Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dù trên gương mặt không có chút tức giận, dù giọng nói vẫn bình thản không thay đổi, nhưng không hiểu vì sao đối mặt với sự chất vấn của anh, nhìn vào ánh mắt khó đoán ấy, Khương Hiểu Kỳ đột nhiên rùng mình. Trong lòng lo sợ, nhất thời cô ta không nói được lời nào.
Hạ An An thầm than một tiếng, người đàn ông này vốn buồn vui đều không thể hiện ra mặt. Song, nghe anh hỏi như thế, cô cũng có thể đoán được là anh đang tức giận.
Hạ An An liếc mắt nhìn Khương Hiểu Kỳ, người đàn bà này thật lắm chuyện. Cô ta đang định giải thích gì đó thì Bạch Tập Thần lên tiếng: "Tất cả đều là chuyện trong quá khứ. Khi đó mọi người không hiểu chuyện, chỉ là trò chơi yêu đương của trẻ con vậy thôi. Anh Hoắc không cần để trong lòng."
Hoắc Minh Hiên nghe xong, quay đầu hỏi Hạ An An: "Thật không?"
Hạ An An lập tức gật gật đầu với anh.
"Ừ." Anh nhẹ giọng đáp, không thắc mắc thêm gì nữa.
Lúc này, không khí xung quanh mới dễ chịu một chút.
Hồi sau, có thêm một số người nữa đến lấp đầy chỗ kín trong phòng, cuộc họp mặt có thể coi như là náo nhiệt.
Do Hạ An An không uống rượu nên số rượu mọi người mời cô đều bị Hoắc Minh Hiên từ chối. Vì đã biết thân phận của anh nên họ vừa kính trọng vừa sợ anh, vậy nên đều chẳng phản đối lời nào.
Qua ba vòng rượu, ông chủ của Đại Tô Hàng đến phòng họ. Ông chủ này tầm khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, mặc một bộ trang phục thời Đường. Bộ trang phục hơi chật nên khoe cái bụng tròn xoe của ông.
"Chà chà, tôi phải tranh thủ tới kính Hoắc tổng một ly, khó có cơ hội được Hoắc tổng đến nhà hàng nhỏ này. Các vị đều là bạn học của Hoắc phu nhân, coi như cũng là bạn của tôi. Hôm nay, tôi thay Hoắc phu nhân đãi mọi người bữa cơm này, trong nhà hàng có món ngon gì các vị cứ tự nhiên gọi."
Mọi người nghe xong liền liên tục cảm ơn ý tốt của chủ quán. Ông chủ Đại Tô Hàng thấy vậy, khoát khoát tay: "Không cần cảm ơn tôi, có cảm ơn thì nên cảm ơn Hoắc tổng thì hơn."
Bọn họ lập tức quay sang nịnh nọt Hoắc Minh Hiên.
Sau khi cơm nước ở Đại Tô Hàng xong đã là mười giờ tối. Vì được miễn phí, nên mọi người ăn rất nhiệt tình. Hạ An An trước khi đi còn được mấy bạn học kéo lại bày tỏ hâm mộ.
"An An, đúng là không ngờ cậu lấy được anh chồng tốt như vậy, lại còn đẹp trai nữa." Đại biểu khoa tiếng Anh không chút che giấu sự ngưỡng mộ.
Hạ An An bất đắc dĩ cười cười: "Cậu quá khen rồi, anh ấy thật ra cũng...không tốt đến vậy."
Trương Thụy Lệ liền nói: "An An khiêm tốn rồi. Hôm nay bọn này được ăn sướng miệng không phải nhờ anh Hoắc đó sao? Coi bộ sau này muốn ăn muốn uống miễn phí, cứ rủ cậu đi chung là được."
Hạ An An cười, đáp: "Được thôi, vậy sau này gọi tớ nhiều nhé."
Đúng lúc đó, Hoắc Minh Hiên đã lái xe tới. Hạ An An chào tạm biệt mọi người rồi lên xe rời đi.
Khương Hiểu Kỳ nhìn chiếc Land Rover đắt tiền, lập tức cảm thấy khó chịu trong lòng. Hạ An An cô ta dựa vào cái gì mà tốt số như vậy? Dựa vào cái gì mà có thể được gả cho một người chồng như thế? Cô tự hỏi bản thân có gì không bằng cô ta? Tại sao hết lần này đến lần khác đều thua Hạ An An?
Tương tự Khương Hiểu Kỳ, vài cô nàng khác cũng đang nghiến răng nghiến lợi nhìn theo bóng chiếc xe rời đi, quên hết dư vị của các món ăn ở Đại Tô Hàng mà ngày thường họ không dám mua.
Bạch Tập Thần vốn đang nói chuyện vui vẻ, đột nhiên buồn bã.
Thì ra cô được gả cho người chồng ưu tú như vậy, thì ra cô sống tốt như vậy.
Bạch Tập Thần bất chợt cảm thấy mùi mặn đắng trong lòng.
Từ lúc lên xe, Hạ An An phát hiện không khí rất kì lạ. Liếc mắt về phía Hoắc Minh Hiên, tuy ánh sáng trên xe không đủ để cô nhìn rõ gương mặt anh, nhưng cô chắc chắn cảm nhận được hơi lạnh lẽo phát ra trên người anh.
