Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đến lúc ăn cơm tối mà Lê Diệp vẫn không yên lòng. Chuyện Tuyết Ca kể với cô thật sự khiến ai nghe cũng phải sốt ruột, người bên ngoài không biết mối liên hệ đằng sau, nhưng cô và Doãn Chính Đạc lại biết rất rõ. Nếu tảng đá lớn này rơi xuống, thì họ hoàn toàn có thể nhẹ nhõm. Thấy cô thất thần chẳng buồn động đũa, Doãn Chính Đạc bèn gắp thức ăn cho cô, “Vẫn đang suy nghĩ chuyện kia à? Anh cho người đi điều tra rồi, em không phải lo lắng, cũng còn chưa có manh mối mà.”
Lê Diệp hít một hơi, nếu cứ trơ mắt nhìn chi thứ hai phá tan tành nhà họ Lê, trong lòng cô không thể không có chút gợn sóng. Bên đó đối với cô mà nói thì cũng từng là nơi cô sống, lúc còn bà nội thì đó là nhà của cô. Còn nữa, tình hình hiện tại của Tuyết Ca thật sự không khiến cô yên lòng nổi.
Thấy cô vẫn giữ dáng vẻ nặng nề đó, Doãn Chính Đạc liền múc canh cho cô, “Thôi, đừng nghĩ nhiều nữa, ăn cơm quan trọng hơn, không có gì đáng sốt ruột hơn chuyện này.”
“Hôm nay em thấy Tuyết Ca đi với một cậu thanh niên, trông thân mật lắm, chắc đấy là bạn trai con bé.”
Doãn Chính Đạc cũng đoán ra cô đang băn khoăn điều gì, “Em lo lắng về cậu thanh niên kia à?”
Lê Diệp cũng biết mình hơi nhiều chuyện, nhưng cậu thanh niên kia nhìn thoáng qua thì khá đàng hoàng, có điều, lúc cô vừa nhìn thấy thì lập tức có cảm giác người hiền lành đơn thuần như Tuyết Ca không thích hợp với cậu ta.
“Anh sẽ cho người đi điều tra cậu ta.”, Doãn Chính Đạc nắm tay cô, “Làm mẹ rồi, cái gì cũng lo nghĩ.”
Lê Diệp lắc đầu. Sau khi làm mẹ, hình như cô càng dễ xúc động hơn, ngay cả lúc xem chương trình thế giới động vật, nhìn thấy có con vật nhỏ bị ăn thịt mà trong lòng cũng sinh thương cảm.
Đây có lẽ là bệnh chung của tuổi tác, chẳng trách người ta hay bảo già cả là chúa lắm điều, đúng là cô đang có xu hướng như vậy thật. Có điều, Doãn Chính Đạc đã can dự vào nên cô ít nhiều cũng có thể yên tâm. Nếu chàng trai kia đáng tin cậy thì cô cũng vui thay cho chi cả, còn nếu không, Tuyết Ca vẫn nên nhanh chóng rời bỏ cậu ta đi tốt hơn.
***
Sân trường.
Tan học, cô gái nhỏ nhắn như con chim non ùa ra nép vào lòng chàng trai đang đứng chờ ở cổng.
Giống như những đôi tình nhân nồng nhiệt, một ngày không gặp là nhớ điên dại, Tuyết Ca ôm chặt lấy cậu bạn trai Châu Đạt, một câu “Anh nhớ em!” của cậu ta đã lập tức khiến cô nàng nhũn chân.
Vừa đi vừa trò chuyện, rồi cả hai cùng lên xe đến một nhà hàng dùng bữa.
Châu Đạt rất hào phóng với Tuyết Ca, gọi toàn những món cô ấy thích, một tay thì vẫn nắm chặt tay cô, “Tuyết Ca, sau này đừng đi làm thêm nữa, có anh nuôi em rồi, đi làm làm gì cho khổ.”
Lê Tuyết Ca không trả lời. Rời khỏi nhà họ Lê, bước đầu tiên là cô muốn tự lập, nếu học thành thói quen dựa dẫm vào người khác thì cả đời chẳng thoát ra khỏi cái nhà giam kia.
“Anh xót em lắm.”, Châu Đạt thở dài.
Nhìn thấy tình ý trong mắt đối phương, mặt Tuyết Ca ửng hồng.
Hôn lên tay cô, rồi Châu Đạt dịu dàng nói, “Tuyết Ca, lát nữa đến chỗ anh đi, anh mua cho em một món quà từ nước ngoài về, chắc chắn em sẽ thích cho mà xem.”
