Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ả tình nhân đi bên cạnh Lưu Minh, nhìn thấy nữ nhân viên bán hàng đang đem dây chuyên gói lại, nhất thời có chút gấp lên: “Chồng ơi, sợi dây chuyền đó em muốn, em muốn! Anh nhất định phải mua nó về cho em!”
Nhìn thấy khuôn mặt trét đầy son phân của người tình, lại nhìn sang bộ dạng xinh đẹp tự nhiên của Lê Khả Hân đứng ngay bên cạnh.
Trong lòng Lưu Minh nhất thời có một cỗ ác hàn khó nhịn được.
Nhưng ở ngay trước mặt nhiều người như vậy, lại bị Lương Vĩnh Khang xem thường như không nhìn thấy, Lưu Minh nhất thời cũng nhịn không được, cả giận nói: “Người anh em, cậu có vẻ không nhận ra mình là ai, cũng không biết được tôi là ai có phải hay không? Ở trên cái đất Nha Trang này, còn chưa có ai dám ở ngay trước mặt tôi phách lối như vậy đâu?”
Rốt cuộc Lưu Minh cũng lộ bộ mặt thật của mình ra, Lương Vĩnh Khang mới liếc mắt khinh thường nhìn lấy hắn một cái, rồi thản nhiên nói: “Anh là ai? Tôi có cần phải biết anh sao? Nơi này là nơi công cộng, anh có thể làm gì được tôi?”
“Mày…” Lưu Minh nghe thế liền tức tối vung tay lên đấm thẳng về phía Lương Vĩnh Khang một đấm.
Thế nhưng chỉ bằng vào chút thực lực này của Lưu Minh, thì còn lâu hắn mới chạm được vào người của Lương Vĩnh Khang.
Chỉ thấy, Lương Vĩnh Khang đơn giản để một tay vung lên, liền đem nắm đấm của Lưu Minh chặn lại.
Mà Lưu Minh nhìn thấy một màn này, không khỏi trở nên sững sờ.
“A, mày làm sao lại mạnh như vậy?”
Lúc này nắm đấm của Lưu Minh đã bị bàn tay của Lương Vĩnh Khang nắm chặt, hoàn toàn không có cách nào để rút ra ngoài.
Mà ả tình nhân bên cạnh, thấy như vậy liền gấp hô: “Có ai không? Đánh người, tên này đánh người rồi!”
Lưu Minh nghe thấy ả ta hô to như vậy, nhất thời cả giận mắng: “Cái con ngu này, mày còn không mau gọi người tới, còn ở đó mà kêu la cái gì, hả?”
Ả bị Lưu Minh mắng cho một trận, nhất thời bị dọa sợ.
Nhưng rồi sau đó ả ta cũng tức giận nói: “Anh kêu cái gì, anh còn không mau xử lý hắn đi, tôi đi gọi cho người của mình tới!”
Nói xong, ả ta liền lấy điện thoại ra bấm gọi.
Mà Lương Vĩnh Khang cũng không muốn dây dưa với hai người này, cho nên hắn chỉ lạnh lùng nói: “Lần này chỉ coi như là cảnh cáo, lần sau còn muốn gây sự nữa thì đừng có trách tôi!”
Vừa dứt lời, Lương Vĩnh Khang liền vung chân lên đá một cái vào bụng của Lưu Minh, làm cho hắn đau đớn mà ôm bụng kêu rên một hồi.
Lê Khả Hân một bên đứng xem, một bên hứng khỏi bừng bừng vỗ tay kêu to: “Đánh hay lắm! Đánh hay lắm!”
Vừa rồi trông thấy bộ dạng hèn mọn của Lưu Minh nhìn về phía mình, trong lòng của cô đã tức không thể nhịn được.
Cho nên lúc này hắn bị Lương Vĩnh Khang trừng phạt, trong lòng của cô liền khấp khới vô cùng.
Mà Lương Vĩnh Khang đánh xong Lưu Minh một hồi, tự mình phủi phủi lấy quần áo trên người nói: “Thật sự là bẩn thỉu, làm ô nhiễm hết cả một bầu không khí trong lành! Chúng ta đi thôi, không nên để bọn người này làm cho ô nhiễm, rất dễ bị bệnh dịch đấy!”
Lưu Minh vừa bị đánh xong, còn nghe thấy những lời này, nhất thời giận đến tím mặt, cả người đều đỏ bừng lên.
Mà Lê Khả Hân cũng không ngờ đến, bản lĩnh mắng người này của Lương Vĩnh Khang so với đánh người còn muốn lợi hại như vậy.
Cho nên cô không ngừng mà hưng phấn chạy đến bên cạnh hắn, phụ họa thêm vào: “Đúng đúng đúng, vừa rồi không khí thật sự là trong lành biết bao, tự dưng bị hai người này xông vào, làm cho ô nhiễm hết trơn.
