Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thụy Khanh không biết được suy nghĩ hắc ám trong lòng Minh Hoàng.
Cô đang bối rối.
Vài giây nặng nề trôi qua và một lúc sau như thu hết can đảm, Thụy Khanh mới chồm sang hôn nhẹ vào má anh.
Nhưng cô làm sao có thể đấu lại anh.
Minh Hoàng vừa thấy cô chồm tới đã quay mặt lại, môi cô đương nhiên in lên môi anh.
Giây kế tiếp người đàn ông đã đảo khách thành chủ.
Nụ hôn nhẹ chuồn chuồn nước không đủ cho anh.
Thế nên anh dùng hai tay cố định mặt cô, hôn một nụ hôn thật sâu.
Rồi như không kìm được, anh dùng răng cắn nhẹ cả môi trên và môi dưới của Thụy Khanh.
Cô vừa không có kinh nghiệm, vừa sợ ai đó có thể thấy, bèn cố hết sức thoát khỏi anh.
Minh Hoàng thương tiếc cô, dù muốn nhiều hơn thế nữa, anh cũng đành buông tha.
Được hưởng chút ngọt ngào, biểu tình của anh vô cùng hài lòng, lúc này mới chịu đề máy.
Mặt Thụy Khanh đỏ như màu máu, đến khi xe lăn bánh ra đường, cô còn chưa dám ngước nhìn lên.
Ngây thơ đáng yêu như vậy, hỏi sao anh không thương cho được.
Minh Hoàng một tay lái xe, tay còn lại vươn sang nắm tay Thụy Khanh đưa lên môi hôn.
Thụy Khanh phải năn nỉ anh buông ra, lái xe cho đàng hoàng.
Trong lòng cô cũng ngọt ngào không còn ngôn từ nào tả nổi.
Xe về đến sân nhà anh.
Ông nội chờ hai đứa từ nãy giờ.
Bàn ăn đã dọn sẵn.
Ông nội gặp Thụy Khanh vài lần rồi, cô lại là đứa biết chuyện, lễ phép, quan trọng nữa là người yêu của cháu nội đích tôn, nên ông rất hài lòng và yêu quý cô.
Ông nội kéo cô ngồi bên phía ông, tay liên tục gắp đồ ăn cho cô, giọng ông chăm sóc:
"Con ăn nhiều vô, mai mốt mới có sức."
Để sanh nhiều chắt cho ông nội, cho nhà cửa vui nhộn lên.
Trong lòng ông nội lặng lẽ thêm mấy chữ sau.
Minh Hoàng ngồi đối diện có chút buồn bực vì biết ông nội đang giở trò, không cho anh thân cận Thụy Khanh.
Ngó khuôn mặt gian xảo của ông nội, anh cũng thừa biết trong lòng ông đang nghĩ gì, có điều anh lười vạch trần.
Vả lại Thụy Khanh ở đây, không thể dọa cô gái nhỏ của anh.
Ăn cơm xong, ông nội lại kéo người yêu bé bỏng của anh đến ngồi bên cạnh.
Lần này không được, anh nhất quyết giành Thụy Khanh về phía anh.
Ông nội nhìn anh ghét bỏ, muốn nói chuyện với cháu dâu tương lai một chút, thế mà cái thằng này làm thấy ghét.
Ông nội như con nít, giận hờn biểu hiện ra mặt, nên Thụy Khanh không biết dỗ làm sao.
Cô nhìn ông nội khó xử, chỉ có Minh Hoàng ra vẻ không quan tâm, kéo cô ngồi trên chân anh, báo hại Thụy Khanh mắc cỡ muốn chui xuống đất.
Thụy Khanh cố gỡ tay anh đang ôm cô để ngồi xuống bên cạnh, nhưng người đàn ông bá đạo này không thèm kiêng kỵ ông nội, vẫn nhất quyết ôm chặt.
Vì đang ở nhà, nên anh không thèm giữ ý, nhớ nhung cả ngày nay rồi, không vô sỉ làm sao được.
Ôm người yêu bé nhỏ trong lòng, hạnh phúc như vậy làm sao có thể buông tay?
Ông nội buồn bực thể hiện thái độ vậy mà thằng cháu cũng không thèm dỗ ông, đã vậy còn ăn hiếp cháu dâu tương lai của ông.
Muốn ăn đậu hủ của con bé, đừng có hòng, ông nội phải bảo vệ Thụy Khanh, quyết phá cháu trai tới cùng.
Ông nội bảo chú quản gia bày bàn cờ, phải đánh cho thằng cháu thua sút quần, cho nó khỏi câng cái mặt.
