Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong nhà giờ hóa thành có hai đứa nhóc nghịch ngợm, Hi Hi cứ mải miết đuổi theo Đoan Đoan, tiếng nô đùa tràn ngập cả căn nhà. Lê Diệp đi pha sữa cho tụi nhỏ, còn Doãn Chính Đạc thì bế Đô Đô. Hai năm nữa thôi là con bé cũng có thể chạy nhảy rồi, đến lúc đó chẳng hiểu sẽ còn ồn ào như thế nào. Nhưng nuôi con là một niềm vui, điều này không hề sai, trong khi người lớn ngày càng ít đi những thú vui thì trẻ con lại chẳng thiếu lý do để nô đùa.
Lê Diệp bưng hai cốc sữa ấm ra, Đoan Đoan đón lấy rồi ngoan ngoãn uống, còn Hi Hi thì tinh quái, uống vào miệng nhưng không nuốt xuống mà phì ra đầy mặt.
Cứ mỗi lúc như thế này, Doãn Chính Đạc lại thở dài, không so sánh sẽ không thấy chênh lệch, nhìn Đoan Đoan nhu mì thế kia mới cảm thấy Hi Hi nghịch đến mức chỉ muốn đá đi. Nhưng vẫn may là anh có con gái rồi, đợi Đô Đô lớn lên rồi cũng sẽ thành một cô bé ngoan ngoãn cho mà xem.
Lê Diệp nhìn hai đứa bé ngồi cạnh nhau cùng uống sữa thì lại nghĩ đến chuyện khác. Sống trong gia đình như vậy, không hiểu Đoan Đoan cảm thấy như thế nào. Đừng tưởng trẻ con không hiểu chuyện, nếu bầu không khí trong gia đình không tốt, chắc chắn nó sẽ cảm nhận được. Lần này về nước, nếu không chơi đùa cùng Hi Hi thì con bé sẽ im lặng hẳn, không còn hoạt bát như trước đây nữa.
Doãn Chính Đạc cũng có cảm giác như vậy, nhưng anh là cậu, anh không thể mang con bé đi khỏi bố mẹ nó, huống hồ Doãn Kính Lam vẫn rất yêu thương nó, chỉ là tâm trạng không tốt nên mới dư nhiều sức lực để dỗ dành nó mà thôi.
“Mợ, con uống xong rồi.”, Đoan Đoan giơ cốc lên, đưa lưỡi liếm môi, dáng vẻ vừa đáng yêu vừa nhu mì.
Lê Diệp xoa má con bé, “Đêm nay Đoan Đoan ngủ cùng mợ nhé, mai mình đi khu vui chơi, đưa cả hai em đi nữa.”
Được đi chơi là điều vui vẻ nhất, Đoan Đoan đưa mắt nhìn Doãn Chính Đạc, “Thế cậu ngủ ở đâu ạ?”
Lê Diệp liếc anh một cái, có phòng cho khách, anh ngủ bên đó cũng được, chung quy thì một chiếc giường chẳng thể chứa nổi từng ấy người. Nhìn Đoan Đoan, tình thương người mẹ trong cô lại trào lên mãnh liệt, cô vô cùng xót xa cho con bé.
Doãn Chính Đạc đành phải nhún nhường, “Cậu ngủ ở phòng khách, lát nữa để mợ tắm cho con nhé.”
“Con cũng muốn!”, Hi Hi lập tức chạy đến.
“Bố tắm cho con.”, Doãn Chính Đạc liếc nó.
Hi Hi lập tức để lộ vẻ mặt hậm hực không vui.
Mỗi người bế một đứa đi.
Thả Đoan Đoan vào bồn nước ấm, Lê Diệp bắt đầu tắm cho con bé. Con bé có mái tóc rất dài, được tết thành hai bím mượt mà, cô vừa vuốt tóc con bé vừa nói, “Đoan Đoan nên cắt tóc đi thôi, dài quá che hết cả mắt đây này.”
Đoan Đoan gỡ bím tóc ra, “Mợ cắt cho con đi, ngày trước toàn là mẹ cắt cho con thôi.”
Lê Diệp đi tìm kéo, rồi quay trở vào chải mượt mái tóc con bé, cẩn thận cắt theo dáng mái cũ.
Đoan Đoan cứ nhìn cô chăm chú, rồi bỗng nhiên giữ chặt tay cô, “Mợ ơi, con muốn ở đây cơ, con không muốn về nhà đâu.”
“Tại sao?”, Lê Diệp sửa lại tóc cho con bé.
“Con…”, Đoan Đoan thở dài, trên khuôn mặt nhỏ nhắn chợt hiện lên vẻ buồn rầu, “Con không thích bố, cũng không thích mẹ, ngày nào bố mẹ cũng cãi nhau, con không muốn về nhà nữa.”