Cô nhiều lần định mở miệng nói chuyện, song đối mặt với khí thế cự tuyệt của anh, cuối cùng đều nuốt ngược lời muốn nói vào bụng.
"Hai người quen nhau bao lâu?" Trong khoang xe yên tĩnh, Hoắc Minh Hiên đột nhiên lên tiếng.
"A?" Hạ An An do bất ngờ nên chưa hiểu rõ ý anh. Cô nghĩ nghĩ một chút, quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, anh vì chuyện đó mà tức giận.
Hạ An An hít sâu một hơi, chi tiết đáp: "Hai năm."
"Trước khi gả cho tôi, em đều yêu anh ta sao?"
Hạ An An nuốt nước miếng: "Vâng."
"Nếu như chuyện giữa chúng ta không xảy ra, cuối cùng em cũng sẽ ở bên anh ta phải không?"
"Chuyện này... Không... Em không chắc lắm."
Khoang xe một lần nữa rơi vào yên tĩnh, Hạ An An cảm thấy trong lòng khó chịu như bị mèo cào, chẳng biết nên nói gì.
"Xem ra, là do tôi chia rẽ hai người." Anh lại đột nhiên nói.
"Không phải thế, Minh Hiên."
"Vậy thì là gì?"
"Em..." Trong nhất thời, cô thật không biết giải thích thế nào cho thỏa.
Anh cũng không nói nữa, hai người im lặng mãi cho tới lúc về nhà.
Trở về phòng mình, Hạ An An không thể ngủ được. Cô lo lắng không biết có nên giải thích với anh không, rõ ràng anh đã hiểu lầm gì đó.
Suy tư hồi lâu, Hạ An An quyết định làm thức ăn khuya cho anh, mượn việc này để hóa giải mâu thuẫn.
Sau khi gõ cửa vài cái, trong phòng truyền đến âm thanh bình thản như nước của anh: "Vào đi."
Hạ An An bưng thức ăn đến, nhìn thấy anh đang ngồi trước máy vi tính gõ gõ gì đó. Chắc anh đang bận công việc nên khi cô đến, anh không thèm liếc mắt một cái, không biết đó là vì giận cô hay vì quá tập trung vào công việc.
Cô đang muốn giải thích, thấy vẻ lạnh nhạt của anh, lại chẳng biết phải mở lời thế nào.
Cô đành đặt thức ăn lên bàn, nói: "Bận rộn lâu như vậy, chắc anh đói bụng rồi. Anh ăn chút gì đi."
"Ừ." Anh lạnh lùng lên tiếng, khăng khăng không nhìn cô.
Hạ An An cảm thấy nhụt chí, cúi đầu buồn bã nói: "Vậy anh làm việc đi, em không quấy rầy nữa."
Anh không trả lời, Hạ An An thở dài rồi bước ra cửa. Không ngờ, vừa đi vài bước, cô lại nghe giọng nói dường như không quan tâm của anh: "Em tìm tôi là vì muốn nói gì với tôi sao?"
Bước chân của Hạ An An chững lại, hơi mừng rỡ quay lại nhìn anh. Thấy anh vẫn giữ nguyên tư thế cũ, như thể câu nói kia không phải xuất phát từ miệng anh.
"Anh còn giận sao Minh Hiên?" Do dự một hồi, cuối cùng cô lên tiếng.
"Không có." Giọng nói của anh không hề mang theo chút biểu cảm gì.
Hạ An An cắn cắn môi: "Mặc kệ thế nào, bây giờ em đã là vợ anh. Em có chồng, có con trai, mọi chuyện quá khứ hãy để qua đi. Bây giờ em chỉ quý trọng những gì em đang có."
Người đang nhìn chằm chằm vào máy tính, cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt anh kín đáo, khiến người khác không đoán được tâm tình. "Chúng ta chẳng qua là vợ chồng hữu danh vô thực đến nỗi, con trai chỉ là ngoài ý muốn. Danh phận vợ chồng giữa chúng ta chính là tờ giấy đăng kí kết hôn chứ không hề có tình cảm gì cả. Mà em với anh ta thì không giống vậy, em yêu anh ta. Nếu không phải xảy ra chuyện đó, có lẽ em đã kết hôn với anh ta rồi. Đối với tình cảm của em, có lẽ như vậy em sẽ hạnh phúc hơn là ở bên cạnh tôi thế này."
Anh đúng là người tỉnh táo đến tàn nhẫn, dưới tình huống này cũng có thể phân tích đạo lý rõ ràng. Nếu như cô là Hạ An An đời này, hẳn là sẽ thật sự nghĩ như vậy. Nhưng hiện tại, cô là Hạ An An của đời khác, sau khi bị Bạch Tập Thần phản bội, cô đã hiểu rõ Bạch Tập Thần hoàn toàn không hề yêu cô sâu đậm. Vậy nên, nếu cuối cùng cô ở bên anh ta thì cũng sẽ không có hạnh phúc.
"Tại sao anh lại nghĩ vậy? Không phải em vừa nói là em muốn ở cạnh anh một cách hòa bình sao? Tại sao anh không tin em?"
"Vì giữa chúng ta không có tình yêu, giữa chúng ta chỉ có sự thỏa hiệp bất đắc dĩ."
Lời nói này của anh khiến Hạ An An đau lòng đến tột cùng. Hơn nữa, gương mặt anh lúc ấy còn nghiêm túc vô cùng. Nói cách khác, đây không phải anh thuận miệng nói để chọc giận cô, mà là trải qua phân tích sâu sắc mới đúc kết được.
