Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lại lần nữa nhìn thấy tên yêu nghiệt đó, Trương Thiến bày tỏ mình bị kinh sợ rất lớn. Sau khi trở về từ toilet, cô không nói lời nào, cứ như vậy yên lặng ngồi đó, cho tới bây giờ còn không biến chuyển. Y có ý gì? Rốt cuộc có nhận ra cô hay không? Nụ cười kia ngụ ý điều gì chăng?
Thật ra với ngoại hình xinh đẹp của Trương Thiến, khi vừa bắt đầu đã có người muốn mời cô lên hát, nhưng, bất hạnh là suy nghĩ của bọn hắn lại không cùng tần số với cô. Trương Thiến trừng mắt nhìn bọn họ, hiển nhiên tâm tư người ta căn bản không đặt ở đây.
Cuối cùng, Minh Dương chạy trốn vẫn bị người ta kéo ra hát một bài, nhưng Trương Thiến bằng vào thần kinh thép vẫn ‘thật thà ngoan ngoãn’ ngồi ở chỗ đó đến khi tụ hội kết thúc.
Thật vất vả ra ngoài chơi một chuyến, dĩ nhiên không thể đơn giản đi về như vậy, mọi người thương lượng một chút, quyết dạo chợ đêm một vòng. Trong nam sinh có mấy bạn bày tỏ mình phải về, họ cũng không miễn cưỡng, dù sao bọn họ không phải quá thân quen, người ta không có nghĩa vụ kia, không phải sao.
Nhưng Tiểu Bạch và Vu Huy xung phong nhận việc lưu lại, nói gì mà phải kiên trì đến nơi đến chốn, nhất định phải đưa các cô đưa trở về ký túc xá an toàn mới được.
Thật thân sĩ đấy.
Ngay sau đó mấy người được bọn Tiểu Bạch lái xe đưa đến chợ đêm thành phố J, chợ đêm rất phồn hoa, người cũng nhiều, mua bán đồ gì cũng có, tiếng mặc cả, tiếng thét, tiếng nói chuyện tô đậm không khí náo nhiệt suốt con đường.
Trong loại hoàn cảnh này, Trương Thiến rất nhanh đã buông lỏng tâm tình, không phải y chỉ là lợi hại một chút thôi sao, trên người chị đây còn có không gian tùy thân đấy.
Người tương đối nhiều, tất cả mọi người phân tổ mà đi, sạp hàng bên đường nhiều vô số, hỗn tạp, nhìn kỹ còn có thể tìm được ít đồ tốt. Trương Thiến liền đi tìm vài vật nhỏ giá rẻ, giống như miếng lót chuột, miếng bịt mắt…, một cái chỉ cần tám nguyên, còn chờ cái gì nữa, quả quyết mua lại.
Dưới tình huống nhiều người tối kỵ nhất là đi lạc, tuy nói là phân tổ mà đi, nhưng đều ở phạm vi tầm mắt bên trong lẫn nhau, không tìm được liền hét một tiếng, dù sao chung quanh đều là tiếng người nói chuyện, mặc cả, không ai để ý đến bạn nói nhỏ hét to.
Trương Thiến thường không đi dạo phố, không phải không thích, mà là trong loại hoàn cảnh này, cô không quản được suy nghĩ của mình, cứ buông lỏng như vật, ai u, một tuần sẽ không có ăn.
Đối với khu mua sắm mà nói, chuyện Trương Thiến không nguyện ý đối mặt nhất chính là lúc bạn cảm thấy vật này không tệ, giá tiền cũng thích hợp, cộng thêm những người bên cạnh ủng hộ, một lần kích động, mua.
Kết quả trở về nhìn lại, mặc dù đồ rất tốt, giá tiền cũng rẻ, nhưng bạn sẽ phát hiện căn bản bạn chưa dùng tới chúng.
Thật vất vả mới dạo hết một vòng chợ đêm, đã chín giờ rưỡi rồi, trời tối muộn, trước khi trở về ký túc xá, họ mời Tiểu Bạch và Vu Huy ăn mấy đồ ăn vặt, mặc dù không đáng tiền, nhưng cũng biểu đạt một chút tâm ý của họ.
Lúc trở lại Trương Thiến và Minh Dương ngồi trên xe Vu Huy, dọc theo đường đi Minh Dương đều ở nói chuyện với Vu Huy, dáng vẻ hưng phấn khiến Trương Thiến phải nhìn cô vài lần, từ khi nào thì quen thuộc như vậy rồi.
