Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Anh Cảnh?"
Biểu tình trên khuôn mặt An Hạnh Uyên một màu trắng bệch, sửng sốt há hốc mồm, người đàn ông này bất thình lình xuất hiện làm lòng cô ta nhốn nháo.
- Sao người lại đến vào lúc này chứ?
- Dì...dì đâu rồi nhỉ?
Đôi mắt lấm la lấm lét quan sát, còn chưa kịp hỏi, An Hạnh Uyên liền trông thấy phía sau Nhậm Cảnh là Ôn Bích đang chạy đến.
"Cảnh!"
Bà ta khẩn trương chưa từng có, đến nơi liền gạt tay Nhậm Cảnh ra, nhưng hắn không dễ dàng để yên, giữ khư khư cổ tay bé nhỏ.
"Cảnh, con bỏ ra!
Con làm gì vậy hả? Sao con lại thô bạo với Hạnh Uyên như thế chứ?"
Người đàn ông giữ rất chặt, ý chí kiên định hơn bất kì thứ gì, Nhậm Cảnh dứt khoát đẩy tay Ôn Bích ra, cường thế kéo An Hạnh Uyên lại gần, một lực đạo bóp cổ tay bé nhỏ của cô ta, tra hỏi cho bằng được.
"Nhiên Cẩm đâu? Mấy người làm gì cô ấy rồi hả?"
"Anh Cảnh, anh nói gì vậy?
Em không hiểu! Nhiên Cẩm ở đâu làm sao em biết?"
An Hạnh Uyên gian nan chống đối, mắt ướm lệ nhìn sang Ôn Bích, cầu cứu.
Người phụ nữ sợ chuyện lộ, còn cố gắng giả dối, trực tiếp đánh vào tay Nhậm Cảnh, kéo An Hạnh Uyên ra sau lưng che chở.
"Cảnh, con một vừa hai phải thôi!
Nhiên Cẩm đi đâu ai mà biết được!
Mẹ còn có chuyện chưa nói với con, tự dưng con bỏ vào trong rồi ăn nói linh tinh chẳng ai hiểu gì là sao chứ?"
Cái miệng nói dối không chút ngượng ngùng, làm Nhậm Cảnh chứng kiến bấy giờ phải bội phục, bao lâu nay hắn cố gắng bao che cho Ôn Bích, vốn tưởng rằng bà ta không hẳn xấu xa đến mức làm nhiều việc ác không biết quay đầu.
Không thể ngờ, càng lúc bà ta càng ỷ lại, càng bước vào con đường lầm lỗi nặng nề, hôm nay cuối cùng hắn cũng được tận mắt thấy sự giả dối của mẹ ruột.
"Mẹ, đủ rồi! Mẹ đừng đóng kịch nữa!
Mẹ là mẹ của con chẳng lẽ con còn không biết ý đồ của mẹ sao?"
Đôi mắt nhỏ toát ra sát khí đằng đằng áp đảo đối phương, hắn kéo ngay An Hạnh Uyên ở phía sau, thô bạo bẻ tay cô ta, tra hỏi.
"Nói! Nhiên Cẩm ở đâu?"
"Cảnh, con buông Hạnh Uyên ra!"
Ôn Bích lại xắng xở, bảo vệ con gái xấu xa kia, bà ta vừa nhào tới Nhậm Cảnh không thương tiếc đẩy bà ta ra. Lúc này hắn đã đạt cực hạn nhịn nhục, hắn liếc mắt vào đám người đang đứng chắn trước căn phòng. Mắt ai cũng hoảng loạn lấm lét, hắn nhìn liền hiểu.
"Mở cửa ra!"
Giọng thét ra lửa, đám phục vụ trộm nhìn vào người phụ nữ đang bị Nhậm Cảnh giữ, không một ai dám nhúc nhích.
Hắn còn chưa kịp mở miệng quát, Ôn Bích lại đứng chen giữa đám người, giận dữ mà chỉ tay vào mặt hắn, gằn giọng.
"Nhậm Cảnh, đủ rồi đấy con!
Nhiên Cẩm đi đâu làm sao người khác biết mà con làm loạn lên thế hả?"
Lời nói trơ trẽn đến mức cố nhồi nhét không nổi, Nhậm Cảnh xác thực đã mất kiên nhẫn, hắn bỏ ngoài tai lời nói của Ôn Bích, bóp lấy mặt An Hạnh Uyên, hăm dọa.
"Bảo họ mở cửa nhanh!
Bằng không tôi bóp nát mặt của cô!"
"Mở....mở...cửa đi..."
An Hạnh Uyên bị dọa cho sợ mất mật, chưa bao giờ cô ta nhìn thấy Nhậm Cảnh điên tiết như vậy, làm cho ý thức của cô ta rối ren lên, không dám chống đối, chỉ sợ còn dây dưa người này sẽ làm thật.
Đám phục vụ không một ai dám cãi lệnh, nhanh chóng mở khóa, người đàn ông đẩy ngay cô gái ra xa, hắn gấp gáp chạy vào thì bất ngờ cánh tay bị giữ lại.