Quả nhiên là bầu không khí đó, Lê Diệp nhìn con bé, “Bố mẹ con cãi nhau to tiếng không?”
Gật gật đầu, Đoan Đoan mếu máo, “Cãi nhau xong, có lúc không thấy mẹ nữa, có lúc không thấy bố nữa, chỉ còn một mình con ở nhà, một mình con ăn cơm.”
Ôm lấy con bé, lòng Lê Diệp nhói đau, cô tắm cho nó xong liền bế nó ra ngoài, lau khô người cho nó rồi ru một lúc là con bé đã ngủ.
Doãn Chính Đạc cũng đã “thu phục” xong Hi Hi, vừa lúc sang bên này xem tình hình thế nào.
Quay đầu lại nhìn thấy anh, Lê Diệp bèn kể cho anh nghe những lời Đoan Đoan nói. Anh nghe xong mà cũng thấy rất khó chịu, con bé còn nhỏ, yêu thương còn không hết, vậy mà bố mẹ nó lại vì chuyện mình gây nên mà làm ảnh hưởng đến con bé.
“Cứ để thế cũng chẳng phải cách hay.”, Lê Diệp thở dài.
Doãn Chính Đạc gật đầu, “Để anh tính.”
Nếu Doãn Kính Lam và Khang Đức Văn thật sự không thể tiếp tục thì chi bằng ly hôn đi thôi, cố chấp bên cạnh một người đàn ông như vậy, chỉ có người trong cuộc mới biết được mùi vị.
Cuộc hôn nhân chỉ còn lại cái vỏ, có giữ cũng chẳng ý nghĩa gì.
***
Sáng hôm sau, hai người cùng đưa lũ trẻ ra ngoài chơi. Đến trung tâm giải trí, đứa nào đứa nấy đều chơi điên cuồng, đầu tóc ướt rượt mồ hôi, mặt mũi thì lem nhem dính bẩn.
Tuy cả hai vợ chồng họ đều còn trẻ, sức khỏe dồi dào, nhưng phải trông đến ba đứa trẻ thì vẫn mệt nhoài. Giờ Hi Hi còn nhỏ mà đã khó kiểm soát rồi, qua vài năm nữa, đến khi nó bảy tám tuổi và có chính kiến của nó, không chừng Doãn Chính Đạc sẽ bị nó làm cho phát điên luôn. Chỉ thiếu mỗi nước buộc cái xích vào cổ để trông chừng thằng bé, Doãn Chính Đạc xách áo nó mà trong lòng lại nảy sinh kế hoạch sản xuất đứa thứ ba. Con gái là tốt nhất, nếu lại là một thằng quỷ sứ như Hi Hi thì anh sẽ hộc máu mất.
Chơi đến tận trưa mà bọn nhỏ vẫn chưa chán, trong khi hai người lớn đều đã rã rời. Doãn Chính Đạc đành phải mỗi tay bế một đứa đưa chúng đi.
Ăn một bữa thật thịnh soạn rồi cả nhà mới lên đường trở về.
Ôm hộp kem trong tay, Đoan Đoan đút cho Lê Diệp một miếng và hỏi, “Mợ ơi, tối nay con có được ở nhà cậu mợ nữa không?”
“Đương nhiên là được rồi.”, cô buộc cho con bé một bím tóc thật mượt, con bé cực kỳ thích.
Con bé sung sướng ôm cổ cô, “Mợ là mẹ con thì tốt biết mấy.”, khiến hai người lớn nghe thấy mà xót xa.
Về đến nhà, tụi nhỏ nhảy tót từ trên xe xuống, rồi Lê Diệp dẫn chúng vào nhà.
Thím Kim đã ra đón, “Cô cậu, cô cả đến đấy.”
Doãn Chính Đạc đi vào nhà, bắt gặp ngay Doãn Kính Lam đang ngồi trên sô pha, dáng vẻ như thể rất sốt ruột vì phải đợi lâu.
Chị đứng dậy, nhìn mấy người vừa trở về. Đoan Đoan cũng nhìn thấy mẹ, phản ứng đầu tiên của con bé không phải là vui vẻ, mà là lùi lại trốn sau lưng cậu mợ. Thấy phản ứng đó của con gái, Doãn Kính Lam lập tức nhíu mày, rồi nói bằng giọng không mấy vui vẻ, “Chơi kiểu gì mà bẩn thế này? Mẹ đã bảo không được ăn kem cơ mà! Dây hết ra quần áo rồi đây này!”
Đoan Đoan lập tức để lộ ra vẻ mặt hậm hực, con bé ngước lên nhìn cậu cầu cứu, “Cậu ơi, con không cần mẹ, con không muốn về với mẹ!”
Doãn Kính Lam nghe thấy nó nói vậy liền quát, “Mày nói lại lần nữa xem! Hư đốn, mẹ nuôi mày lớn bằng từng này rồi mà mày lại thế à!”
