Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Huong August
Ca nô đã dừng lại, đây là nơi biển nông của thềm lục địa, du khách có thể bắt gặp cá heo dễ dàng.
Lữ khách trên thuyền lấy lại tinh thần từ sự phấn kích tốc độ vừa rồi, đều hào hứng bừng bừng thảo luận với nhau, biểu đạt sự kích động vừa trải qua, chỉ là rất nhanh, mọi người đã chuyển sang mục tiêu lần này, bắt đầu nhìn mặt biển chung quanh tìm kiếm bóng dáng cá heo.
Lúc này trông về phía xa xa, chiếm hết tầm mắt là màu lục rộng lớn, nhưng đứng ở khoảng cách mà gần quan sát, phát hiện mặt ngoài là màu xanh dương nhàn nhạt, dần dần biến thành xanh nhạt, theo sự chiếu xạ của ánh mặt trời, góc độ bất đồng thì màu sắc không giống nhau, dưới nước còn có thể thấy những điểm trắng mờ hồ, chính là bọn sứa du đãng khắp nơi.
Trong lúc nhất thời, ca nô trở nên huyên náo, Trương Thiến nhìn những cơn sóng lớn dập dềnh trên mặt biển, bên tai là giọng nói của Lâm Trung truyền tới. Cậu ta đang thận trọng dỗ Lý Đan Đan, không để cô gây rối, Lý Đan Đan nghiêng đầu không nghe, biểu tình giận dỗi, giọng nói nũng nịu để lộ tâm trạng ngượng ngùng của cô gái.
Trương Thiến cảm thấy hâm mộ, nghĩ đến động tác vừa rồi của hắn lại không biết làm sao, chỉ có thể tiếp tục ngẩn người nhìn mặt biển.
Hai người Trương Thiến và Tôn Đông Mặc đều không nói gì, một người ngượng ngùng, người còn lại chột dạ. Đối lập với cái náo nhiệt bên phía du khách, nơi này có vẻ vô cùng an tĩnh.
Tôn Đông Mặc giữ bình tĩnh thuận thế thu hồi cánh tay mình, xoay người ngồi đàng hoàng. Hắn rất hài lòng với phản ứng của Trương Thiến, ít nhất chứng minh mình cũng không phải đơn phương, khi đối mặt với hắn cô cũng xấu hổ.
Hắn đưa mắt nhìn biển xanh phương xa, trong lúc mơ hồ, có con gì đó nhảy lên lại lặn xuống, cá heo ư?
Nhìn cô gái bên cạnh đang đưa lưng về phía mình, lại nhìn về nơi xa, cho đến khi có du khách phát hiện ra nó, Tôn Đông Mặc vẫn không lên tiếng, hắn nhìn thấy lỗ tai cô rất đỏ, hiện tại nhất định không có thời gian quan tâm tới cá heo.
Đúng là Trương Thiến đang cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình, du khách ồn ào căn bản không ảnh hưởng tới cô, cô cảm thấy mình thật vô dụng, luôn vì chút dịu dàng của hắn mà tâm hồn rung động, loại cảm giác không thể nắm giữ như vậy thật không tốt.
Lúc trở về, mặc dù Trương Thiến vẫn khẩn trương nhưng không còn sợ hãi nữa, có lẽ trong tiềm thức cô đã khẳng định rằng có một người luôn âm thầm bảo vệ mình? Cô mơ hồ cảm giác thấy bản thân không thể cự tuyệt Tôn Đông Mặc.
Xuống thuyền, Trương Thiến cởi áo cứu sinh, sắc mặt cô hơi trắng, tùy ý vỗ vỗ, thấy Tôn Đông Mặc đi tới, thuận miệng lấy cớ chật vật chạy đi mua đồ.
Trước kia, mỗi lần hắn đều khiến cô thất vọng, luôn bước trước một bước, xa lại càng xa, một lần lại một lần khiến Trương Thiến không thể đánh cuộc.
Cho đến khi Trương Thiến đi xa, mới vừa xuống thuyền, Lý Đan Đan tiến lên trước một bước, đứng bên cạnh Tôn Đông Mặc, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôn Đông Mặc, lần này cậu nghiêm túc chứ?”
Từ lúc đi ca nô, nét mặt Trương Thiến đã có gì đó không đúng, mặc dù cô có ý tác hợp hai người, nhưng cô lại càng không hy vọng thấy Trương Thiến đau lòng.
“Cái gì?”
“Cậu thật sự thích Trương Thiến chứ, không được phép đùa giỡn tình cảm cô ấy, phải biết rằng lần trước cậu không từ mà biệt, khiến Trương Thiến khốn khổ rất nhiều.”