Lê Tuyết Ca nghĩ ngợi, “Đến nhà anh? Không có người khác à?”
“Anh sống một mình mà.”, Châu Đạt dỗ cô, “Đến chơi với anh một buổi, bọn mình là người yêu, ở bên nhau là chuyện bình thường mà, anh cũng đâu có bắt nạt em.”
Lê Tuyết Ca hơi do dự, tuy Châu Đạt không nói ra điều gì, nhưng cô sợ cậu ta sẽ có hành động tiến thêm một bước. Hai người mới quen nhau được chưa đến nửa tháng mà cậu ta đã liên tục mời cô về nhà, cho dù cô không có nhiều kinh nghiệm sống nhưng cũng đã từng nói chuyện với bạn bè, họ đều nhắc cô phải tự bảo vệ mình, không được để đàn ông quá nhanh có được mình.
“Em không tin anh à?”, Châu Đạt nhíu mày.
Lê Tuyết Ca lắc đầu, “Không phải…”
“Thế thì lát nữa bọn mình đi nhé, anh với em cùng xem phim, ở nhà anh có đến trăm đĩa phim ấy.”
Lê Tuyết Ca vẫn thấp thỏm không yên, nhưng nhìn cậu ta thì lại cảm thấy cậu ta không giống như loại người thích giở trò xằng bậy.
Ăn xong, hai người cùng về nhà Châu Đạt. Đột nhiên Lê Tuyết Ca lại hối hận, từ nhỏ cô đã được giáo dục rất nghiêm khắc, đừng nói đến chuyện đến nhà đàn ông, đến yêu đương còn không được. Nếu trong nhà không gặp chuyện chẳng may ấy thì cô cũng sẽ không có tâm tình như thế này. Vì ở nhà quá nhiều phiền não, cho nên khi được Châu Đạt mãnh liệt theo đuổi, cô ôm tâm lý thoát khổ mà đồng ý ở bên cậu ta. Mối tình đầu khiến cô chìm đắm, khoảng thời gian tươi đẹp cũng làm nhạt đi nỗi buồn rầu trong cô.
Có điều, ngay lúc này, tư tưởng giáo dục trước kia khiến bước chân cô dừng lại.
Châu Đạt có vẻ sốt ruột, “Rốt cuộc em có lên không? Đã đến đây rồi, phải vào nhà lấy quà cho em chứ, làm gì mà đáng sợ như thế!”
Lê Tuyết Ca sợ hãi, nhưng cũng áy náy, “Em… Hay để hôm khác đi, em còn phải đi làm…”
“Sao lại phải để hôm khác chứ!”, Châu Đạt tóm lấy cánh tay cô, “Chúng ta tìm hiểu bình thường, rốt cuộc em sợ cái gì nào? Tại em vốn dĩ không định nghiêm túc tiến tới với anh!”
Tuyết Ca bị cậu ta kéo đến cửa, giãy giụa mãi cũng không thắng được sức lực đàn ông, “Châu Đạt, anh buông ra, đau quá!”
Châu Đạt không để tâm, cứ thế kéo cô đi, cả người tản ra khí lạnh khiến người khác trông thấy mà sợ.
Lê Tuyết Ca cực kỳ hoảng hốt, cô la lớn, “Anh buông ra! Anh muốn làm gì!”
Ý đồ của Châu Đạt chẳng cần nói ra cũng đủ để hiểu, cậu ta thấy nửa tháng đã là nhiều rồi, hiện giờ muốn lập tức chiếm được cô.
Lê Tuyết Ca biết mình gặp họa rồi. Cô vô cùng hối hận, trơ mắt nhìn mình như dê vào miệng cọp, cô còn biết làm gì nữa, trong lòng vừa rối vừa sợ hãi.
“Này này.”, bên cạnh bỗng dưng xuất hiện một người đàn ông, miệng còn ngậm điếu thuốc hút dở, dáng vẻ lưu manh, hoàn toàn không giống người tốt chút nào.
Lê Tuyết Ca run lên, người này nếu không phải đồng bọn của Châu Đạt thì cũng là kẻ xấu.
“Cậu làm cái gì đấy?”, người kia vẫn ngậm điếu thuốc, mắt liếc Châu Đạc, vẻ mặt đầy khinh thường.
“Liên quan quái gì đến anh! Biến ngay!”, Châu Đạt quát to.
“Haiz…”, Vương Mãnh nhổ điếu thuốc ra, “Tức tối như này cơ đấy, chẳng trách ham muốn lại phát tiết ra như lợn thế.”
