Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Xin lỗi." Viên Tinh Châu xử lý xong nguyên liệu nấu ăn, nâng đôi tay, lại quay sang Diệp Hoài nghiêm túc nói, "Chuyện này, em thật sự rất...... xin lỗi anh."
Diệp Hoài không nói chuyện.
Viên Tinh Châu cẩn thận nhìn vào đôi mắt hắn.
Sau một lúc lâu, Diệp Hoài rốt cuộc gật gật đầu.
Viên Tinh Châu tức khắc thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng hai người nói chuyện bông đùa cợt nhả, Diệp Hoài trong khoảng thời gian này biểu hiện cũng không có vẻ như là rất để ý, nhưng cậu vẫn cảm thấy hổ thẹn trong lòng.
May mắn là Diệp Hoài cho cậu cơ hội này, chính thức tiếp nhận lời xin lỗi của cậu.
Trong lòng Viên Tinh Châu như buông xuống một tảng đá, vui vẻ đến vô cùng, nhưng mà vui quá hóa buồn, thăn bò xào tiêu đen cháy nồi.
Viên Tinh Châu: "......"
Chỗ thịt bò mà cậu đo chính xác từng miếng một 0,8 cm!
Viên Tinh Châu đau lòng đến quả thật không tài nào thở nổi. Cũng may thăn bò không hoàn toàn bị cháy, phần nước sốt được pha chế đúng tỷ lệ cũng có hương vị chuẩn chỉ.
Diệp Hoài theo cậu nên bữa sáng cũng chưa ăn, vẫn luôn chờ cho đến 1 giờ chiều, giờ phút này ngay cả chê bôi cũng không nói nên lời, hai người bèn đối phó cho qua bữa với một đĩa đồ ăn đen ngòm cùng một ít cơm.
Buổi tối, Viên Tinh Châu giương đao tái chiến, rốt cuộc thành công.
Nhưng mà Diệp Hoài nói cái gì cũng không chịu ăn.
"Không đói! Một chút cũng không đói!" Diệp Hoài trốn vào phòng ngủ, liều chết không chịu mở cửa, thét to: "Ăn ngon thì cậu ăn nhiều một chút!"
"Đây là một chút sao? Đây là hai ký!" Viên Tinh Châu quả thật hít thở không thông, bưng đĩa ở ngoài cửa nói, "Thật sự, không cháy, thành công lắm, anh ngửi xem."
Nhưng mà độ kín gió của khung cửa quá tốt, Diệp Hoài cơ bản là ngửi không tới.
Viên Tinh Châu lại chuyển sang vừa đe dọa vừa dụ dỗ, ở ngoài cửa hung tợn nói: "Anh cho rằng anh trốn được đêm nay còn có thể trốn được ngày mai sao? Nếu anh không chịu ra, ngày mai em liền làm cho món gà, buổi sáng nướng gà bé bi, giữa trưa hầm gà mama, tối đến chiên gà papa......"
Diệp Hoài: "......"
Nhưng mà làm món gà cũng không được, Diệp Hoài lại không phải thật sự không ăn thịt gà, Viên Tinh Châu nỗ lực nửa ngày không có kết quả, đành phải một mình trở về tự hưởng thành quả thắng lợi.
Đây là một mở đầu tốt đẹp không thể nghi ngờ. Viên Tinh Châu tràn đầy niềm tin, tự nhận đã có thể rời khỏi khu làng tân thủ trong thế giới ẩm thực, lập tức có thể tiến công khiêu chiến đến cấp cung điện.
Cậu tốn thời gian nửa buổi tối tuyển chọn thực đơn, cũng ở ngoài cửa tiến hành đơn phương giao lưu trong vui sướng với Diệp Hoài, chốt sổ xong đại thử thách hải lục không*, nhưng mà sáng sớm hôm sau, Viên Tinh Châu hưng phấn rời giường, lại phát hiện Diệp Hoài không thấy bóng dáng.
*hải lục không: biển cả, đất liền, không trung (bầu trời), đại khái em Châu muốn làm thịt hải sản, động vật trên cạn và chim cò =))
Viên Tinh Châu: "......"
"Cậu ta về nhà. Người nhà ăn sinh nhật, bảo tôi nói với cậu một tiếng." Ôn Đình gọi điện thoại cho Viên Tinh, tiện thể gửi đến kịch bản phim ngắn đầu tiên để luyện tập cho 《 Mùa Yêu Của Thần Tượng 》, "Hai cậu đến lúc đó sẽ xuất hiện trong vài phân cảnh, diễn một đôi tình lữ cãi nhau."