Giữa họ không có tình yêu, mà chỉ có sự thỏa hiệp bất đắc dĩ.
Cô không biết Hạ An An đời này yêu anh hay không, nhưng từ khi cô xuyên đến đây, trải qua nhiều ngày bên cạnh anh, không phải cô không có cảm giác với anh. Hơn nữa, khi biết tất cả những gì anh đã làm vì mình, cô biết ơn anh vô cùng. Vậy nên, cô không thể nào ngăn trái tim rung động. Lý do cô muốn hòa hợp với anh, chính là vì muốn duy trì hôn nhân này.
Cô có yêu anh. Cô tuyệt đối sẽ không nói "giữa chúng ta không có tình yêu" một cách dễ dàng như vậy.
Hay nói cách khác, điều này đã chứng minh, anh không yêu cô.
Anh đối tốt với cô, nỗ lực hết mình vì cô, chẳng qua chỉ vì cảm giác tội lỗi, chẳng qua chỉ là làm tròn trách nhiệm của người đàn ông.
Cô hít sâu một hơi, cười khổ: "Tốt lắm, em biết rồi. Anh làm việc đi." Dứt lời, không chờ anh trả lời, cô xoay người bước ra cửa.
Trở về phòng, Hạ An An tựa như quả bóng xì hơi ủ rũ nằm trên giường.
Anh không yêu cô, sự thật này khiến cô đau lòng đến chết đi được.
Tiếng đập cửa vang lên, biết rõ là Hoắc Minh Hiên, nhưng cô lúc này không hề muốn gặp anh. Kéo chăn trùm kín đầu, cô cố gắng lờ đi. Có điều, anh vô cùng kiên nhẫn, dù cô không đáp vẫn gõ mãi không thôi.
Hạ An An rốt cuộc chịu thua, chui khỏi chăn, buồn bực lên tiếng: "Vào đi."
Cửa mở ra, thân người cao ngất của Hoắc Minh Hiên tiến đến.
Anh mặc một chiếc áo len màu xám nhạt. Chiếc áo được đan bằng tay, rất rộng so với anh. Cổ áo lớn, mơ hồ hiện lên đường cong và cơ bắp tuyệt đẹp trên vai anh. Đôi chân vừa dài vừa thẳng được chiếc quần đen hỗ trợ, càng thêm quyến rũ. Anh bước đến ngồi xuống bên giường cô, ánh mắt sâu xa rơi trên người cô, giọng nói đã hiền hòa hơn khi nãy: "Em không phải là đã hiểu lầm gì rồi đó chứ?"
Hạ An An cựa quậy, buồn bực đáp: "Anh nghĩ em sẽ hiểu lầm cái gì?"
Anh nhìn chằm chằm cô, không trả lời. Hạ An An bị anh nhìn chằm chằm, cảm thấy mất tự nhiên, liền chui vào chăn, nói tiếp: "Nếu không có gì nữa thì em ngủ đây."
"Không phải như em nghĩ đâu Hạ An An."
Hạ An An giở chăn ra, cương quyết nói: "Em nghĩ anh không yêu em, nếu không phải như em nghĩ thì tức là anh yêu em phải không?"
Ánh mắt anh phức tạp, lảng tránh không trả lời vấn đề cô hỏi, đáp: "Vì tôi nghĩ rằng em có người khác trong lòng nên mới khó chịu đôi chút. Sở dĩ tôi nói vậy là vì tôi cho rằng em không yêu tôi."
Ánh mắt Hạ An An sáng ngời, mang theo chút hăng hái hỏi: "Nói vậy nghĩa là anh yêu em?"
Bắp thịt trên mặt anh giật giật, không trả lời.
Hạ An An cũng không mong anh trả lời, anh nói như vậy cũng đủ khiến sự khó chịu lo lắng trong lòng cô tiêu tan không ít. Cố ý tỏ vẻ cao thâm khó hiểu, cô vui vẻ nói: " Vậy chuyện lúc nãy em có thể giải thích là vì anh ghen?"
Anh nhíu mày nhìn cô một cái, sắc mặt tuy hơi khó coi nhưng cũng không phản đối.
Anh cong người xuống, hai tay để trên đùi khiến cho người khác cảm giác như một tướng quân đang bày mưu nghĩ kế gì đó. Khí chất của anh mạnh mẽ, khuôn mặt nghiêm túc anh tuấn, sự nam tính phô bày không thể che giấu. Hạ An An nuốt nước miếng, chẳng biết vì sao cảm thấy có chút muốn nhào tới người anh.
"Nếu em không giận nữa, tôi về phòng đây, em nghỉ sớm đi."
Nói xong anh liền đứng dậy. Hạ An An không biết thế nào, thấy anh sắp đi, không khống chế nổi mà nắm chặt cổ tay anh.
Anh dừng động tác, quay đầu thắc mắc nhìn cô.
Bị ánh mắt của anh quan sát, Hạ An An ngại ngùng, đầu óc ù ù như có một cơn gió thổi qua, nói: "Anh không phải nói chúng ta là vợ chồng hữu danh vô thực đó ư? Tại sao không biến nó thành thật?"