Chúng ta cần phải đi ra ngoài nhanh thôi, nếu không tôi sẽ bị ngạt thở chết mất!”
Lê Khả Hân vừa nói, vừa làm như thể bị nghẹt thở khó chịu, hai mặt liên tục trợn trừng.
Nhìn thấy một màn như vậy, Lương Vĩnh Khang nhất thời cũng trợn người mắt lên nhìn cô, rồi nói: “Này, diễn cũng nên diễn có chừng mực thôi, cô có cần phải diễn lố như vậy không?”
Nghe thấy Lương Vĩnh Khang nói mình như vậy, Lê Khả Hân nhất thời có chút mất hứng, cô bĩu môi nói: “Anh thì biết cái gì chứ? Đây chính là diễn kỹ, là diễn kỹ đó biết không? Hồi trước nếu như không phải cha tôi không cho tôi thi vào trường nghệ thuật sân khấu điện ảnh, thì tôi bây giờ có thể cũng đã nổi tiếng như các ngôi sao hạng A rồi đấy!”
“Xì, cô xem lại mình là ai chứ hả? Cô nói vậy không sợ bị thiên lôi đánh xuống hay sao? Với tài năng diễn xuất của cô, nhiều nhất chỉ có thể đảm nhiệm được vai quần chúng mà thôi! Tôi thấy, cha cô không cho cô đi học trường sân khấu là một quyết định rất sáng suốt! Ít ra, ông ta vẫn còn biết con gái của mình tài năng đến cỡ nào!”
“Anh…”
Bị Lương Vĩnh Khang dùng giọng điệu mỉa mai một hồi, Lê Khả Hân có chút tức giận mà không biết phát tiết đi nơi nào, chỉ có thể hậm hực quơ quơ lấy nắm đấm, nói: “Anh giỏi lắm, đợi đó cho tôi, chờ có cơ hội tôi nhất định sẽ báo lại thù này!”
“Thôi đi cô, cho dù cô có thêm mười năm nữa, vĩnh viễn cũng không thể nào đấu lại tôi đâu.
Đừng nói là tôi không nhắc nhở cô trước, tôi không chỉ biết đánh nhau, tôi còn có võ mồm cực kỳ lợi hại đấy.
Cô đừng có mơ tưởng mà thắng được tôi!” Lương Vĩnh Khang cảm giác nói chuyện trêu chọc với Lê Khả Hân rất thú vị, cho nên hắn nhịn không được lại trêu chọc cô một phen.
Mà đúng lúc này, trưởng bộ phận bán hàng của quầy trang sức Viễn Đông đã từ đằng xa đi tới.
Dù sao một trận náo động vừa rồi cũng không phải là nhỏ, mà Lưu Minh này lại không phải là người dễ trêu vào.
Cho nên lúc này, trưởng bộ phận bán hàng vừa đi tới liền hướng về phía Lưu Minh hỏi: “Nơi này đang xảy ra chuyện gì?”
Lưu Minh đang còn nằm dưới đất ôm bụng, nghe thấy trưởng bộ bán hàng hỏi như vậy, hắn nhất thời đứng bật dậy, chỉ thẳng tay vào mặt Lương Vĩnh Khang nói: “Là hắn đánh tôi, anh hôm nay phải lấy lại công bằng cho tôi!”
Đồng thời, ả tình nhân của gã cũng nhảy xổ tới, chỉ tay liên tục vào người của Lương Vĩnh Khang và Lê Khả Hân nói: “Đúng vậy, là hai người chúng tôi đi vào mua sợi dây chuyền kia trước, nhưng rồi hai người này xuất hiện, đòi mua lại sợi dây chuyền này cho bằng được.
Nhưng chúng tôi không đồng ý, thế là hắn tay liền ra tay đánh người.
Anh nói xem, trên đời này làm sao lại có kẻ ngang ngược như vậy?”
Nghe thấy ả tình nhân của Lưu Minh vừa mới mở miệng ra liền đổi trắng thay đen, trong lòng Lê Khả Hân không khỏi bóc lên ngọn lửa tức giận.
Nhưng mà Lương Vĩnh Khang lúc này lại đưa tay ngăn lại, không để cho Lê Khả Hân lên tiếng.
Mà nữ nhân viên bán hàng, sau một hồi nghe hai người này nói chuyện ngang ngược như vậy, nhất thời nhịn không được, mới lên tiếng nói chuyện: “Thưa quản lý, mọi chuyện không phải như vậy đâu, sợi dây chuyền này là do hai anh chị đây mua trước.
Sau đó hai người này nói muốn mua lại, nhưng anh kia không đồng ý.