Lịch quay của Viên Tinh Châu và Diệp Hoài tương đối đơn giản, thứ Sáu có mặt, cùng ngày làm quen với phim trường. Buổi sáng thứ bảy nghỉ ngơi, buổi chiều diễn tập. Buổi sáng chủ nhật nghỉ ngơi, buổi chiều chính thức ghi hình. Còn lại thứ Hai là chờ xem đoạn phim thành phẩm.
Nội dung của phim ngắn thật ra không phức tạp, cảnh quay hai người bọn họ cãi nhau tổng cộng chỉ có vài giây.
Nếu Viên Tinh Châu chưa từng thấy qua bản gốc thì còn đỡ, nhưng trước đó cậu vì làm bài tập, đã mang cả bản Nhật lẫn bản Hàn ra xem một lần, lúc này lại nhịn không được chửi thầm show truyền hình tạp kỹ hay như vậy mà bị sửa nát bét, hóa ra đạo diễn trong nước vẫn là chung tình với việc quay show thực tế.
Nếu đã như vậy, hai người bọn họ quá nửa là sẽ được sắp xếp cho ở chung phòng. Ngày kia hai người sẽ xuất phát, Diệp Hoài cũng không biết hôm nay có trở về hay không, Viên Tinh Châu đành phải gác chuyện học nấu nướng sang một bên, cân nhắc xem mình phải mang những gì qua đó.
Cậu ở đây xem kịch bản phim ngắn, lại thu xếp hành lý, đồ vật bày đầy cả ra, rồi lại nhận được lời mời của Chu Nguyệt Minh.
Vì thế Viên Tinh Châu lại ném xuống hành lý đã thu xếp được một nửa, cùng Chu Nguyệt Minh gặp mặt ở tiệm cà phê.
"Cửu biệt trùng phùng (lâu ngày mới gặp), vốn nên hẹn ăn tối." Chu Nguyệt Minh tươi cười, "Nhưng nghĩ đến cậu muốn học nấu ăn, bèn tự tiện sửa thành trà chiều, buổi tối trói cậu đến nhà tớ nấu cơm nhé?"
Buổi tối Viên Tinh Châu không vướng bận gì, vội nói: "Ok ok!"
Chu Nguyệt Minh cười: "Sẽ không làm mất thời giờ của đại minh tinh?"
"Đừng......" Viên Tinh Châu đỏ mặt, dở khóc dở cười nói: "Đừng, đừng như vậy......"
"Trước tiên để tớ hưởng thụ cho thỏa thích đã." Chu Nguyệt Minh trêu chọc, "Gặp mặt cậu quá khó khăn."
Viên Tinh Châu có chút thụ sủng nhược kinh, trên thực tế, sau hôm đó gặp lại, Viên Tinh Châu tuy rằng phấn khởi, lại không xác định được Chu Nguyệt Minh là thật sự muốn ôn chuyện, hay chỉ là đơn thuần khách sáo một chút. Rốt cuộc bọn họ cũng chỉ từng làm bạn học một năm rưỡi, mà khi ấy cậu và Chu Nguyệt Minh cũng không thể coi như là vô cùng quen thân.
Điểm giống nhau duy nhất của hai người là ngoại hình đẹp, ở trong lớp là thành phần đảm đương giá trị nhan sắc, mỗi lần khoa tổ chức tiệc tối hay là các hoạt động xã hội, đám con trai đều sẽ lôi kéo hai người, làm vương tạc* của lớp bọn họ.
*nguyên văn 王炸(vương tạc, vua nổ): cụm từ này chỉ hai lá Joker trong bộ bài Tây, Joker đỏ là Đại Vương (vua lớn), Joker đen là Tiểu Vương (vua nhỏ). Trong bài Poker, Joker là lá bài tự do, có thể đại diện cho bất kỳ lá bài nào khác.
Chu Nguyệt Minh đương nhiên là Đại Vương, ngoại hình y tuấn tú, được nuôi dạy tử tế, gia cảnh không tồi, cả ba hạng mục văn chương nghệ thuật thể thao đều toàn năng, làm người giản dị, khiêm tốn, nhưng lại nhiều lần tạo lập truyền thuyết.