“Mày, mày nói cái gì đấy!”, Châu Đạt giận dữ xông ra tóm cổ áo Vương Mãnh.
Lê Tuyết Ca chẳng biết Vương Mãnh là ai, xuất hiện để làm gì, nhưng nhân cơ hội được Châu Đạt buông ra, cô lập tức quay đầu bỏ chạy.
Ở đầu chiến tuyến kia, Vương Mãnh bị Châu Đạt tóm cổ áo nên tức tối nói, “Tao vừa mới giặt áo đấy! Bỏ ngay cái tay bẩn thỉu của mày ra!”
Thấy Lê Tuyết Ca chạy đi, Châu Đạt càng tức giận, lập tức vung tay giáng một đòn.
Vương Mãnh đâu phải người chịu nhận thiệt, anh ta cũng giơ tay đáp trả.
Chỉ mới vài phút mà Châu Đạt đã quỳ rạp dưới đất không đứng dậy nổi. Vương Mãnh phủi phủi quần áo, vừa đi vừa chửi, “Thằng chó, làm bẩn quần áo tao, lại phải giặt.”
Đi vài bước đã đến cạnh xe, anh ta mở cửa ra, lại chợt nhìn thấy cô gái kia trốn ở sau xe mình. Nhìn cô, Vương Mãnh nhíu mày, “Tôi bảo này, cô chả nghĩa khí gì cả, thừa thời cơ chạy đi mất, chẳng đến giúp tôi một tay.”
Lê Tuyết Ca nhìn anh ta một lần nữa, chắc chắn là chưa từng gặp thì nhỏ giọng nói, “Tại sao anh lại giúp tôi?…”
“Tôi thấy chuyện bất bình thì ra tay thôi, lấy đâu ra nhiều cái tại sao thế… Cô lên xe đi, quần áo tôi bẩn rồi, cô trả tiền giặt hoặc là giặt trả tôi đi.”
Lê Tuyết Ca đâu dám lên xe, người này trông còn không tử tế hơn cả Châu Đạt.
Thấy cô có vẻ đề phòng, Vương Mãnh cười khẩy, “Cũng được, vẫn còn biết sợ… Sinh viên bây giờ hình như trong đầu toàn nước hay sao ấy, kiến thức chả biết đi đâu mất. Thầy cô các cô không dạy là đàn ông đều chẳng phải loại tốt lành gì à, thế nào mà lại dám theo nó về nhà, đến cửa rồi mới đổi ý. Hôm nay mà không gặp tôi, cô nghĩ là có chạy nổi không? Chả mất luôn rồi ý chứ.”
Lê Tuyết Ca cảm thấy gã này thật đáng ghét, được giúp đỡ nhưng cô lại chẳng muốn cảm kích anh ta. Liếc xéo một cách khinh thường, Lê Tuyết Ca quay đầu bỏ đi.
“Từ từ đã nào.”, Vương Mãnh cởi áo khoác ra, ném lên người cô, “Giặt cho tôi đi, hai hôm nữa tôi đến lấy, coi như cô báo đáp tôi.”
“Anh là ai chứ!”, Lê Tuyết Ca tức tối.
“Dù sao thì tôi cũng biết cô là ai.”, Vương Mãnh lên xe, thấy cô vẫn còn đang hằm hằm nhìn mình thì nói, “Còn không mau đi đi, đợi thêm lúc nữa Châu Đạt đứng dậy được, chẳng lẽ lại không xử cô cho hả giận?”
Lê Tuyết Ca nghe thấy thế thì lập tức quay đầu bỏ chạy.
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô nàng kia, Vương Mãnh lắc đầu cười. Cô bé này, ngây thơ quá. Lần đầu tiên nhìn thấy Châu Đạt, anh ta đã biết cậu thanh niên đó chẳng phải chính nhân quân tử, bám theo cậu ta nửa ngày mà đã bắt gặp cậu ta cặp kè với mấy cô rồi, mà công nhận là không biết mệt thật, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện đó. Vậy mà cô nàng kia vẫn chơi trò yêu đương với cậu ta, đúng là chỉ số thông minh đáng xấu hổ. Hừ một tiếng, anh ta lái xe đi. Vẫn còn chuyện của nhà họ Doãn phải điều tra, lâu quá rồi mà không có manh mối gì, anh ta cũng cảm thấy điên đầu luôn.
