Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Cái này?” Gã quản lý nhất thời hơi có chút ngập ngừng, nhìn lấy Lưu Minh nói.
Thế nhưng, Lưu Minh vừa thấy biểu hiện của hắn như vậy, tức thì trợn trừng hai mắt lên, gằng giọng: “Thế nào, chỉ là một sợi dây chuyền cỏn con thôi, anh cũng không muốn đưa cho tôi hay sao? Hay là anh muốn tôi đập phá cái chỗ này lên?”
“Dạ, nào có, nào có! Anh Minh cứ bình tĩnh, để em cho người gói sợi dây chuyền này lại!” Gã quản lý càng nghe thì càng khiếp sợ, vội vàng hướng về phía nữ nhân viên bán hàng nói: “Cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau đem sợi dây chuyền này gói lại cho anh Minh?!”
Thế nhưng, khi nữ nhân viên bán hàng nghe được lời này của hắn ta, cô liền lên giọng nói: “Xin lỗi, tôi đã không còn là nhân viên ở đây rồi, anh tự đi mà kêu người khác đi!”
Nói xong, cô liền nhanh chóng rời khỏi quầy hàng.
Mà gã quản lý thì mặt mo đỏ ửng lên, gã quả thật là còn quên mất chuyện này.
Cảm thấy mình có chút mất mặt, cho nên gã quản lý mới chỉ tay về phía nữ nhân viên bán hàng nói: “Cô hãy nhớ đấy?! Tiền lương tháng này của cô, tôi nhất định sẽ trừ đi một nửa.
Để xem cô lúc đó còn có dám ở trước mặt của tôi cao giọng nữa hay không?”
Nữ nhân viên bán hàng lúc này giận đến tím mặt, cô tức thì không hề khách sáo chút nào, nhìn thẳng vào mặt của gã quản lý nói: “Triệu Văn Cường, anh có quyền gì mà trừ lương của tôi? Tôi sẽ đem chuyện này báo lên giám đốc!”
“Hừ, cô có gan thì đi báo đi! Cô đừng quên, cô bây giờ đã không còn là nhân viên của công ty!” Gã quản lý tất nhiên là không chịu yếu thế, gã hung hăng trừng mắt lên nhìn nữa nhân viên bán hàng một trận.
Trước sự hung dữ của gã, cô gái này cũng chẳng thể làm được gì, chỉ có thể uất nghẹn trong lòng mà không nói ra.
Trong lúc này, Lương Vĩnh Khang cũng nhìn về phía Lê Khả Hân nói: “Từ khi nào thì công ty chúng ta cần đến đám xã hội đen đến bảo kê vậy? Chuyện này cô có biết hay không?”
Nghe Lương Vĩnh Khang hỏi thế, Lê Khả Hân lập tức lắc đầu, nói: “Không có, chuyện này tôi không có nghe nói đến bao giờ? Đây tuyệt đối là có sự mờ ám nào ở bên trong đó.
Tôi nhất định sẽ đem việc này báo cáo với chị Nhã Kỳ!”
Nghe thế, Lương Vĩnh Khang mới âm thầm thở ra một hơi.
Hắn quả thật còn sợ công ty dính líu vào đám xã hội đen này, cho nên mới đem nghi ngờ của mình hỏi Lê Khả Hân.
Nhưng nếu như mọi chuyện đã không giống như hắn nghĩ, vậy thì dễ giải quyết rồi!
Sau khi nói chuyện xong với Lê Khả Hân, Lương Vĩnh Khang mới đi về phía trưởng bộ phận bán hàng, Triệu Văn Cường.
Triệu Văn Cường còn chưa biết chuyện gì xảy ra, thì đã cảm thấy đầu óc hoa lên một cái.
“Chát!”
Nguyên cả một bàn tay to đùng của Lương Vĩnh Khang tát thẳng lên trên mặt của Triệu Văn Cường, làm cho hắn cảm thấy say sẩm mặt mình, cả người cứ quay đi vòng vòng.
“Anh… anh dám đánh tôi?” Triệu Văn Cường vừa ôm lấy má phải của mình, vừa chỉ tay về phía Lương Vĩnh Khang nói.
Mà Lương Vĩnh Khang thì rất lạnh nhạt, nhìn lấy gã, nói: “Sợi dây chuyền này là tôi muốn mua trước, anh lập tức gọi nó lại cho tôi đi!”
“Cái này…”
Triệu Văn Cường muốn mở miệng nói thêm cái gì, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt kinh khủng của Lương Vĩnh Khang nhìn về phía mình, hắn lập tức co cổ lại.
Sau đó mới chạy về phía Lưu Minh, nói: “Anh Minh, anh mau giúp tôi xử lý người này đi! Hắn vậy mà dám đánh tôi, tôi muốn phế hai tay hai chân của hắn!”
Nghe Triệu Văn Cường nói ra những lời hung ác như vậy, nữ nhân viên bán hàng đứng ở một bên cảm giác lạnh run, cô dùng ánh mắt tràn đầy lo lắng nhìn về phía Lương Vĩnh Khang.
