Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tống Đàm cười thản nhiên:
“Dì ơi, đây là hai mươi tệ, dì cầm lấy đi, tôi biết rõ chất lượng rau của mình thế nào, nếu dì không quen ăn, thì cũng không cần lãng phí tiền làm gì đúng không? Còn bao nhiêu người đằng sau đang chờ mua, để rau tề thái lại cho họ đi dì nhé.”
Dì kia chợt khựng lại, rồi cũng không nhận tiền: “Cô bé này thật là, bán hàng mà không cho người ta nói ý kiến à? Có hai mươi tệ thôi, không cần cũng được, đưa tôi đống rau tề thái đó đi.”
“Không được.” Tống Đàm cười vẫn thân thiện, nhưng lời từ chối cứng rắn:
“Dì cũng thấy rồi, rau chúng tôi bán không đủ, dì mua rồi lại không thích, vậy mua làm gì nữa?”
“Đúng đó!” Một dì đứng sau lập tức hưởng ứng: “Rau tề thái này tôi lấy!”
Định kiếm chút lợi mà thành ra mất nhiều. Cái mớ rau tề thái còn chưa đến năm cân để trong rổ, lại còn bới móc để người ta bán, rồi quay lại đòi trả tiền, ai mà làm ăn nổi?
Ngay cả người ngốc cũng không làm cái kiểu kinh doanh này!
Rau dại kiểu này, lẽ nào bán không hết?
Lúc đối phương đang sững người, Tống Đàm đã nhanh chóng đưa trả hai mươi tệ: “Dì ơi, ở chợ còn nhiều rau khác, dì lựa thử xem, tôi bên này cũng đang bận lắm.”
Giọng nói như đuổi khéo.
Đối phương còn chưa kịp phản ứng thì đã bị dòng khách mua phía sau đẩy ra.
Ở đằng xa, một cặp đôi cũng đang lặng lẽ nhìn sang.
Cô gái trưng ra bộ mặt lạnh lùng: “Ý anh là sao đấy? Anh thấy bạn học tôi xinh đúng không? Bảo mua rau, chứ thực ra là kiếm cớ thôi!”
Người nói là bạn học của Tống Đàm, tên là Ngô Thiến Thiến.
Bạn trai cô ta hôm trước vào nhóm chat, phát hiện nhóm nhỏ chỉ hơn mười người nhưng lại sôi động bất thường!
Ai cũng khen rau dại đủ kiểu hương vị, nghe cứ như mỹ vị chốn thiên cung. Nhớ lại hôm trước thấy đám rau sam anh ta càng nghĩ càng thèm, mấy ngày nay trong mơ cũng thấy mùi vị của đám rau dại đó!
Thế là sáng nay, thấy tin nhắn trong nhóm, anh liền vội đưa bạn gái đến.
Nhưng không ngờ trước họ có nhiều người xếp hàng đến thế. Nhìn Ngô Thiến Thiến như vậy, anh cũng ngại ngần, không dám xếp hàng.
Anh nhẹ nhàng dỗ dành: “Thiến Thiến, em thấy không, nhiều người xếp hàng như thế thì rau chắc chắn ngon lắm! Anh cũng muốn mua về nấu cho bố mẹ ăn thử. Dù sao cũng là bạn học của em, hôm qua mình nói cũng không đúng lắm. Hay là em xếp hàng đi, anh đợi ở đây.”
Nghe vậy, Ngô Thiến Thiến lập tức nguôi giận, chẳng có gì vui hơn việc bạn trai coi trọng mình.
Cô nghĩ ngợi, rồi mới miễn cưỡng gật đầu: “Được thôi! Để em xếp hàng xem sao.”
Giữ chút kiêu kỳ, cô nhìn ngó hàng này, ngắm rau nọ, rồi mới không vội vàng xếp hàng.
Đến lượt cô thì rổ đã trống không, chỉ còn một bó rau mã lan đang được Tống Đàm cho vào túi.
Cô sốt ruột: “Này này! Sao hết mất rồi! Tống Đàm, rau của cậu đâu?”
Chưa đợi Tống Đàm trả lời, Tống Kiều đã nói ngay: “Chị đến muộn rồi, hết rau rồi nhé!”
Vừa nói, vừa đưa mã QR về phía trước: “Muốn vào nhóm không chị? Để lần sau bán sẽ báo cho chị biết.”
Ngô Thiến Thiến tức tối!
Cô phớt lờ Tống Kiều, thay vào đó nhìn chằm chằm vào bó rau trong tay Tống Đàm: “Tống Đàm, cậu còn một ít mà? Bạn cũ đến ủng hộ cậu đấy, sao không bán cho tôi?”
Tống Đàm không ngẩng đầu: “Cái này tôi để tặng người khác rồi.”
Bạn trai đứng nhìn từ xa, Ngô Thiến Thiến cảm thấy mất mặt hơn:
“Rau dại thiếu gì đâu? Cậu tặng ai chẳng được. Nói thật, nếu không phải bạn trai tôi muốn thử hương vị rau dại, hôm nay tôi chẳng đến đâu.”