Tôn Đông Mặc không nói gì, hắn cho là mình không cần phải hứa hẹn điều gì, chỉ cần nghiêm túc chứng minh bằng hành động là được.
“Tôn Đông Mặc, tôi thực sự không hiểu nổi cậu, rốt cuộc tình cảm mà cậu dành cho mối quan hệ này là gì? Cậu ra đi trong im lặng, Trương Thiến cũng bị bệnh!” Thật ra Lý Đan Đan không biết quan hệ giữa hai người này là gì, nhưng đương sự Trương Thiến bỗng dưng đổ bệnh, trực giác phái nữ nói cho cô biết, giữa hai người nhất định có liên hệ gì đó.
Trương Thiến không muốn nhắc tới, Lý Đan Đan cũng không cưỡng ép cô nói ra, nhưng chắc chắn Tôn Đông Mặc biết gì đó, lấy thông tin từ hắn cũng tốt.
Tôn Đông Mặc ngây người, bị bệnh? Làm sao có thể, thân thể cô rất tốt. Là tâm bệnh? Không đúng, cô không phải là người đa sầu đa cảm. Vậy chuyện gì đã xảy ra?
Hắn nhớ ngày đó khi rời đi, thời tiết lúc ấy có phần âm u, mây che kín bầu trời, tựa như tâm tình lúc ấy của hắn vậy, rất u ám, đối với Trương Thiến là áy náy, đối với ba là lo lắng, tâm thần vẫn không yên.
Cho nên sau đó hắn không nhìn ngoài cửa sổ nữa, đeo tai nghe lên nhắm mắt giả vờ ngủ say, không ngờ sau đó ngủ quên mất.
“Ngày tôi đi, trời mưa phải không?” Tôn Đông Mặc do dự hỏi.
“Ai, cậu vừa nói, tôi cũng có chút ấn tượng, ngày đó xác thực mưa rất lớn đấy.” Lý Đan Đan gật đầu, ngày đó sấm sét rất lớn, chung cư bị mất điện, làm hại cô khổ sở bao nhiêu, ấn tượng khắc sâu đến bây giờ.
Nhưng điều này có liên quan đến Trương Thiến? Cô ấy sẽ không ngốc vậy chứ? Trời mưa còn đứng bên ngoài? Nhìn bộ dáng Tôn Đông Mặc cau mày trầm mặc không nói, Lý Đan Đan kinh ngạc, không phải cô đã đoán đúng đó chứ?
Tôn Đông Mặc cau mày, bởi vì hắn nhớ lại lần trước đưa cô về nhà, trong đường hầm cô đã nhắc tới vấn đề kia, trong bóng tối không thấy rõ nét mặt cô, nhưng giọng nói có điểm không đúng, chỉ là lúc ấy hắn không chú ý tới...
“Ai, cậu đừng ngẩn người nữa, nói cho tôi biết, nếu cậu không phải nghiêm túc, vậy thì cách xa cô ấy ngay! Thiến Thiến nhà tôi không phải con rối để cậu muốn làm gì thì làm.”
Lý Đan Đan rất tức giận, có thể nói, tình cảm giữa bọn họ Lý Đan Đan chứng kiến từ đầu tới cuối, ngoại trừ chuyện hai người dây dưa khiến người ta gấp gáp, cô vốn rất coi trọng cặp đôi này. Nhưng hiểu ý Tôn Đông Mặc, hoá ra hắn ta là đầu sỏ gây ra chuyện Trương Thiến ngã bệnh.
Mặc dù ý nghĩ bị cắt đứt, nhưng Tôn Đông Mặc không để ý đến Lý Đan Đan, bởi vì người kia đã cầm mấy chai nước suối đi tới bên này rồi, quần áo của cô còn hơi ướt, dán lên cơ thể, lộ ra dáng người lung linh, trông thật gợi cảm.
Cô như vậy thật hấp dẫn, nhưng hắn ghét ánh mắt người khác nhìn cô.
Vốn Tôn Đông Mặc muốn đi sâu vào cuộc sống của cô, để cô có thói quen với sự tồn tại của mình, tựa như lúc sơ trung đã làm, không hề để tâm đến nam sinh khác, trong mắt cô chỉ có một mình hắn, dần dần, từng tí một, sớm muộn sẽ có một ngày trong lòng cô chỉ tồn tại một người duy nhất là hắn.
Nếu như không có sự kiện năm đó, tin tưởng sau này hai người sẽ học chung cao trung, chung quanh toàn người xa lạ, như vậy bạn học cùng lớp cũ nhất định có vị trí đặc biệt trong lòng cô. Trở thành bạn thân cũng là chuyện nước chảy thành sông.
Đáng tiếc, trêu ngươi nhất lại chính là cụm từ “ngoài ý muốn” này.