Trong đầu ông nội đang tính kế, khuôn mặt già nua bừng lên sức công phá mãnh liệt.
Bàn cờ được bày ra, Thụy Khanh ngồi giữa, nhìn hai ông cháu nhà người ta sát phạt nhau.
Nhìn cách thức chung đụng của Minh Hoàng và ông nội, dù có vẻ giương cung bạt kiếm, nhưng thật ra không khí rất vui vẻ hài hòa.
Cô có thể cảm nhận được tình thương gia đình giữa hai ông cháu này.
Không giống với nhà cô, lúc nào cũng khiến cô ngột ngạt.
Dù lần đó ba gọi cô, giọng đã nhẹ nhàng hơn, Thụy Khanh cứ tưởng hết đợt thực tập về nhà, tình hình sẽ tốt hơn.
Nhưng ở nhà được vài hôm, dù ba đã chào đón nhưng mẹ và em gái vẫn lạnh lùng, khiến cô không có can đảm ở lại, đành phải tiếp tục tá túc bên phòng trọ.
Ngồi một lúc nhìn ông nội vui sướng vì đánh thắng cháu nội hai ba ván, miệng cười vui như đứa trẻ.
Thụy Khanh nhận ra Minh Hoàng đang cố tình thua để dỗ ông nội của mình.
Thật ra bản thân ông nội cũng thấy được điều đó.
Hồi trước mình còn thắng thằng nhóc này, giờ thì còn lâu mới lật ngược được thế cờ.
Chẳng qua nó nhường mình, không muốn mình mất mặt với cháu dâu tương lai.
Ông nội được hời còn khoe mẽ.
Thụy Khanh thích không khí hòa hợp của gia đình này.
Rất muốn ở lại chơi thêm nữa với ông nội, nhưng mà người yêu sợ cô mệt, nên đưa cô về nghỉ dưới cái nhìn nuối tiếc của ông nội.
Thụy Khanh phải hứa hẹn sẽ đến chơi với ông thường xuyên hơn, ông nội mới hài lòng thả cô về.
Thật sự Minh Hoàng cũng muốn cô làm thân với ông nội nhiều, nhưng tiếc rằng thời gian có hạn.
Tối nay anh còn chưa có được không gian riêng với người yêu bé bỏng, nên anh phải tranh thủ từng giờ từng phút.
Thay vì đưa cô về phòng trọ, anh chạy xe đến quán kem, tận hưởng giây phút ngọt ngào bên nhau cho đến khi phòng trọ gần đóng cửa, anh mới chịu đưa người về.
Thời gian bên nhau không bao giờ đủ.
Truyện Light Novel
* * *
Mấy lúc gần đây tình hình sức khỏe của Trúc Khanh tự nhiên xuống dốc thảm hại.
Ông bà Hưng đã được bác sĩ tiên liệu rồi, có điều không nghĩ nó diễn biến xấu quá nhanh.
Có lẽ trong lòng cô có tâm sự.
Cô thích Minh Hoàng mà anh thì lại vô tình, nên mới buồn bực.
Vài lần ông Hưng mời anh đều tới, nhưng Trúc Khanh biết anh chỉ đến thăm cô vì lịch sự, không phải có tình cảm với cô.
Mỗi lần anh đến, cô vui được một lúc, nhưng rồi nhiều ngày sau anh không đến, cô lại buồn khổ, thuốc trợ tim phải dùng nhiều hơn.
Điều tệ hại là thận của cô có vẻ suy kiệt nặng.
Tuần rồi ông bà phải mang cô đến bệnh viện cấp cứu.
Chuyện học của cô ở nhạc viện đã ngừng hẳn.
Thật ra cô đi học chỉ để vui, ông bà không cần cô phải kiếm tiền sau này.
Với ông bà, sức khỏe của cô là quan trọng hơn bất cứ điều gì.
Thế nhưng dù đã giữ gìn, nâng niu cô hết mức, trời vẫn không thương.
Bác sĩ đã cảnh báo tuyệt đối đừng để cô xúc động quá mức hay buồn lòng, vậy mà vì chuyện tình cảm, lòng cô luôn luôn có tâm sự.
Ông bà chẳng hiểu sao chỉ gặp đôi ba lần, cô lại có tình cảm với Minh Hoàng.
Giờ làm cách nào để tẩy não con gái đây? Ước gì ngày xưa đừng để con bé gặp người này, có lẽ sức khỏe của nó sẽ không nhanh chóng kiệt quệ như vậy.
