Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày đầu tiên đến trường tiểu học, Phùng Tiểu Vũ khóc lóc trở về nhà.
Mẹ Phùng sốt ruột hỏi: “Bảo bảo, bảo bảo, ai bắt nạt con a?”
Phùng Tiểu Vũ nhíu chân mày nhỏ, nước từ đôi mắt to ào ào tuôn xuống, vừa mếu vừa nói: “Thanh, Thanh Thanh, không thấy đâu cả.”
Phùng mẹ hỏi: “Thanh Thanh? Thanh Thanh là vật tròn gì a?”
Phùng Tiểu Vũ nói: “Là nam tròn.” Thanh Thanh béo béo, chắc là xem như một vật tròn đi.
“Nha, hóa ra là một bé trai.” Mẹ Phùng mơ hồ hiểu được.
Bởi vì mẹ Phùng là chủ nhiệm tổ dân phố, thế nên ngày hôm sau liền đến tổ dân phố tra danh sách.
Kết quả tra không ra.
Mẹ Phùng nói với Phùng Tiểu Vũ: “Thanh Thanh chắc là không ở khu chúng ta, thế nên không học cùng một trường với Vũ Vũ.”
Phùng Tiểu Vũ gào khóc lớn.
Mẹ Phùng hết cách, quay đầu nhìn ba Phùng vẻ mặt hưởng thụ đang ngồi trong góc hút thuốc quát: “Đều tại ông, không làm đồn trưởng quản lý hộ khẩu, bằng không đã sớm tra được rồi!”
Ba Phùng vẻ mặt vô tội: “Trách tôi sao?”
Phùng Tiểu Vũ mặc kệ, hắn chỉ cần Thanh Thanh, bằng không sẽ không đi học.
Phùng mẹ buồn bực trách móc, đứa nhỏ này sao sớm như vậy đã tiến vào thời kỳ trưởng thành rồi.