Dứt lời, Hạ An An lập tức hối hận, không hiểu rốt cuộc mình bị gì, lại dám thốt ra một câu như vậy, quả thực quá mặt dày. Tốt xấu gì cũng là con gái, lại vô sỉ như vậy!
Tỉnh táo lại, khuôn mặt Hạ An An đỏ bừng, vội chui vào chăn nói: "Em, em, em nói đùa, em... Em muốn ngủ, anh mau đi làm việc tiếp đi."
Anh đang bị bất ngờ vì lời nói của cô.
Nhưng thấy cô tự cuốn chặt mình như đòn bánh tét, lại còn cà lăm hồi lâu, khóe miệng không tự chủ mà tạo thành một đường cong.
Anh cầm chăn kéo kéo, dặn dò: "Đừng làm vậy, sẽ ngạt thở đấy."
Hạ An An không thèm để ý, càng quấn chặt hơn.
Anh thấy cô như vậy, sợ cô sẽ bị ngạt thở thật, liền luồn tay vào chăn giật xuống.
Chiếc chăn che tầm mắt bị giât ra, Hạ An An khẽ nâng mắt quan sát anh. Đường cong quyến rũ, hai mắt sâu lắng mê người, cái mũi cao gợi cảm, đôi môi mỏng nhạt màu...
Hạ An An nuốt nước miếng, lấy lại ý thức, nói: "Anh... Anh làm gì vậy?"
"Tôi sợ em ngạt thở." Anh khẽ mở miệng, vì cố ý đè thấp giọng nói nên thanh âm càng thêm nam tính.
Hạ An An đảo đảo mắt: "À."
Nửa thân anh đang chống trên người cô, hai người gần sát nhau, tư thế trông rất mập mờ.
Hạ An An cảm thấy lồng ngực mình như đánh trống, tư thế này khiến cô không khỏi suy nghĩ lung tung.
Anh ấy có hôn mình không? Có cởi đồ mình không?...
Nghĩ đến đây, cô tự xỉ vả bản thân không biết xấu hổ, quả thực quá mặt dày. Có điều, dù rõ ràng biết suy nghĩ này vô cùng bỉ ổi nhưng hết lần này tới lần khác không kiềm chế được xúc động của bản thân.
Đủ rồi đó!
"Được rồi, đi ngủ đi. Đừng trùm kín vậy nữa có biết không?" Sau khi nhẹ giọng dặn dò, anh chậm rãi đứng dậy, bước ra ngoài trong lúc cô còn đang ngây người.
Híc...
Xem ra, cô đúng là nghĩ quá nhiều rồi.
Ngày hôm sau dù là ngày cuối tuần, nhưng Hạ An An vẫn làm việc như bình thường. Đối với cơ cấu đào tạo của nghề này mà nói, ngày lễ là ngày có nhiều người đăng kí nhất, đương nhiên cũng rất bận rộn.
Không nghĩ Hoắc Minh Hiên sẽ dậy sớm nên khi vừa làm thức ăn sáng xong, thấy anh từ trên lầu xuống, cô lại nghĩ đến chuyện tối qua, nghĩ đến suy nghĩ đáng xấu hổ của mình. Đột nhiên cảm thấy ngại ngùng, thái độ nói chuyện của cô cũng trở nên mất tự nhiên.
"Hôm nay cuối tuần, anh còn phải làm việc sao?"
"Ừ, hôm nay tôi làm thêm." Hoắc Minh Hiên vừa lấy ly cà phê vừa nói.
"Ừm." Cô lên tiếng, không biết nói gì thêm.
Sau khi ăn cơm xong, Hoắc Minh Hiên vẫn chở cô đi làm như cũ. Dọc đường đi, Hạ An An đều cảm thấy lo lắng bất an, cả một câu cũng không dám hé miệng.
Mãi đến khi vũ đoàn Phi Thiên hiện ra trước mặt, cô mới thở dài một hơi, vội vàng xuống xe. Đang muốn trốn lên lầu, không nghĩ rằng Hoắc Minh Hiên lại đột nhiên gọi cô.
Hạ An An cứng đờ, chậm chạp quay đầu, nhìn thấy anh lấy từ trong xe ra một cái ô đưa cho cô: "Có thể trời sẽ mưa, em cầm ô này đi."
Anh không phải vì chuyện hôm qua mà gọi cô, Hạ An An thở dài một hơi. Vốn định nói rằng vũ đoàn còn thừa rất nhiều ô, nhưng khi ánh mắt rơi vào chiếc ô đặc biệt này, cô lập tức sững người.
Cô cầm chiếc ô quan sát kỹ lưỡng, mặt trên của ô là lớp vải dù chống thấm nước loại tốt nhất, lớp vải còn được thêu họa tiết hoa thường thấy trên các món đồ gốm cổ. Thân ô và cán làm bằng gỗ, tại thanh cầm cong cong có khắc chữ "Nguyệt".
Chiếc ô này...
Cô đột nhiên nhớ ra, tại đời trước, cô cũng từng được nhận chiếc ô giống thế này.
Thời điểm ấy là nửa năm sau khi cô trở nên mập mạp, đang chật vật chạy khắp nơi tìm việc làm.
Còn nhớ rõ hôm đó, trời vần vũ mây đen, cô vừa bước ra từ phòng phỏng vấn, kết quả dĩ nhiên là bị từ chối.