Một chuyện đã xảy ra từ rất lâu rồi, chính anh ta cũng cảm thấy vô vọng. Nhưng cũng phải nói là, làm việc cho Doãn Chính Đạc rất yên tâm, anh vung tay hào phóng, khiến anh ta chẳng muốn tiếp nhận sự vụ của bất kỳ ai khác nữa. Có điều, nhà họ Doãn quả thật là quá nhiều chuyện phiền phức, khởi đầu là vấn đề nhỏ của hai vợ chồng, sau lại thành ra của hai gia đình, tiếp theo nữa thì từ trên xuống dưới không được một ngày bình yên.
Ví dụ như cô em gái kia, nếu Doãn Chính Đạc không sai anh ta theo dõi cô em vợ thì chắc chắn cô nàng kia đã gặp họa rồi. Tay Châu Đạt, liếc mắt một cái đã nhìn ra là hạng lăng nhăng, chỉ có những cô nàng chưa trải đời mới không nhận ra mà thôi. Có điều, nhìn bộ dạng ôm cái áo khoác bỏ chạy của cô bé kia cũng đáng yêu ra phết, chẳng trách lũ đàn ông tồi lại cứ thích theo đuổi.
***
Nhà họ Doãn.
Tiết mục cuối buổi tối luôn là chơi với tụi nhỏ. Hi Hi là đối tượng chính, giờ thằng bé đã biết chạy đông chạy tây, lúc nào cũng cần người lớn quan sát. Đô Đô thì nằm trong xe đẩy, thỉnh thoảng mở mắt nhìn anh chơi, còn lại hầu như là ngủ.
Doãn Chính Đạc ra ban công gọi điện thoại xong liền vào ngay, ngồi xuống cạnh Lê Diệp. Cô nhìn anh, anh cũng không muốn giấu nên nói luôn, “Hôm nay Vương Mãnh đi theo em gái em, bạn trai con bé quả nhiên là người không đáng tin cậy.”
Lê Diệp sốt ruột, anh lại nói, “Có điều, không phải lo đâu, cậu ta định giở trò với Tuyết Ca nhưng bị Vương Mãnh ngăn lại… Nhìn rõ bộ mặt của cậu ta, sau này em gái em sẽ không qua lại với cậu ta nữa đâu.”
“Nhưng mà sau này làm sao đảm bảo được cậu ta sẽ không dây dưa nữa.”, Lê Diệp lo lắng.
“Anh bảo Vương Mãnh cứ theo dõi một thời gian, có anh ta đi cùng sẽ không sao đâu.”, Doãn Chính Đạc đứng dậy, từ trong ca táp lấy ra một túi hồ sơ.
Thấy anh đi tới, Lê Diệp còn tưởng là quà gì, nhưng khi anh đưa cho cô, nhìn thấy rõ rồi, cô mới tỏ ra kinh ngạc, “Anh… Mua lại được rồi?”
Lúc trước, cô bán cổ phần của Lê thị đi để giúp anh vượt qua khó khăn, anh nói đợi đến khi tình hình tạm ổn rồi anh sẽ trả lại cho cô. Hiện giờ tình hình tài chính chưa đủ để mua lại toàn bộ, anh mua trước một phần nhỏ, giao cho cô coi như an ủi tạm thời.
“Em còn phải gia hạn thêm cho anh vài năm nữa.”, Doãn Chính Đạc ôm vai cô, “Bây giờ, anh chỉ có thể đưa cho em từng này thôi.”
Lê Diệp trêu anh ngốc, giờ quan hệ đã như vậy rồi, đâu cần phân chia rạch ròi nữa.
“Coi như anh cho con đi, cho Hi Hi tiền cưới vợ, cho Đô Đô tiền sắm đồ cưới.”, Doãn Chính Đạc xoa má Hi Hi. Nghĩ đến ngày chúng thành gia lập thất, chắc chắn anh đã chạm mốc trung niên rồi, khi đó, không biết còn tiêu tiền nổi không.
“Nghĩ xa xôi quá đi.”, Lê Diệp cười, “Đô Đô vừa mới sinh ra, muốn con bé lấy chồng thì cũng phải chờ hai mươi mấy năm nữa.”
Hai mươi mấy năm cũng không có lâu, giờ anh đã ba mươi rồi, sống được hai mươi năm rưỡi rồi mà có cảm thấy lâu đâu. Chớp mắt, gia đình có rồi, sự nghiệp cũng tương đối, những ngày còn lại chỉ là nhìn tụi trẻ lớn lên, còn mình thì từng bước lùi lại.
Chơi một lúc, thằng quỷ nhỏ cũng buồn ngủ, nó có im lặng thì hai người lớn mới ngủ ngon được.