Nhưng làm cho cô kinh ngạc chính là, Lương Vĩnh Khang vẫn không hề có một chút sợ hãi nào, hắn thậm chí còn lạnh nhạt nhìn lấy Triệu Văn Cường, nói: “Thế nào, một cái tát này không được cân xứng đúng không?”
Triệu Văn Cường nhìn thấy Lương Vĩnh Khang hướng về phía mình bước tới, nhất thời bị dọa sợ.
Hắn không khỏi vội vội vàng vàng mà nấp ở phía sau lưng Lưu Minh, rồi chỉ tay về phía Lương Vĩnh Khang, nói: “Anh muốn làm gì? Nơi này là nơi công cộng, anh đánh người như vậy là làm trái pháp luật, anh có biết hay không?”
Nói xong, Triệu Văn Cường còn tiếp tục nhìn Lưu Minh, bổ sung: “Anh Minh, anh phải giúp tôi thu xếp chuyện này!”
Lưu Minh lúc này rất thản nhiên gật đầu, nói: “Anh cứ yên tâm đi, tôi đã kêu người của tôi đến rồi, rất nhanh sẽ đem hắn xử lý ngay thôi!”
Ngay sau khi lời này của Lưu Minh vừa nói ra, phía bên ngoài đại sảnh đi vào năm sáu người cao to lực lưỡng.
Mà người dẫn đầu lại chính là đại ca Lôi Báo, người đứng đầu băng hội Tiểu Đao.
Ngay khi nhìn thấy Lôi Báo dẫn người đi vào, Lưu Minh lập tức chạy tới trách mắng một phen: “Cậu làm gì mà chậm chạp thế hả? Cậu có biết là tôi đã chờ cậu bao lâu rồi không?”
Lôi Báo bị Lưu Minh trách mắng mấy câu, nhất thời có chút không vui, nhưng ngoài mặt vẫn vui vẻ cười bồi.
Thế nhưng, ngay khi hắn đưa mắt nhìn thấy Lương Vĩnh Khang đứng ở trong này, tức thì bị dọa đến mềm nhũn.
“Anh Minh, anh kêu tôi tới đây là muốn xử lý chuyện gì?” Tuy trong lòng tràn đầy sợ hãi, nhưng ngoài mặt Lôi Báo vẫn tỏ ra điềm tĩnh, nhìn lấy Lưu Minh cẩn thận hỏi thăm.
“Còn có việc gì nữa? Chính là cái thằng oắt con kia muốn gây sự với anh, chú mày phải giúp anh xử lý nó cho đẹp vào!” Lưu Minh vừa nói, vừa chỉ tay về phía Lương Vĩnh Khang.
Nhất thời, Lôi Báo liền nhảy dựng lên.
Hắn vội vội vàng vàng mà kéo tay Lưu Minh lại, cẩn thận nói: “Anh Minh, em thấy chuyện này chúng ta nên bỏ qua đi, dù sao nơi này đông người như vậy, cũng không tiện gây sự đánh nhau!”
Thế nhưng lời này của Lôi Báo còn chưa nói xong, thì thân hình của Lương Vĩnh Khang đã xuất hiện ở trước mặt của hắn.
Sau đó, cũng không chờ cho Lôi Báo kịp phản ứng, hai bàn tay của Lương Vĩnh Khang đã tức thì vung lên, tát mạnh lên trên mặt của Lôi Báo hai cái.
“Bốp!”
“Bốp!”
Lôi Báo bị tát đến đàu óc choáng váng, cả người liên tục lảo đảo ra phía sau mấy bước.
Mà Lưu Minh không nghĩ đến Lương Vĩnh Khang lại đột nhiên xuất thủ như vậy, cho nên lúc hắn phản ứng lại thì Lương Vĩnh Khang đã đi xa.
“Khốn nạn, mày vậy mà dám đánh người của bọn tao?” Trong lòng phẫn nộ quát lên một tiếng, Lưu Minh tức thì nhìn lấy mấy tên đàn em còn lại, quát lên: “Tụi mày còn đứng ngây ra đó làm gì nữa? Còn không mau đi tới xử lý thằng khốn đó!”
Thế nhưng đám đàn em này của Lôi Báo, lần trước đã trải qua trận đòn của Lương Vĩnh Khang, bọn hắn làm sao mà dám liều mạng xông lên.
“Ông không thấy hay sao? Ngay cả đại ca của bọn tôi đều bị đánh cho không có một chút lực phản kháng, ông kêu chúng tôi chạy qua, là để chịu đánh hay gì?”
Trong lòng của đám đàn em Lôi Báo lúc này đều có cùng một suy nghĩ như vậy.
Mà Lôi Báo sau một hồi choáng váng, hắn rốt cuộc cũng đứng vững thân hình, sau đó nhanh chóng chạy đến lôi kéo tay của Lưu Minh lại.