Mới ba năm không thấy, Trương Thiến trưởng thành lên nhiều, có chủ ý của mình, càng thêm rực rỡ. Không biết tại sao, càng đến gần cô, cô lại càng phát bài xích hắn.
Tôn Đông Mặc không biết là vì sao lại khiến cô trở thành con nhím phòng bị người khác đến gần như vậy, cũng không biết trong lòng của cô nghĩ gì, nhưng hiển nhiên, phương thức dần dần dung nhập ôn hòa này cũng không phải là một sách lược tốt.
Trong quân ngũ hắn học được rất nhiều điều, trong đó có câu tính trước làm sau, hắn đã sớm tiến hành kế hoạch này rồi.
Thực ra hắn không phải là người nghiêm túc đứng đắn như bề ngoài, đặc biệt hoàn cảnh gia đình khiến Tôn Đông Mặc có phần bá đạo duy ngã độc tôn, không nhớ rõ từ lúc nào đã sinh ra hảo cảm với cô gái ấy, một lần vô tình nghe cô nói chuyện, mặc dù lúc ấy không chú ý tới, nhưng sau đó theo bản năng hắn thay đổi rất nhiều.
Tôn Đông Mặc còn nhớ rõ, khi đó khuôn mặt Trương Thiến tròn tròn như quả táo, đỏ hồng đầy khát khao, hắn nhớ rõ lúc ấy cô đã nói:
“Mình à, mình thích dạng nam sinh… lạnh lùng, có bộ mặt than. ”
“Bởi vì dạng nam sinh này thường rất kiệm lời, hơn nữa có tinh thần trách nhiệm, nhận định một người sẽ thủy chung như một. Ai lại muốn lão công tương lai của mình lại là kẻ đào hoa.”
“Yêu nhiều người sẽ mệt mỏi, kết đôi cũng cần nhiều thời gian thích ứng, cuối cùng nếu như chia tay, vừa lãng phí thời gian, lãng phí tiền bạc, còn lãng phí tình cảm. Với mình, chỉ cần một bạn trai là đủ rồi, chính là người sau này mình kết hôn.”
“Tiền, không cần quá nhiều cũng không thể quá ít, đủ dùng là được. Nhiều một chút mình cũng không quá để ý. Sau này có một cuộc sống đơn giản, an nhàn là được rồi.”
“Về sau, mình muốn sinh hai đứa bé, một nữ, một nam, chị gái có thể chăm sóc cho em trai.”
“Già rồi, có thể cùng lão công ngồi trên xe lăn ngắm hoàng hôn. Mình thương đối tùy hứng, muốn chết trước hắn, dù sao người ở lại mới là người đau lòng nhất…”
Bất tri bất giác, ba năm quân sự hóa, tiềm thức dẫn đường, để hắn nỗ lực đạt được mục tiêu lớn hơn. Bởi vì ngụy trang quá lâu, thiếu chút nữa hắn đã quên mất con người thực sự của mình. Trong xương, hắn vẫn là một thằng đàn ông bá đạo.
Cho dù là mèo trắng hay mèo đen, bắt được chuột đều là mèo tốt!
Nếu phương pháp từ từ, mưa dần thấm lâu không có tác dụng, vậy thì đổi chiến thuật thôi!
Tôn Đông Mặc nở nụ cười cuồng quyến, bộ dạng khác thường khiến Trương Thiến vốn ở xa xa phải dừng bước.
Tôn Đông Mặc nheo mắt lại, tiện tay cởi áo phao cứu sinh bỏ qua một bên, trông cực kỳ khí phách tự nhiên, tất cả xung quanh đều làm nền cho hắn, cặp mắt đen như mực chăm chú nhìn Trương Thiến, chú ý tới bộ dáng khẩn trương của cô, hắn thú vị cong khóe môi.
Bản thân Đông Mặc đã rất đẹp trai, chỉ là bình thường hay nghiêm mặt khiến người ta cảm thấy khó tiếp xúc.
Hôm nay, hắn tựa như biến đổi thành một người hoàn toàn khác, khuôn mặt khác, phong thái khác, lông mày cao, bởi vì nheo mắt mà trông dài thêm, khiến cặp mắt xếch lại càng thêm sức quyến rũ bốn phía.
Tôn Đông Mặc không nói gì, chỉ duỗi chân ra, ưu nhã lại nhanh nhẹn như một con báo, chạy đến bắt lấy cánh tay Trương Thiến, kéo cô chạy.
Trương Thiến ngây ngốc bị hắn kéo tay chạy đi xa, chai nước khoáng “bịch” một tiếng rơi xuống đất, nảy lên, sau đó lăn ra xa.