Cuối cùng thì bọn họ mới nói qua lại với nhau, rồi anh này ra tay đánh người trước, anh kia chỉ tử vệ mà thôi!”
Nữ nhân viên bán hàng vừa nói, vừa chỉ tay về phía Lương Vĩnh Khang cùng Lưu Minh để giải thích.
Thế nhưng lời này của cô vừa mới nói ra khỏi miệng, trưởng bộ phận bán hàng tức thì gắt lên: “Cô im miệng cho tôi! Nơi này là nơi để cho cô nói chuyện hay sao?”
Nói xong, trưởng bộ phận bán hàng còn hướng về phía Lưu Minh cười lấy lòng: “Anh Minh, em nó chẳng qua chỉ là nhân viên mới vào làm, còn không biết danh tiếng của anh Minh, có gì xin anh Minh bỏ qua cho!”
Lưu Minh mới đầu bị nữ nhân viên bán hàng vạch mặt thì đã vô cùng tức giận, bây giờ nghe trưởng bộ phận bán hàng nói như thế, hắn mới hừ lên một tiếng: “Hừ, từ nay về sau, tôi không muốn cô ta xuất hiện ở trong tòa nhà này nữa! Anh mà còn để cô ta bán hàng ở đây, thì đừng có tranh Lôi Minh này độc ác!”
Trưởng bộ phận bán hàng nghe thế, sắc mặt liền cứng đờ lại, nhưng sau đó hắn lại liên tực gật đầu cười: “Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi! Lời của anh Minh chính là thánh chỉ, em nhất định sẽ làm theo!”
Nói xong, trưởng bộ phận bán hàng còn hướng về phía nữ nhân viên bán hàng lạnh giọng, nói: “Cô nghe thấy gì chưa? Từ hôm nay trở đi, cô chính thức bị đuổi việc rồi!”
Nữ nhân viên bán hàng nghe như thế, tức thì tức giận không nhỏ.
Cô không nghĩ đến quản lý của mình lại là người không lý lẽ như vậy, rõ ràng hai người kia làm sao, cô chỉ đứng ra nói sự thật mà thôi.
Vậy mà người quản lý này lại nghe lời bọn họ, đem cô đuổi việc, đây là cái đạo lý gì?
Tuy trong lòng rất là ấm ức, nhưng nữ nhân viên bán hàng chỉ có thể buồn bực tháo bản tên ra đặt ở trên quầy hàng, rồi sau đó nhìn lấy trưởng bộ phận bán hàng, nói: “Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không làm ở đây nữa!”
Nói xong, cô liền có ý định rời đi.
Nhưng lúc này, Lê Khả Hân đã nhịn không được, lên tiếng nói: “Anh có quyền gì mà đuổi cô ấy đi? Cô ấy chẳng qua là nói lên sự thật mà thôi? Tôi thấy, anh không xứng ngồi vào cái chức quản lý này!”
Trưởng bộ phận bán hàng nghe thấy Lê Khả Hân nói mạnh miệng như vậy, tức thì nghiêm mặt nhìn lại: “Cô là ai? Cô có biết anh Minh là người như thế nào hay không? Tôi có lời khuyên dành cho hai người, hai người nên biết điều mà đứng ra xin lỗi anh Minh một tiếng đi, nếu không lát nữa hai người có chuyện gì xảy ra, tôi không chịu trách nhiệm đâu!”
“Anh đang uy hiếp tôi?!” Lê Khả Hân dù sao cũng có Lương Vĩnh Khang ở phía sau chóng lưng, với lại ở cái đất Nha Trang này, cô không tin lại có người dám động đến mình.
Cho nên lúc này cô không hề sợ lời uy hiếp này của trưởng bộ phận bán hàng một chút nào.
“Không phải là tôi đang uy hiếp cô, mà tôi đang nói lên sự thật thôi!” Trưởng bộ phận bán hàng dường như rất là xem nhẹ thái độ của Lê Khả Hân, một mặt lạnh nhạt nói.
Mà lúc này, Lưu Minh cũng đã hồi phục lại tinh thần, hắn nhìn về phía trưởng bộ phân bán hàng, nói: “Được rồi, chuyện này cứ tính sau đi! Bây giờ, tôi muốn anh đem sợi dây chuyền kia đưa cho bạn gái của tôi, coi như là làm thành tiền bảo kê tháng này đi!”
Nói xong, Lưu Minh còn nhìn về phía Lương Vĩnh Khang tràn đầy khiêu khích.
Mà Lương Vĩnh Khang vừa nghe xong mấy chữ “tiền bảo kê” sắc mặt của hắn liền khó coi lên.
Trạng thái của Lê Khả Hân lúc này cũng không có ngoại lệ..