Cô không mang theo ô, thẫn thờ đi trên đường, mưa to rơi xuống người cô cũng không để ý.
Có tiếng người la hét sau lưng, cô vội tránh qua một bên nhường đường. Không ngờ vừa tráng đi, chủ xe liền nhô đầu ra mắng chửi: "Đồ mập chết tiệt! Đã to béo thế còn đứng chắn giữa đường, có biết xấu hổ không hả?"
Từ khi bị béo lên, loại chửi mắng này cô đã nghe qua rất nhiều lần. Nhưng lần nào nghe thấy, trong lòng vẫn không khỏi chua chát.
Thế giới này dường như ngập tràn ác ý đối với người mập mạp như cô.
Có đôi khi, dù không làm sai điều gì, cô vẫn bị chửi mắng hết lần này đến lần khác. Mập mạp tựa như chính là một lỗi lầm to lớn.
Cô cúi đầu, chủ xe kia chửi mắng xong liền rời đi. Không biết từ khi nào, cô đã quen nhẫn nhục chịu đựng. Vì cô biết, có phản kháng cũng chẳng mang lại tác dụng gì.
Mưa càng lúc càng to, cô chỉ mong có thể bắt được xe về nhà là tốt lắm rồi.
Đang lúc chuẩn bị giơ tay bắt xe, cô đột nhiên nghe được tiếng nói từ sau lưng: "Chị ơi, ô của chị."
Hạ An An quay đầu nhìn, thấy một cô bé tầm bảy, tám tuổi, đang cầm một chiếc ô nhỏ xíu, mái tóc thắt bím đáng yêu không chịu được.
Cô nhìn cô bé, thắc mắc: "Cái này..."
Cô bé chỉ chỉ: "Là chú đó nhờ con đưa cho cô."
Hạ An An nheo mắt nhìn theo hướng ngón tay cô bé, phát hiện cách đó không xa có một bóng người to lớn. Hơi nước mù mịt cản trở tầm mắt cô, khiến cô không thể nhìn rõ anh. Vì đưa ô cho cô, nên anh không có bất cứ dụng cụ che mưa gì, những giọt nước mưa cứ ào ạt rơi trên người anh.
Hạ An An định tiến lên nói cám ơn, nhưng cô vừa đi thì người nọ cũng xoay lưng đi. Cô muốn đuổi theo, nhưng mưa quá lớn, người xung quanh thì đông nghẹt nên bóng anh rất nhanh chóng mất hút giữa đám đông.
Hạ An An nhận lấy chiếc ô từ tay cô bé: "Con biết chú đó là ai không?"
Cô bé lắc đầu, Hạ An An cũng không hỏi nữa, cảm ơn cô bé rồi bước đi.
Nhìn chiếc ô trong tay, cô bất giác rơi nước mắt.
Hóa ra trên đời này, không phải tất cả mọi người đều lạnh lùng, vẫn còn có những người tốt. Đang trong lúc bất lực nhất, cô lại thấy ấm lòng.
Chiếc ô này được cô nâng niu giữ gìn đặt tại đầu giường. Mỗi ngày cô đều nhìn nó, nhờ nó mà tự lấy lại tinh thần. Do đó, từng chi tiết của chiếc ô, cô vẫn nhớ rất rõ.
"Anh mua cái ô này ở đâu?"
Hoắc Minh Hiên thấy sắc mặt lo lắng của cô, cũng mang theo vẻ nghiêm túc hỏi: "Sao vậy? Chiếc ô này có vấn đề gì?"
"Anh mau nói cho em biết đi."
"Ở Nhật, tại gia đình nổi tiếng chuyên làm ô, tên Nguyệt Các."
"Nhật Bản?"
Thật ra, đời trước, cô từng tìm kiếm chủ nhân của chiếc ô, chỉ mong có thể nói lời cám ơn. Khi đó, cô thấy chiếc ô này rất đặc biệt, nên cố tình tìm xem chiếc ô xuất xứ ở đâu. Nhưng, mặc cho cô tìm kiếm thế nào vẫn không có kết quả. Thì ra, chiếc ô này có xuất xứ từ nước ngoài.
Mà bây giờ nó đang nằm trên tay Hoắc Minh Hiên.
Chẳng lẽ người đưa ô cho cô chính là Hoắc Minh Hiên?
Editor lẩm bẩm:Tối có thêm phần nữa nha các bợn trẻ.
Không, điều này không thể nào. Ở đời trước, rõ ràng giữa cô và Hoắc Minh Hiên hoàn toàn không dính dáng gì đến nhau cả. Tuy cũng có vài lần gặp mặt nhưng chẳng qua chỉ chào hỏi một câu. Hơn nữa, rõ ràng là, Hoắc Minh Hiên không phải dạng người hay để tâm đến người khác. Cho nên, khả năng anh mang ô cho một người không thân thiết như cô, căn bản là không thể.
Có lẽ, đây chỉ là trùng hợp, có lẽ, chỉ là hai người cùng mua hai chiếc ô giống nhau mà thôi.
"Sao vậy?"
Hoắc Minh Hiên thấy vẻ mặt phức tạp của cô, không biết cô đang suy nghĩ miên man điều gì, giọng nói không khỏi lộ ra chút khẩn trương.
"Không có gì." Hạ An An thu hồi suy nghĩ, cười cười với anh: "Vậy em cầm cái ô này nha."