Cơ mà Viên Tinh Châu lại rất xoàng xĩnh, không có gì xuất sắc, tính cách hơi nhút nhát, lại luôn e ngại trong túi không có tiền, cho nên rất ít khi tham gia hoạt động tập thể. Mọi người liên hoan, chơi game, ra ngoài du lịch...... Cậu tám chín phần mười đều cự tuyệt.
Nhưng cho dù là vậy, cậu vẫn có thể cảm nhận được thiện ý của mọi người.
Các bạn học vừa sẽ không cưỡng ép cậu đi, cũng sẽ không tiến hành bố thí gì đó, mãi cho đến khi cậu báo danh tham gia cuộc thi tuyển chọn tài năng, các bạn học nam còn góp tiền mua cho cậu một chiếc đàn guitar tốt.
Viên Tinh Châu vô số lần nghĩ tới về sau nhất định phải vẻ vang mà quay về trường học, cảm ơn thầy cô, cảm ơn bạn học, mời mọi người đi hát karaoke, đi ăn cơm. Mộng tưởng rất đơn giản, hiện thực lại ảm đạm đến đáng thương, sau cuộc thi cậu mơ hồ, mọi người đảo mắt liền tốt nghiệp. Chờ cậu theo nhóm nhạc ra mắt, đến lúc tinh phong huyết vũ*, các bạn học đã đi làm, kết hôn.
*tinh phong huyết vũ: tương tự mưa gió bão bùng, nghĩa xấu là gieo rắc nỗi kinh hoảng, cũng có thể hiểu là nhiều chuyện lên voi xuống chó lẫn lộn xảy ra.
Hiện giờ cậu rốt cuộc dựa vào mấy bộ phim mà nổi tiếng lên, con của các bạn học đều đã lớn, có người thậm chí còn sắp sinh đứa thứ hai.
Chu Nguyệt Minh vô cùng tự nhiên mà hàn huyên với cậu về hiện trạng của một vài người bạn học, trong đó rất nhiều người Viên Tinh Châu đã quên tên, có chút không liên hệ được sao cho khớp, Chu Nguyệt Minh bèn lấy biệt danh xưng hô thời sinh viên. Như là "Nhóc mập" "Đậu Đậu" "Trùm nịnh hót" các loại......
"Cậu biết biệt danh của cậu không?" Viên Tinh Châu nghe đến say sưa, Chu Nguyệt Minh lại đột nhiên ngừng nói, tràn đầy hứng thú mà nhìn cậu, "Cậu ở trong lớp cũng có biệt danh, nhưng tớ đoán cậu hẳn là nghe qua rồi, cơ mà không biết là đang nói cậu."
Viên Tinh Châu đích thực là không biết, kinh ngạc mà nhìn y, "Là cái gì?"
Khóe miệng Chu Nguyệt Minh giật giật, không lên tiếng, bất chợt lại nở nụ cười, "Liệu cậu có đánh tớ không......"
Viên Tinh Châu: "......"
"Tiểu Hoa." Chu Nguyệt Minh cười nói.
Viên Tinh Châu: "???"
Viên Tinh Châu nhớ tới, lúc trong lớp tổ chức chơi xuân, cậu quả thật đã nghe người ta hò reo mấy câu như kiểu "Gọi Tiểu Hoa lại đây chụp ảnh" "Tiểu Hoa Nhi ăn không?". Viên Tinh Châu vẫn luôn cho rằng đó là đang xưng hô với vị nữ sinh nào, bởi vậy chưa từng nghĩ ngợi nhiều.
"Tại sao cơ?" Viên Tinh Châu chấn kinh nói, "Cái tên này là đang gọi tớ?"
Chu Nguyệt Minh cười gật đầu: "Chính cậu không biết đâu nhỉ, trên người của cậu vẫn luôn có một loại mùi hương, như là hương hoa nào đó, thoang thoảng...... Ngay từ đầu là Đậu Đậu phát hiện, nhưng cậu không xịt nước hoa, dầu gội sữa tắm đều không phải loại mùi này, bột giặt càng không phải, cho nên mọi người giống như giải câu đố, thay phiên ngồi bên cạnh cậu...... Thậm chí còn vì chuyện này mà tranh giành chỗ ngồi."
Viên Tinh Châu: "......"