Trở lại phòng ngủ, thấy một đống đồ đặt ở trên giường, Trương Thiến khóc không ra nước mắt, quả nhiên lại xài tiền bậy bạ rồi!
Miếng lót chuột, vốn đã có một miếng lót chuột chất lượng rồi, kết quả hám rẻ lại mua thêm một cái.
Bịt mắt, khi mua chỉ nghĩ đến chỗ tốt của bịt mắt, kết quả lại không có suy tính đến mấy tình huống, kê gối đầu nằm ngủ muốn bịt mắt làm cái gì nha.
Lắc tay, cái này không đáng nhất rồi, cảm thấy dễ nhìn, mang vào cũng xinh đẹp, nhưng là tay ngay cái đồng hồ đều không mang, bạn có thể trông cậy vào chuyện người đó sẽ mang một vòng ngọc trai lắc lắc khắp nơi sao?
Thật may là không có mua hoa xương rồng, nghe nói hoa xương rồng đặt cạnh máy tính có thể chống phóng xạ, Trương Thiến suy tính thật lâu mới quyết định không mua, nếu thật sự mua về, vật kia phải đặt nới nào đây, loại nhỏ, để trên bàn thì tạm được, nếu lại thêm một hoa xương rồng, không chừng lúc nào vô ý đâm vào mặt!
Trên giường còn có một chiếc váy, váy liền hoa nhí, chất liệu không tốt chút nào, nhưng thắng ở vẻ ngoài xinh đẹp và giá tiền tiện nghi, hơn nữa nó không chỉ làm áo đầm, còn có coi nó như một cái váy đơn thuần, kết hợp với một cái áo bên trên, vừa tạo phong cách mới lạ, thời thượng lại xinh đẹp.
Phòng họ sáu người mỗi người mua một cái, Trương Thiến chọn màu xanh da trời, màu sắc từng tầng một dần dần đậm hơn, hết sức có tầng thứ, làm váy liền mà nói có vẻ lộ nhiều da thịt, nhưng nếu cộng thêm một cái áo khoác tay ngắn nhỏ bên trên thì tốt rồi.
Sáu người sáu màu, họ tính thời điểm lớp học tụ hội sẽ mặc bộ này, khi đó thời tiết đã nóng lên rồi, mặc trang phục loại này sẽ rất hợp với tình huống.
Bận việc mấy ngày, cuối cùng chuyện phòng ốc Trương Tiểu Trữ và Triệu Duy về chuyện cũng được giải quyết, phòng ở ngoài trường, cách trường học khá xa, nhưng không sao, qua một thời gian ngắn nữa họ tính mua một cái xe đạp, như vậy không chỉ qua lại trường học dễ dàng, đi chơi đâu đó cũng tiện.
Nhanh chóng đã đến thời gian thi tiếng Anh cấp 6. Tiếng anh cấp bốn mà nói, trong phòng ngủ chỉ có Lữ Nhất Y là chưa có, Lữ Nhất Y cái gì cũng giỏi, chính là cuộc thi cấp bốn, tức chết cô, cô trời sinh đã xung khắc với tiếng Anh, tại sao tiếng Trung không phải là thứ tiếng thông dụng trên thế giới! Để người nước ngoài đi học tiếng Trung Quốc đi!
Oán hận thì oán hận, nhưng vẫn phải cố gắng làm bài, nếu lần này còn không qua, như vậy thời điểm thực tập còn phải trở lại thi, điều này thật mất mặt, phải qua được vách đá dựng đứng này! Lữ Nhất Y cột dây đầu làm động tác phấn đấu!
Trương Thiến lần đầu thi cấp sáu, không thông qua, cô cũng không có ý định thi lại nữa, muốn loại người tích cách trạch như cô đối thoại với người ngoại quốc, chuyện như thế, đợi thêm tám trăm năm nữa đi.
Năm ngoái Từ Tiếu bỏ lỡ cuộc thi, cho đến bây giờ chưa qua, tháng này vẫn theo đám học sinh cùng nhau học tập, tranh thủ thời gian thực tập thi.
Hiện tại Minh Dương cũng rất vội, vội vàng yêu thương, cô và chàng lính Vu Huy đó rất tốt, điện thoại thường xuyên gọi, tháng này vẫn có liên hệ, nhưng hai người đều có tính tình xấu hổ, đến khi sắp tốt nghiệp rồi mà còn chưa nói lời thẳng thắn, thật đen đủi.
