lòng mọi người cũng đoán được đại khái.
Sắc mặt Đường Tư hơi khó coi, cầm túi đứng lên, “Tôi có việc, đi trước.”
Thấy tay Đường Tư sắp nắm lấy chốt cửa phòng bao, Thiệu Thành Hi thản nhiên mở miệng, “Hôm nay không được tôi cho phép, tôi xem ai dám ra khỏi căn phòng này một bước.”
Tay Đường Tư dừng lại, từ từ quay lại nhìn Thiệu Thành Hi, vẻ mặt khó chịu, “Thiệu Thành Hi, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Tôi nói rồi, hôm nay mời bữa cơm này là vì cô, cô rời đi thì tôi mất mặt lắm, ngồi xuống, uống hết ly rượu vừa rồi chưa uống xong đi.”
Hàng Vũ Hằng nhướn mày, đứng lên, cầm chai rượu đỏ trên bàn rót đầy ly trước mặt cô ta, “Sao tôi lại nghe như thể Tiểu Tiểu nhà chúng tôi bị bắt nạt vậy, Đường Tư, trước đây không nhìn ra, che giấu kỹ nhỉ?”
Đường Tư hít một hơi thật sâu, cắn môi, giãy giụa lần cuối, “Anh Thiệu, em không biết Tiểu Tiểu đã nói gì với anh, nhưng anh cũng không thể nghe mỗi một phía được, có lẽ có vài người vì che giấu tất cả những hành động của mình mà vu khống người khác, anh tuyệt đối phải mở to mắt, đừng để người khác lừa.”
“Cô nói là tấm ảnh kia à?” Vẫn luôn không mở miệng, Hàng Tiểu Ý ngước mắt nhìn Đường Tư, cười giễu cợt, “Đường Tư, quả thật là cô hiểu rất rõ tôi, biết rõ tôi đang nghĩ gì, đang sợ gì. Nhưng cô lại không hiểu rõ Thiệu Thành Hi, anh ấy hoàn toàn không tin vào tấm ảnh mà cô gọi là chứng cứ ấy.”
“Tôi vẫn luôn coi cô là bạn tốt, cái gì cũng nói cho cô, lại không ngờ cuối cùng người tính kế tôi lại là cô.”
Nghe Hàng Tiểu Ý nói, Đồng Tâm từ từ đứng lên, trợn mắt nhìn Đường Tư, “Tiểu Tiểu nói thế là sao, Đường Tư, cô đã làm gì?”
Đường Tư mím chặt môi, ánh mắt nhìn thẳng Thiệu Thành Hi, trong mắt mang theo ánh lệ, “Anh Thiệu, ảnh chụp gì chứ, em thật sự không biết hai người đang nói gì, có lẽ trước đó em nói với Tiểu Tiểu khiến Tiểu Tiểu hiểu lầm, nhưng em cũng vì tốt cho cô ấy mà.”
Hàng Tiểu Ý hơi cúi đầu, cười khổ, trước kia cô thật sự nhìn lầm Đường Tư rồi.
Thiệu Thành Hi hơi nghiêng mắt, liếc một cái ra hiệu cho Hàng Vũ Hằng. Hàng Vũ Hằng gật đầu, kéo Đồng Tâm ra ngoài, “Nhòe hết lớp trang điểm rồi đó, mau đi trang điểm lại đi.”
Đồng Tâm bị anh kéo, hết sức không muốn. Hàng Vũ Hằng lại nói nhỏ gì đó bên tai cô, Đồng Tâm liếc anh một cái, rồi xoay người, “Tiểu Tiểu, đi cùng tớ vào toilet trang điểm lại đi.”
Hàng Tiểu Ý sững sờ, nhìn thoáng qua Thiệu Thành Hi đang lười biếng tựa lưng vào ghế, đứng lên, “Được.”
Đồng Tâm đi, cũng không quên kéo Vưu Nguyệt theo.
Chờ ba người ra ngoài rồi, Hàng Vũ Hằng đóng cửa phòng lại, chân dài đạp cái ghế vướng víu qua một bên, một tiếng ‘rầm’ khiến Tạ Thiên Ninh sợ tới mức run bắn cả người.
Tần Vũ ném đũa, đứng lên xắn tay áo, “Muốn đánh nhau à, em là chuyên gia đó.”
Thiệu Thành Hi nhìn Đường Tư vì sợ mà lạnh run nhưng vẫn hơi ngẩng mặt lên, khóe miệng hơi cong lên, cười, “Đường Tư, bao nhiêu năm Tiểu Tiểu vẫn luôn được người nhà bảo vệ, có lẽ không hiểu được lòng người hiểm ác. Nhưng tôi lăn lộn trên thương trường nhiều năm như thế, có chuyện âm hiểm bỉ ổi gì mà chưa gặp qua. Cho nên ấy, tôi khuyên cô dẹp hết ngay mấy cái thủ đoạn vớ vẩn trong đầu óc cô đi, cách xa Tiểu Tiểu một chút, đừng có để lọt vào trong tay tôi. Bằng không, tôi có mấy trăm biện pháp có thể khiến cho cô hối hận về tất cả những hành động của cô hôm nay đấy, cô biết không?”
“Anh, anh sẽ không như vậy chứ?” Đường Tư nắm chặt túi xách, lui về phía sau một bước.
“Ha ha…” Thiệu Thành Hi như đang nghe chuyện cười nào đó, mắt híp lại một nửa, mang theo vài phần lạnh lẽo, vẫn nói tiếp một cách biếng nhác, “Đường Tư, Tiểu Tiểu không có ở đây, tôi cũng không ngại nói thật với cô, cô cho rằng trong cái phòng này hôm nay có tên nào là người đoan chính? Nếu không tin, cứ nhìn xem, tôi không ngại đùa với cô.”
Sắc mặt Đường Tư trắng bệch nhìn anh, hơi khó tin. Hàng Vũ Hằng cầm ly rượu đỏ trên bàn lên đưa cho cô, cười khẽ, “Tốt nhất cô nên tin lời nó nói, mà cũng cho cô biết, Đường Tư à, giết cô đơn giản như nghiền chết một con kiến vậy, cho nên tuyệt đối đừng tự tìm đường chết.”
Đường Tư tâm như tro tàn nhìn Thiệu Thành Hi, anh vẫn lười biếng tựa vào ghế như thế, thậm chí mặt còn rất dịu dàng vui vẻ, nhưng cô ta chưa bao giờ thấy ánh mắt của anh lạnh lùng đến thế, khiến toàn thân cô ta đều lạnh run, dường như cô ta chưa từng biết đến người trước mặt vậy.
“Uống nó rồi cô có thể đi.” Thiệu Thành Hi thản nhiên mở miệng.
Đường Tư cười khổ, nhận lấy rượu trong tay Hàng Vũ Hằng, uống một hơi cạn sạch, sau đó lảo đảo rời khỏi phòng bao.
Hàng Vũ Hằng xoay người đá Tạ Thiên Ninh vẫn ngồi liệt trên ghế một cái, “Cút…”