Viên Tinh Châu hồi tưởng thời sinh viên, vẫn nhất mực cho rằng bản thân mình ở trong mắt người khác là nghèo kiết xác, quê một cục, lầm lì bẽn lẽn, không cách nào hòa hợp với tập thể, trăm triệu không nghĩ tới sẽ là như thế này.
"Cuối cùng mọi người giải câu đố thất bại, tập thể cho rằng đây là do trên người của cậu tự mang hương hoa. Ngoại hình của cậu lại đẹp, bèn gọi cậu là Tiểu Hoa." Chu Nguyệt Minh tươi cười, "Cậu không biết cậu nhận được sự hoan nghênh của mọi người nhiều thế nào đâu, nếu không phải cậu đi tham gia cuộc thi, đều có nam sinh muốn thổ lộ với cậu."
Mặt Viên Tinh Châu thoắt một cái biến đỏ, xua tay, "Sao có thể?"
"Vì sao không thể?" Chu Nguyệt Minh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, theo sau ra vẻ tùy ý mà nhìn mặt cậu, nhoẻn cười, "Tớ ngay cả thư tình cũng viết xong rồi."
Viên Tinh Châu: "!!"
Viên Tinh Châu lần này là bị sốc thật rồi, đầy đầu đều là sao có thể?! Cậu còn chưa yêu thầm Chu Nguyệt Minh thì thôi chứ!
"Rất khổ sở, cứ như vậy mà bỏ lỡ." Chu Nguyệt Minh cười nhìn cậu, lại nói, "Tớ vẫn luôn dõi theo cậu, cậu và Diệp Hoài kết hôn mấy năm? Bốn năm phải không?"
Não Viên Tinh Châu vẫn ngừng hoạt động, trừng mắt, há miệng, nhưng mà đầu óc cũng đã tự động hồi phục: "Năm thứ tư."
"Ồ, hơn nữa quen biết yêu nhau một năm, xem như 5 năm đi, tớ còn độc thân, xem ra vẫn có thể chống được thất niên chi dương* của các cậu." Chu Nguyệt Minh nói, "Hoặc là các cậu không phải vẫn luôn ở riêng hai nơi sao? Liệu tình cảm có xảy ra vấn đề không, có thể để tớ lợi dụng mà xen vào một chút?"
*thất niên chi dương: đại loại là cột mốc 7 năm trong hôn nhân, tình yêu, khi hai người ở bên nhau 7 năm thì thường sẽ xuất hiện vấn đề, nảy sinh nhàm chán, nếu vượt qua được thì sẽ mãi bên nhau.
Viên Tinh Châu rốt cuộc lấy lại tinh thần, đầy mặt đỏ bừng mà nhìn y.
Chu Nguyệt Minh nhướng mày nhìn lại, đáy mắt lại có vài phần nghiêm túc.
"Chỉ đùa một chút." Qua một lúc, Chu Nguyệt Minh mở miệng trước, cười cười, "Tớ độc thân là thật, nhưng cũng chúc các cậu tình cảm mỹ mãn."
Trong thời gian đại học một năm rưỡi ngắn ngủi của Viên Tinh Châu, tất cả những gì các bạn học cho cậu đều là hồi ức đơn thuần và tốt đẹp, Chu Nguyệt Minh làm đại biểu cho những hồi ức đó, đối với Viên Tinh Châu mà nói có ý nghĩa vô cùng lớn lao.
Cậu từ đáy lòng bình thản cũng thích bạn học năm xưa. Bởi vậy Chu Nguyệt Minh mời cậu về nhà chơi, cậu sẽ không chút do dự mà đáp ứng.
Thế nhưng hiện tại sau khi Chu Nguyệt Minh đã ẩn ý thổ lộ, Viên Tinh Châu lại chỉ có thể sửa miệng từ chối.
"Hiểu mà," Chu Nguyệt Minh tiếc hận nói, "Tuy rằng biết rõ không thể nói cho cậu, nhưng vẫn là nhịn không được. Vị kia nhà cậu rất có máu ghen, hôm đó sắp phun lửa vào tớ đến nơi."
Viên Tinh Châu: "......"
Viên Tinh Châu thử hình dung cảnh tượng Diệp Hoài biến thành rồng lửa, phun lửa vào Chu Nguyệt Minh, bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ chuẩn xác. Đặc biệt là lúc ấy Chu Nguyệt Minh thế mà lại cố ý ngó lơ Diệp Hoài, dáng vẻ giống như hoàn toàn không có người này trong mắt.