Doãn Chính Đạc gác tay lên trán, hồi trước, lúc Hi Hi mới quay lại bên anh, nó còn rụt rè như con gái, anh từng lo nếu cứ như vậy thì sau này chẳng lấy nổi vợ, nhưng giờ xem ra là anh lo hão rồi. Chẳng qua là con anh chưa bùng nổ mà thôi. Hơn một năm nay, thằng bé gần như là lộ nguyên hình, bướng bỉnh như con khỉ con.
Hiện giờ, anh đã không thể kiểm soát được chuyện con trai mình như thế nào nữa rồi, bướng thì bướng, bản thân anh trước đây cũng gặp không ít rắc rối mà.
Thật ra, anh lại lo cho Đô Đô hơn, có câu “mưa dầm thấm đất”, nó không bị anh trai ảnh hưởng mới là lạ. Một cô gái mà cũng ương như ông anh trai thì mới thật sự khiến người ta đau đầu.
“Đợi Đô Đô lớn thêm một chút thì cho nó học đàn tranh đi.”, Doãn Chính Đạc cân nhắc lại, “Thư pháp cũng được, học cái gì cho nó yên tĩnh lại đều được hết.”
Lê Diệp biết anh sợ, cô tựa vào vai anh, “Tại em quá bao dung con rồi.”
Có đôi khi không đành lòng nghiêm khắc với con, nhưng xem ra, chỉ yêu chiều dịu dàng thôi là không đủ, so với đạo lý, trẻ con vẫn nhớ lời giáo huấn hơn.
Doãn Chính Đạc cười, nói thì nói thế, chứ thật ra chẳng phải chỉ có cô, anh cũng không lỡ quá dữ dằn với con. Hi Hi tuy rằng rất bướng bỉnh, nhưng không đến mức hỗn láo, thằng nhóc vẫn biết điểm mấu chốt là đâu, trong nhà chẳng có ai thật sự quản nó, có điều, nếu nó làm chuyện có lỗi, nhất định phải bảo ban đến nơi đến chốn.
Như là cảm giác được bố mẹ đang nghiên cứu mình, đột nhiên Hi Hi chạy vào, khóc rống lên, “Sợ quá, mẹ bế con cái.”. Nói xong, nó trèo lên từ đuôi giường, chui tọt vào chăn, nằm chen giữa bố và mẹ, lại ấm ức nói, “Mẹ ơi, có quái thú.”
“Quái thú phương nào đến chứ.”, Doãn Chính Đạc vò đầu nó, “Nằm mơ à?”
Hi Hi mếu máo, “Trốn đi, quái thú to đùng luôn.”
“Ban ngày nó xem hoạt hình đấy.”, Lê Diệp dỗ Hi Hi, “Không sao đâu, trong tivi diễn thế thôi, không phải thật đâu con.”
Thằng nhóc vẫn cứ sợ, chui rúc vào giữa hai người nó mới yên tâm, lúc thì nép vào lòng mẹ, lúc lại nằm lên người bố.
Trông thấy bộ dạng ỉu xìu của thằng bé, Doãn Chính Đạc bèn ôm lấy nó. Thằng bé vừa tắm xong, trên người vẫn nguyên mùi thơm, vốn định đuổi nó về vì lớn đùng ra còn ngủ với bố mẹ, nhưng bị nó ôm riết lấy như bạch tuộc, anh lại chẳng lỡ.
“Lúc không bướng bỉnh vẫn là con trai ngoan.”, Doãn Chính Đạc thì thầm.
Lê Diệp nhịn cười. Hi Hi thì ngẩng đầu thơm chụt một cái lên má bố, “Bố ơi, ngủ ngon.”
Cái giọng nũng nịu của thằng nhóc khiến ruột gan ai cũng phải mềm nhũn, vừa rồi Doãn Chính Đạc còn định bụng chờ nó mắc lỗi là sẽ tẩn cho một trận, thế mà giờ lại ôm nó ngủ.
Một lát sau, anh cũng hôn trả Hi Hi một cái, rồi dịu dàng nói, “Ngủ ngon, con trai.”
Lê Diệp cực kỳ buồn cười với hai bố con nhà này. Người ta bảo, con gái là người tình kiếp trước của bố, vậy thì con trai chắc là kẻ thù kiếp trước của bố rồi. Thế nên đến đời này mới lúc nào cũng hành hạ anh, lại khiến anh yêu đến xương tủy, nguyện trả mọi giá, vứt bỏ mọi thể diện mà nâng niu nó trên tay.