"Cảnh à!"
Ôn Bích vẫn còn dã tâm, không muốn cho Nhậm Cảnh vào phá chuyện tốt, bà ta cất công chuẩn bị kế hoạch hủy hoại trong sạch của Nhiên Cẩm, còn chưa kịp để đám ký giả chụp ảnh tung tin, làm sao có thể để Nhậm Cảnh vào trong?
Bà ta lắc đầu liên tục, dùng hết sức bình sinh níu kéo không cho Nhậm Cảnh đi, càng ra sức thì hắn càng chắc chắn bà ta làm chuyện xấu xa, trực tiếp hất ngã mẹ ruột đi vào trong.
Nhiên Cẩm dật dựa bên bức tường ở một góc, đèn mờ soi rõ bộ dạng khổ sở của cô, cúc áo do chính tay cô tự gỡ ra vài nút, gương mặt đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm toàn thân.
Nhậm Cảnh vào trong tìm người, Ôn Bích hoảng loạn cũng vào, người phát hiện ra Nhiên Cẩm đầu tiên lại là bà ta.
Để cố lấy lại chút lòng tin của con trai, bà ta nhanh chóng chạy đến chỗ Nhiên Cẩm, bày ra vẻ mặt chấn động.
"Chuyện gì thế này? Nhiên Cẩm, con làm sao thế?"
Người phụ nữ đỡ cô gái nhỏ tựa vào lòng, tỏ ra xót xa, tay lóng ngóng trên da mặt nóng hổi của Nhiên Cẩm, rồi bất thình lình quay sang chất vấn An Hạnh Uyên.
"Hạnh Uyên, Nhiên Cẩm bị làm sao thế hả?
Sao con lại để chị bị như vậy?"
"Dì à, con..."
"ĐỦ RỒI!"
Nhậm Cảnh tức lên quát tháo, nhìn không nổi cảnh giả tạo, hắn sải bước đến chỗ Ôn Bích, thô bạo gạt tay mẹ ruột. Hắn kéo Nhiên Cẩm ôm vào lòng, cô gái trong tay hắn toàn thân nóng bừng làm hắn lo lắng, hơi thở trì trệ của cô khiến tim hắn co bóp đau đớn.
"Nhiên Cẩm, em làm sao vậy?"
"Ưm...."
Nhiên Cẩm không làm chủ được hành động, bứt rứt khó chịu kéo áo trước ngực hắn, khuôn mặt anh tuấn bị cô ghịt xuống rất mạnh, mắt chạm mắt, mũi chạm mũi.
Mắt cáo long lanh như ánh sáng, Nhiên Cẩm đỏ bừng từ mặt ra tới mang tai, chu môi muốn hôn lại đột ngột ngừng, cô tự làm đứt thêm mấy cúc áo nữa.
"Nóng, nóng quá."
"Nhiên Cẩm."
Nhậm Cảnh gấp gáp cởi áo khoác của mình choàng lên thân cô gái, trông biểu hiện này rất giống với người bị bỏ thuốc, làm hắn tức điên quay sang chất vấn hai người phụ nữ kia.
"Hai người đã làm gì cô ấy hả?"
"Cảnh, con nói gì vậy? Làm gì có ai làm gì Nhiên Cẩm chứ?"
Ôn Bích còn mặt dày chối bỏ, nhưng tận mắt Nhậm Cảnh nhìn thấy tất cả, sự thật rành rành mà bà ta còn chối quanh co, còn diễn trò coi hắn như một tên ngốc, làm sao hắn có thể tin?
"Mẹ, đủ rồi đấy! Đừng có nói dối nữa!
Mẹ nghĩ con không biết mẹ lâu nay luôn muốn hãm hại Nhiên Cẩm sao?
Nếu không làm gì tại sao khi nãy lại cản con?
An Hạnh Uyên và đám người kia sao đứng trước căn phòng này?"
Lời lẽ đanh thép, Ôn Bích không còn đường biện bạch, sử dụng chiêu cũ, biến Nhậm Cảnh thành đứa con ngỗ nghịch.
"Cảnh, mẹ là mẹ của con!
Sao con có thể ăn nói với mẹ như thế hả?"
"Không bằng không chứng con lại dám ghép tội cho mẹ?"
"Ghép tội?"
Người đàn ông cười trào phúng ngay tức thì, Nhậm Cảnh đúng là đã được lĩnh ngộ diễn xuất thượng thừa của mẹ ruột, không khỏi chê bai.
"Mẹ à, mẹ đúng là nói dối một cách trắng trợn đấy!"
"Nhậm Cảnh!"
Ôn Bích tức giận, con trai vì bảo vệ người con gái khác mà lớn tiếng với bà ta, còn ăn nói hỗn xược, làm cho bà ta không nhịn được mà phân bua.
"Cảnh, mẹ là mẹ của con đấy!
Sao con lại có thể nói mẹ mình như thế hả?"