Nhưng Viên Tinh Châu rất chóng ngộ ra, Diệp Hoài lúc ấy cũng không phải là ghen, đại khái thuần túy cảm thấy nguy cơ giữa giống đực với nhau mà thôi.
"Mặt anh ấy khó đăm đăm như vậy đấy." Viên Tinh Châu cười.
Hai người uống cà phê hết nửa buổi chiều, Viên Tinh Châu lễ phép tạm biệt người ta, sau đó lái xe về nhà, vào đến cửa rồi lại là mặc kệ vali trên mặt đất, bước thẳng đến phòng ngủ, nhào lên giường, hét to một tiếng.
Thế mà lại được người ta tỏ tình!!
Viên Tinh Châu cảm giác chính mình muốn say, ý nghĩa trên mặt chữ, say đến trời đất quay cuồng. Nhưng mà uống cà phê sẽ có loại cảm giác này sao? Cậu không biết, lúc này nằm ở trên giường xụi lơ mà thở dốc, cũng lười tra cứu thử.
Quá khó thể tin nổi, chính mình thế mà lại được tỏ tình!
Viên Tinh Châu cho đến tận bây giờ vẫn cảm thấy sốc, đương nhiên càng nhiều hơn vẫn là mừng thầm. Bất kể thế nào, được người thích cũng là một chuyện hạnh phúc, đặc biệt vẫn là một người, ưu tú, cấp nam thần, như vậy.
Viên Tinh Châu nỗ lực hồi tưởng đến thời còn đi học, những khoảnh khắc ở chung với Chu Nguyệt Minh, ý đồ tìm ra chứng cứ đối phương thích mình.
Vì sao lại sẽ thích mình cơ? Là nhất kiến chung tình? Hay là mình đã làm chuyện gì lọt vào đôi mắt thần thánh của Chu Nguyệt Minh?
"...... Từ khi nào bắt đầu thích nhỉ?" Viên Tinh Châu nằm ở trên giường, lẩm bẩm tự nói, "Sớm biết thế...... Hẹn hò một lần thật tốt...... Cũng chưa từng hôn môi......"
Chính cậu thiên mã hành không (dồi dào phong phú) mà suy nghĩ lung tung, tưởng tượng đến hình ảnh hôn môi, lại đột nhiên cảm thấy cảm thấy mắc cỡ, xoay người muốn chôn mặt đi. Nhưng mà quay người lại, liền thấy một người đứng ở cửa.
"Cái đệch...... Anh, anh làm ra chút tiếng động có được không?" Viên Tinh Châu bị hoảng sợ nhảy dựng lên tại chỗ.
Diệp Hoài ôm cánh tay, đứng ở cửa nhìn cậu chằm chằm bằng ánh mắt sắc lẹm.
"Gõ cửa rồi." Diệp Hoài hỏi, "Một mình cậu ở đây suy nghĩ bậy bạ cái gì đó? Hôn cái gì môi?"
Khuôn mặt trắng bệch vì bị dọa của Viên Tinh Châu lại "ầm" một tiếng mà biến đỏ.
"Có gì đâu, em chỉ than thở một chút không được à." Viên Tinh Châu nói.
Diệp Hoài đen mặt: "Cậu cùng với anti-fan của tôi hôn chưa đủ? Còn mong nhớ?"
"Ai nói là hắn." Viên Tinh Châu chặc lưỡi, "Em là đang suy nghĩ chuyện yêu đương."
Hôm nay cậu thật sự gặp một cơn chấn động quá lớn, đời người khó mà gặp được, Viên Tinh Châu bèn thật sự dằn lòng không nổi, nói với Diệp Hoài: "Anh biết không?"
Diệp Hoài: "Biết."
Viên Tinh Châu: "......"
Viên Tinh Châu một bụng đầy ắp lời muốn nói tức khắc bị nghẹn lại, há hốc miệng hỏi, "Anh biết cái gì?"
Diệp Hoài: "Vậy cậu cảm thấy tôi có biết hay không? Cậu biết tôi không biết cậu còn hỏi tôi có biết hay không?"
Viên Tinh Châu: "?"
Diệp Hoài như là nghẹn khí thành con cá nóc, chính mình nói xong, khí cũng xả hết rồi. Viên Tinh Châu còn mông muội, hắn bèn tức giận mà đi vào phòng, ngồi xuống giường.
"Cậu nói." Diệp Hoài hỏi, "Làm sao vậy."