Biết rằng nhờ Minh Hoàng đến nhà cho Trúc Khanh vui, nhưng mặt khác lại hại cô không thể dứt bỏ được tình cảm dành cho anh.
Tiếc rằng ông bà chỉ có thể tiếp tục nhờ vả.
Hôm nay giữa tuần, biết anh nhiều việc nhưng con gái không chịu ngoan ngoãn uống thuốc, ông đành phải dỗ bằng cách hứa hẹn sẽ mời anh đến thăm cô.
Nói thật lòng, nuôi đứa con bệnh tật không hề dễ dàng.
Dù tình thương cha mẹ bao la, nhưng sức lực cũng có hạn.
Ông bà gần đây cũng cảm thấy mệt mỏi từ tâm trạng đến thể xác, có lúc muốn buông xuôi nhưng ngó con gái còn quá trẻ mà phải mang trong mình nhiều bệnh tật, hai người chỉ biết quay lưng khóc thầm.
Vì ông Hưng nhờ, Minh Hoàng dù không thoải mái khi đến nhà, nhưng lại không nỡ từ chối.
Tối nay anh sẽ không gặp được Thụy Khanh nếu phải đến nhà ông bà.
Anh đã hứa đưa cô đi chơi, giờ vì bệnh tình của Trúc Khanh, anh đành phải nói mình có việc đột xuất để hủy hẹn.
Minh Hoàng không muốn nói thật, sợ Thụy Khanh suy nghĩ.
Anh tưởng cô ở chỗ trọ, ít về nhà nên không nắm được tình hình.
Anh sợ cô buồn nên giấu chuyện tối nay mình đến nhà thăm em gái cô.
Điều anh không ngờ là Thụy Khanh cũng biết Trúc Khanh nằm bệnh viện.
Thật ra thì lúc nào rảnh Thụy Khanh đều chạy về thăm, hoặc gọi điện thoại cho ba hỏi han tình hình em gái.
Và tối nay Minh Hoàng bận, nên Thụy Khanh lại chạy xe về nhà.
Lúc bước vào sân, thấy xe anh đậu trong sân, cô có chút giật mình.
Phòng khách vắng lặng chẳng có ai.
Chị Tâm nói mọi người đang trên phòng em gái.
Thụy Khanh nghe vậy trong lòng run lên, sợ em gái có chuyện.
Chị Tâm thấy cô lo lắng liền trấn an.
Thì ra em gái không sao, chỉ vì buồn bực không chịu uống thuốc.
Ba mẹ sợ nên phải nhờ anh đến khuyên em.
Thụy Khanh cũng không nghĩ gì nhiều.
Chỉ là lúc bước lên phòng em gái, đứng từ ngoài cửa nhìn vào, thấy anh đang ngồi ở đầu giường em, ba mẹ đứng cạnh, mọi người đang an ủi em.
Thụy Khanh cứ đứng ở cửa nhìn cách anh chăm sóc em gái.
Biết rằng em bệnh nên anh giúp đỡ, nhưng thấy người yêu đang nâng cô gái khác dậy, dù đó là em gái mình và là người bệnh, trong lòng Thụy Khanh cũng có chút chua xót, lại nghĩ đến chuyện xưa.
Ban đầu anh được định sẵn cho Trúc Khanh, không phải của cô.
Thời gian này đắm chìm trong tình yêu mật ngọt với anh, cô đã quên mất vấn đề này.
Giờ nhìn thấy anh chăm sóc Trúc Khanh, khiến cô hiểu ra một điều, dù muốn dù không Trúc Khanh đã vô tình ở giữa hai đứa.
Thụy Khanh cứ đứng bất động một lúc lâu.
Trong phòng chưa ai nhận ra sự có mặt của cô, chỉ khi gió thổi cánh cửa đập vào tường gây tiếng động, mọi người nhìn ra ngoài mới thấy thân ảnh gầy nhom, cô độc của cô.
Minh Hoàng thấy Thụy Khanh, anh có hơi giật mình.
Chẳng phải anh làm sai mà giật mình.
Chỉ là tối nay sợ cô buồn, anh đã nói trớ đi mình bận việc, giờ giống như tình ngay lý gian.
Chẳng biết cô bé đứng đó tự bao giờ, thấy anh chăm sóc em gái mình, không biết lòng cô có suy nghĩ gì không.
Nhìn cô buồn anh chịu không nổi, muốn đi ra ôm cô vào lòng xin lỗi cô, nhưng anh phải kiềm lại.