Hoắc Minh Hiên gật gật đầu rồi xoay người lên xe. Đợi đến khi bóng xe khuất dạng, Hạ An An mới ngừng suy nghĩ, bước vào tòa nhà.
Quả đúng như lời dự đoán của Hoắc Minh Hiên, một hồi sau trên trời mây đen vần vũ. Tan làm, vừa ra khỏi cửa chính đã thấy bóng xe anh, Hạ An An ôm chiếc ô bước lên xe, vừa phủi nước mưa trên áo vừa nói: "Đi thôi, chúng ta đi mua đồ ăn rồi về nhà nấu cơm."
Hoắc Minh Hiên nhíu mày nhìn cô, trong giọng nói mang theo ý khiển trách: "Có ô tại sao không dùng?"
Hạ An An cười hì hì: "Ô đẹp vậy, em không nỡ dùng."
Hoắc Minh Hiên lại nhíu mày, nhưng cũng không trách cứ gì thêm. Có điều, sau khi khởi động xe, khóe miệng anh dường như nở một đường cong vui vẻ.
Hai người đến siêu thị mua đồ ăn, đang định về nhà thì di động của Hoắc Minh Hiên vang lên.
Hạ An An vô tình nhìn thấy trên màn hình lóe lên hai chữ, liền cảm thấy tức giận như muốn giết người.
Người gọi đến chính là Liên Cẩm!
Có khi nào, ở chỗ làm, nhân lúc cô không ở đó, Liên Cẩm vẫn lén quyến rũ anh?
Nghĩ đến điều này, Hạ An An lập tức cảm thấy không thoải mái.
Hoắc Minh Hiên do dự tiếp điện thoại.
Bãi đỗ xe rất yên tĩnh, nên Hạ An An có thể nghe thấy rõ ràng tiếng nói của Liên Cẩm.
"Có việc gì?" Thanh âm của Hoắc Minh Hiên nghe có chút xa cách.
"Anh Hiên, hình như em bệnh rồi, cả người đều rất nóng. Anh Hiên, anh có thể giúp em mua thuốc được không?"
Giọng nói của Liên Cẩm yếu đuối, mệt mỏi, khiến người khác nghe thấy liền như mềm nhũn.
Hạ An An nắm chặt tay vịn, cố gắng khắc chế bản thân không xúc động mà giật lấy điện thoại mắng cô ta.
Gọi cho người đã có vợ mua thuốc cho mình, cô muốn cái gì đây?
Dường như lo Hoắc Minh Hiên từ chối, thấy anh hồi lâu không trả lời, Liên Cẩm liền nói: "Em biết quấy rầy anh là rất không phải, nhưng bây giờ em thật sự rất mệt. Anh Hiên, em mệt sắp chết rồi, anh có thể đến thăm em được không?"
Hạ An An thầm khinh bỉ trong lòng, biết không đúng mà còn làm, không phải vô sỉ thì là gì?
Móng tay Hạ An An cào mạnh trên ghế, đúng lúc này, Hoắc Minh Hiên quay đầu nhìn sang. Hạ An An liền cứng đờ khống chế cơn tức giận, nở một nụ cười hiền lành với anh.
"Bây giờ tôi bận, tôi kêu xe cứu thương giúp cô, bác sĩ so với tôi có ích hơn."
"Anh Hiên... Em không cần bác sĩ, bác sĩ ai nấy đều đáng sợ. Anh Hiên, anh không thể niệm tình chúng ta từng lớn lên với nhau mà mua thuốc giúp em được sao? Anh Hiên, em cầu xin anh có được không?"
Thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở, giọng nói đau khổ, ai oán, sắc mặt thiếu nữ tái nhợt, bị ốm đến nỗi đứng không vững. Cô là chú thỏ tội nghiệp đáng thương, là đóa hoa trắng chập chờn trong gió, chờ người đến đỡ lấy.
Tưởng tượng ra hình ảnh Liên Cẩm lúc này, Hạ An An lo lắng nhìn Hoắc Minh Hiên.
"Nghe giọng cô, xem ra cô bị bệnh không nhẹ. Tôi vẫn nên giúp cô gọi xe cứu thương thì hơn, nếu không chỉ sợ tôi đến nơi thì cô đã bênh chết rồi."
Chồng à, anh nói vậy không phải quá nhẫn tâm sao?
"Anh Hiên..."
"Còn nữa, tôi là đàn ông đã kết hôn. Dù chúng ta lớn lên cùng nhau, nhưng một mình tôi đến chỗ cô cũng không ổn. Dù cô luôn miệng gọi tôi là anh nhưng chúng ta không phải anh em ruột, tôi không có nghĩa vụ phải giúp đỡ cô. Nếu cô thấy sống một mình quá khó khăn thì tôi đề nghị cô nên đi tìm một người bạn trai yêu thương mình đi."
"Anh Hiên, sao anh lại nói vậy? Em không có ý khác, chỉ là em bệnh, chỉ là em mệt. Trong nước em không có ai là người thân, em gọi cho anh là vì em tin anh. Tại sao anh phải nói lời tổn thương em vậy chứ?"
Giọng nói của cô nghẹn ngào, thỉnh thoảng còn có tiếng khịt khịt mũi, dường như đã khóc đến nước mắt đầm đìa.