Viên Tinh Châu: "......"
Diệp Hoài lại không vui: "Thế nào, phải bắt nhịp cho cậu cái khúc nhạc dạo sao?"
Lòng khát khao muốn nói của Viên Tinh Châu đều sắp bị đả kích đến không còn, lúc này một chút cảm giác hưng phấn cũng không có, vì thế bình dị nói, "À, không có việc gì, em chỉ là hôm nay được nam thần tỏ tình mà thôi."
Diệp Hoài như là bị điện giật, "soạt" một tiếng mà giương mắt nhìn qua.
Viên Tinh Châu lại rất hài lòng với phản ứng như vậy của hắn, thầm nghĩ bé cưng, dọa đến anh rồi chứ gì? Em cũng là có người theo đuổi......
"Kiểu gì," Diệp Hoài bày ra vẻ mặt quái dị nói, "Hôn môi?"
"Sao có thể!" Viên Tinh Châu không đủ kinh nghiệm, lại mắc cỡ, đỏ mặt rầm rì nói, "Em chỉ là than thở, sớm biết rằng lớp trưởng của tụi em thích em, thời đi học nên thử hẹn hò một lần. Kết quả thì sao, khi đó ngây ngốc bỏ lỡ, ngay cả một cái kiss nghiêm túc cũng chưa từng có."
Cậu nói đến chỗ này, nhớ tới hiểu lầm của Diệp Hoài, vội giải thích, "Em là nói cái loại kiss chân chính.....cùng với người yêu. Diễn cảnh hôn không tính, quay quá nhiều rồi, hơn nữa lần đầu tiên cũng là quay với thế thân, em chỉ xem lần đó như diễn cảnh đánh nhau."
Diệp Hoài: "......"
Diệp Hoài nãy giờ không nói gì, chính Viên Tinh Châu bụm mặt trông mong nửa ngày, hoàn hồn rồi bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát, đột nhiên trở nên xấu hổ.
"Sao, sao thế." Viên Tinh Châu bỗng luống cuống tay chân, "Sao lại không nói lời nào?"
Diệp Hoài lại nhìn cậu một cái, theo sau đứng dậy, đi mất.
Ngày hôm sau Viên Tinh Châu tiếp tục ở nhà thử nghiệm làm món nấm hương nướng, Diệp Hoài như cũ vẫn luôn đóng cửa không ra.
Viên Tinh Châu bèn cho rằng hắn về nhà gặp phải chuyện gì bực bội, hỏi một lần không đáp lại, liền tự mình làm tự mình ăn, liên tiếp ba bữa, rốt cuộc giải quyết xong chỗ nấm hương, lại dành thời gian đóng gói xong hành lý, tiện thể mang theo luôn cả phần của Diệp Hoài.
Đêm đó, Viên Tinh Châu lại mơ thấy chính mình biến thành một con quái vật nấm hương, dẫn theo vô số nấm con nấm cháu hùng dũng uy phong, san bằng nhà nghỉ nông trại. Cũng may nhà nghỉ nông trại bị san bằng, lúc đại quân nấm hương hùng dũng uy phong muốn đuổi giết đến công ty, đồng hồ báo thức vang lên.
Cậu nhanh chân rời giường rửa mặt, kiểm tra hành lý.
Đúng 10 giờ, người của tổ sản xuất chương trình rốt cuộc gọi điện thoại tới. Bọn họ sẽ tới trong chốc lát, đến lúc đó người quay phim trực tiếp đi lên, trước tiên quay một vài cảnh bọn họ ở trong nhà,
"Ấy, cười một cái!" Viên Tinh Châu thấy Diệp Hoài vẫn giữ nguyên khuôn mặt vô cảm, nghĩ tới hai người trong chốc lát đối mặt ống kính, lúc này mới bối rối, ở bên cạnh dỗ dành nói, "Anh làm sao vậy? Anh cười một cái, cười một cái có được không?"
Diệp Hoài đã sửa soạn xong, thay đổi một thân quần áo đồng phục, soái khí cao lãnh dị thường, ngồi ở trên ghế sô pha chơi game.
Viên Tinh Châu ngồi bên trái hắn, hắn liền xoay về bên phải. Viên Tinh Châu ngồi đến bên phải đùa hắn, hắn lại xoay người sang trái.
Viên Tinh Châu dứt khoát xuống ghế sô pha, nửa quỳ ở trước mặt hắn, ôm chân hắn.