Mọi người bị động một lúc rồi ông Hưng lên tiếng trước tiên: "Con về thăm em sao không vào?"
"Dạ!"
Thụy Khanh bước vào phòng, đi đến đứng cạnh ba mẹ: "Hôm nay Trúc Khanh có đỡ hơn được chút nào không ạ?"
"Em đã ổn hơn nhiều.
Hôm nay có anh Hoàng ghé thăm, em gái con vui hơn." Ông Hưng nói đơn giản.
Lời này hoàn toàn bình thường, có điều tâm trạng của Thụy Khanh hiện giờ có chút không ổn.
Cô ép mình nghĩ đến khía cạnh em gái đang bệnh, cô không nên ích kỷ.
Cô phải nghĩ anh ấy tốt bụng nên mới đến an ủi em gái, giữa bọn họ hoàn toàn không có gì.
Người anh ấy yêu là cô.
"Con đã ăn gì chưa? Sao lại về đây giờ này?" Cũng là ông Hưng quan tâm Thụy Khanh, trong khi bà Hưng vẫn rất lạnh nhạt.
"Dạ con ăn rồi!"
Thụy Khanh đứng đó.
Cô và Minh Hoàng không ai nói ai, tự động ăn ý xem như xa lạ.
Thật ra thì anh đang kín đáo nhìn cô, nhưng Trúc Khanh nhõng nhẽo, dành hết mọi sự chú ý của anh.
Nếu có thể, Trúc Khanh chỉ muốn một mình anh có mặt bên cô, không cần ba mẹ.
Thụy Khanh thì càng không cần xuất hiện, để anh Hoàng chỉ được quan tâm cô.
Cho nên Thụy Khanh đứng đó có chút dư thừa.
Biết là em gái đã khá hơn, cô đành lủi thủi trở về phòng, không muốn mọi người khó xử.
Trong lòng Thụy Khanh lúc này vô cùng phiền muộn, cô muốn ra sân lấy xe đạp về nhà trọ.
Nhưng chuyện bị cướp lần trước vẫn còn là nỗi ám ảnh trong lòng, nên cô đành dẹp bỏ ý định.
Thụy Khanh ngồi ở bàn học, đầu gục xuống trong trạng thái tinh thần uể oải.
Sáng hôm nay còn vui vẻ, đời vẫn tươi đẹp.
Chỉ vì nốt nhạc đệm tối nay, tự nhiên cô cảm thấy có chút bất an, buồn buồn.
Không hiểu sao cô có linh cảm mối tình của mình chắc sẽ gặp trắc trở nào đó và căn nguyên của nó sẽ bắt nguồn từ em gái cô.
Thụy Khanh đang ngồi thẫn thờ thì ông Hưng gõ nhẹ cửa rồi bước vào phòng.
Dù hai cha con đã trò chuyện gần đây, nhưng với tất cả người thân của mình, Thụy Khanh vẫn chưa được tự nhiên mỗi khi đối diện.
Ông Hưng cảm nhận được con gái hơi sợ khi tiếp chuyện.
Bất giác ông thấy mình tệ hại, ông đã làm gì khiến con bé sợ hãi đến mức này?
"Tối nay sao con lại về nhà? Không bận bịu chuyện học sao con?" Giọng ông cố nhẹ nhàng hết mức có thể: "Con đã gần tốt nghiệp rồi phải không?"
Làm cha như ông thật tệ, chẳng biết con gái học gì, khi nào tốt nghiệp.
Ông và vợ chỉ trách con lạnh lùng không biết hy sinh cho em, nhưng không nhìn lại cách đối xử của mình với con.
Thời gian gần đây, chẳng hiểu sao trong lòng ông bắt đầu cảm thấy hối hận, nghĩ đến con gái lớn lại thấy mình không ra gì.
"Dạ, giờ con đang trong thời gian làm luận văn, xong rồi tốt nghiệp, sắp kết thúc rồi ạ."
"Con cần gì thì nói với ba."
"Dạ không cần gì đâu ạ."
Không khí giữa hai cha con có chút gượng gạo.
Chủ yếu là Thụy Khanh sợ hãi, còn ông Hưng lại không biết nói gì để kéo gần khoảng cách giữa hai cha con.
Thế nên chỉ hỏi thăm cô một chút rồi ông đi ra khỏi phòng.
Thụy Khanh không biết Minh Hoàng đã về chưa.
Cô chỉ ở yên trong phòng mình, nên không biết động tĩnh tầng dưới phòng Trúc Khanh.
Một lúc sau đó, điện thoại của Minh Hoàng gọi vào máy cô.