Lưu Minh thấy như thế, tức thì nóng giận nói ra: “Lôi Báo, cậu hôm này ăn không no hay sao? Làm thế nào lại để cho thằng oát đó đánh không kịp trở tay như vậy?”
Lôi Báo nghe Lưu Minh nói thế, tức thì trong lòng mắng thầm không thôi.
Nếu như biết được hôm nay người mà Lưu Minh chọc đến, chính là ôn thần Lương Vĩnh Khang, cho dù thêm cho hắn mười cái lá gan, hắn cũng không dám nhận lời chạy đến.
“Anh Minh, tôi nghĩ là chuyện này anh nên bỏ qua đi, người đó thật sự là không dễ chọc đâu!” Lôi Báo lúc này nhẹ giọng ở một bên khuyên nhủ Lưu Minh.
Thế nhưng Lưu Minh vừa mới nghe xong, tức thì quát lên: “Mày nói cái gì? Mày muốn bỏ qua cho nó? Mày có phải là ăn cơm mềm nhiều quá rồi nhũn ngươi luôn hay không? Chỉ bằng vào một thằng oắt con như nó, mày còn sợ hãi như vậy.
Thế thì sau này mày còn lăn lộn làm gì ở cái đất Nha Trang này nữa?!”
Lôi Báo nghe thế không khỏi liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó mới chậm rãi nói: “Em đã nói rõ với anh rồi, người này tuyệt đối không thể dây vào, anh nếu không chịu nghe em, sau này có chuyện gì thì đừng có hối hận!”
Sau một lúc nổi nóng, lại nghe giọng điệu của Lôi Báo như vậy, rốt cuộc Lưu Minh cũng nhìn ra có điểm không thích hợp, chính vì vậy hắn mới cẩn thận hỏi thăm: “Chẳng lẽ tên đó có thân thể gì kinh khủng, cho nên mày mới sợ như vậy sao?”
Lôi Báo tất nhiên là cũng thăm dò qua thân phận của Lương Vĩnh Khang, cho nên hắn rất nhanh chóng lắc đầu đáp lại.
Nhìn thấy như thế, Lưu Minh cũng bắt đầu nhíu mày lại.
Thế nhưng lúc này, Lôi Báo nhìn thấy Lương Vĩnh Khang liếc mắt nhìn về phía mình, tức thì bị dọa cho sợ hết hồn.
Thế là hắn vội vội vàng vàng mà kéo theo Lưu Minh chạy đến bên cạnh của Lương Vĩnh Khang.
Trước ánh mắt tò mò và kinh ngạc của tất cả mọi người, cả Lôi Báo và đám đàn em đi theo phía sau của hắn, đều cúi thấp đầu xuống, nói: “Đại ca, chuyện vừa rồi chỉ là một chút hiểu lầm, hy vọng đại ca bỏ qua cho chúng em lần này!”
Hành động này của Lôi Báo, tức thì dọa cho những người xung quanh kinh hãi không thôi.
Bọn họ đều bắt đầu không ngừng suy đoán, rốt cuộc Lương Vĩnh Khang lại có thân phận như thế nào, mà khiến cho một người rất có tiếng tăm hung tàn như Lôi Báo phải sợ hãi cúi đầu như thế.
Nhưng hành động tiếp theo của Lương Vĩnh Khang còn làm cho tất cả bọn họ chấn động hơn.
Chỉ thấy, Lương Vĩnh Khang lần nữa vung tay, đem khuôn mặt đã sưng đỏ của Lôi Báo tát thêm hai phát.
Lúc này, lực đạo so với trước kia đã giảm đi rất nhiều, nhưng Lôi Bảo vẫn có thể cảm nhận được sự đau rát ở phía trên.
Tất cả mọi người đều trực tiếp sợ đến ngây người.
Nhất là Lưu Minh, hắn không nghĩ đến cái tên Lương Vĩnh Khang này lại xuống tay độc ác như vậy, liên tục ở trước mặt mọi người đem khuôn mặt của Lôi Báo đánh cho sưng húp lên.
Mà Lôi Báo thì chỉ có thể khúm núm, không dám phản ứng một lời.
“Tôi trước đây từng là lính đặc công, tôi đối với mấy việc thu tiền bảo kê này rất là chướng mắt! Sau này anh còn để tôi bắt gặp thu tiền bảo kê một lần nào nữa, thì đừng trách tôi tại sao không khách khí.
Lần sau, tôi sẽ không có ra tay nhẹ nhàng như vậy đâu!”
Đánh cho Lôi Báo hai cái tát, Lương Vĩnh Khang một bộ lạnh lùng nhìn lấy đám người bọn họ, nói ra một câu cực kỳ bá đạo.
Mà Lê Khả Hân đứng ở bên cạnh, nhìn thấy cảnh tượng như thế, tức thì hai mắt rực sáng lên, cô có cảm giác như, hôm nay Lương Vĩnh Khang thật sự rất là đẹp trai!.