"Cô mỏng manh yếu đuối, bị bệnh cũng khóc thảm thiết như vậy, tôi nghĩ tốt nhất cô nên về nước với cha mẹ đi. Nếu cô vẫn mệt thì tôi sẽ giúp cô gọi xe cứu thương, còn nếu không cần thì tôi cúp máy đây."
Đầu dây điện thoại truyền đến tiếng con gái khóc lóc, âm thanh thê thảm, ai oán hướng về phía anh: "Anh Hiên...Đừng, xin anh đừng đối xử với em như vậy, em cầu xin anh..." Âm thanh yếu ớt của cô ngắt từng đoạn.
Đối với sự cầu khẩn đáng thương của cô, nét mặt Hoắc Minh Hiên không chút thay đổi, nói: "Nếu không cần, tôi cúp máy đây."
Dứt lời, anh thật sự tắt điện thoại.
Anh chồng của cô thật sự tàn nhẫn đến đáng ghét nha, đối với một cô gái không nơi nương tựa mà vẫn lạnh lùng như thế, đúng là quá mức không phong độ.
Nhưng chẳng hiểu vì sao, cô thật sự muốn giơ ngón cái về phía anh, khen một tiếng: "Quá đỉnh!"
Hạ An An vui thầm trong bụng, ngoài mặt vẫn vờ như không quan tâm, nói: "Liên Cẩm hình như rất thích anh."
"Ừ." Anh thản nhiên lên tiếng.
Hạ An An không nhịn được thắc mắc, hỏi: "Thì ra anh cũng biết rồi?"
"Tôi không phải người mù."
"... "
"Sắp tới công ty sẽ thay đổi nhân sự, lúc đó tôi sẽ sắp xếp cô ta đến phòng ban khác."
Hạ An An ve ve tóc: "Chuyện công ty anh cứ tự quyết định được rồi, không cần phải nói cho em biết." Thật ra, trong lòng cô đang nghĩ, chồng thật là yêu thương vợ nha.
Hoắc Minh Hiên không trả lời, khởi động xe rời đi.
Về đến nhà, Hạ An An liền bắt tay nấu cơm. Hoắc Minh Hiên không biết làm gì, vẫn cố gắng tỏ ý muốn hỗ trợ. Hạ An An dù không tin tưởng lắm, nhưng thấy anh thật sự nhiệt tình, nên giao cho anh rửa và cắt thức ăn.
Khi đang nấu, cô vô tình nhìn sang, phát hiện anh nghiên cứu cắt khoai tây thế nào cho đẹp.
Thân người cao lớn của anh vừa đứng trong bếp, liền khiến căn bếp vốn rộng rãi trở nên có chút chật chội. Do quá cao, nên khi cắt thức ăn, anh phải cúi xuống rất thấp. Dù vậy, động tác của anh vẫn rất tao nhã. Nhìn từng ngón tay thon dài của anh chăm chú tỉ mỉ cắt từng miếng khoai, thật sự toát lên vẻ quyến rũ khó cưỡng.
Nhưng mà...
Cứ để anh cắt, sợ rằng đến sáng mai họ còn chưa có cơm ăn.
Sau đó, Hạ An An liền tiến đến nhanh gọn cắt số thức ăn còn lại. Người nào đó đứng một bên, tròn mắt nhìn kĩ thuật điêu luyện của cô, ngạc nhiên đến nỗi quên cả rửa tay.
Hạ An An vừa quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt lo lắng của anh, thắc mắc hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Ánh mắt người nào đó lấp lánh, đáp: "Cắt nhanh vậy cẩn thận cắt vào tay."
"... " Được rồi, quả thực chồng cô rất thẳng thắn.
Sau khi ăn cơm xong, nhiệm vụ rửa bát giao lại cho Hoắc Minh Hiên, Hạ An An đi tới phòng vũ đạo bắt đầu luyện tập.
Nghe nói đây là căn phòng Hoắc Minh Hiên thiết kế riêng cho cô tập vũ đạo. Cả căn phòng được gắn đầy gương, giúp cô có thể sửa lại động tác của mình. Đang khởi động, phát hiện thấy Hoắc Minh Hiên đứng ở cửa nhìn vào, cô đột nhiên nghĩ gì đó, lên tiếng hỏi: "Anh biết nhảy Tango không?"
"Biết một chút."
Hạ An An liền uyển chuyển nhảy trước một đoạn Tango.
Hoắc Minh Hiên ăn ý đáp lại cô, Hạ An An tiếp tục, đặt một tay khoác lên vai anh, một tay bỏ vào lòng bàn tay anh.
Ở gần anh như vậy, hơi thở nam tính của anh phả lên mặt cô, khiến cô nhất thời cảm thấy mê muội.
Tango là điệu nhảy giao tiếp giữa người nam và nữ. Nó không sôi động như Rum-ba, cũng không quá nhẹ nhàng như điệu Valse, rất có lợi trong việc tăng tiến tình cảm giữa hai người.
Điệu nhảy chậm rãi, hai người say mê nhảy theo điệu nhạc.
Vóc người của anh rất cao, dù cô đi giày cao gót, cằm cũng chỉ tới bả vai anh. Hai người sáp gần với nhau, cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh bên tai.
Anh nói chỉ biết một chút, nhưng Hạ An An phát hiện anh nhảy vô cùng tốt. Hơn nữa, anh rất hiểu bạn nhảy của mình. Vốn dĩ cô là nghệ sĩ múa chuyên nghiệp, theo lý mà nói, cô phải hơn hẳn anh mới phải, nhưng càng nhảy cô càng phát hiện ra người đang dẫn dắt là anh.