"Đừng vậy mà, Hoài ca, anh à," Viên Tinh Châu dở khóc dở cười mà dỗ dành, "Em sai rồi, em sai rồi được không? Một lát nữa là người của chương trình tới rồi......"
Diệp Hoài rốt cuộc không xoay nữa, từ trên cao nhìn xuống mà cho cậu một ánh mắt, hừ một tiếng.
Viên Tinh Châu vừa nghe thế liền biết không chạy thoát được, ngụ ý của "hừ" tương đương với "cậu sai ở đâu".
Cơ mà mình sai ở chỗ nào rồi?
Viên Tinh Châu ôm chân Diệp Hoài, ngửa đầu lên bưng vẻ mặt mờ mịt.
Diệp Hoài: "......"
Viên Tinh Châu: "......"
"Cậu lại không phải thành tâm!" Diệp Hoài cả giận nói, "Coi tôi là đồ ngốc sao!"
"Em sai rồi!" Viên Tinh Châu vừa thấy nét mặt của hắn không đúng, giữa hai hàng chân mày như là tụ tập oán khí không chỗ phát ra, không kịp lo nghĩ nhiều, nói quàng nói xiên, "Ngày đó em không nên khoe khoang! Không phải chỉ là được tỏ tình sao? Có gì đặc biệt hơn người...... Nam thần tỏ tình thì thế nào? Hắn lại nam thần hơn nữa có thể sánh được với Hoài ca sao......"
Viên Tinh Châu đột nhiên nghĩ tới "thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên"*, lập tức bỏ qua hết thảy những thứ khác, chuyên chú mà bắt đầu khen ngợi Diệp Hoài, từ khen dáng người của hắn cho đến ngũ quan, khen quần áo trang sức hôm nay mặc, đồng thời giẫm đạp lên mấy nghệ sĩ nam thần khác mấy lần.
*thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên: ngàn vạn thứ có thể đâm thủng, chỉ có mông ngựa là không thể đâm thủng được, ý khuyên vuốt mông ngựa vẫn tốt hơn, "vuốt mông ngựa" ở đây có nghĩa là là khen, là nịnh nọt, đồng nghĩa với việc ai cũng thích việc mình được khen, khen là việc gì cũng qua.
"Có thể được ghép CP với Hoài ca em quả thật hạnh phúc muốn chết." Viên Tinh Châu cuối cùng dùng đôi mắt rưng rung ngập nước nói, "Như vậy em còn có gì mà không biết đủ? Hôn môi rồi kiss gì đó hết thảy vứt qua một bên đi......"
"Hừ," Diệp Hoài đặt máy chơi game sang bên cạnh, cúi đầu nhìn cậu, "Cậu còn biết thế à? Cậu không phải rất đắc ý?"
Viên Tinh Châu: "......" Thế mà thật sự lại là vì chuyện này?
"Về sau bớt nghĩ đến chuyện có hay không những thứ đó." Diệp Hoài lại tỏ vẻ tha thứ cho biểu hiện của cậu, tức giận nói, "Có tôi rồi cậu còn chưa thấy đủ?"
Viên Tinh Châu: "......"
Viên Tinh Châu nghẹn lại một búng máu, nghĩ thầm hoá ra ghép CP kiểu này còn yêu cầu tình cảm trong sạch tâm sáng như gương sao? Tôi ngay cả nghĩ ngợi cũng không được? Người trưởng thành trong thế giới của chính mình ảo tưởng cảnh ân ái trong đầu một chút còn không được?
Nhưng mà cậu cũng chỉ thầm càm ràm một chút mà thôi, xe của chương trình lập tức tới rồi, hiện tại cũng không phải thời cơ cãi cọ.
"Về sau không được tái phạm." Diệp Hoài nghiêm túc nói.
Viên Tinh Châu bày ra vẻ mặt trịnh trọng, ôm chân Diệp Hoài, chớp chớp mắt ra vẻ vô tội, gật đầu đồng ý với hiệp ước làm hòa thượng khuất nhục này.
=========================================
*chỗ tình cảm trong sạch tâm sáng như gương là tôi lại chém đấy, nguyên văn là "cảm tình khiết phích", ý nói yêu cầu đối phương phải trong trắng, chưa từng bị vấy bẩn, không có ý nghĩ ngoài luồng, không tòm tem với người khác.
Editor: Em Châu chân chó quá =)))))))