Thừa dịp bây giờ còn chưa thực tập, tất cả mọi người có thời gian, thời gian và địa điểm vui chơi tụ hộ đã định, trước kỳ thi cuối kì một tháng, như vậy cũng sẽ không làm trễ nãi học tập, mục đích chính là khu vui chơi “Thiên đường vui vẻ” thành phố D!
Đã là người lớn, không tồn tại hiện tượng đi lạc, đặt vé tập thể, ngày hôm đó tự do hoạt động ở thành phố D, đến tối đúng giờ có mặt lại khách sạn, hôm sau lại đi khu vui chơi, chơi đến chiều, buổi tối đi xem phim, rồi về khách sạn ở một đêm, buổi sáng ngày thứ ba đến bờ biển Hoàng Kim chơi một vòng, buổi chiều trở về trường!
Nhà Trương Thiến ở ngay bản địa, dì cả vẫn còn làm việc trong “Thiên đường vui vẻ”, có miễn phí vé vào cửa, đối với lần này, Trương Thiến cúi chào với bạn cùng phòng, cô bày tỏ: ở đây mình quen, làm người dẫn đường cho các cậu!
Xuống tàu hỏa, lại ngồi một đoạn xe buýt, cuối cùng đã tới điểm cuối.
Lớp trưởng vỗ vỗ tay ý bảo mọi người nhớ lưu địa chỉ khách sạn, sau đó liền giải tán.
Về quê hương của mình, Trương Thiến bày tỏ rất hưng phấn, vẫn thì thầm giới thiệu cho mọi người về tình huống nơi này: “Khách sạn kia mình biết, ngồi xe buýt số 1 rất nhanh là có thể đến, đến lúc đó hỏi thăm một chút sẽ biết.”
“Xe taxi cũng quá đắt, có lúc bọn họ căn bản cũng không nhìn số km, trực tiếp ra giá cho các cậu.”
“Vốn là người bản địa, giá tiền rất phải chăng, chẳng qua nếu như để người ta biết cậu là vùng khác, vậy cũng không nói chính xác được.”
“Các cậu muốn thuê xe đạp không, xe đạp đôi, mình có thể mang các cậu đến bờ biển dạo một vòng, đi bộ cũng có thể đến, nhưng quá lãng phí thời gian.”
Tháng sáu, thời tiết Thành phố D quả nhiên rất nóng, cho dù mặc áo mát mẻ đến thế nào, mọi người vẫn là nhịn không được muốn ngâm người trong nước, Trương Thiến mang theo các bạn phòng ngủ dạo quanh một vòng, để các cô biết thêm một chút về quê hương đang ngày một xanh hóa.
Đây là nơi Trương Thiến tự hào nhất, quẹo một chỗ, gió mát thổi tới, xa xa có thể nhìn thấy một mảnh bãi biển xanh thẳm, trên bãi biển Hoàng Kim, từng chiếc ô nghỉ mát đan xen nhau như những ông mặt trời nhỏ, dưới nước còn có rất nhiều điểm đen nhỏ, đó là du khách bơi lội!
Trương Thiến đi xe đạp đôi, Minh Dương ngồi phía sau cô, loại xe này có chỗ tốt là chỉ cần một người đạp, sẽ mang cả hai người cùng đi.
Hai bên đường là một dãy hải sản phơi khô, Trương Thiến nhìn những thứ này, không khỏi có một loại cảm giác quen thuộc, đúng không? Vào bốn năm trước, mùa hè lên đại học năm đó, hình như cô và Tôn Đông Mặc gặp nhau ở đây, còn có Hứa Hoan và Lý Đan Đan, họ đều ở đây cùng nhau chụp ảnh chung.
Trương Thiến dần dần dừng xe lại, ngơ ngác nhìn cảnh tượng quen thuộc hai bên đường. Trong đầu là những hình ảnh về kiếp trước, kiếp này.
“Thiến Thiến.”
“Thiến Thiến! Cậu làm sao vậy?”
“Trúng gió rồi à.”
“Mang nước lại, nhanh lên một chút.”
Khi Trương Thiến lấy lại tinh thần, Trương Tiểu Trữ vừa khéo cầm một chai nước suối chuẩn bị đổ lên mặt cô.
Trương Thiến đầu đầy vạch đen, lão đại, có ai cứu người như cậu không?!