Khi điệu nhảy sắp kết thúc, Hạ An An có chút không vui. Cô hết sức chậm rãi bước, muốn tham lam cảm nhận thêm nữa tiếng tim đập trong lồng ngực anh, muốn được tiếp tục ngắm yết hầu gợi cảm của anh.
Theo bước nhảy, hai người tách ra, sau đó anh nắm lấy tay cô, xoay người cô ngã vào ngực anh. Anh cúi xuống nhìn cô, gương mặt anh tuấn gần trong gang tấc.
Nhìn vào đôi mắt to của anh, hồn phách cô như bị ai đó cướp mất.
Hạ An An nuốt nước miếng, lúc bị anh thả ra vì lo lắng mà nhảy sai vài bước, đến bước cuối thì nghiêng một cái, thân người lảo đảo.
Hoắc Minh Hiên nhanh tay lẹ mắt, ôm lấy eo cô, xoay tròn vài bước. Đợi đến lúc hai người đứng vững, Hạ An An đột nhiên thấy đỉnh đầu đau ê ẩm.
Ngẩng đầu lên, cô thấy Hoắc Minh Hiên chau mày, cố gắng nén đau. Lúc này, cô mới phát hiện, thì ra vì bảo vệ cô không bị đụng vào cột, anh đã lấy cả thân người làm lá chắn.
Hạ An An vội vàng buông anh ra, khẩn trương nói: "Anh không sao chứ Minh Hiên?"
Hoắc Minh Hiên nhắm mắt một cái, lạnh lùng nói: "Không sao."
Khi anh rời khỏi cây cột, Hạ An An phát hiện thấy chỗ mới đụng vào của anh bị sưng lên. Trong lòng như lửa đối, biết anh là người giỏi chịu đựng, cô lo lắng nói: "Minh Hiên, anh bị thương đúng không? Mau cho em xem."
Hạ An An không để ý sự cản trở của anh, bước tới vạch áo anh thì thấy sau lưng anh, chỗ bị đụng lúc nãy đã bầm đen thành mảng lớn.
Hạ An An cảm thấy áy náy không thôi, anh lại không muốn cô lo lắng, lên tiếng như không có chuyện gì: "Không có gì to tát, trong nhà có rượu thuốc, bôi một chút là khỏi."
Hạ An An nghe vậy liền hỏi chỗ để rượu. Khi cô tìm được rượu thuốc mang lên lầu cũng là lúc, Hoắc Minh Hiên đã cởi sẵn áo ngồi đợi ở sô pha.
Lớp cơ bắp cuồn cuộn dưới làn da bánh mật của anh được ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn chùm chiếu xuống, càng hấp dẫn mê hoặc. Cơ tay anh mạnh mẽ, lộ ra vẻ nam tính, khiến người khác chỉ muốn xịt máu mũi vì xúc động. Các khối cơ bụng của anh như ẩn như hiện, gợi cảm chết người, khiến Hạ An An vừa thấy anh liền có cảm giác máu toàn thân đã dâng trào đến đỉnh đầu.
Cô nuốt nước miếng, hít sâu một hơi, né tránh nhìn anh, ôm rượu thuốc tiến đến.
Hoắc Minh Hiên đưa tay đón lấy: "Tôi tự thoa được rồi."
Hạ An An giữ chai rượu lại, buồn bực nói: "Trên lưng anh có mắt sao? Anh tự bôi thế nào được?"
Hoắc Minh Hiên cũng không cãi nữa.
Hạ An An cẩn thận bôi rượu trên lòng bàn tay, xoa xoa đều rồi bôi lên vết thương của anh. Cô cảm thấy anh đang gồng người căng thẳng, lên tiếng bằng giọng nói đã khôi phục như bình thường: "Anh thả lỏng đi."
"Ừ."
Tuy anh trả lời như vậy nhưng các bắp thịt vẫn không có dấu hiệu thả lỏng. Hạ An An không ép anh nữa, vì để phá tan bầu không khí ngại ngùng này, cô lên tiếng hỏi: "Tại sao trong nhà lại có rượu thuốc vậy anh?"
Hoắc Minh Hiên không trả lời, Hạ An An nghĩ nghĩ một chút liền hiểu ra, rượu thuốc này vốn là chuẩn bị cho cô.
Trước kia cô sống u mê, lúc say rượu khó tránh khỏi vấp ngã. Hẳn là anh đã không ít lần yên lặng bôi thuốc cho cô?
Quả thật, anh đã nỗ lực vì cô rất nhiều. Nhiều năm như vậy, anh vừa bận con trai, vừa bận sự nghiệp lại còn chăm sóc cho người vợ u mê như cô.
Hạ An An đột nhiên cảm thấy cổ họng nấc nghẹn.
Bôi thuốc cho anh đã xong, khi lấy quần áo cho anh, Hạ An An không kiềm nổi cảm xúc, đột nhiên ôm lấy lưng anh, hôn lên vết thương của anh.
Thân thể anh bị bất ngờ, càng lúc càng cứng đờ. Một hồi sau, cô nghe thấy âm thanh cắn chặt răng của anh vang lên: "An An, em đang làm gì vậy?"