Thụy Khanh do dự vài giây rồi nhấn trả lời.
Dù cô chưa nói gì nhưng Minh Hoàng vẫn nhạy cảm phát hiện ra bé con hơi buồn.
Giọng anh áy náy, có chút không biết phải làm sao: "Giận anh sao cưng?"
"Dạ không có.
Khanh không có giận anh Hoàng."
"Sao bé cưng buồn hiu vậy.
Chuyện hôm nay anh đến nhà cưng nhưng nói tránh đi vì sợ cưng buồn.
Không phải anh nói dối Thụy Khanh.
Không được nghĩ lung tung rồi giận anh."
"Dạ Khanh không có buồn anh mà." Thụy Khanh cố làm ra vẻ vui tươi, cho anh thấy mình thật sự ổn.
Tiếc rằng Minh Hoàng không phải kiểu hời hợt.
Người yêu của anh buồn sao anh không cảm nhận được.
Giọng của cô muốn khóc rồi mà, dù không nhìn được mặt cô, anh vẫn nghe ra sự bất ổn.
Anh âu yếm trên điện thoại: "Bé cưng đang làm gì? Sao hôm nay lại về nhà hả cưng?"
"Tại gần đây Trúc Khanh nằm viện, nên em ghé nhà thăm em ấy."
"Hôm nay bé cưng có nhớ anh không?" Giọng anh yêu thương.
"Dạ nhớ!"
Minh Hoàng nhận ra Thụy Khanh đang thất thần.
Anh yêu cô cẩn trọng như vậy, cô buồn hay vui anh đều cảm nhận được.
Bề ngoài cô dịu dàng, trầm tính, nhưng thật ra rất có chính kiến riêng, đôi lúc như bà cụ non.
Chỉ từ khi yêu anh mới dần dần bộc lộ vẻ ngây thơ trẻ con.
Hôm nay bé con không sôi nổi, rõ ràng cô đang rất buồn.
Dù không thấy mặt cô bây giờ, anh cũng biết được bé con của anh vì chuyện lúc nãy đã nghĩ lung tung rồi.
Sợ cô tiếp tục tưởng tượng, anh cố gắng hướng suy nghĩ cô vào chuyện khác: "Mai cuối tuần, chúng ta có hẹn với ông nội, Thụy Khanh nhớ không nè? Ông nội đã nhắc anh, mai phải mang em đến chơi với ông nội sớm hơn."
Thụy Khanh dịu dàng: "Dạ nhớ! Mai Khanh qua công ty làm xong, rồi về chỗ trọ đợi anh."
"Thật ngoan! Mai chúng ta ăn tối với ông nội xong, anh chở bé cưng đi chơi.
Chỉ có hai chúng ta, Thụy Khanh thích không?"
Cứ như vậy anh cố khiến cô quên chuyện tối nay bằng những lời yêu thương nồng nàn.
Hai đứa trò chuyện thêm một lúc trời cũng về khuya, nhưng không ai có ý định kết thúc cuộc gọi.
Minh Hoàng ước gì có thể bên cạnh Thụy Khanh, ôm cô trong lòng cho vơi nỗi nhớ.
Ráng hết mức anh mới lưu luyến gác máy để cô đi ngủ.
Lòng chỉ thầm mong chiều mai đến nhanh, để anh có thể gặp mặt bé con của anh.
Thực tế chứng minh đường tình của hai người thật sự đang ở giai đoạn chông gai.
Lúc cả hai đang ăn tối vui vẻ ở nhà ông nội thì điện thoại của ông Hưng gọi đến cho Minh Hoàng, báo Trúc Khanh nhập viện.
Cú điện thoại này chỉ vô tình.
Trong phút rối rắm, ông Hưng chỉ nhớ anh là cọng cỏ cứu mạng Trúc Khanh nên gọi báo anh trước, bỏ quên Thụy Khanh.
Cô như đứng ngoài mọi chuyện của người thân trong gia đình.
Có điều em gái nhập viện, chẳng ai còn tinh thần nghĩ đến điều gì khác.
Ông nội cũng lo lắng nên muốn theo vào viện.
Sợ ông lớn tuổi mệt mỏi, Minh Hoàng khuyên ông ở lại, anh sẽ gọi về báo tình hình cho ông.
Thụy Khanh chào ông nội rồi lao theo anh.
Hai người vì quá vội vàng mà quên mất điều cơ bản.
Ông Hưng chỉ gọi báo anh, sao Thụy Khanh lại biết? Và sao hai người lại đi cùng nhau?
(Còn tiếp).