“Yên tâm, tôi không trả giá đâu, bán cho tôi đi.”
Tống Đàm không quan tâm mấy đến suy nghĩ của cô ta, nhưng cũng không muốn làm khó mình: “Không được, rau dại có nhiều thì tự đi đào, vừa tiết kiệm được hai mươi tệ.”
Vừa nói, cô vừa nhấc rổ: “Tống Kiều, đi thôi.”
Ngô Thiến Thiến chỉ biết đứng ngẩn ngơ nhìn, mắt trân trối nhìn Tống Đàm cùng cậu em ngốc khuân rổ lên xe, rồi lái xe đi xa dần.
Đến lúc này, bạn trai mới vội vàng tiến đến:
“Ôi trời! Lại không mua được! Nhóm nói lần sau là ba ngày nữa…”
Ngô Thiến Thiến đã thấy mất mặt, giờ nghe vậy lại càng bực bội, hét lên: “Mua, mua, mua! Mua cái gì mà mua! Rau gì chẳng có, nhất thiết phải là rau dại à? Đồ nhà quê!”
Mặt bạn trai cô ta biến sắc ngay lập tức.
…
Ở bên này, Tống Đàm lái chiếc xe tải nhỏ đến trạm giao hàng Phong Phong.
“Làm ơn đóng gói giúp tôi, gửi vận chuyển đông lạnh đến Bệnh viện Nhân Dân số 1 tỉnh Ninh, cho Trương Nguyên, đây là số điện thoại.”
Nhân viên kiểm tra rồi nhìn bó rau mã lan trong túi: “Vận chuyển đông lạnh, gửi rau thì không rẻ đâu, gửi một bó rau này hơi phí đó!”
Tống Đàm cũng thấy tiếc phí ship, nhưng rau dại có miễn phí mà.
Cô gật đầu: “Không sao, gửi đi, nội tỉnh thì mai đến nhỉ?”
Nhân viên gật đầu: “Yên tâm, sáng mai là đến. Đảm bảo rau vẫn tươi ngon.”
Tống Đàm mới thanh toán.
Bác sĩ Trương Nguyên nhắn tin hỏi về ân nhân cứu mạng, mãi chưa trả lời được, Tống Đàm lo không biết người ta có gặp chuyện gì không, bèn gửi ít rau coi như nhắc khéo.
Rau dại thôi, chắc không đến mức gây phiền hà như biếu phong bì, nhận hối lộ đâu.
Dọn dẹp xong về nhà, cả nhà ngồi tính toán lại — trời ơi, đợt này được ba nghìn tệ!
Ngô Lan tiếc nuối: “Ước gì rau dại này có thể bán quanh năm…”
Tống Tam Thành ngay lập tức cạn lời với bà vợ tham lam.
“Năm nay trời thương, rau dại mới tốt thế thôi. Nửa tháng nữa, rau cỏ gì mà chẳng có? Lúc đó bà còn bán được hai mươi tệ à? Mười tệ chưa chắc đã bán nổi nữa.”
Tống Đàm nghĩ ngợi rồi đáp thản nhiên:
“Con vẫn định bán hai mươi tệ đấy chứ.”
“Bán đến cuối tháng.”
Rau ngon thế này, người chịu chi thì nhiều lắm, cô chưa bao giờ coi thường sức mua của mọi người. Tiện thể cũng quảng cáo cho mớ rau sắp trồng, cô, Tống Đàm, bán rau thì vừa ngon vừa đắt, đáng đồng tiền, không ăn một bữa thì nhớ nhung không yên!
Còn sao đến cuối tháng lại ngừng bán?
Cuối tháng thì cỏ đậu tím sẽ nở, cô sẽ chuyển qua bán mầm cỏ đậu tím.
Rau dại thì thôi, ngày nào cũng vặt, dù có linh khí cũng chịu không nổi, phải để chúng nó sống chứ.
…
Ngô Lan chỉ nói vậy, còn Tống Đàm thì thật sự làm!
Nhìn cô nói đầy tự tin, cứ như thiếu rau nhà cô là người ta không sống nổi.
Tống Tam Thành thở dài, tự hỏi giờ đây kiếm tiền ở thành phố dễ vậy rồi sao?
Ông chuyển chủ đề: “Lúc này chưa bận lắm, sáng nay mẹ con ở nhà lo việc, con chở bố đi học lái xe nhé. Chiều đến lượt mẹ con học.”
“Nhà mình có xe, không thể để nó nằm không hoài. Đợi bố có bằng rồi, bố lái xe được.”
“Con gái mà đi xe tải, nhìn đâu có đẹp.”
Ông nói đầy khí thế, như thể tấm bằng ngay trước mắt.
Tống Đàm nhìn ông một cái: “Bố ơi, bố học thuộc hết bài thi lý thuyết chưa?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");