Doãn Chính Đạc kéo Đoan Đoan đến cạnh Lê Diệp, “Em dẫn hai đứa lên tầng tắm rửa đi.”
Lê Diệp đưa hai đứa nhỏ lên tầng, Đoan Đoan cắm đầu chạy như ma đuổi.
Thấy con gái bất hòa với mình, Doãn Kính Lam ngồi phịch xuống sô pha, tay ôm trán, “Đều thế cả! Hai bố con nó đều thế cả! Rốt cuộc chị đã sai ở đâu, không có chị, bố con nó đâu có ngày hôm nay!”
Doãn Chính Đạc ngồi xuống bên cạnh chị, “Đoan Đoan nói chị với Khang Đức Văn thường xuyên cãi nhau, sau đó để con bé ở nhà một mình. Không ai để ý đến con bé, nếu là đứa khác thì cũng sẽ không muốn trở lại một mái nhà như thế đâu.”
“Chị!”, Doãn Kính Lam định phản bác nhưng lại phát hiện ra chẳng có lời nào để nói. Đột nhiên, chị hét lên, “Đi hết đi! Một mình tôi càng thoải mái! Việc gì mà tôi phải chịu trói buộc thế chứ, biến hết đi!”
Doãn Chính Đạc nhìn chị đăm đăm rồi thở dài, “Trước đây chị không như thế này. Chị đi dạo phố với mẹ, đi spa, tham gia các hoạt động xã hội, trước kia chị không điên rồ như bây giờ, chị vẫn luôn tao nhã, thanh cao.”
“Tôi còn tao nhã cho ai xem nữa! Giờ tôi rơi vào cảnh này rồi! Là ai hại? Doãn Chính Đạc, là cậu đấy!”
Doãn Chính Đạc biết mình là một phần nguyên nhân, nhưng tất cả đều là do những chuyện sai trái Khang Đức Văn gây ra.
“Chị cứ định tiếp tục với anh ta như thế ư? Chị mới hơn ba mươi, chẳng lẽ định sống tiếp cảnh này vài chục năm nữa, để ngày nào cũng như oán phụ khóc than? Để con gái còn sợ chị, không muốn ở cùng chị nữa?”
“Tôi còn có thể làm gì bây giờ? Cậu thì hạnh phúc rồi, còn tôi thì người không ra người, quỷ không ra quỷ! Tôi muốn cười lắm chứ, nhưng mà cười không nổi!”, Doãn Kính Lam trừng mắt nhìn anh. Thấy anh hạnh phúc, chị bỗng cảm thấy thật không công bằng, vậy nên xông đến đánh anh tới tấp.
Doãn Chính Đạc cũng đành chịu, dù sao cũng là chị em ruột, chẳng có hận thù gì, chỉ là chị không hạnh phúc thì anh cũng không thấy thoải mái trong lòng.
“Đường là tự mình đi, lựa chọn thế nào là ở chị.”, Doãn Chính Đạc chỉ mong chị đừng mãi u mê nữa, “Chị cũng biết Khang Đức Văn đã làm chuyện gì, anh ta đối xử với chị thế nào, chị rõ hơn ai hết. Chị một mực không chịu ly hôn với anh ta đơn giản là vì sợ người ta bàn ra tán vào, sợ mất mặt, sợ sau này không tìm được người thích hợp nữa.”. Anh sớm nhìn thấu nỗi băn khoăn của chị, “Nhưng chị tự nhìn lại bộ dạng của mình mà xem, giờ chị sa sút quá rồi, dù có chọn lựa thế nào cũng không thảm hại hơn bây giờ đâu. Nếu cứ tiếp tục thế này, đừng có nói là về già chị sẽ hối hận, mà ngay bây giờ em nghĩ là chị cũng đang từng phút hối hận vì cuộc hôn nhân này rồi. Biết sai thì chấm dứt, như thế chị mới có cơ hội đi trên con đường đúng đắn.”
Nghe anh nói vậy, Doãn Kính lam ôm cái đầu đang vô cùng nhức nhối. Chị đứng dậy đi ra cửa, “Tôi không muốn nghe! Nếu Đoan Đoan đã không muốn theo tôi về thì tôi cũng không cần nó nữa, nó muốn nhận ai thì nhận, không có nó tôi càng thoải mái.”
Nhưng chị vừa bước ra ngoài thì từ phia sau lập tức truyền đến tiếng khóc nức nở. Đoan Đoan lao tới ôm chân chị, sợ hãi cầu xin, “Mẹ ơi… Đừng bỏ Đoan Đoan, Đoan Đoan không thể không có mẹ được!”
Vốn trong lòng đầy ai oán, nhưng vừa nghe thấy tiếng gọi của con bé, chị lập tức ngơ ngác nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt của nó mà xót xa vô cùng.